“Đừng nói nhảm. Bây giờ em mới bao nhiêu tuổi? Có người nào vừa mới đi học một ngày đã biết mình ngốc?” Từ Khê Vãn liền ghi nhớ những lời Lâm Hạnh vô tình nói trong lòng, cũng không trực tiếp hỏi cô bé, sợ trong đó có hiểu lầm.
Dù sao, Lâm Hạnh đến trường chỉ có thể tiếp xúc với ngoại trừ các giáo viên thì cũng chỉ có các bạn học. Từ Khê Vãn cũng đã tìm hiểu về ngôi trường đó, nơi này được coi là một trong những trường tiểu học công lập hàng đầu ở Tân Lĩnh, giáo viên được giảng dạy ở trường cũng không tới mức đạo đức kém, ở trước mặt một đứa nhỏ nói nó ngốc được.
Về phần các bạn cùng lớp Lâm Hạnh, có lẽ bọn chúng cũng không có ý gì mà chỉ vô tình nói ra một câu như vậy, mà Lâm Hạnh lại là một cô bé nhạy cảm, cho nên đều ghi nhớ trong lòng. Nếu Từ Khê Vãn đến trường tìm giáo viên chỉ vì những lời như vậy thì ngược lại sẽ không có lợi đối với việc Lâm Hạnh kết bạn ở trường.
Vì vậy Từ Khê Vãn không nói gì, cô chỉ không ngừng khen Lâm Hạnh là một cô bé thông minh, tiếp thêm cho Lâm Hạnh một chút tự tin nhưng không có nghĩa là Từ Khê Vãn không để bụng những lời này. Từ Khê Vãn bí mật quan sát những thay đổi trong cảm xúc của Lâm Hạnh trên đường đi, Lâm Hạnh cư xử bình thường, liên tục nói cười nhưng Từ Khê Vãn vẫn tìm ra một số manh mối.
Lâm Hạnh phấn khích hơn bình thường.
Có thể là cô bé tận hưởng cuộc sống học đường cùng chơi đùa với các bạn cùng lứa, cũng có thể là cô bé bị đối xử tệ ở trường, sợ Từ Khê Vãn lo lắng nên cố tình tỏ ra vui vẻ. Từ Khê Vãn tạm thời không thể phán đoán, đành phải cẩn thận quan sát mấy ngày mới có thể đưa ra bất kỳ kết luận nào.
Khi Từ Khê Vãn và Lâm Hạnh về đến nhà, bảo mẫu đã chuẩn bị xong đồ ăn và ra về, Từ Khê Vãn bảo Lâm Hạnh cất cặp sách vào trong phòng, còn cô sẽ chuẩn bị cơm cho Lâm Hạnh.
Hôm nay Lâm Hạnh ăn nhanh gấp đôi bình thường, cô bé cầm bát lên liên tục và cơm, ăn như hổ đói, ngay cả thức ăn trên bàn cũng không động vào. Từ Khê Vãn bóc tôm cho cô bé, cười nói: “Ăn nhanh như vậy không tiêu hóa được đâu, ăn từ từ thôi.”
Trong lúc cô chưa nói xong câu này, Lâm Hạnh đã ăn xong bát cơm của mình, “Em ăn no rồi, em đi làm bài tập, Vãn Vãn, chị từ từ ăn cơm nhé.” Nói xong cô bé nhảy xuống khỏi ghế, cầm theo bát đũa của mình để vào trong bồn rửa, nhanh như chớp chạy về phòng mình.
Từ Khê Vãn vểnh tai lên, nghe thấy có tiếng sột soạt, có lẽ là Lâm Hạnh lấy đồ từ trong cặp sách ra, sau đó yên lặng, không còn nghe thấy tiếng động nào nữa.
Từ Khê Vãn tự hỏi, hiện nay trẻ em đều phải chịu áp lực học tập quá lớn sao? Mới bắt đầu học mẫu giáo, hơn nữa còn tới trường ngày đầu tiên, ngay cả cơm cũng không thể ăn bình tĩnh, một lòng chỉ muốn làm bài tập.
Từ Khê Vãn tốn mấy tiếng mới ăn xong cơm tối, cô thu dọn bàn ăn, sau đó đi tới trước cửa phòng Lâm Hạnh, khẽ nghiêng người vào trong xem xét.
