Lâm Hạnh bị ném cho Từ Khê Vãn như rác rưởi, một thứ rác rưởi cực kỳ đắt tiền.
Lần đầu tiên, cô bé gặp Từ Khê Vãn trong một tòa nhà ống cũ kỹ và đổ nát, những tòa nhà thấp bao quanh có cảm giác bầu trời trở nên nhỏ bé, bị chia cắt thành những phần nhỏ hơn bởi những sợi dây lộn xộn đan xen. Giữa những sợi dây đan xen nhau là những ô cửa sổ ban công đông đúc, những ô cửa sổ và ban công này được ngăn cách bằng lưới chống trộm đã rỉ sét, biến chúng thành những không gian nhỏ độc lập, u ám giống như một nhà tù.
Từ Khê Vãn dựa vào bức tường phía bên ngoài của tòa nhà hút thuốc.
Tòa nhà này quay mặt ra đường, tường dính đầy bụi bặm, gạch ốp tường màu đỏ sẫm lộ ra dưới lớp xi măng cũ bong tróc, trên tường dán đầy những tờ quảng cáo lớn nhỏ khác nhau, chiếc áo khoác đắt tiền của cô tiếp xúc thân mật với bờ tường ở nơi này, không chút đau lòng.
Sau khi điếu thuốc cháy hết, Từ Khê Vãn ấn tàn thuốc vào tường, lấy từ trong túi áo khoác ra bao thuốc chỉ còn một nửa, nhanh chóng ngậm một điếu thuốc khác vào miệng.
Ngoài hành lang gió lộng, khi châm thuốc, một tay cô cầm bật lửa, tay kia khum lại bảo vệ ngọn lửa mỏng manh, ngón tay thon dài, sạch sẽ, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, lòng bàn tay hơi cong lại. Cô giữ động tác châm thuốc trong hai giây rồi lại nhét vào bật lửa vào trong túi áo khoác, điếu thuốc vẫn ngậm trong miệng, sống mũi thẳng tắp cắt chéo thành một hình bóng rõ ràng trong không khí.
Đây là một khuôn mặt xinh đẹp, đầy khí chất, vẻ đẹp kiêu ngạo, ngũ quan diễm lệ mang theo tính công kích, làm cho người khác chỉ cần liếc mắt một cái cũng sẽ không thể quên được gương mặt này.
Hút được nửa điếu thuốc, cậu của Lâm Hạnh liền túm cổ áo Lâm Hạnh, kéo cô bé đến trước mặt Từ Khê Vãn, đối phương thản nhiên đẩy Lâm Hạnh về phía trước, “Đây, chính là cô ấy.”
Nói xong hắn còn nhổ nước bọt: “Phi, đồ sao chổi.”
Lâm Hạnh loạng choạng bước về phía trước, gần như đập mặt xuống sàn bê tông, cũng may cô bé nhanh chóng đứng dậy, khúm núm cúi đầu, hai tay siết chặt vào nhau.
Từ Khê Vãn không nói gì, giơ tay phải lên, ngón giữa và ngón trỏ kẹp điếu thuốc đang cháy dở, khẽ gẩy làm tàn thuốc rơi xuống đất, thở ra một ngụm khói trắng lan tỏa trong không khí.
Cô im lặng hồi lâu, Lâm Hạnh không nhịn được lặng lẽ ngẩng đầu nhìn lén. Khuôn mặt của Từ Khê Vãn ẩn sau làn khói, không hề rõ ràng, chỉ có một đôi môi đỏ như máu.
Lâm Hạnh cảm thấy sợ hãi, ngần ngại trốn đằng sau cậu mình.
Từ Khê Vãn vẫn giữ nguyên tư thế, dập tắt tàn thuốc, mắt hơi cụp xuống phía dưới, ánh mắt dừng lại trên người Lâm Hạnh một lúc, cau mày nói: “Sao lại nhỏ như vậy?”
