- Hoa Trên Mây
- Trọng Sinh Tôi Cùng Nữ Thần Ở Bên Nhau
- Chương 4: Điềm báo chấm dứt hợp đồng.
Chương 4: Điềm báo chấm dứt hợp đồng.
Tại Hàn Quốc, Shine nhận được lời mời từ Trung Quốc tới tham gia buổi công diễn thương mại.
Kim Duyệt Vi, Trịnh Nguyệt Lâm có chút tấm tắc, lại xuất ngoại.
Còn Hạ Duy lại không có biến hóa gì, cô luôn như thế, cũng không bộc lộ quá nhiều cảm xúc.
Đương nhiên là Mộc Tịch và Khương Nghiên Nghiên cũng nhận được lời mời, nhưng ở bữa diễn tập tối cùng ngày thì bọn họ mới biết được.
Đang lúc Mộc Tịch nai con chạy loạn chờ Hạ Duy đến, Lý Phàm bước tới và ném cho cô một văn kiện: “Đại ngôn của dầu gội Phát Lộ, ký tên.”
“Không phải tôi đã chọn đại ngôn khác rồi sao?” Mộc Tịch hơi liếc mắt sang một cái, ném văn kiện qua một bên, tức giận anh ta vì đang chặn tầm nhìn ra cửa của cô.
“Phí đại ngôn gấp đôi trước kia.” Lý Phàm cảm thấy được rằng ngay cả người chính trực cũng sẽ không ghét cám dỗ tiền bạc.
Nhưng mà… “Không ký” Vừa nói xong, Mộc Tịch dựa vào ghế, không hề nhìn Lý Phàm, hiển nhiên là không muốn tranh chấp gì vấn đề này ở đây.
Mộc Tịch như vậy làm Lý Phàm chán ghét, chán ghét tim mình không thể khống chế khi nhìn cô không có dục vọng kia.
Ba năm, cô thật sự chưa bao giờ bị vàng son choáng ngợp động tâm lần nào sao?
“Ký tên, đừng lăn lộn vớ vẩn.” Lý Phàm lại lên tiếng, lại không nghe ra cảm xúc gì.
Mộc Tịch không nói.
“Ký tên.”
Hai người cãi nhau, phải có một người thua một người thắng.
“Ký tên cho tôi.” Lý Phàm dùng sức đập mạnh văn kiện xuống, tập văn kiện trượt ra rồi xẹt qua gò má của Mộc Tịch, gương mặt tinh xảo trong nháy mắt xuất hiện một vết cắt dài, máu tươi chảy ra.
Mộc Tịch sửng sốt tại chỗ trong một lúc, sợ hãi quá mức làm cô quên đi đau đớn.
Chuyện này cần tức giận đến mức đó à? Cô chỉ là không nhận một đại ngôn thôi mà.
Cả phòng trang điểm dường như đóng băng.
“Mộc Tịch.” Ngải Đạt phản ứng trước, xông lên.
Lý Phàm cũng có chút không biết làm sao, không phải anh ta cố ý, anh ta không muốn làm cô bị thương, thật sự.
Nhưng mà không biết nên nói cái gì, nên giải thích gì, chỉ có thể nhìn trợ lý giúp cô xử lý miệng vết thương. Sau đó như vô tình mà xoay người rời đi.
“Thật xin lỗi.” Câu nói kia, anh ta sẽ không nói… Anh ta vì muốn tốt cho cô, anh ta không sai.
Khi Lý Phàm rời đi, hào hứng của Mộc Tịch nhìn thấy Shine không biết đã mất từ lúc nào.
Sau khi chào hỏi lịch sự, Shine như không nhìn thấy gì. Chỉ ngồi xuống khu vực nghỉ ngơi của mình.
Loại chuyện này ở Hàn Quốc có rất nhiều, các cô cũng không muốn xen vào chuyện của người khác. Chỉ có Hạ Duy sẽ ngẫu nhiên nhìn lén Mộc Tịch, chỉ là biểu hiện của cô cũng không có biến hóa gì.