Cô thấy Lâm Hạnh đang ngồi trước chiếc bàn học nhỏ của cô bé, trên bàn có sách và bài tập, trong tay cô bé cầm một cây bút chì, đang chăm chú viết vào vở, trông cô bé cực kỳ chăm chỉ nhưng tư thế ngồi không chuẩn lắm. Mắt quá gần sách vở, gần như nằm sấp xuống bàn, hơn nữa cách cầm bút cũng không đúng, năm ngón tay cầm chặt cán bút giống như đang lau mặt bàn vậy.
Từ Khê Vãn nhẹ nhàng đi đến phía sau Lâm Hạnh để xem Lâm Hạnh đang viết gì, nhìn thấy cô bé đang làm bài tập, lập tức mỉm cười. Lúc này Lâm Hạnh đã viết đầy một trang chữ a nhưng chữ viết quá xấu, có cái nhỏ như hạt đậu xanh, có cái to bằng bốn dòng. Kích thước khác nhau cũng không tính, những chữ mà cô bé viết đều không giống chữ “a”, có hình chữ nhật, hình tam giác, đa giác và đủ loại hình dạng khác nhau, nhưng không có hình tròn.
Từ Khê Vãn đứng sau lưng Lâm Hạnh một lúc, cô bé đang làm bài tập một cách nghiêm túc, hoàn toàn không phát hiện ra, Từ Khê Vãn nhẹ nhàng nhắc nhở cô bé: “Đọc sách hay viết bài đều phải ngồi thẳng lưng.” Lâm Hạnh sợ tới mức cây bút trong tay lập tức rơi xuống bàn, cô bé lập tức quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Từ Khê Vãn đang đứng ở phía sau mình.
“Vãn, Vãn Vãn?” Lâm Hạnh vội vàng che bài tập của mình đi, trên mặt cố nặn ra một nụ cười, “Sao, sao chị… Sao chị lại… Chị… Chị lại tới đây…”
Vấn đề nói lắp khi lo lắng của Lâm Hạnh vẫn chưa được chữa khỏi.
Từ Khê Vãn khẽ cười, trấn an cô bé: “Chị muốn tới hỏi em có muốn uống nước không, chị vừa mới vào, Tiểu Hạnh đừng sốt ruột, có gì từ từ nói.”
“A… Em không uống nước, cảm ơn Vãn Vãn, chị ra ngoài trước đi, em, em đang làm bài tập.” Khi nói chuyện, Lâm Hạnh vẫn có chút lắp bắp.
“Có cần chị viết cùng với em không?” Từ Khê Vãn kéo chiếc ghế không sử dụng cạnh tường tới gần bàn của Lâm Hạnh, ngồi xuống, như muốn tranh công nói với Lâm Hạnh: “Ngày đầu tiên Tiểu Hạnh đi học, có những chỗ không hiểu rất bình thường, chị có thể dạy cho em.”
“Không cần đâu.” Lâm Hạnh lắc đầu, dùng cả người để từ chối: “Vãn Vãn, chị mau đi làm việc đi, em có thể tự mình làm được.”
Từ Khê Vãn chống lên bàn, nháy mắt với Lâm Hạnh: “Nhưng tối nay chị rất rảnh.”
“Không cần đâu, thực sự không cần!” Lâm Hạnh nhìn như sắp khóc, “Vãn Vãn, chị mau ra ngoài đi, em, em sẽ tự mình làm bài tập…”
“Thật sao?” Giống như Từ Khê Vãn đang muốn đưa ra xác nhận cuối cùng, “Chị rất lợi hại, bất cứ điều gì đều có thể giải quyết được, hơn nữa còn có thể giúp em học, Tiểu Hạnh không cân nhắc một chút sao?”
Lâm Hạnh nghe xong, thái độ không còn kiên quyết như trước, có chút do dự, ngượng ngùng lên tiếng.
“Haizzz, được rồi. Nếu Tiểu Hạnh cảm thấy chị không dạy tốt, không giỏi như giáo viên của em, vậy chị phải đi thôi.” Từ Khê Vãn giả vờ thở dài rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Trong lòng Lâm Hạnh vẫn đang rối rắm, nhìn thấy Từ Khê Vãn thật sự rời đi, vội vàng kêu lên: “Vãn Vãn!”
