- Hoa Trên Mây
- Trong thôn có một cô nương
- Chương 108 - Sinh con nên như Lục Nguyên Sướng
“Xuất hay không xuất, đều không phải vấn đề.” Lục Nguyên Sướng chắp tay nói.
“Ồ? Xin chỉ giáo?” Tống Định Thiên mong đợi nhìn Lục Nguyên Sướng.
“Quách Đạt Minh trấn thủ Tây Cảnh hơn hơn mười năm, vì sao không được hai tháng ngắn ngủi đã bại lui, nguyên nhân trong đó lại được giữ kín, nhưng mấy chục vạn đại quân trong tay Quách Đạt Minh cũng không phải bị diệt hoàn toàn, vẫn còn sức đánh một trận, Cam Châu thất thủ có lẽ là hắn cố ý, dẫn dụ đại quân Tây Hạ vào trận địa, vì vậy tình huống của Vân Châu Tương Châu hiện tại, chưa hẳn là hung hiểm như tân quân đã nói.” Lục Nguyên Sướng lạnh nhạt nói, Tây Cảnh nhiều đồi núi, quan ải trọng trọng, cho dù chỉ là là thuần túy hành quân sợ rằng cũng phải hơn nửa tháng mới có thể đến Cam Châu, huống hồ còn có trọng binh trấn thủ, việc này tất có kỳ hoặc.
“Nói đúng lắm!” Chúng tướng quân đồng loạt gật đầu.
“Quách Đạt Minh lần này, thứ cho thuộc hạ vọng ngôn, sợ là muốn thử dò xét tân quân. Mà tân quân cũng không ngốc, giả vờ biết thời biết thế, đẩy mũi giáo về hướng khác, dẫn dụ chúng ta, mượn đó làm suy yếu thực lực của chúng ta ở biên quan, thuộc hạ đoán rằng, không chỉ có đại tướng quân nhận được ý chỉ mà Vương Thế Thành ở phía Nam cũng sẽ không may mắn tránh khỏi kiếp nạn này.”
“Nói rất có lý, Quách Đạt Minh đáng ghê tởm, tân quân gian trá!” Vương Siêu tức giận vỗ bàn.
“Vương tướng quân cẩn thận lời nói.” Tống Định Thiên bất mãn nhìn Vương Siêu, quay đầu về hỏi Lục Nguyên Sướng: “Lục tướng quân, với cách nhìn của ngươi, chúng ta nên ứng phó thế nào?”
Lục Nguyên Sướng cảm thấy Tống Định Thiên là cáo già, trong việc này tất có mờ ám, bằng không với kinh nghiệm vài chục năm ngang dọc quan trường của hắn làm sao lại không đoán được, bất quá nếu như Tống Định Thiên đã hỏi, nàng cũng chỉ được thành thật trả lời: “Bắc Cảnh chúng ta khốn khổ, quân binh đã khổ, bách tính càng khổ ~”
Chúng tướng quân không hiểu Lục Nguyên Sướng tại sao lại đột nhiên che mặt giả nữ nhân, nên đều kinh ngạc nhìn nàng.
“Quả thật khổ a ~” Tống Định Thiên cũng rơi lệ, điều này làm cho một đám nam nhân nhìn đến choáng váng.
“Đại tướng quân, Bắc Cảnh chúng ta đã trải qua nhiều phen chiến loạn, bách tính ăn không no mặc không ấm, thiên tai nhân họa, dân chúng lầm than. Lần này chinh chiến, tuy nói chúng ta phải thắng, nhưng binh lực tổn thất thảm hại, lương thảo không thể duy trì. Mắt thấy bách tính lầm than, đại tướng quân sao có thể không đau lòng, tướng sĩ của chúng ta cũng đồng cảnh ngộ, chúng ta bây giờ cần người không có người, cần lương thực không có lương thực, phải lấy cái gì để đánh trận, cũng không thể chỉ bằng vào mấy người chúng ta ra chiến trường vung đại đao!” Lục Nguyên Sướng giải thích, liều mạng nặn ra một ít nước mắt, nàng dung mạo trắng trẻo, lần này khóc lóc kể lể, sắc mặt ửng đỏ, còn có động tác gạt lệ, làm cho chúng tướng quân hoảng hốt tựa như gặp được một nữ nhân.