Thỉnh thoảng cũng có nghĩ đến tình cảnh gặp lại em gái này, lại không nghĩ sẽ gặp nhau trong tình huống xấu hổ như thế này. Thấy cô ấy mỉm cười chào mọi người, cô lại có một tia đau lòng mà bản thân cũng không nhận ra, và đau lòng vì nụ cười của cô ấy trông không có hạnh phúc như vậy.
Vết thương của Mộc Tịch không sâu, lại ở bên ngoài, nhà tạo mẫu đã tạm thời sửa lại kiểu tóc, đủ để che đi dấu vết.
Thấy Mộc Tịch không có vấn đề gì lớn, Ngải Đạt yên lặng, tiêu sái đi ra ngoài, xoay người đi tới phòng biên tập. Sau khi Ngải Đạt rời khỏi thì cũng đến lượt Mộc Tịch diễn tập. Mộc Tịch thật cảm kích khi buổi diễn tập được sắp xếp sớm như vậy, ngồi ở chỗ này làm cô xấu hổ muốn chết.
Nhưng mà! Sau đợt diễn tập của cô ấy chính là tới lượt Shine diễn tập, không biết có bị Hạ Duy nhìn thấy một màn đó hay không, dù sao Mộc Tịch bây giờ ngay cả chào hỏi cũng cảm thấy xấu hổ.
Mắt Mộc Tịch nhìn Khương Nhã Văn kéo Hạ Duy, dáng vẻ vui vẻ đi tới, có thể dùng ba từ rất thích hợp để hình dung cô ấy bây giờ: Hâm mộ! Ghen tị! Hận!
Fuck! Ai cho cô dựa sát vào người nữ thần của tôi như vậy! Khốn kiếp! Khốn kiếp! Tức quá đi! “Lộp cộp” dùng sức dẫm giày cao gót trên mặt đất, đi nhanh hơn.
Hạ Duy nghe người phía sau đang cố gắng phát ra tiếng động, không tự giác nở nụ cười.
Mà một màn này bị phóng viên chụp được, làm dấy lên đủ mọi loại suy diễn Hạ Duy không thích Mộc Tịch, hai người lướt qua nhau không chút biến hóa, đủ các loại tin.
Đối mặt với phóng viên giàu trí tưởng tưởng, Mộc Tịch cũng bất lực giải thích.
Chỉ là không nói chuyện thôi mà, ai với ai bất hòa vậy?
*****
Hơn ba tháng nữa, hợp đồng với Lý Phàm sẽ đến hạn, bên ngoài đang chú ý, Lý Phàm cũng nhắc qua, chỉ là Mộc Tịch sẽ không tiếp tục gia hạn nữa…
Đêm nay, xã giao xong Lý Phàm đến chỗ ở của Mộc Tịch, cô ngửi thấy nồng nặc mùi rượu trên người anh ta. Mộc Tịch chỉ cảm thấy ghê tởm một trận, liền đứng dậy đi ra mở cửa sổ.
Ai ngờ Lý Phàm đi đến bắt lấy tay cô: “Làm gì vậy! Đừng mở, lạnh!”
Mộc Tịch muốn tránh thoát khỏi anh ta, nhưng cô không có sức lực lớn như vậy, hơn nữa Ngải Đạt vừa mới ra ngoài, bây giờ trong phòng nghỉ chỉ còn mỗi cô.
“Trong phòng có chút ẩm, tôi đi thông chút gió.”
Không biết đã qua bao lâu, Mộc Tịch không cùng anh ta nói chuyện nhẹ nhàng như vậy.
Trong lúc trầm luân nhất thời, Lý Phàm nghĩ nếu có thể vẫn luôn như vậy thật tốt. Nghĩ như vậy, tay không an phận liền mượn rượu ôm lấy eo Mộc Tịch.
Mộc Tịch đẩy anh ta ra: “Anh làm gì vậy.”
Chính là, Mộc Tịch không biết, ánh mắt không khuất phục và mâu thuẫn của cô sẽ làm Lý Phàm càng thêm khao khát.
