- Hoa Trên Mây
- Trọng Sinh Chi Phác Đảo Nữ Thần
- Chương 70 - Con đường thành thần của nữ thần (29)
Buổi tối hai người ngồi trên sô pha xem phim truyền hình.
“Mình muốn ngủ.” Sở Lăng đột nhiên nói ra, Sở Lăng cũng không muốn cùng Lục Diêu xem TV , cho dù rất nhớ nhung ấm áp trên người Lục Diêu. Chỉ là bởi vì trong tập này Lý Yên chết rất thê thảm. Sở Lăng không muốn để Lục Diêu thấy.
Lục Diêu cho rằng bản thân có thể nghiêm ngặt phân chia rõ ràng giữa trong phim và hiện thực, nhưng thấy Sở Lăng trong TV sắc mặt tái nhợt nhìn ngoài cửa sổ rồi tắt thở, Lục Diêu đau lòng không thở nổi, kiếp trước Sở Lăng cũng là như vậy sao? Chỉ vừa suy nghĩ như thế, Lục Diêu đã đau lòng như đao xoắn.
Sở Lăng đang chuẩn bị đứng dậy cầm điều khiển từ xa, lại bị Lục Diêu gắt gao ôm lấy.
Sở Lăng nghĩ Lục Diêu nhất định không dễ chịu, đang muốn xoay người nói đó chỉ là diễn xuất, đã bị Lục Diêu hôn lên đôi môi.
Lục Diêu đơn giản tiến vào lãnh địa của Sở Lăng, trắng trợn chiếm đoạt, dường như đang xác định sự tồn tại của Sở Lăng.
Sở Lăng mặt đỏ tai hồng, cảm xúc dâng trào, tay chân vô lực.
Nụ hôn của Lục Diêu không giống với trước đây, trước đây luôn nhẹ nhàng, triền miên, mà lúc này đây lại gắt gao ôm Sở Lăng, hận không thể đem Sở Lăng dung nhập vào cốt tủy, rất sợ tất cả cũng chỉ là một ảo giác.
Mãi đến lúc cả hai người hô hấp không thông thuận, Lục Diêu mới buông Sở Lăng ra.
” Diêu Diêu…” Sở Lăng ánh mắt ngập nước, khuôn mặt đỏ bừng, bởi vì thiếu dưỡng khí, thân thể đã có chút vô lực.
Ánh mắt Lục Diêu đã bắt đầu thanh minh: “Lăng Lăng…Mình…”
” Diêu Diêu…Mình vẫn luôn muốn hỏi cậu, lần đó lúc tắm rửa, vì sao…” Sở Lăng mặt đỏ muốn xuất huyết, giọng nói cũng càng ngày càng nhỏ.
Lục Diêu vừa nghe cũng hiểu được Sở Lăng muốn nói cái gì: “Cậu uống say.”
Sở Lăng rất nhanh ngẩng đầu lên: “Cậu! Là vì nguyên nhân đó?” Lúc nói lời này, ánh mắt Sở Lăng lóe sáng.
Lục Diêu nhìn thấy Sở Lăng như vậy, nở nụ cười, cổ bất an trong lòng cũng chậm rãi biến mất.
Nàng đưa tay ôm thắt lưng Sở Lăng: “Bằng không thì sao? Còn có thể có nguyên nhân nào khác sao?”
Sở Lăng không nói gì, chỉ là ôm Lục Diêu, ngủi lấy hương thơm trên người Lục Diêu.
Buổi tối, lúc Lục Diêu dùng máy vi tính trong phòng sách, nàng mới hiểu được một câu kia của Sở Lăng hỏi là có ý gì.
Lúc thấy góc phải màn hình có thông báo ‘bạn có một tin nhắn mới’, Lục Diêu quen tính mở ra xem, nàng tưởng là tin tức Bạch Cảnh gửi đến hoặc là báo cáo công việc.
Sau khi mở ra, Lục Diêu sợ ngây người! Đây là?
Ảnh chụp của nàng?! Trong một quán cà phê.
Lục Diêu kéo xuống, trên cơ bản có thể thấy được đại khái tình huống, Lục Diêu nhớ ra đây là chuyện khi nào, là lần kia gặp ba của Lãnh Viện Viện, từ góc chụp này, thật sự là nhìn không rõ, ngoại trừ tấm thứ nhất có thể thấy rõ khuôn mặt, những tấm khác cũng chỉ là bóng lưng, chụp đến đều là biểu tình phẫn nộ của ba Lãnh Viện Viện. Cùng với sau đó là hình ảnh Lãnh Viện Viện nổi giận với ba cô ta.