May mà Lục Nguyên Sướng nam sinh nữ tướng từ lâu người người đều biết, cũng may nàng võ nghệ siêu quần, nên chúng tướng quân chỉ cảm thấy nàng bề ngoài nữ tính một chút, nhưng không ai hoài nghi thân phận của nàng.
“Lục tướng quân nói rất phải, bổn đại tướng quân thực sự là hữu tâm vô lực, sau khi tiếp chỉ, tâm ưu thương thay bách tính, lòng dạ nát tan!” Tống Định Thiên cảm thấy Lục Nguyên Sướng rất hợp ý, đáng tiếc nàng không phải con trai của hắn!
“Đại tướng quân, lần trước trấn bắc quân đại thắng, đẩy lùi hai mươi vạn quân địch, triều đình còn chưa phong thưởng, tướng sĩ chết đi không có quân hưởng, các tướng sĩ bị thương tàn phế cuộc sống ngày sau còn chưa sắp xếp xong, đại tướng quân đã cố gắng giải quyết tốt hậu quả, tiếc rằng Trấn Bắc quân chúng ta quá nghèo, cho đến hôm nay những việc ‘quan trọng’ này vẫn chưa xử lý thích đáng, các tướng sĩ thất vọng vô cùng, lúc này sĩ khí không cao, những tàn quân này của chúng ta làm sao đánh thắng được đại quân Tây Hạ đang thế như chẻ tre, xung động ứng chiến không khác gì đi chịu chết!”
“Đúng vậy, không có quân lương không có nhân lực, chúng ta không đánh được.” Chúng tướng quân chậm rãi hiểu được tà ý của lão cáo già và tiểu hồ ly, cũng nhau tru lên phụ họa vào tuồng hát.
“Đại tướng quân mặc dù uy chấn Bắc Cảnh, nhưng chung quy không sánh được với uy nghi của hoàng đế, trong thiên hạ, không đâu không phải đất dưới chân thiên tử, thuộc hạ khẩn cầu đại tướng quân thượng tấu hoàng thượng, ban lệnh trưng binh củng cố quân ngũ, phân phát quân lương trấn an quân tâm, đồng thời ban thưởng trấn bắc quân nhằm tăng sĩ khí, có như vậy những tướng sĩ bảo vệ quốc gia như chúng ta mới dám hy sinh cả tính mệnh!” Lục Nguyên Sướng lau đi nước mắt ‘bi thương’, quỳ một gối xuống, ‘thành tâm’ nói.
“Chúng tướng sĩ, dám hy sinh tính mạng!” Chúng tướng quân cũng quỳ xuống đất phụ họa nói, biểu tình trên mặt là thấy chết không sờn, là nghiêm nghị đại nghĩa, bất quá trong lòng thầm mắng Lục Nguyên Sướng giảo hoạt, nhưng bọn họ lại rất thích sự giảo hoạt của Lục Nguyên Sướng, hạ lệnh trưng binh, thì có thể dùng quân lương của triều đình củng cố tư binh của mình, phân phát lương thảo, bọn họ càng thuận lợi tăng cường quân bị, mà việc phong thưởng lại là quan trọng nhất, liều sống liều chết bán mạng, đánh thắng không có thưởng, chúng tướng sĩ tất sẽ sinh bất mãn.