Lúc này Lâm Hạnh đã gần bảy tuổi nhưng vóc dáng chỉ bằng một nửa so với các bạn cùng trang lứa, có lẽ chỉ cao hơn đầu gối của Từ Khê Vãn một chút, thời tiết đang là mùa đông lạnh giá nên cô bé mặc một chiếc áo khoác rộng màu đỏ hồng, bởi vì lạnh mà hai má đỏ ửng, tóc buộc đuôi ngựa rối bù xù, thoạt nhìn trông rất bẩn thỉu không dễ nhìn một chút nào. cô bé bị cậu kéo đến trước mặt Từ Khê Vãn, cô bé kinh ngạc ngẩng đầu, lần đầu tiên đối diện với Từ Khê Vãn, lúc này cô bé mới nhìn rõ khuôn mặt của Từ Khê Vãn.
Vì đây là lần đầu tiên Từ Khê Vãn cùng cô bé gặp mặt, vì lịch sự nên cô mỉm cười với đối phương.
Lâm Hạnh chưa bao giờ nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, một đôi mắt phượng hẹp dài, khóe mắt hếch lên, hàng mi dài cong lên, giống như một cô bé tiên bước ra từ trong một bức tranh.
Đôi mắt như vậy lẽ ra phải quyến rũ động lòng người nhưng thay vào đó ngũ qua của đối phương quá sắc bén, đôi mắt sắc sảo, đôi môi cong lên lộ ra một chút phong lưu, phóng khoáng.
Lâm Hạnh khi đó còn quá nhỏ, không hiểu phong lưu là gì, cô bé chỉ cảm thấy nụ cười của người phụ nữ này rất quyến rũ, khiến người ta không thể rời mắt.
“Còn sống là tốt rồi.” Cậu của Lâm Hạnh không kiên nhẫn, đẩy đẩy người Lâm Hạnh, hung hãn mắng vài câu, mới nói: “Nếu không phải của chị tôi thì ai muốn nuôi đồ sao chổi này chứ? Tôi cũng không nhiều lời, đứa nhỏ này tôi chỉ cần mười vạn, giao tiền lập tức đưa người đi. Từ này về sau tùy cô xử trí, sống hay chết không còn một chút quan hệ nào với Lâm gia chúng tôi.”
Lâm Hạnh không phản kháng, để mặc cho hắn đẩy mình, đứng sang một bên im lặng nghe, nghe thấy hai chữ “mười vạn”, hít vào một ngụm khí lạnh, tim đập thình thịch.
Thời đó tiền vẫn rất có giá trị, cậu của Lâm Hạnh làm việc ở một công trường xây dựng trong thành phố, lương tháng chưa đến năm trăm, cả gia đình sống trong một tòa nhà ống đổ nát, mùa đông lạnh giá, mùa hè nóng bức, tiền thuê nhà một tháng chỉ có bốn mươi đồng. Mười vạn đủ để mua một căn nhà lớn ba phòng ngủ ở thị trấn, hai mặt tiền hướng bắc nam.
Đối với một cô bé gầy gò như Lâm Hạnh, mức giá đưa ra mười vạn thực sự là một vấn đề lớn.
Nhưng Từ Khê Vãn thậm chí còn không cau mày, trực tiếp ghi mười vạn vào tờ chi phiếu rồi ký tên, sau đó xé vứt tới trước mặt người đàn ông, động tác cực kỳ lưu loát.
Cậu của Lâm Hạnh không hề nhận lấy.
Người đàn ông khom lưng, khuôn mặt khá phong trần này nhìn tấm chi phiếu hồi lâu, đảo mắt, trong đôi mắt nheo lại lóe lên một tia sáng, nhổ nước bọt xuống sàn xi măng, hùng hùng hổ hổ nói: “Cô đùa tôi à? Viết một tờ giấy như vậy cô nghĩ có thể lừa được tôi? Con mẹ nó, nếu như tờ giấy này là giả không lấy được tiền, cô chạy mất rồi, tôi biết tìm ở đâu? Mười vạn tiền mặt, không được thiếu một đồng, nếu không thì không bàn nữa!”
Hắn cực kỳ kích động, túm chặt lấy cánh tay của Lâm Hạnh không hề phát hiện ra điều gì bất thường.
