Sau Tết Nguyên Đán, đã đến lúc Lâm Hạnh phải đến trường, nơi ở của Từ Khê Vãn gần một trường tiểu học ở đó, trường học chính thức khai giảng vào ngày 1 tháng 3 và học sinh sẽ đến trường vào cuối tháng 2. Lâm Hạnh chưa đủ tuổi vào lớp một. May mắn thay, trường tiểu học đó có một lớp mầm non, được thành lập để giúp trẻ em chuyển tiếp suôn sẻ từ mẫu giáo lên tiểu học. Lâm Hạnh hiện đang đăng ký để bắt đầu lớp mầm non trong học kỳ tới, đợi tháng 9 đủ tuổi sẽ vào thẳng lớp 1.
Lâm Hạnh chưa bao giờ đến trường, cô bé chỉ biết qua phim hoạt hình rằng trẻ em phải đến trường để học kiến thức và biết chữ, để sau này có thể kiếm tiền nuôi sống bản thân. Lâm Hạnh không chỉ muốn kiếm tiền để nuôi sống bản thân mà còn muốn hỗ trợ Từ Khê Vãn nên khi biết mình được đi học, cô bé cực kỳ hưng phấn, mang theo chiếc cặp sách nhỏ Từ Khê Vãn mua cho. Đêm trước ngày tới trường nhập học, Lâm Hạnh hưng phấn không thể ngủ ngon.
Đến ngày đăng ký thì trong trường có rất nhiều người, học kỳ sau hầu như không có học sinh mới, bọn nhỏ đang thân quen với bạn bè từ năm trước, đương nhiên đều có bạn bè của riêng mình, chúng tụ tập theo nhóm chơi với nhau. Lâm Hạnh sợ người lạ, sau khi đến trường nhìn thấy nhiều người như vậy, toàn bộ hưng phấn ngày hôm trước đều biến mất, cô bé trốn ở sau lưng Từ Khê Vãn không dám đi ra.
Từ Khê Vãn cũng không ngờ rằng thủ tục để một đứa trẻ đi học lại có thể rườm rà như vậy, cô lấy sổ hộ khẩu của Lâm Hạnh, bản sao sổ hộ khẩu, một tấm ảnh thẻ và nhiều giấy tờ khác rồi chạy qua chạy lại giữa phòng học và văn phòng. Sau khi loay hoay cả buổi sáng, cuối cùng cô cũng đã hoàn thành thủ tục nhập học cho Lâm Hạnh và nhận được một chồng sách giáo khoa lớn, có hữu dụng có vô dụng, nặng hơn chục ký, chiếc cặp sách nhỏ Từ Khê Vãn mua cho Lâm Hạnh không thể đựng hết được số sách này, Từ Khê Vãn đành phải tìm một chiếc túi nilon để nốt chỗ sách còn lại mang về.
Chẳng trách cặp sách tiểu học bán trong trung tâm thương mại còn lớn hơn cặp du lịch thông thường, thậm chí còn có một số chiếc có bánh xe và cần kéo, sau khi Từ Khê Vãn nhận được đống sách mới nhận ra.
Sau khi hoàn tất thủ tục, giáo viên chủ nhiệm ghi tên Lâm Hạnh vào danh sách lớp, cũng không ngẩng đầu lên mà nói với Từ Khê Vãn, 8 giờ sáng ngày 1 tháng 3 nhớ tới lớp đúng giờ.
Lời nói không rõ ràng, Từ Khê Vãn lễ phép hỏi nữ giáo viên: “Thủ tục nhập học đã làm xong rồi, chúng tôi có thể về được rồi sao?”
Chủ nhiệm lớp chỉ vào tấm biển chào mừng đứng bên cạnh nói: “Chiều sẽ có lễ khai giảng, nếu không muốn tham dự lễ khai giảng thì có thể về.” Lúc này lại có ba mẹ đưa con tới trường nhập học, có lẽ là quen biết nhau, một giây sau, trên mặt giáo viên chủ nhiệm lập tức tươi cười, đứng dậy chào đón, hai người bắt đầu nói chuyện, hoàn toàn ném Từ Khê Vãn sang một bên.