Từ Khê Vãn rút lại động tác giơ chân lên, quay lưng về phía Lâm Hạnh nở một nụ cười cực kỳ giảo hoạt vì kế hoạch đã thành công. Cô thu lại nụ cười, xoay người lại, ngây thơ hỏi: “Tại sao Tiểu Hạnh lại gọi chị vậy?”
Mười ngón tay của Lâm Hạnh xoắn vào nhau, mở bài tập về nhà, “Vãn Vãn, chị có thể dạy em cách viết bính âm chữ Hán được không? Em… Em viết không tốt…”
“Em quá ngu ngốc.” Lâm Hạnh cảm thấy xấu hổ, giọng nói nhỏ tới mức chỉ mình cô bé có thể nghe thấy được, sau khi nói xong thì hai bên tai lập tức đỏ ửng.
Từ Khê Vãn lại ngồi xuống, “Đương nhiên có thể.” Cô kéo cuốn vở bài tập của Lâm Hạnh lại gần mình hơn một chút và nhìn vào trang toàn chữ “a” do Lâm Hạnh viết, cô vẫn ngạc nhiên giống như lần đầu tiên nhìn thấy, “Chỉ một lát mà Tiểu Hạnh của chúng ta đã viết được nhiều như vậy? Thật là lợi hại!”
“Không lợi hại, em viết rất xấu.”
“Nói nhảm, chữ viết đẹp như vậy, xấu ở chỗ nào?” Từ Khê Vãn nhìn thấy hai mắt của Lâm Hạnh đỏ hoe giống như một con thỏ nhỏ, trong lòng cô mềm nhũn, ôm cô bé vào lòng, để cô bé ngồi lên đùi mình, mở trang đầu tiên trong sách giáo khoa của Lâm Hạnh, “Mới là ngày đầu tiên đi học, em chưa có nền tảng, viết như thế này đã rất tốt rồi. Khi chị bằng tuổi em, chữ viết của chị còn không đẹp như em đâu, chị còn bị mẹ đánh mấy cái vào mông bật khóc nữa đấy.”
Vừa nói, cô vừa giả vờ khóc hai tiếng, tựa vào tóc Lâm Hạnh, giọng nói nhẹ nhàng êm ái khiến thái dương Lâm Hạnh ngứa ngáy, cô bé ngồi ở trên đùi cô vừa cười vừa trốn, còn không quên hỏi lại: “Thật sao? ”
“Thật đấy! Nếu nói dối chính là con cún nhỏ!”
Tất nhiên đó là giả.
Từ khi còn nhỏ Từ Khê Vãn đã có chỉ số IQ rất cao, mẹ cô rất nghiêm khắc kỷ luật, kể từ khi biết nói thì cô có thể đọc thuộc lòng thơ Đường, khi những đứa trẻ khác còn học mẫu giáo, cô đã học tiếng Anh, toán, thư pháp, hội họa và học đánh đàn. Khi Từ Khê Vãn bằng tuổi Lâm Hạnh đã bắt đầu xem sách tiếng anh, sao có thể không viết được một chữ nào cơ chứ?
Nhưng đối với Lâm Hạnh, lần này Từ Khê Vãn cam tâm tình nguyện làm một con chó nhỏ.
Có lời này của Từ Khê Vãn, tâm trạng Lâm Hạnh đã tốt hơn trước rất nhiều, cô bé đã học được cách cầm bút từ Từ Khê Vãn. Đầu tiên Từ Khê Vãn chỉ cho Lâm Hạnh cách cầm bút đúng, sau đó sửa tay cho Lâm Hạnh.
Lâm Hạnh tay cầm bút, Từ Khê Vãn nắm lấy tay Lâm Hạnh, bàn tay lớn nắm lấy bàn tay nhỏ bé, đi theo từng nét chữ, phản chiếu dưới ánh đèn bàn, tạo thành một vệt sáng bóng trên mặt giấy.
Lâm Hạnh nhìn cái bóng, rồi nhìn bàn tay mình được ôm trong lòng bàn tay của Từ Khê Vãn, không biết vì sao, cảm xúc trong lòng cô bé lập tức dâng trào tràn ngập niềm vui khó tả.
