Từ Khê Vãn mỉm cười xin lỗi: “Xin hỏi tiên sinh là…?”
Chàng trai mỉm cười nói: “Chị hai đúng là hay quên, ngay cả em ba cũng không nhận ra.”
Từ Khê Vãn chợt nhớ ra, chàng trai này có lẽ là Từ Hưng Ngôn.
Từ Hưng Ngôn là con trai của gia chủ thứ ba Từ gia, gọi Từ Khê Vãn là chị hai cũng không ngoa, nghe nói từ nhỏ cậu ta đã yếu ớt bệnh tật, hiếm khi xuất hiện trước mặt mọi người. Nhưng hôm nay thật khiến người ta phải bất ngờ, cậu ta lại tới tham gia bữa tiệc này.
Từ Khê Vãn chỉ gặp Từ Hưng Ngôn khi còn là một cậu bé, khi đó Từ Hưng Ngôn mới mười ba tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ, bây giờ cậu ta đã trưởng thành, chẳng trách Từ Khê Vãn không thể nhận ra.
Bây giờ Từ Khê Vãn đã nhớ ra, xuất phát từ phép lịch sự, ít nhiều cô cũng cùng em ba chào hỏi một tiếng, cười nói: “Thì ra là em ba, nhiều năm không gặp, em ngày càng ngọc thụ lâm phong, chị cũng không thể nhận ra được.”
“Chị hai không nhận ra em nhưng em lại có thể nhận ra chị hai.” Từ Hưng Ngôn tiến lên, cầm ly rượu trong tay chạm vào ly rượu trong tay Từ Khê Vãn. Cậu ta uống một ngụm trước coi như mời, sau khi uống xong cậu ta giơ cái ly không về phía Từ Khê Vãn ra hiệu cho cô uống.
Từ Khê Vãn khẽ mỉm cười, nhấp một ngụm rồi nói: “Tửu lượng của em đúng là rất tốt, chị không thể so sánh được.”
Từ Hưng Ngôn cũng cười nói: “Không sao đâu, chị ba, tùy ý chị.”
Từ Khê Vãn không rõ mục đích của Từ Hưng Ngôn khi trò chuyện với mình là gì nên cô vẫn lặng lẽ giao tiếp một lúc. Mặc dù trông Từ Hưng Ngôn hào hoa phong nhã nhưng Từ Khê Vãn vẫn có thể nhìn ra được một tia tà ác hiện lên trong mắt cậu ta. Từ trước tới giờ Từ Khê Vãn rất giỏi nhìn thấu người khác, dù nói thế nào thì trong cái chảo nhuộm Từ gia này thì có mấy người có khả năng là người tốt? Từ Khê Vãn không muốn tiếp tục dây dưa với Từ Hưng Ngôn, cô tìm cớ rời đi nhưng Từ Hưng Ngôn lại nói: “Chị hai, thay vì kết bạn với người ngoài, sao chị không thử hợp sức với em?”
Lời này vừa nói ra, cuối cùng Từ Khê Vãn cũng có chút cảm thấy hứng thú với đối phương, cô lắc lắc ly rượu trong tay, hơi nheo mắt nhìn cậu ta.
Từ Hưng Ngôn bình tĩnh mỉm cười, đẩy gọng kính trên sống mũi lên, “Ở đây có rất nhiều người, không khí không tốt, từ nhỏ sức khỏe của em đã yếu, không chịu nổi những nơi ồn ào như vậy, chị hai, chị có thể cùng em tới chỗ hoa viên của em để tránh gió lùa không?”
Tia sáng trong mắt Từ Khê Vãn lóe lên, cô suy nghĩ hai giây, vui vẻ đồng ý.
Trong vườn không còn nhiệt độ dễ chịu như trong phòng tiệc, thời tiết mùa xuân se lạnh, váy dạ hội của Từ Khê Vãn là kiểu hở vai và hở lưng, nhờ khả năng tập trung tốt nên mặc dù cảm nhận được từng đợt gió lạnh buốt quét qua da thịt nhưng trên mặt cô vẫn không có bất cứ thay đổi nào.
Tuổi tác của Từ Hưng Ngôn không lớn nhưng cách cư xử lại khá lịch sự, vừa rời khỏi phòng tiệc, cậu ta đã cởi áo vest bên ngoài khoác lên vai Từ Khê Vãn. Tuy nhiên có lẽ do ảnh hưởng của việc cơ thể yếu ớt từ nhỏ để lại, mà cậu ta không cao như Từ Hưng An, chỉ cao 1m75, Từ Khê Vãn lại đi giày cao gót, Từ Hưng Ngôn muốn khoác áo lên vai Từ Khê Vãn bắt buộc phải kiễng chân lên một chút, cũng bởi vì từ nhỏ trên người cậu ta có khí chất yếu ớt, nhã nhặn cho nên mới làm cho động tác này giảm bớt một chút xấu hổ.
