Bữa cơm tất niên của Từ Khê Vãn và Lâm Hạnh cực kỳ đơn giản, thậm chí không thể so sánh với bữa tối bình thường ở nhà của người bình thường nhưng Lâm Hạnh rất vui vẻ, dường như tâm trạng của Từ Khê Vãn cũng vui vẻ hơn vài phần.
Ăn tối xong, hai người ngồi ở phòng khách xem Xuân Vãn, nụ cười giả tạo tiêu chuẩn của người dẫn chương trình thoạt nhìn trông có chút buồn cười, Từ Khê Vãn nghĩ tới Tiết Khúc Song từng đánh giá mình.
Khi đó lần đầu tiên Từ Khê Vãn gặp khách hàng, sau khi gặp mặt, sắc mặt có chút cứng ngắc, sau khi khách hàng rời đi, má cô theo bản năng co giật, Tiết Khúc Song cười nhạo cô: “Chị cười trông giống như MC dẫn chương trình đêm Xuân Vãn vậy.”
Nghĩ tới đây, Từ Khê Vãn lại nhìn người MC đang dẫn chương trình Xuân Vãn trên TV, có chút buồn cười.
Lâm Hạnh xem cũng không hiểu chương trình Xuân Vãn, cô bé cúi đầu đọc sách của mình, khi cô bé ngẩng đầu lên nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt trên mặt Từ Khê Vãn, lúc này cô bé liền hỏi cô cười cái gì.
Từ Khê Vãn cũng nở nụ cười giả tạo với Lâm Hạnh hỏi cô bé: “Tiểu Hạnh, em có thấy chị giống dì trên TV không?”
Lâm Hạnh nhìn TV, rồi nhìn Từ Khê Vãn, lắc đầu, “Không giống, dì không đẹp bằng Vãn Vãn.”
Lâm Hạnh cho rằng Vãn Vãn của cô bé là người giỏi nhất trong mọi việc, tất nhiên không thể lấy dì trên TV để so sánh được rồi.
“Cười, trông giống cười lắm phải không?” Từ Khê Vãn lại hỏi.
Lâm Hạnh lần này cẩn thận so sánh, vỗ tay trầm trồ khen ngợi: “Giống! Vãn Vãn thật là lợi hại! Có thể bắt chước giống như vậy!”
Trong mắt Lâm Hạnh, Từ Khê Vãn là người toàn năng, dù làm gì cũng có thể làm tới tốt nhất, thậm chí ngay cả bắt chước dì trên TV cũng giống như đúc.
Từ Khê Vãn ôm lấy bả vai nhỏ nhắn của Lâm Hạnh, tựa người tới lui trên ghế sô pha. Lâm Hạnh không hiểu tại sao Từ Khê Vãn lại cười nhưng thấy Từ Khê Vãn nở nụ cười, cô bé cũng ngây ngô cười theo.
Nghe nói nửa đêm sẽ có biểu diễn bắn pháo hoa, sẽ được bắn ở Quảng trường Nhân dân, Quảng trường Nhân dân cách khu dân cư nơi Từ Khê Vãn sống không xa, đứng trên sân thượng có thể nhìn thấy. Lúc 11:50 tối, Từ Khê Vãn hỏi Lâm Hạnh xem cô bé có muốn đi xem không.
Lâm Hạnh không biết bắn pháo hoa là gì nhưng vì là Từ Khê Vãn nói nên cô bé không chút do dự gật đầu nói muốn, Từ Khê Vãn mặc áo khoác vào, đưa cô bé lên tầng cao nhất.
Rất nhiều cư dân của tòa nhà này đã tập trung ở tầng trên cùng, một số người trong số họ đã sớm dự đoán trước mà mang theo hạt dưa, đồ uống và bánh mazda* nhỏ. Mọi người vừa nói chuyện vui vẻ vừa chờ tới năm mới. Khi đồng hồ đếm ngược về 0, tất cả mọi người trên tầng thượng đều đồng loạt cùng nhìn về một hướng, đếm ngược để chào đón năm mới đến, không khí đêm giao thừa thực sự rất tốt, Lâm Hạnh cũng đếm theo.
*Bánh mazda: Loại bánh tròn nhỏ của Trung Quốc, giống với bánh men bên mình.
“…Ba, hai, một, không!”