Lục Diêu nghi hoặc, ai lại nhàm chán gửi cho nàng những tấm ảnh không hề có ý nghĩa đáng nói như vậy.
Tiếp tục xem văn tự ở bên dưới, Lục Diêu bật người nhìn thoáng qua địa chỉ QQ.
Quả nhiên là của Sở Lăng. Sở Lăng đã quên thoát khỏi QQ, Lục Diêu mặt không biểu tình xem xong nội dung, sau đó lại lật xem những tin nhắn trước đó, Lục Diêu đã hiểu Sở Lăng hỏi câu kia là có ý gì rồi.
” Lăng Lăng, mình có việc phải ra ngoài một chút.” Lục Diêu không chút do dự xóa đi tin nhắn, nói với Sở Lăng đang ngồi học bài ở bên cửa sổ.
” Nga, trở về sớm một chút, mình làm bữa trưa chờ cậu.” Sở Lăng ngẩng đầu lên mỉm cười với Lục Diêu.
“Được.”
Lúc nhìn thấy người đến là Lục Diêu, Lãnh Viện Viện rõ ràng ngây ra một lúc, sau đó, nở nụ cười: “Xem ra cô ya cũng chỉ có chút bản lĩnh này, ngay cả gặp mặt tình địch cũng không dám.”
” Rất thất vọng, đúng không?” Lục Diêu kéo ghế ngồi xuống, quán cà phê ngoài trời, ánh nắng ấm áp.
Trong mắt Lãnh Viện Viện có một tia hoảng loạn, nhưng rất nhanh trấn định xuống: “Dĩ nhiên sẽ thất vọng.” Nàng cong môi cười: “Thế nào? Đau lòng tiểu tình nhân của em như vậy sao?”
Lục Diêu mặt không biểu tình nhìn Lãnh Viện Viện, cuối cùng chỉ là nhàn nhạt nói một câu: “Biết vì sao lúc trước tôi lại tìm cô không?”
” Cũng bởi vì người kia đúng lúc phạm vào kiêng kỵ của tôi.” Lãnh Viện Viện nhàn nhạt nói, nàng dĩ nhiên biết nguyên nhân Lục Diêu tìm nàng, bất quá, Lục Diêu hỏi như vậy, nhịp tim của Lãnh Viện Viện bắt đầu tăng tốc.
“Không phải hoàn toàn là như vậy.” Lục Diêu chăm chú nhìn vào ánh mắt Lãnh Viện Viện: “Là bởi vì Lăng Lăng. Bởi vì chuyện đó không chỉ chạm đến điểm giới hạn của cô, mà còn bởi vì người bị hại là Lăng Lăng.” Nếu như không phải Lãnh Viện Viện càng lúc càng không biết giới hạn, Lục Diêu sẽ không chọc thủng chuyện này.
“Em có ý gì?” Lãnh Viện Viện bắt đầu hoảng loạn, uống một ngụm cà phê.
“Cô học là tâm lý học, không cần tôi phải nói nhiều đi?” Lục Diêu cười nhạt.
“Cô ở trong phòng nghiên cứu dán đầy ảnh chụp của tôi, đơn giản chính là muốn tôi biến thành trở nên giống như Sở Dung và Sở Hùng, không phải sao?” Lục Diêu nhìn chằm chằm Lãnh Viện Viện.
” Cũng có thể là tôi yêu em.” Lãnh Viện Viện cong môi cười.
“Cô biết không? Cô nên cả đời sống trong bóng đêm.” Lục Diêu lên tiếng.
“Còn em? Em lại bước ra ánh sáng sao?” Trong mắt Lãnh Viện Viện tràn đầy băng lãnh.
“Cô nói xem?” Lục Diêu cười đến xán lạn: “Cô học tâm lý, vậy cô nói xem tính cách của cô như vậy có dám đi truy cầu ánh sáng hay không?” Lục Diêu không cho Lãnh Viện Viện cơ hội thở dốc: “Đời này của cô đã định trước sẽ không cùng người cô thích nói ra ba chữ tôi yêu em, bởi vì cô sợ. Ngay cả bước đầu tiên cô cũng không dám bước ra thì có tư cách gì đứng dưới ánh nắng.”