Từ Khê Vãn túm lấy chiếc áo vest đang khoác trên vai mình, tuy trong lòng không thoải mái nhưng vẫn tiếp nhận lòng tốt của em ba, đồng thời nói cảm ơn đối phương một tiếng.
Hai người đi một lúc đến khi tới chỗ chòi nghỉ mát vắng người, Từ Hưng Ngôn chọn một ghế đá ngồi xuống, tay phải nắm chặt, ho khan che miệng, mơ hồ nhìn Từ Khê Vãn.
Trong việc chính sự, Từ Khê Vãn luôn rất kiên nhẫn, mặc dù ánh mắt của người là em ba khiến cô cảm thấy cực kỳ khó chịu, cô cũng không nóng vội khoanh tay trước ngực, bình tĩnh nhìn về phía Từ Hưng Ngôn. Đôi mắt của Từ Khê Vãn đặc biệt đẹp, khóe mắt hếch lên, gợn sóng trong mắt uyển chuyển, đặc biệt vào ban đêm, tương phản với bầu trời đầy sao sáng ngời, tạo cho người ta một ảo giác vô cùng thâm tình.
Dù sao nhị thiếu gia của Từ gia vẫn còn trẻ tuổi, thiếu tập trung, bị cảnh tượng này mê hoặc đến mức lẩm bẩm “Khê Vãn”, giọng nói rất nhẹ nhàng nhưng trong không gian tĩnh lặng được phóng đại lên gấp mấy lần. Bản thân cậu ta nói xong cũng có chút xấu hổ, không tránh khỏi sửng sốt một chút.
Trong lòng Từ Khê Vãn hiện lên một nụ cười mỉa mai nhưng nét dịu dàng trên mặt vẫn không thay đổi, “Tôi và cậu có chung huyết thống, hơn nữa nơi này cũng không có người nhà, em ba có chuyện gì đừng ngại cứ nói thẳng.”
“Chị hai đúng là người phóng khoáng.” Từ Hưng Ngôn cười lớn, che đậy chút chật vật trước đó của mình, nói: “Chị hai muốn cái gì, em rất rõ ràng.”
Từ Khê Vãn nghiêng người nhìn cậu ta, từ chối cho ý kiến.
Thấy cô không trả lời, Từ Hưng Ngôn nói tiếp: “Đáng tiếc có Từ Hưng An ở trên chúng ta. Anh cả tuy bản chất đần độn nhưng lại là con trai cả, nhiều năm qua anh ấy đã bắt đầu tiếp quản sản nghiệp của Từ gia, sự tán thành của các trưởng lão Từ gia ai cũng thấy rõ. Chỉ dựa vào một mình chị hai, muốn lung lay địa vị của anh ấy, chỉ sợ là sẽ rất khó khăn.”
Từ Khê Vãn nói: “Tôi về nước cũng vì có Từ gia giúp đỡ mới có cơm ăn, em ba nói anh cả, địa vị là có ý gì, tôi không rõ.”
“Chị hai là người thông minh, nhất định biết rõ, Từ gia là gia tộc mấy trăm năm, muốn phá từ bên ngoài chẳng qua người đó đang nằm mơ mà thôi nhưng mà…” Từ Hưng Ngôn trầm ngâm một lúc rồi cười khẽ, “Nhưng bên trong Từ gia, các thế lực đan xen, đều có tính toán của mình, chúng ta có thể ra tay từ chỗ này, sẽ thuận tiện hơn việc chị hai chỉ nhìn thấy bên ngoài Từ gia.”
Từ Khê Vãn nghĩ thầm, xem ra tin đồn nhị thiếu gia Từ gia là con ma ốm, cũng không giống như những gì người bên ngoài đồn, cậu ta không để ý tới chuyện bên ngoài, một lòng muốn làm một con người nhàn nhã.
“Xem ra em ba đã tính toán sẵn rồi, đâu cần phải tới đây lấy thêm một chén canh của tôi làm gì?”