Từ Khê Vãn có chút tức giận, điều này có nghĩa là nhất định phải tham gia lễ khai giảng hay là nếu không muốn tham gia có thể rời đi? Chủ nhiệm lớp chỉ nói hai câu, không có câu nào đúng ý. Từ Khê Vãn có chút không hài lòng với giáo viên của Lâm Hạnh, cho rằng Lâm Hạnh chỉ ở trường mầm non được nửa năm. Tới khi cô bé vào học lớp một sẽ có giáo viên chủ nhiệm và giáo viên phụ trách lớp mới, Từ Khê Vãn cũng không nói gì nữa, cô dắt Lâm Hạnh tới căng tin gần trường ăn gì đó, chuẩn bị tham gia lễ khai giảng vào buổi chiều.
Căng tin nhìn đẹp và sạch sẽ, đĩa, bát, đũa đã được khử trùng ở nhiệt độ cao và không bị dính dầu mỡ. Từ Khê Vãn đã lãng phí phần lớn thời gian trong ngày ở ngôi trường này, điều duy nhất cô hài lòng là căng tin, cô đã bắt đầu cân nhắc xem có nên chuyển Lâm Hạnh sang trường khác hay không.
Lễ khai giảng càng lãng phí thời gian, giáo viên chủ nhiệm bụng phệ lên đọc bài phát biểu trịnh trọng suốt một tiếng đồng hồ, theo sau là thư ký, trưởng phòng công tác học thuật,… Đêm qua Từ Khê Vãn cũng ngủ không ngon, bây giờ ngồi trong khán phòng cảm thấy buồn ngủ, cô che miệng ngáp một cái, cảm thấy bên cánh tay phải của mình nặng hơn một chút, vừa cúi đầu xuống thì thấy, hóa ra Lâm Hạnh cũng không kiên trì được nữa, cô bé đã tựa vào cánh tay phải của cô ngủ thiếp đi.
Chẳng trách sáng nay chủ nhiệm lớp nói thế nào cũng được, buổi lễ này không hề quan trọng một chút nào, hoàn toàn là dự án giữ thể diện của lãnh đạo nhà trường, nói gì không quan trọng, nói cho ai nghe cũng không quan trọng…Quan trọng là mấy người ngồi ở hàng ghế đầu, từng vị lãnh đạo một lên chụp ảnh, sau đó những bức ảnh này sẽ được treo trong văn phòng.
Từ Khê Vãn bắt đầu cảm thấy hối hận vì mình đã hoãn hai cuộc họp quan trọng buổi chiều, chỉ vì tới đây nghe mấy lão già này nói những lời vô nghĩa.
Biết là vớ vẩn vô ích, hầu hết các bậc phụ huynh đều nhất quyết tới nghe để tránh con mình ở trường bị giáo viên gây khó dễ. Mãi đến năm giờ chiều, lễ khai giảng cuối cùng cũng kết thúc, tất cả phụ huynh đều thở phào nhẹ nhõm. Từ Khê Vãn đánh thức Lâm Hạnh đang ngủ say, Lâm Hạnh dụi dụi mắt, ngơ ngác nhìn xung quanh, có chút giật mình, hiển nhiên không biết mình đang ở đâu.
Từ Khê Vãn nói: “Họp xong rồi, đi thôi. Chị dẫn em đi ăn thứ gì đó thật ngon, chúc mừng Tiểu Hạnh của chúng ta từ hôm nay chính thức trở thành học sinh.”
Lâm Hạnh vừa rồi còn chưa tỉnh táo, nghe được câu này, lập tức vui mừng, Từ Khê Vãn trêu chọc cô bé: “Thật là một con mèo nhỏ tham lam.”
Vào ngày đầu tiên đến trường, để thể hiện tầm quan trọng của mình, Từ Khê Vãn đã đích thân đưa Lâm Hạnh đến trường, nắm tay cô bé và giao cô bé cho giáo viên chủ nhiệm.
Chủ nhiệm lớp đã đứng sẵn ở cửa chờ từng học sinh một, lần này trên mặt đối phương nở nụ cười hiền hậu, thân mật chào hỏi từng đứa trẻ, vẻ mặt không còn nóng nảy như lúc báo danh lần trước, Từ Khê Vãn cũng cảm thấy yên tâm hơn một chút, nhìn Lâm Hạnh tiến vào trong phòng học, im lặng nhìn cô bé ngồi vào chỗ của mình, mới trịnh trọng nói với giáo viên chủ nhiệm: “Cô Lý, Tiểu Hạnh nhà chúng tôi phải làm phiền cô chăm sóc rồi.”