Vì thế, không để cô phản ứng tiếp, Lý Phàm trực tiếp kéo cô tới sô pha, bắt đầu xé rách quần áo của cô.
Lúc đầu dù Mộc Tịch có dùng sức phản kháng thì cũng vô dụng, cũng có mắng chửi, nhưng dần dần chỉ còn lại khóc lóc van xin: “Đừng, Lý Phàm, đừng như vậy, cầu xin anh.”
Nghe thấy tiếng khóc của Mộc Tịch, ánh mắt Lý Phàm dao động chốc lát. Chỉ là khi nhìn thấy người dưới thân, đôi vai trần, xương quai xanh tinh xảo, mỗi kiểu đều là điểm cực hấp dẫn chính mình.
Chung quy lại thì lý trí vẫn không thể chiến thắng nửa người dưới.
Muốn cô, muốn đến phát điên…
Hai tay anh ta kiềm chế Mộc Tịch. Cúi người cắn xương quai xanh của Mộc Tịch, tay kia vuốt ve quần áo trước ngực của cô, không lớn, lại vừa đủ mê người.
Lúc này, Ngải Đạt vừa lúc quay lại, ở cửa chợt nghe thấy tiếng động, phát hiện không đúng, vội vàng chạy vào trong.
“Lý Phàm TMD thằng chó này.” Ngải Đạt đá Lý Phàm sang một bên.
Mộc Tịch lấy lại được tự do thì lập tức lui vào trong góc, sửa sang lại quần áo của mình.
Ngải Đạt nhìn về phía Mộc Tịch, quần áo hầu như không còn nguyên vẹn, ngoại trừ khóe mắt không ngừng rơi nước mắt, kể ra ấm ức của mình, may là cô ấy về sớm, nếu không thì… cô ấy thật không dám nghĩ về nó.
“TMD, con chó này cô hết muốn sống rồi hả?” Lý Phàm đứng dậy đánh lại.
Cũng không biết Ngải Đạt lấy đâu ra sức lực mà tiến lên một bước, lộn ngược quật anh ta té lăn ra đất.
Lý Phàm vốn đã có rượu, trọng tâm còn chưa vững, lần này giãy dụa mấy cái, cũng không đứng dậy nổi.
Mộc Tịch vốn đang im lặng ở trong góc, đột nhiên lạnh lùng lên tiếng: “Lý Phàm, tôi tuyệt đối sẽ không tiếp tục gia hạn hợp đồng, ba năm, tôi đã trả hết nợ cho anh. Đêm nay anh nợ tôi, sau này tôi sẽ tự mình đòi lại.”
Lý Phàm nghe thế, hai mắt sung huyết: “Trả hết nợ? Cô cho rằng đã thanh toán sạch sẽ vậy sao?”
Còn giả vờ thanh cao sao? Loại phụ nữ này không biết tốt xấu mà.
Nhưng mà, mặc kệ như thế nào, duyên phận của họ dường như đã kết thúc.
—
“Mộc Tịch, chúng ta không thể chấm dứt hợp đồng trước sao?” Ngải Đạt thật sự không muốn nhìn thấy Mộc Tịch bị thương.
“Chỉ còn ba tháng nữa.”
Nếu lúc này Mộc Tịch chấm dứt hợp đồng, khó tránh khỏi trở thành kẻ bội bạc, người vong ân phụ nghĩa.
Phân tích theo lý mà nói, quả thật nếu lúc đó không có Lý Phàm, cũng sẽ không có Mộc Tịch hiện tại.
Đến lúc đó truyền thông cũng sẽ phỏng đoán lung tung, thổi phồng vấn đề giữa bọn họ, cô không muốn vì loại chuyện này mà trở thành đầu sóng ngọn gió của giới giải trí.
Quan trọng là nếu hủy hợp đồng trước, mình cũng không nắm chắc phần thắng. Bây giờ, Mộc Tịch chỉ cần anh ta có thể buông tha cho mình, làm mình có thể im ắng vượt qua ba tháng này.
Từ nay về sau, anh đi đường dương quang của anh, tôi đi cầu độc mộc của tôi.