Từ Hưng Ngôn vẫn lịch sự mỉm cười: “Mọi người đều nói nhị thiếu gia của Từ gia là một người không cầu danh lợi, chị hai, ở trong cái rừng rậm như Từ gia này, em chẳng khác nào một con thỏ, một kẻ tay trói gà không chặt. Nếu đã là con thỏ thì sao dám đấu với lão hổ?”
Từ Khê Vãn âm thầm cười lạnh, mọi người đều nói Từ Hưng Ngôn là một con thỏ vô hại, ai ngờ cậu ta lại là một con rắn độc ẩn nấp trong bóng tối.
“Em biết nỗi lo lắng của chị hai.” Từ Hưng Ngôn ho khan một tiếng, lại nói thêm: “Chị hai lo lắng, em ở Từ gia nhiều năm, căn cơ sâu xa. Nếu như chị và em bắt tay lật đổ anh cả, tới lúc đó em lại trở mặt, chẳng phải mọi công sức của chị đều là công dã tràng rồi.”
Từ Khê Vãn nói: “Nếu như cậu đã biết, vì sao còn muốn tới tìm tôi.”
“Chị hai, chị có tin hay không thì tùy, tham vọng của em không phải ở Từ gia.” Ngữ khí của Từ Hưng Ngôn cực kỳ ôn hòa nói: “Mọi thứ của Từ gia đều thuộc về chị hai, thứ em muốn là thứ khác.”
Từ Khê Vãn hỏi: “Cậu muốn cái gì?”
Lúc này, dường như sự tò mò của cô đã bị Từ Hưng Ngôn khơi dậy, cơ thể cô vô thức nghiêng về phía trước một chút, khiến cần cổ trắng nõn thon dài đó càng ngày càng rõ ràng, quả thực quá chói mắt.
Từ Hưng Ngôn nhìn chằm chằm cô một lát, sau đó nói: “Đến lúc đó chị hai sẽ biết.”
Không cần phải tới lúc đó, hiện tại Từ Khê Vãn cũng đã đoán được tám chín phần rồi.
Hai người ngồi trong đình nghỉ mát một lúc, Từ Hưng Ngôn đột nhiên ôm ngực kịch liệt ho khan, Từ Khê Vãn lạnh lùng nói: “Đêm khuya gió lộng, sức khỏe của em ba không tốt, chúng ta vẫn nên về đi thôi.”
“Chị hai nói đúng.” Từ Hưng Ngôn vừa ho khan vừa đứng dậy, cậu ta cùng Từ Khê Vãn chậm rãi đi vào trong phòng tiệc.
Đến cửa, Từ Khê Vãn trả lại chiếc áo vest đang mặc cho Từ Hưng Ngôn, nhìn cậu ta đầy ẩn ý: “Em ba, nhớ giữ gìn sức khỏe nhé.”
Sắc mặt Từ Hưng Ngôn tái nhợt, yếu ớt mỉm cười: “Cảm ơn chị hai đã quan tâm.” Trên người cậu ta chỉ mặc chiếc áo sơ mi màu trắng được cắt may tỉ mỉ, áo vest chỉ vắt ở trên cánh tay, dáng vẻ cực kỳ yếu ớt.
Từ Khê Vãn cảm thấy ở lại lâu hơn cũng không có ý nghĩa gì, cô tìm một lý do rời đi trước.
Sau khi cô rời đi, Từ Hưng Ngôn cũng xin phép với lý do cảm thấy không khỏe, quay trở lại biệt viện của mình, đi đến một nơi tối tăm, cậu ta cầm chiếc áo vest vắt ở trên cánh tay, đặt lên chóp mũi, hít một hơi thật sâu.
Từ Khê Vãn tự mình lái xe tới đây, cô quay lại xe, ngồi vào trong xe, cởi giày cao gót, lái xe ra khỏi biệt thự nhà Từ gia, hít sâu một hơi, thở ra một hơi thật mạnh.
Sau đó, lông mày của cô cau lại thật chặt.
Thật sự là làm cho người ta cảm thấy ghê tởm.
Mặc dù Từ Khê Vãn không phải là tiểu thư danh chính ngôn thuận của Từ gia nhưng dù sao cô cũng đã ở trong căn nhà cao cửa rộng đó vài ngày, Từ Khê Vãn đã nghe thấy rất nhiều điều bẩn thỉu ở đó từ lời thì thầm to nhỏ của người làm. Ai ngờ có một ngày những chuyện xấu xa bẩn thỉu lại ở trên người mình.