Mọi người đều đếm đến 0, Lâm Hạnh được Từ Khê Vãn ôm, khi cô bé định quay lại nói chúc mừng năm mới với Từ Khê Vãn, không ngờ trên bầu trời có một tiếng nổ lớn, khi cô bé nghe thấy âm thanh đó, có chút sửng sốt, mặt trắng bệch giống như tờ giấy, cả người co rúm lại, mặt chôn vào đầu vai của Từ Khê Vãn, không dám nhúc nhích.
“Tiểu Hạnh?” Từ Khê Vãn cũng chú ý tới việc cả người Lâm Hạnh cứng đờ, cúi đầu, ghé sát vào tai cô bé hỏi: “Có khó chịu không?”
“Pháo nổ rồi… Pháo nổ rồi…” Lâm Hạnh lẩm bẩm, giọng run run, “Vãn Vãn, chạy nhanh đi, pháo nổ rồi, đau quá…”
“Đau, đau quá…Vãn Vãn, chạy nhanh đi, đau quá…” Lâm Hạnh nói xong liền bắt đầu khóc.
Hóa ra Lâm Hạnh sợ tiếng pháo hoa.
Từ Khê Vãn không dám ở lại quá lâu, mọi người vẫn đang ồ lên vì màn trình diễn pháo hoa năm nay hoành tráng hơn năm ngoái, cô lại ôm lấy Lâm Hạnh, rẽ qua đám đông chạy ngược xuống dưới tầng.
Trong thang máy, tiếng pháo hoa đã rất nhỏ, chỉ còn những tiếng nổ đì đùng ở phía xa, tiếng nức nở của Lâm Hạnh trở nên rõ ràng, khiến người khác nhìn thấy lập tức đau lòng.
Từ Khê Vãn nhẹ nhàng vỗ về cô bé: “Tiểu Hạnh đừng sợ, không còn pháo nữa đâu.”
“Có, có…” Lâm Hạnh khóc tới mức không thở nổi, “Ở trong quần áo của em, đau quá.”
“Không có, không có ở trong quần áo.” Từ Khê Vãn ghé sát bên tai cô bé nói: “Chị sẽ bảo vệ Tiểu Hạnh.”
“Vãn Vãn, Vãn Vãn…” Lâm Hạnh giống như đang nắm lấy một cọng rơm cứu mạng, vừa khóc vừa gọi tên Từ Khê Vãn, túm lấy quần áo của Từ Khê Vãn, các đốt ngón tay trắng bệch không dám buông ra.
Về nhà, Từ Khê Vãn đóng tất cả các cửa ra vào và cửa sổ, bật âm thanh TV lên mức tối đa, cho tới khi không còn nghe thấy tiếng pháo hoa bên ngoài nữa, Lâm Hạnh mới dần dần nín khóc. Rốt cuộc Từ Khê Vãn cũng có cơ hội hỏi cô bé vì sao lại sợ pháo hoa tới như vậy.
“Em trai sẽ bỏ…pháo hoa vào trong quần áo của em.” Lâm Hạnh lau nước mắt, chỉ vào lưng mình: “Đau quá.”
Từ Khê Vãn trước đó không để ý nhưng lần này sau khi nghe được lời nói của Lâm Hạnh, cô vén áo đằng sau lưng của cô bé lên. Quả nhiên có vài vết sẹo cũ, màu sắc đã nhạt dần, dương như đã không thể nhìn ra được.
“Em trai đã lấy pháo đốt sao?” Từ Khê Vãn hỏi.
“Em trai, còn có cả các bạn của em ấy nữa, bọn họ nói chơi rất vui.” Lâm Hạnh lau nước mắt lắc đầu, “Không vui chút nào, em cảm thấy rất đau.”
Đứa nhỏ kia sinh ra đã có ác tâm, ngay cả những hiểu biết cơ bản nhất về thế giới cũng không có, dựa vào việc không hiểu chuyện để làm những chuyện ác để tìm niềm vui.
Từ Khê Vãn chưa bao giờ tin vào những điều giống như “nhân chi sơ tính bản thiện”, từ những câu nói ngắt quãng và không rõ ràng của Lâm Hạnh, cô có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng và đau đớn của Lâm Hạnh lúc đó.
Một đám tiểu súc sinh.
“Tiểu Hạnh, em còn nhớ những gì chị đã nói không?” Từ Khê Vãn nâng cằm Lâm Hạnh lên, lau nước mắt trên mặt cô bé, nhìn vào mắt cô bé, nghiêm túc hỏi cô bé.