“Bổn đại tướng quân nghe nói Tây Cảnh tình huống nguy cấp, bi thống vạn phần, người bị hại chính là con dân Đại Chu chúng ta, là huynh đệ tỷ muội của chúng ta, là phụ lão hương thân của chúng ta, kẻ xâm lược là man di cuồng bạo vô nhân tính, tiếc rằng thực lực chênh lệch, bản đại tướng quân tuy có tâm báo quốc, nhưng Bắc Cảnh chúng ta thiếu binh thiếu lương, quả thực hữu tâm vô lực. May mà tân quân mặc dù tuổi còn trẻ nhưng yêu dân như con, hùng tài đại lược, Trấn Bắc quân chúng ta ở vào tình trạng hiện nay, tân quân tất sẽ nhìn rõ mọi việc. Như vậy, bản đại tướng quân sẽ hồi bẩm cụ thể, hy vọng tân quân ban ân, cứu vớt Tây Cảnh, chúng tướng quân cũng phải ngày đêm thao luyện quân sĩ, đền đáp triều đình.”
Tống Định Thiên diễn xuất thật động lòng người, có thể nói là lập luận sắc sảo, biểu đạt bản thân trung quân ái quốc, lại khen ngợi tân quân anh minh, Lục Nguyên Sướng nghe thấy cúi đầu thầm nghĩ, quả nhiên là gừng càng già càng cay.
“Vâng, cẩn tuân quân lệnh của đại tướng quân.” Chúng tướng quân đồng tâm đảm bảo.
Tống Định Thiên nhìn mọi người rời đi, giữa những bóng lưng cao lớn lại có một thân ảnh mảnh mai, có vẻ đơn bạc nhu nhược, thế nhưng sống lưng thẳng tắp lại làm cho kẻ biết dùng người không thể khinh thường, Tống Định Thiên cảm khái nói: “Sinh con nên như Lục Nguyên Sướng!”
Lục Nguyên Sướng theo mọi người rời đi, ở trước đại môn Tống phủ lại bị Vương Siêu gọi lại, Vương Siêu đánh vào vai Lục Nguyên Sướng, trêu đùa: “Đầu óc ngươi thật đen tối nha!”
“Vương tướng quân ăn nói cẩn thận, thuộc hạ vì nước vì dân, sao lại là lòng dạ đen tối!” Lục Nguyên Sướng bất mãn nhìn Vương Siêu, xoa bả vai phát đau.
“Được, tiểu tử ngươi suy nghĩ gì, ta còn có thể không biết sao.” Vương Siêu thực sự vừa yêu vừa hận lúc Lục Nguyên Sướng cố làm ra vẻ, hắn choàng vai Lục Nguyên Sướng, nói: “Quả Nhi sắp đầy tháng rồi đúng không.”
“Đúng vậy, mấy ngày nữa đầy tháng rồi, ngày mai thuộc hạ tự mình đem thiếp mời đến tướng quân phủ, Vương tướng quân đến lúc đó phải nể mặt đến hàn xá uống một chén.” Lục Nguyên Sướng yên lặng tránh khỏi tay Vương Siêu, thành tâm mời hắn.
“Đến, ta nhất định đến, nữ nhi yêu kiều, bản tướng quân nhất định phải chuẩn bị một phần hậu lễ, ha ha.” Vương Siêu cười to nói.
“Tướng quân chỉ cần đến là tốt rồi.” Lục Nguyên Sướng khách khí một phen, nghĩ lại hỏi: “Tướng quân, vị kia gần đây có an phận không?”
Vương Siêu cũng không ngốc, nhanh chóng sáng tỏ Lục Nguyên Sướng đang nói tới ai, hắn đáp: “Xem như an phận, cả ngày ở trong tiểu lâu, bên cạnh có người trông chừng, bên ngoài cũng canh gác nghiêm mật, không xảy ra sai lầm gì.”
” Tướng quân cũng phải cẩn thận Vương tiểu thư, để ngừa hoạ từ trong nhà.” Lục Nguyên Sướng nhắc nhở.