“Mẹ của Lâm Hạnh…” Chủ nhiệm lớp vốn định nói mẹ của Lâm Hạnh nhưng nhìn tuổi tác của Từ Khê Vãn không giống một người mẹ cho lắm, mới nói được một nửa lập tức sửa lại, “Chị của Lâm Hạnh, cô cứ yên tâm, Lâm Hạnh giao cho chúng tôi tuyệt đối không có một chút vấn đề nào.”
“Cảm ơn cô Lý.” Từ Khê Vãn cúi đầu chào giáo viên chủ nhiệm.
Từ Khê Vãn đưa Lâm Hạnh đến phòng học nhưng cũng không lập tức rời đi, cô im lặng đứng ở bên ngoài nhìn vào cửa sổ một lúc. Từ nhỏ Lâm Hạnh đã quen với việc thu mình lại, ngay cả với những đứa trẻ cùng tuổi cũng vậy. Không dễ để hòa hợp với cô bé, những đứa trẻ xung quanh cô bé đều sôi nổi nói chuyện, cười đùa, cô bé là người duy nhất vẫn ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế của mình, cô bé thấp đến mức ngón chân thậm chí không chạm đất. Trông rất cô đơn, Từ Khê Vãn nhìn em ấy một lúc, mũi bắt đầu cay cay.
Chuông vào học vang lên, tất cả học sinh nhanh chóng trở về chỗ ngồi, Từ Khê Vãn gõ cửa sổ, Lâm Hạnh nhìn về phía cô, Từ Khê Vãn chỉ ra bên ngoài, ý bảo mình sắp phải rời đi.
Lâm Hạnh mạnh mẽ gật đầu với Từ Khê Vãn, cố gắng nở một nụ cười thật tươi muốn cô yên tâm.
Từ Khê Vãn ngoài cửa sổ giơ hai ngón tay cái lên, nói rằng Lâm Hạnh rất tuyệt, cố lên, cô lại quan sát thêm một lúc, sau đó mới rời đi.
Làm sao có thể yên tâm, đứa nhỏ nhà mình, ở nơi mà mình không nhìn thấy, bị bắt nạt, phải chịu ấm ức, hoặc làm sao, Từ Khê Vãn đều không thể biết được, nghĩ lại vẫn có chút lo lắng. Hơn nữa, những đứa trẻ như Lâm Hạnh sẽ không bao giờ chạy tới cáo trạng, cho dù có bị đối xử tệ bạc, chúng cũng sẽ nghiến răng nuốt vào bụng, có thể sẽ không nói cho Từ Khê Vãn biết.
Nhưng dù sao Lâm Hạnh cũng sẽ phải trải qua chuyện này, trong thế giới của cô bé không chỉ có thể một mình Từ Khê Vãn được.
Từ Khê Vãn nghĩ, nuôi một đứa trẻ quả thực là một điều rất kỳ diệu, tất cả mọi thứ đều chỉ tập trung vào đứa nhỏ. Lúc nào cũng đều quan tâm tới nó, tốn rất nhiều công sức nhưng chỉ có thể vui vẻ chịu đựng.
Hy vọng cô bé mau chóng lớn lên nhưng rồi lại mong cô bé lớn chậm một chút.
Từ trước tới giờ Từ Khê Vãn vẫn luôn đặt công việc lên đầu, hôm nay là lần đầu tiên cô vì chuyện cá nhân mà phân tâm trong công việc, ngay cả một người ghét đồ ngọt như cô còn ngơ ngác cho thêm hai thìa đường vào cà phê của mình, ngay cả thư ký cũng mím môi, nói đùa: “Đúng là mặt trời mọc đằng Tây, Từ tổng uống cà phê bắt đầu thêm đường.”
“Hả?” Cuối cùng Từ Khê Vãn mới hoàn hồn lại, cô nhìn đường bột còn chưa tan trong cốc, không nhịn được khẽ ho một tiếng nói: “Cô biết tôi không thích ăn đồ ngọt, còn đem đường tới đây làm gì?”
Thư ký cười khúc khích: “Cái này là chuẩn bị cho Tiết tổng.”
“Đúng vậy, nếu chị không muốn ăn đồ ngọt thì em sẽ ăn. Chị Dương, chị đừng để ý tới chị ấy.” Tiết Khúc Song ở đối diện đổ hết số đường còn lại vào tách cà phê của mình, khuấy hai lần, cắn thìa, cô ấy nhìn Từ Khê Vãn nở một nụ cười không có ý tốt, “Chuyện gì vậy? Em chưa từng thấy Từ tổng của chúng ta mất tập trung như vậy?”