Đôi mắt to của Lâm Hạnh ươn ướt, chớp mắt, bối rối nhìn Từ Khê Vãn.
“Chị đã nói, chị sẽ bảo vệ em.” Từ Khê Vãn mỉm cười với Lâm Hạnh, “Tiểu Hạnh, nhớ kỹ, bất kể lúc nào chị cũng sẽ bảo vệ em.”
Lâm Hạnh gật đầu, rưng rưng nước mắt, cố gắng mỉm cười với Từ Khê Vãn.
Lâm Hạnh nghiêm túc ghi nhớ câu nói này của Từ Khê Vãn vào trong lòng.
Trong truyện cổ tích kể rằng mỗi đứa trẻ đều có một thiên thần của riêng mình, Lâm Hạnh nghĩ Từ Khê Vãn nhất định là một cô tiên từ trên trời bay xuống, nếu không thì sao có thể tốt với cô bé như vậy? Mỗi ngày mở mắt ra, cô bé đều sợ hãi tất cả những thứ này đều chỉ là giấc mơ.
Theo truyền thống ở Tân Lĩnh, không được chúc mừng năm mới vào ngày mùng một và mùng hai Tết Nguyên Đán. Vào ngày mồng ba Tết Nguyên Đán, Từ Thái Hoành người đứng đầu Từ gia hiện tại đã tổ chức tiệc chiêu đãi những nhân vật nổi tiếng ở Tân Lĩnh tại Từ gia. Từ Khê Vãn chịu trách nhiệm về công ty ở chi nhánh cũng là một trong những người được mời. Đây là cơ hội tốt để các gia tộc thế lực xây dựng mối quan hệ với nhau. Những nhân vật nổi tiếng trong giới chính trị và kinh doanh sẽ tham gia, đồng thời sẽ có rất nhiều tin tức được tung ra sau những cái cụng ly của mọi người.
Từ Khê Vãn về nước đã được mấy tháng, vẫn đang đau khổ không có cách nào khai thông các mối quan hệ. Cô vẫn luôn chờ đợi cơ hội này, đương nhiên không thể bỏ lỡ, đêm hôm trước cô đã dặn dò Lâm Hạnh ở nhà một mình phải chú ý an toàn, ngày hôm sau cô ăn mặc chỉnh tề đi dự tiệc.
Từ Khê Vãn đến muộn, rất nhiều xe sang đã đỗ trước cửa Từ gia, hai đội vệ sĩ mặc vest đen đứng trước cửa bảo vệ cho sự an toàn của khách tới dự, đồng thời chặn bước chân của nhiều phóng viên đang có ý định trà trộn vào.
Bữa tiệc có quy mô lớn thế này, cho dù bữa tiệc này Từ gia cũng chỉ tổ chức một năm một lần, vệ sĩ Từ gia đều được điều động để duy trì trật tự, bảo vệ an toàn cho khách mời, đây là chuyện đương nhiên. Sẽ có những nhân vật tham gia bữa tiệc này đều là những người hết sức quan trọng, ngay cả Từ Thái Hoành cũng sẽ gặp khó khăn khi đối phó với đối phương.
Đứng tiếp khách ở bên ngoài cửa là Từ Hưng An, anh ta đang tiếp quản một phần của Từ gia, gen của nhà họ Từ rất tốt, anh chị em đều rất xinh đẹp, Từ Hưng An cao tới 1m9, cao ráo, tóc chải ngược về phía sau. Anh ta đang nở nụ cười tươi tắn, trong bộ vest phẳng phiu cúi xuống bắt tay từng vị khách, điềm tĩnh và tự tin, thoạt nhìn trông rất có phong thái của người đứng đầu Từ gia.
Từ Khê Vãn mặc một chiếc váy dạ hội bằng lụa màu xám nhạt, kết hợp với khuyên tai và vòng cổ bằng ngọc trai đơn giản, trang điểm rất nhẹ nhàng, không nổi bật giữa những quý cô khoe vẻ đẹp của mình, cô cầm thiệp mời đi tới chỗ Từ Hưng An. Đến trước cửa Từ gia, Từ Hưng An đang phụ trách đón khác, anh ta nhìn thấy cô, nhất thời có chút sửng sốt, nụ cười tươi trên môi cũng trở nên u ám vài phần. Anh ta bắt tay Từ Khê Vãn lâu hơn những người khác vài giây.
“Em hai, đã lâu không gặp.”