Nghĩ đến vẻ ngoài đạo mạo thư sinh của Từ Hưng Ngôn, Từ Khê Vãn không khỏi cười lạnh. Dù sao cậu ta cũng là một chàng trai trẻ, mặc dù Từ gia là rừng rậm kẻ yếu có thể săn mồi kẻ mạnh nhưng cậu ta đã ngoan ngoãn dưới sự che chở của kẻ mạnh quá lâu, không có kinh nghiệm nên mới có thể ngây thơ như vậy.
Từ Khê Vãn trời sinh tính tình máu lạnh, lại là người giỏi chịu đựng nhất, từ trước tới giờ thứ mà cô muốn chưa bao giờ là không có được, đã có một con rắn độc tự mình đưa tới cửa, nếu như không dùng thì rất lãng phí. Từ Hưng Ngôn nói đúng, nếu như có thể tấn công Từ gia từ nội bộ bên trong đương nhiên sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Một đêm mưu mô tính toàn, so với việc đàm phán với khách hàng càng làm cho con người ta mệt mỏi hơn, Từ Khê Vãn đậu xe xong, không muốn đi giày cao gót nữa, cầm trên tay, đi chân trần lên lầu. Khi mở cửa ra, cô nhìn thấy ánh đèn dịu dàng trong phòng vẫn sáng, nghe được giọng nói non nớt, nũng nịu của Lâm Hạnh “Vãn Vãn, chị về rồi”, lúc này tâm tình của cô mới dễ chịu hơn một chút, mỉm cười: “Tiểu Hạnh, ở nhà có ngoan không?”
“Ngoan.” Lâm Hạnh gật đầu, tiến lại gần Từ Khê Vãn, chóp mũi nhỏ nhắn khẽ ngửi ngửi, “Vãn Vãn, chị uống rượu phải không?”
“Chỉ một ly thôi.”
Lâm Hạnh có chút hoảng sợ, “Không nên, không được, không được, Vãn Vãn còn phải lái xe, không được uống rượu!”
“Chị biết mà.” Từ Khê Vãn cười đồng ý, “Được rồi, sau này khi lái xe chị sẽ không uống rượu nữa, được không?”
“Ừm!”
Từ Khê Vãn xoa đầu cô bé.
Tóc của Lâm Hạnh vừa mỏng vừa mềm mại, khi chạm vào tay có cảm giác mềm mại như lụa, cảm giác dễ chịu đến mức Từ Khê Vãn gần như không nhịn được muốn cởi ra. Công ty cái gì, Từ gia cái gì, những thứ khiến bản thân phiền lòng giờ phút này đều bị cô ném ở sau đầu.
Một năm trôi qua thật yên bình, đến ngày mồng bảy âm lịch, hầu như mọi người đều bắt đầu bận rộn, Tiết Khúc Song từ quê trở về Tân Lĩnh, cô ấy mang theo một số đặc sản cho Từ Khê Vãn và Lâm Hạnh, còn mua cho Lâm Hạnh một hộp lớn rất nhiều đồ chơi, thuận tiện hỏi Từ Khê Vãn động tĩnh bên phía Từ gia.
“Tiểu Hạnh, mang đồ chơi về phòng chơi đi.” Từ Khê Vãn nói.
Vì thế Lâm Hạnh mang hộp máy bay mô hình Tiết Khúc Song mua cho mình mang về phòng từ từ mày mò lắp lại.
Lúc này Từ Khê Vãn mới nói ngắn gọn chuyện Từ Hưng Ngôn muốn hợp tác với mình cho Tiết Khúc Song, tất nhiên, bỏ qua phần khiến cô cảm thấy không vui.
“Từ Hưng Ngôn này em cũng có nghe nói, người bên ngoài đều nói anh ta thích văn thơ, chưa từng quan tâm tới bất cứ chuyện gì của Từ gia, không nghĩ tới sau lưng còn làm ra nhiều trò mờ ám như vậy.” Tiết Khúc Song nói: “Đàn chị, vậy chị nghĩ như thế nào?”
Từ Khê Vãn khẽ nở nụ cười khinh thường, “Nếu đồ ăn đã tự dâng lên đến tận miệng, không ăn sẽ rất lãng phí.”
“Đàn chị, chị nhất định phải cẩn thận một chút, xem ra Từ Hưng Ngôn cũng không phải đèn đã cạn dầu.”
Từ Khê Vãn nói: “Đừng lo lắng.”
Tiết Khúc Song cũng nghĩ như vậy, đàn chị của cô ấy sinh ra đã là một người tinh tế, một chút thủ đoạn này của Từ Hưng Ngôn, nhất định không qua mặt được chị ấy.