“Mẫn Nhi theo cửu mẫu vào Tống phủ, hẳn là không sao, ta sẽ lưu tâm, A Nguyên không cần lo lắng.” Vương Siêu là người biết phân nặng nhẹ, chuyện của Tam công chúa hắn vẫn luôn để tâm.
“Như vậy rất tốt, đêm đã khuya, thuộc hạ xin được cáo lui trước.” Lục Nguyên Sướng chắp tay nói.
“Được rồi, biết tiểu tử ngươi cả ngày dính lấy hậu viện, nếu không biết chuyện ta còn nghĩ ngươi là cỏ tham hoa luyến thảo.” Vương Siêu trêu đùa, Lục Nguyên Sướng có tiếng sợ vợ, việc này đã truyền khắp Phần Thành, ai cũng cảm thán con em nhà mình không có phúc phận, nếu như lấy được một vị Ngọc diện lang quân như Lục Nguyên Sướng thật sự là một chuyện tốt.
Lục Nguyên Sướng hôm nay tuy rằng đưa ra gian kế, nhưng bất quá trong lòng vẫn là có chút bất an, từ việc này xem ra không nơi nào yên bình, ba thế lực lớn đều có tâm tư riêng, tân quân mưu kế thâm trầm, đặc biệt lúc này Bắc Cảnh đã chinh chiến vừa nghèo vừa tàn, đối với các thế lực khác cũng không chiếm được ưu thế.
Dĩ nhiên, Tống Định Thiên không phụ danh cáo già, hắn không chỉ nói hiện trạng của Bắc Cảnh hiện giờ thành khổ không thể tả, bản thân còn lấy danh đền đáp tân quân, hắn còn muốn gắp lửa bỏ tay người, ám chỉ Vương Thế Thành ở phía Nam nhiều binh lương đủ, thời gian dưỡng sức lại nhiều, có thể đẩy lùi quân địch. Mà Vương Thế Thành lại thượng tấu nói rằng mình tuổi già không cách nào lĩnh binh xuất chiến, khiến tân quân tức giận đến mức cho đòi văn thừa tướng và các trọng thần thương nghị đối sách.
“Lúc này Tống Định Thiên khóc than, Vương Thế Thành giả bệnh, Quách Đạt Minh đại bại, các ngươi nói xem, phải làm thế nào?” Tân quân nhìn một đám đại thần bằng mặt không bằng lòng dưới điện, lớn tiếng hỏi.
“Hoàng thượng, Bắc Cảnh vừa trải qua đại chiến, tình hình trong tấu chương là thật, Tống Định Thiên trung quân báo quốc, hắn thật sự vào thế lưỡng nan.” Văn thừa tướng và Tống Định Thiên quan hệ rất tốt, nên biện giải thay hắn, hơn nữa trong tam đại thế lực, cũng chỉ Tống Định Thiên còn hướng về triều đình, hắn không muốn tân quân triệt để đắc tội Tống Định Thiên, đến lúc đó sẽ chỉ làm bốn bề thọ địch họa vô đơn chí.
“Thừa tướng nói có lý, trái lại tâm tư của hai vị đại tướng quân khác, có chút khó lường.” Nội sử Ngô Diệu Hiển cẩn thận đáp lời.
“Cái gì gọi là tâm tư khó lường?” Tân quân nhìn Ngô Diệu Hiển hỏi.
“Thần không biết, thần ở kinh sư, những việc biên ải thần cũng không biết.” Ngô Diệu Hiển trả lời.
Trong điện lặng ngắt như tờ, các đại thần mỗi người một tâm tư, một số người đứng về phe họ Tống, một số phe họ Quách, số khác là họ Vương, đương nhiên, số ít là đứng về phía hoàng đế. Ngoại trừ số ít đó những người khác không mấy để tâm tình hình sẽ tiến triển theo hướng nào, chỉ cần thế lực mình ủng hộ không bị tổn hại là được, đặc biệt là vị tân quân này, kế vị bất chính, không thể phục chúng.