Từ Khê Vãn mỉm cười gật đầu, thần thái rất tốt, “Đã nhiều năm không gặp, phong thái của anh cả vẫn không thay đổi.”
Sau khi được mỹ nhân khen ngợi, cho dù chỉ là khách sáo, Từ Hưng An bỗng nhiên cao ngạo nói: “Em hai quá khen, nói tới phong thái, có người nào có thể so được với em chứ?” Nhân lúc không có ai để ý, anh ta bước từng bước sát tới gần cô, nhỏ giọng nói: “Ở đây có nhiều người đẹp như vậy, chỉ sợ cũng không thể so được một phần với em hai.”
Từ Khê Vãn mím môi cười, hình như còn có chút ngượng ngùng, giơ tay lên hơi che khóe môi, “Anh cả quá khen rồi.”
Bàn tay đó trắng như ngọc trong ánh sáng mờ ảo của buổi tối khiến Từ Hưng An phát điên.
“Anh cả, em có thể vào được không?” Từ Khê Vãn mỉm cười hỏi.
Lúc này Từ Hưng An mới tỉnh táo lại: “Em hai, xin mời.”
“Cảm ơn.”
Từ Khê Vãn bước vào Từ gia, trong góc tối mà người khác không thể nhìn thấy, trong mắt cô hiện lên một tia chán ghét nhưng chỉ trong nháy mắt đã biến mất, trên mặt hiện lên một nụ cười thích hợp.
Đi qua hành lang dài trải thảm đỏ, Từ Khê Vãn đột nhiên cảm giác được phía sau có một bóng người đang nhìn thẳng vào mình. Từ trước tới giờ giác quan của cô luôn vô cùng sắc bén, cô bình tĩnh quay đầu lại nhưng lại không phát hiện được gì. Từ Khê Vãn mỉm cười, càng ngày càng thú vị.
Bữa tối được tổ chức trong phòng tiệc lớn nhất Từ gia, đầu tiên Từ Thái Hoành phát biểu, Từ Khê Vãn đứng trong góc cầm ly rượu có đế dài, lạnh lùng nhìn người ba cùng huyết thống với mình.
Mấy năm gần đây, Từ Thái Hoành trông già đi rất nhiều, tóc đã bạc, hai năm nay ông ta cũng đã lui về hậu trường, phát biểu xong thì được lão quản gia đỡ đi nghỉ ngơi, việc tiếp khách đã sớm giao lại cho đứa cháu trai lớn Từ Hưng An.
Từ Thái Hoành vừa rời đi, không khí trong phòng tiệc trở nên thoải mái, thái thái của các gia tộc tụ tập lại nhỏ giọng trò chuyện với nhau, trong khi những người làm kinh doanh và chính trị tụ tập ở một bên, trao đổi những tin tức mà bọn họ có trong tay. Cuối cùng bọn họ chạm ly với nhau, trên mặt là nụ cười nhưng trong lòng thầm hiểu rõ, mọi lời muốn nói đều ở trong rượu.
Từ Khê Vãn cũng cầm ly rượu và làm quen với một vài người mà cô luôn muốn gặp, những người này đều có địa vị cao, đồng thời bọn họ cũng không đánh giá cao cô, chỉ đáp lại bằng phép lịch sự, cho có lệ. Từ Khê Vãn cũng không quá để ý, cô chỉ là một nhân vật nhỏ, không có tiếng nói. Vốn dĩ cũng không nghĩ tới việc một buổi tối có thể có được mối quan hệ với những người này. Trước hết cứ làm quen mà thôi, còn nhiều thời gian, cũng không cần phải nhất thời nóng lòng. Sau khi nói xong, những người này không được, còn có thể bắt đầu xuống tay từ nhóm thái thái, Từ Khê Vãn cầm ly rượu đưa lên miệng nhấp một ngụm, đột nhiên có người gọi cô.
“Chị hai, đã lâu không gặp.”
Từ Khê Vãn quay đầu lại, đối phương là một thiếu niên hiền lành, nhìn chừng mười tám, mười chín tuổi, đeo một cặp kính gọng bạc, mặc vest chỉnh tề, càng tôn lên khí chất tao nhã và ham đọc sách của cậu ta.
Tuy nhiên, Từ Khê Vãn ngửi thấy được một chút nguy hiểm từ phía sau cặp kính kia của đối phương, ánh mắt này giống hệt với ánh mắt nhìn cô trong bóng tối vừa rồi.