Cà phê bỏ thêm đường vào quả nhiên quá ngọt, cũng mất đi mùi thơm ban đầu, Từ Khê Vãn chỉ đưa lên miệng ngửi ngửi rồi đặt xuống, bình tĩnh nói với thư ký: “Lấy thêm một cốc khác nữa đi.” Sau đó lại nói với Tiết Khúc Song: “Hôm nay trường của Lâm Hạnh bắt đầu vào học.”
“Sao vậy? Tiểu Hạnh cũng đã hơn sáu tuổi, cũng phải đi học rồi.”
“Cô bé nhút nhát, lại không thích nói chuyện, chị sợ cô bé sẽ bị người khác bắt nạt.”
“Sợ hãi cũng vô ích, chị cũng không thể nhốt cô bé ở trong nhà mãi mà không cho cô bé ra ngoài được, đúng không? Hơn nữa, hiện tại tính tình của cô bé quá mềm yếu, nếu như được tiếp xúc nhiều với bạn bè đồng trang lứa mới có lợi với em ấy.” Tiết Khúc Song nghiêm túc nói: “Nếu không thì tối nay chị tan làm sớm, tới đón em ấy tan học. Tâm trạng của trẻ con đều viết hết trên mặt, ở trong trường học thế nào không phải chỉ cần liếc mắt một cái là đã có thể nhìn ra rồi sao.”
Vì vậy một người cuồng công việc như Từ Khê Vãn, cũng bắt đầu mong chờ tới lúc tan làm.
Chuyện đi học thay đổi lớn như vậy, không chỉ có Lâm Hạnh mà cả Từ Khê Vãn cũng bắt đầu phải chậm rãi thích ứng.
Nói muốn tan làm sớm nhưng khoảng bốn giờ chiều lại bị hai cấp dưới chặn lại, chờ tới khi Từ Khê Vãn thực sự ra khỏi công ty thì đã gần sáu giờ.
Sáng nay trước khi ra ngoài, Từ Khê Vãn bảo Lâm Hạnh đợi ở cổng trường sau giờ học, không được chạy lung tung, cô sẽ tự tới đón cô bé, Lâm Hạnh tan học lúc năm giờ chiều. Bây giờ đã muộn mất một giờ, trời đã tối. Khi cô đi xuống nhà xe cũng là lúc tan làm của mọi người, đường sá tắc nghẽn. Chờ tới khi Từ Khê Vãn chạy xe tới trường thì đã gần bảy giờ, xung quanh trường từ lâu đã không có người, chỉ có một mình Lâm Hạnh đang cô đơn, cô bé đeo cặp sách đứng đợi ở cổng trường, nghển cổ nhìn xung quanh.
Lâm Hạnh nhìn thấy xe của Từ Khê Vãn đang đến gần, cô bé lập tức mỉm cười, giơ tay lên, vừa cười vừa vẫy tay với Từ Khê Vãn, Từ Khê Vãn chậm rãi đỗ xe bên đường, đồng thời khóe miệng cũng cong lên, xem ra cô nhóc này ở trường cũng không tệ, còn vui vẻ hưng phấn như vậy.
Lâm Hạnh mở cửa bên ghế phụ lái ngồi vào trong xe, Từ Khê Vãn lấy chiếc cặp nhỏ trên lưng ném ra ghế sau, hỏi cô bé: “Em có thích đi học không?”
“Thích lắm!” Lâm Hạnh gật đầu, “Hôm nay em có tiết học âm nhạc, cô giáo đánh đàn dương cầm, chính là như vậy, lớn như vậy…” Lâm Hạnh dang hai tay ra so sánh chiều dài của cây đàn dương cầm, “Có rất nhiều phím, cực kỳ dễ nghe!”
“Tiểu Hạnh, em có muốn học không?” Từ Khê Vãn hỏi.
“Ừm…” Lâm Hạnh suy nghĩ một chút, uể oải nói: “Vẫn nên quên đi, em rất ngốc.”
Câu nói này lọt vào tai Từ Khê Vãn cực kỳ khó nghe, Lâm Hạnh cực kỳ tự ti nhưng người khác cũng chưa từng nói cô bé ngốc, cô bé cũng chưa từng tự nói mình ngốc, sao hôm nay vô duyên vô cớ nói ra một câu như vậy?