Những người làm việc ở công trường quanh năm có đôi tay vô cùng khỏe mạnh, ngay cả khi mặc áo khoác và áo len dày, Lâm Hạnh vẫn đau tới mức mặt nhăn chặt lại.
Cô bé cúi đầu hít vào một hơi, không dám lên tiếng.
Suốt quá trình, Từ Khê Vãn không nhìn thẳng vào Lâm Hạnh nhưng Lâm Hạnh vẫn lén lút quan sát cô. Nghe xong lời nói của người đàn ông, trên mặt Từ Khê Vãn vẫn không có biểu cảm gì nhưng trong mắt lại hiện lên một tia trào phúng, nhanh chóng bị che giấu. Mắt của cô đen láy, mọi cảm xúc bị giấu trong đó giống như một cái hố sâu, nhìn thoáng qua có cảm giác không thể nhìn thấy đáy.
Từ Khê Vãn không nói gì, cô cất tờ chi phiếu đi, lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số. Âm thanh chờ ở đầu bên kia chỉ vang lên một tiếng, đầu bên kia lập tức có người nghe máy, cuộc gọi lập tức được kết nối, đầu bên kia chưa kịp lên tiếng, Từ Khê Vãn liền nói: “Rút mười vạn tiền mặt, đưa tới tòa nhà ở ngõ Nam Hoàn.”
Lâm Hạnh chịu đựng đau đớn, nghe lời nói của người phụ nữ này, rõ ràng là giọng điệu lười biếng và tùy ý nhưng giọng nói lạnh thấu xương giống như gió Bắc Phong, khiến Lâm Hạnh không khỏi rùng mình. .
Người đưa tiền đến rất nhanh, cô ấy cũng là một người phụ nữ, cũng trạc tuổi Từ Khê Vãn, bước ra từ một chiếc ô tô màu đen sang trọng có rèm che, đối phương xách theo một chiếc vali màu bạc, thứ giống thế này Lâm Hạnh chỉ từng thấy trên TV một lần. .
Người phụ nữ bước tới trước mặt Từ Khê Vãn, ánh mắt có chút thắc mắc, Từ Khê Vãn khẽ gật đầu, sau đó đưa chiếc hộp cho cậu của Lâm Hạnh.
Khi cậu của Lâm Hạnh nhận lấy chiếc vali, hắn cũng không quên túm chặt cánh tay Lâm Hạnh nhưng khi hắn mở vali ra, nhìn thấy mười cọc tiền lớn được buộc gọn gàng bên trong, hai mắt lập tức sáng bừng, trong mắt chỉ còn lại tiền. Làm sao hắn còn có thể quan tâm đến Lâm Hạnh? Hắn buông tay đang túm lấy cánh tay Lâm Hạnh ra, ngồi khoanh chân trên mặt đất, đặt vali lên đùi, cầm một cọc tiền lên bắt đầu đếm, một cọc là một trăm tờ. Hắn đếm tới mức hai mắt sắp phát hỏa. Còn không quên lấy thêm mấy cọc khác ra, sờ trái sờ phải, thỉnh thoảng còn giơ lên ánh mặt trời kiểm tra xem số tiền này có phải là thật hay không.
Trong khi người đàn ông đang đếm tiền, Từ Khê Vãn nháy mắt với người phụ nữ vừa mang tiền tới, người phụ nữ lập tức lấy một tập tài liệu từ trong cặp ra nói: “Lâm tiên sinh, mong ngài sau xác nhận văn kiện này không có vấn đề gì thì ký tên vào đây. Cảm ơn ngài đã phối hợp.” Cô gái xinh đẹp này làm việc cực kỳ chuyên nghiệp, chắc hẳn đây là công việc hàng ngày của cô ấy. Khi nói chyện, cô ấy còn ngồi xổm xuống, trên người mặc một chiếc váy công sở, đi giày cao gót nhọn, ngồi xuống thế này rất bất tiện. Cho dù như vậy, khi cô ấy đưa tập tài liệu tới trước mặt cậu của Lâm Hạnh, trên khuôn mặt vẫn luôn tươi cười, làm cho người ta không có bất cứ cảm giác bị mạo phạm nào.