“Em cái gì cũng không biết!” Lãnh Viện Viện cúi đầu, trong lòng là một mảnh tê dại.
Lục Diêu cũng không cảm thấy Lãnh Viện Viện đáng thương, tất cả bi kịch của nàng đều là tự bản thân áp đặt cho mình, kiếp trước nàng bởi vì Sở Lăng mà có một thời gian quan tâm chuyện của Lãnh Viện Viện, cho nên mới biết nhiều như vậy, sau khi biết, chỉ có thể nói một câu, đều là bản thân Lãnh Viện Viện tự tìm đường chết!
“Chuyện của người khác tôi sẽ không quản, nhưng có một việc tôi hy vọng cô nhớ kỹ! Sở Lăng là bạn đời của tôi!” Giọng nói của Lục Diêu rất lạnh, mang theo đe doạ mơ hồ.
Lãnh Viện Viện ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén: “…”
” Không phục?” Lục Diêu uống một ngụm cà phê: “Cô biết, vì sao cô vẫn luôn sống trong bóng đêm không?”
Lãnh Viện Viện nghi hoặc nhìn Lục Diêu, không phải bởi vì vấn đề Lục Diêu hỏi, mà bởi vì nàng phát hiện Lục Diêu thực sự rất hiểu rõ nàng. So với chính nàng còn hiểu rõ hơn.
” Bởi vì cô chưa từng thoát ra khỏi thế giới hắc ám trong nội tâm.”
” Không trải qua nhân sinh của người khác sẽ không có tư cách đánh giá lựa chọn của người khác!” Lãnh Viện Viện lạnh lùng lên tiếng.
” Vẫn là như thế này tương đối thuận mắt, tôi không thích người khác giả vờ thích tôi, rõ ràng hận tôi muốn chết, còn ra vẻ tình định chung thân, thực sự quá kinh tởm.” Lục Diêu nheo mắt nhìn về phía suối phun ở xa xa.
Lãnh Viện Viện xin thề đây tuyệt đối là một lần nghẹn khuất nhất trong cuộc đời nàng.
” Tôi hiếu kỳ, em làm sao lại biết được?” Nếu cũng nói đến đây rồi, cũng không cần phải giả vờ nữa.
” Đầu tiên, nói về chuyện gần đây, lúc cô đối phó kẻ thù tuyệt đối sẽ không ôn nhu như thế, nếu như cô yêu tôi, như vậy Sở Lăng tuyệt đối sẽ không nhận được bất kỳ thứ gì từ cô, người nhận được đủ loại tin nhắn kỳ quái nên là tôi mới đúng, bất quá chỉ là nhân vật chính trong đó thay đổi một chút mà thôi.” Lục Diêu nhìn về phía Lãnh Viện Viện: “Cho nên cô đã định trước chỉ thuộc về bóng tối, bởi vì bản thân cô sẽ chính tay bóp chết tất cả ánh sáng thuộc về cô. Cô có nghĩ đến hiện tại Sở Lăng hận cô bao nhiêu không?” Lục Diêu cong môi.
Lãnh Viện Viện nhìn về hướng khác, trầm mặc.
“Thứ hai, lúc cô nhắc đến Lăng Lăng, đại thể dùng các loại đại từ thay thế, cô từng học tâm lý học, cô hẳn là hiểu rõ điều này đại biểu cái gì.”
Điểm quan trọng nhất, Lục Diêu sẽ không nói ra, điểm quan trọng nhất là kiếp trước Lãnh Viện Viện đã khắc phục được trở ngại cản trở, ra tay, bất quá đó đã là chuyện sau khi Sở Lăng chết, chính là bởi vì lần ra tay đó, tất cả những việc nàng làm mới có thể phơi bày ra ánh sáng.
” Dựa vào cái gì?!” Lãnh Viện Viện triệt để phát điên, chất vấn: “Dựa vào cái gì! Rõ ràng là tôi gặp cô ấy trước! Cuối cùng người ở bên cạnh cô ấy lại là cô!”
“Cô có nghĩ đến chuyện ở bên cạnh cậu ấy sao?” Lục Diêu lạnh lùng hỏi, kiếp trước không có nàng, cũng không có Lãnh Viện Viện.