Tân quân bất đắc dĩ nhìn các đại thần trầm mặc, có loại cảm giác trên cao gió lạnh, tranh được, cướp được, sát phụ thí huynh để ngồi trên ngôi vị này, thế nhưng muốn ngồi vững bảo tọa thật không dễ dàng. Hắn đã mất ngoại viện cường đại là Hoa Nhĩ Cáp, trong triều còn chưa triển khai thanh trừ, tại đại thế lực giương giương mắt hổ, quan viên các nơi lại tham ô hủ bại, hắn tranh tới tranh lui cuối cùng lấy được chỉ là một vương triều lung lay sắp đổ.
Một đám người thương nghị kết quả cuối cùng đó là điều Mạt vương gia đến Nam Cảnh tiếp quản binh mã của Vương Thế Thành, đốc thúc Quách Đạt Minh toàn lực kháng địch, thỏa mãn yêu cầu của Tống Định Thiên, chiêu binh, phát lương thực, phát quân ngân, ban thưởng, trận chiến này tân quân thua.
Tân quân thua rất triệt để, binh mã của Vương Thế Thành, chỉ nghe lệnh Vương Thế Thành, điều đại tướng khác đến, không được, hạ chỉ đốc thúc Quách Đạt Minh toàn lực kháng địch, nhưng đánh hay không đánh còn không phải Quách Đạt Minh định đoạt sao, hắn đã dám cố ý để quân địch tràn vào, còn sợ tân quân đốc chiến? Mà được lợi nhiều nhất đó là Tống Định Thiên, ban thưởng xuống, cái gì cũng có, dĩ nhiên, binh có thể chậm rãi chiêu luyện, nhưng quan ngân tới tay, có xuất binh hay không sau đó bàn lại.
Tống Định Thiên vốn đã không thể phong thưởng được nữa bởi địa vị đã quá cao, quyền thế đạt đến đỉnh điểm, hắn dâng tấu thỉnh công là thay chúng tướng quân thủ hạ của mình mưu cầu, Trấn Bắc quân phàm là những tướng quân xuất chiến, đều được ghi công, mà Vương Siêu cùng Lục Nguyên Sướng, là hai người được phong thưởng nhiều nhất, hai người bọn họ hợp binh đẩy lùi mười vạn đại quân của địch, lại lấy được thủ cấp của Hoa Nhĩ Cáp, chiếm được Phần Thành, đã lập công đầu.
Vương Siêu dĩ nhiên được phong tước, Lục Nguyên Sướng thì thăng quan, thăng lên tam phẩm, nhậm chức tham tướng Trấn Bắc quân, hơn nữa Cố Tiểu Phù cũng được phong làm tam phẩm cáo mệnh phu nhân, đến lúc này, cả Bắc Cảnh, thân phận của Cố Tiểu Phù có thể nói là cao không thể với tới, chỉ có một số ít các lão phu nhân có thể so sánh.
Tân quân coi như trong lòng đã rõ, biết được những người khác không đáng tin cậy, hắn liền triệu tập vệ quân đến Vân Châu, Tương Châu ngăn địch, chỉ là thủ vệ các nơi chiến lực quá thấp, ra chiến trường đều là chịu chết, chẳng qua là kéo dài nhất thời mà thôi.
Lúc Trung Nguyên chịu đủ chiến hỏa, bách tính Bắc Cảnh cũng an cư lạc nghiệp, nghỉ ngơi lấy lại sức. Mùa thu hoạch năm ấy, trên mặt bách tính là một mảnh vui sướng, các tá điền của Lục gia trong Lạc Khê Thôn nộp xong lương thực vào kho của Lục gia liền chọn hai tá điền đầu lĩnh đến Phần Thành bẩm báo với Cố Tiểu Phù về vụ thu hoạch năm nay.