Vì vậy cô bé cũng không chuyên tâm học tập, lén lút ngẩng đầu nhìn sắc mặt Từ Khê Vãn.
Từ Khê Vãn cụp mắt dạy cô bé viết chữ, lông mi dài phủ bóng xuống dưới mắt, giống như một chiếc quạt nhỏ, che đi sự sắc bén trong ánh mắt của cô, từ góc nhìn của Lâm Hạnh, trông đặc biệt ôn hòa.
Từ Khê Vãn cũng rời mắt khỏi bài tập, cúi đầu nhìn cô bé, nhẹ nhàng cười nói: “Tiểu Hạnh không ngoan nha, không tập trung học tập.”
Lâm Hạnh cười ngốc nghếch: “Vãn Vãn thật đẹp.”
Từ Khê Vãn vỗ trán cô bé: “Còn nhỏ mà miệng lưỡi lanh lợi thật đấy.”
Lâm Hạnh không hiểu những lời đó có nghĩa là gì, cô bé cảm thấy Từ Khê Vãn thực sự rất đẹp. Ngay từ lần đầu tiên gặp Từ Khê Vãn cô bé đã cảm thấy như vậy nhưng khi đó Từ Khê Vãn rất hung dữ. Không giống như bây giờ, cho dù có mắng cô bé cũng nói ra những lời dịu dàng như vậy, không giống như đang mắng mình một chút nào.
“Sau khi lớn lên, em muốn cưới Vãn Vãn làm vợ.” Lâm Hạnh nhìn Từ Khê Vãn rồi đột nhiên nói như vậy.
Từ Khê Vãn nghe xong sửng sốt một lúc, sau đó cô bị Lâm Hạnh chọc cười, che miệng cười không ngừng, hỏi Lâm Hạnh học được lời này từ đâu.
“Ở trên TV của trường.” Lâm Hạnh rất nghiêm túc nói, không biết Từ Khê Vãn cười cái gì, ngày đó cô bé xem TV, trên TV anh trai nhỏ cũng nói như vậy. Lúc đó anh trai nhỏ rất thích chị gái nhỏ, cực kỳ thích, cho nên anh ấy đã nói với chị gái nhỏ lớn lên muốn lấy chị ấy làm vợ.
Lâm Hạnh nghĩ rằng mình cũng rất thích Vãn Vãn, cực kỳ thích, cho nên sau này lớn lên cô bé cũng muốn cưới Vãn Vãn làm vợ.
Từ Khê Vãn không đồng ý lời nói của cô bé, chỉ cười nói: “Sau này em không được phép xem những bộ phim truyền hình lộn xộn này nữa.”
Lâm Hạnh tính tình đơn giản, dễ tập trung vào một việc, Từ Khê Vãn tiếp tục nắm tay cô bé, dạy cô bé viết hai chữ “a” vào vở bài tập. Cô bé đã có thể tự mình cầm bút đúng để luyện tập, đắm mình vào việc viết lách nhưng khả năng học tập không nhanh, cô bé phải viết mười rồi hai mươi lần mới thành thạo. Lợi dụng tình thế, cô bé chép lại chữ “a”, viết chữ “o” và “e”, tuy tuy hơi xấu nhưng đã đỡ hơn nhiều so với chữ “a” có hình thù kỳ quái trước đó.
Từ Khê Vãn cảm thấy giáo viên này dạy rất thú vị, không dạy chữ cái theo thứ tự, sau này nghe thấy Lâm Hạnh chỉ vào những chữ cô bé viết rồi đọc lại, cô mới nhớ ra Lâm Hạnh đang học bính âm chữ Hán để ghép vần, chẳng trách thứ tự lại kỳ lạ như vậy.
Từ Khê Vãn không có nhiều yêu cầu đối với Lâm Hạnh, chỉ cần cô bé có thể đọc, làm toán và không mù chữ là đủ, điều quan trọng là cuộc sống của cô bé sẽ được bình yên, suôn sẻ và hạnh phúc. Cũng coi như Từ Khê Vãn có thể nói cho Lâm Linh biết rồi.
Dù sao có Từ Khê Vãn ở đây, có thể chăm sóc tốt đứa trẻ này cả đời, không để nó phải chịu ấm ức, cũng không phải việc gì khó.