” Trên thế giới này có hai loại người, một loại sinh trong bình minh, tràn ngập ánh sáng, trải qua chính ngọ, an hưởng hoàng hôn, mà một loại khác bởi vì sinh ra trong bóng tối, lớn lên trong bóng tối, lăn lộn trong bóng tối, chống đỡ nàng tồn tại chỉ là muốn nhìn thấy một ánh mặt trời hoa mỹ, mà cô thuộc về loại sau, từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi đã biết, chúng ta là cùng một loại người.”
” Không, cô sai rồi, chúng ta cho đến bây giờ chưa bao giờ là cùng một loại người. Tôi vẫn truy cầu không phải là chiếm hữu ánh dương quang, mà là thủ hộ nó.” Nếu như không phải có kiếp trước, Lục Diêu tuyệt đối sẽ không nói với Lãnh Viện Viện nhiều như vậy.
” Nếu như cô trải qua những việc tôi từng trải qua, cô sẽ không nghĩ như vậy nữa.” Lãnh Viện Viện châm chọc mỉm cười.
” Cô đã trải qua chuyện gì?” Lục Diêu hời hợt: “Đã từng chính mắt thấy ba cô giết chết mẹ cô?”
Lãnh Viện Viện lập tức đứng bật dậy, lúc này, trong lòng dâng lên một cổ hàn khí, nàng bắt đầu hiểu rõ lúc đó ba nàng nói Lục Diêu không đơn giản là có ý gì rồi!
” Không nên kích động, cũng không cần quan tâm tôi làm sao biết được. Cô nghĩ, tôi ngay cả phòng nghiên cứu bí mật nhất của cô còn biết đến, vậy còn có chuyện gì không thể biết đến sao.” Lục Diêu nhàn nhạt nói, Lãnh Viện Viện lại nghe ra đe doạ, nàng căn bản không có cách nào động đến Lục Diêu, nàng không thể dùng phòng nghiên cứu để đánh cược.
“Cô có nghĩ đến hay không, việc năm đó có thể còn có nguyên nhân khác?” Đây mới là nguyên nhân chính Lục Diêu đến gặp Lãnh Viện Viện, chuyện này chung quy là một mối đe doạ, không bằng sớm giải quyết.
“…” Lãnh Viện Viện vẫn không dám hồi ức đến đoạn ký ức đen tối đó, cho nên cũng chưa từng nghi vấn qua đoạn ký ức này. Hiện tại nghe Lục Diêu nói như vậy, đột nhiên cảm thấy có điểm đáng ngờ.
Lục Diêu nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay: “Tôi nên trở về nhà ăn cơm rồi, chuyện của cô chính cô nghiêm túc suy nghĩ lại đi, lúc cô nhìn thấy bóng tối, có thể lúc quay đầu lại sẽ phát hiện thật ra ánh sáng vẫn ở phía sau cô.” Lúc Lục Diêu nói những lời này liền nhớ đến nam nhân nàng đã nhìn thấy ở quán cà phê lần đó, đó cũng là một người đáng thương.
Sau này, thực sự không ai nợ ai, vô luận là kiếp trước hay là kiếp này. Lục Diêu thầm nghĩ.
Vừa mở cửa ra liền ngửi thấy mùi thức ăn, Lục Diêu rón ra rón rén đi vào phòng bếp, từ phía sau ôm lấy Sở Lăng.
” A!” Sở Lăng giật mình, con dao cắt lệch, ngón trỏ đã bị hung hăng cắt một cái.
Lục Diêu vốn là bởi vì giải quyết một nhân vật nguy hiểm, lại hiểu rõ nguyên nhân vì sao đoạn thời gian trước Sở Lăng lại không bình thường, cho nên có chút hưng phấn, nào nghĩ sẽ làm bị thương đến Sở Lăng.
Lục Diêu tự trách: “Mình đi lấy thuốc.”
” Không có việc gì, vết thương không lớn.” Sở Lăng chịu đựng đau đớn, vết thương quả thật không phải rất lớn, nhưng ngón tay liền tâm, rất đau.
Lục Diêu vội vàng tìm được chai cồn trước đây còn chưa dùng hết, nhẹ nhàng lau qua vết thương.
Sở Lăng đau đến cắn chặt hàm răng.
” Đến khử trùng, bằng không bị nhiễm trùng sẽ càng phiền, cậu cố chịu đựng, ngoan.” Lục Diêu hôn Sở Lăng một cái.
Cuối cùng là Lục Diêu nấu ăn, Sở Lăng gần như không động đũa, toàn bộ là Lục Diêu gắp cho cô: “Diêu Diêu, mình bị thương là tay trái…”