Bất quá khi hai người bọn họ mệt mỏi chạy tới Phần Thành tìm được Lục phủ, không khỏi sợ ngây người. Phủ đệ lớn như vậy, chiếm một mảnh đất to, đôi sư tử đó to lớn trước cửa hổ hổ sanh phong, trước cửa kiệu xa bất tận, đông như trẩy hội, người đến người đi đều là quan to hiển quý, hạ nhân đang báo danh mục lễ vật, giọng nói trầm bồng du dương nêu lên từng món vật phẩm hiếm lạ, trong phủ, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng hát tuồng, hai người bị khí thế này hù dọa, không dám vào trong, thương lượng xong liền quyết định đi vào từ cửa sau.
Bất quá cửa sau cũng là cực kỳ bận rộn, quản sự trù phòng đang kiểm tra thịt cá lương thực đưa đến, các hạ nhân thì vội vàng vận chuyển, tuy nói có thể nhìn ra được là hạ nhân, thế nhưng y phục trên người cũng làm cho hai người cực kỳ ước ao, hai người lấy can đảm tiến lên muốn hỏi chuyện, từ chỗ một quản sự hiền hòa nghe được hôm nay là tiệc đầy tháng của tiểu thư Lục phủ.
Tiểu thư Lục phủ, không phải là khuê nữ của lão bản bọn họ sao! Hai tá điền trung niên có chút kích động, không ngờ bản thân đến đúng lúc như thế. Nói đến Lục Nguyên Sướng, cũng là bọn họ nhìn từ nhỏ đến lớn, năm đó nàng còn nhỏ, danh tiếng ở trong thôn vô cùng xấu, các tá điền tuy nói là dựa vào ruộng đồng của Lục gia kiếm ăn, nhưng rốt cuộc cũng là thành tâm làm ruộng vì Lục gia, nên bọn họ cảm động Bao thị lúc sinh tiền chiếu cố bọn họ, nên cũng không bỏ Lục Nguyên Sướng mà đi.
Nhìn nàng từ nhỏ đến lớn, tình cảm dĩ nhiên bất đồng, bọn họ nghe nói Lục Nguyên Sướng thăng đại quan, những chuyện cao không với tới này bọn họ không dám nghĩ, chỉ biết vì Lục Nguyên Sướng nên thôn trưởng mới đối với tá điền của Lục gia đặc biệt chiếu cố. Bọn họ mang ơn Lục gia, dĩ nhiên càng ra sức cày cấy, hôm nay biết được Lục Nguyên Sướng có khuê nữ, cũng không khỏi kích động vui mừng.
“Vị quản sự này, có thể nhờ ngài bẩm báo, nói với Lục tướng quân là tá điền ở Lạc Khê Thôn đến đây giao tô không, bọn ta không dám kinh động tướng quân cùng phu nhân, quản sự có thể nói với Dương Minh Dương đại gia hoặc là Trân đại nương cũng được.” Hai tá điền cúi đầu khom lưng nói.
Quản sự vốn đang bận rộn, không muốn đáp lời bọn họ, bất quá nghe nói là tá điền đến từ gia hương của tướng quân, liền gọi một hạ nhân đi vào truyền lời cho Trân Nương.
Các tá điền đợi không yên, trước viện vô cùng náo nhiệt, Lục Nguyên Sướng hôm nay lại thăng quan, mình cũng có thể mượn hơi quyền quý, đừng nói gì đến hôm nay Tống Định Thiên còn phái con trai thứ ba là Tống Văn Quý cùng cháu trai Vương Siêu cùng nhau đến chúc mừng, đúng là nể mặt Lục Nguyên Sướng cực kỳ.
“Vương tướng quân đến ~.”
“Tống tam gia đến~.”
Lúc mọi người chìm trong không khí vui mừng, Lục Nguyên Sướng nghe Tống Văn Quý cũng tới, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, mà Huyên Nương vẫn bận rộn với đại yến, khi nghe thấy chuyện này, sợ đến mức mặt mũi trắng bệch.