“Tôi còn chưa đếm xong, cô vội cái gì?” Cậu của Lâm Hạnh từ một kẻ nghèo khổ đột nhiên trở nên giàu có. Chỗ tiền này còn chưa cầm ấm tay đã mở miệng mắng một câu, đẩy người phụ nữ sang bên cạnh, chỉ lo đếm tiền, thỉnh thoảng hắn còn đưa tay lên miệng liếm một chút.
Người phụ nữ này không vội, kiên nhẫn đợi hắn đếm xong hai lần, sau khi đối phương đóng vali lại, cô ấy vẫn mỉm cười hỏi lại: “Xin hỏi Lâm tiên sinh còn có vấn đề gì nữa không?”
“Không có, tôi có thể ký vào đâu?” Cậu của Lâm Hạnh cầm tiền trong tay, cảm thấy tự tin hơn trước, quay về phía người phụ nữ hất cằm, quát tháo ra lệnh.
“Ở đây…” Người phụ nữ mở tập tài liệu đã chuẩn bị sẵn ra, chỉ cho hắn từng chỗ cần ký, sau khi hắn ký xong, người phụ nữ đưa cho hắn một phần văn kiện trong đó, “Làm thành hai bản, cái này xin hãy giữ gìn cẩn thận. ”
Cậu của Lâm Hạnh nhận lấy phần văn kiện của mình không thèm nhìn, gấp lại rồi bỏ vào túi, nhìn về phía người phụ nữ này, ánh mắt không có chút ý tốt nào: “Này, bây giờ cô kiếm được bao nhiêu mỗi tháng? Nếu không cô đi theo tôi thì thế nào? Tiền lương tôi sẽ trả cao hơn.”
Lâm Hạnh chưa từng nhìn thấy biểu cảm trên mặt của cậu mình như vậy, cô bé còn nhỏ, hiển nhiên không hiểu đối phương có ý gì, cô bé chỉ biết tâm trạng của cậu mình bây giờ rất tốt. Điều này là đương nhiên rồi, trong chiếc vali này toàn là tiền, đủ cho mợ và em trai có cuộc sống giàu có. Lâm Hạnh lén lút ngẩng đầu nhìn Từ Khê Vãn, từ đầu đến cuối, biểu cảm trên khuôn mặt Từ Khê Vãn rất ít, giống như một bức tượng lặng lẽ đứng trong gió lạnh.
“Lâm tiên sinh cứ nói đùa.” Người phụ nữ xác nhận tất cả văn kiện không có bất cứ sai xót nào, nhanh chóng cất vào cặp, lui về đứng bên cạnh Từ Khê Vãn, nhẹ giọng nói: “Mọi chuyện đã xong.”
Lúc này Từ Khê Vãn khẽ gật đầu, một tay đưa về phía Lâm Hạnh, “Đi thôi.”
Bàn tay trắng nõn như ngọc, ngón tay thon dài uyển chuyển, móng tay được cắt tròn, hồng hào.
Lâm Hạnh nghĩ, người phụ nữ này đẹp đến mức không có khuyết điểm nào cả.
Lâm Hạnh ngẩng đầu, mơ hồ hiểu được nhìn Từ Khê Vãn, lau tay mấy cái vào áo rồi run rẩy duỗi ra, đặt vào trong lòng bàn tay xinh đẹp của Từ Khê Vãn.
Lòng bàn tay nhìn có vẻ lạnh lẽo lại mềm mại và ấm áp đến không ngờ.
Từ Khê Vãn nắm tay Lâm Hạnh.
Bàn tay nhỏ nhắn giống như chân gà, giữa móng tay có bùn đen, ngón tay đều nứt nẻ.
Từ Khê Vãn có dáng người cao, cao đến mức Lâm Hạnh phải ngước cổ lên nhìn, chân cũng rất dài nên Lâm Hạnh phải chạy bộ để theo kịp cô.
Lâm Hạnh không biết mình sẽ bị đưa đi đâu, cũng không biết điều gì đang chờ đợi mình, cô bé không dám nói hay hỏi, chỉ có thể đi theo phía Từ Khê Vãn, bước chân nghiêng ngả lảo đảo cứ thế đi về phía trước.