Từ Khê Vãn giúp Lâm Hạnh bôi thuốc lên vết thương trên trán.
Lâm Hạnh rất sợ hãi.
Cô bé lén nhìn Từ Khê Vãn mấy lần, sắc mặt Từ Khê Vãn tái nhợt, ánh mắt tối sầm, lông mày hơi nhíu lại, môi mím thành một đường thẳng, hoàn toàn khác với thường ngày, luôn cong lên thành một hình vòng cung đẹp mắt.
Khuôn mặt này vẫn xinh đẹp như trước nhưng Lâm Hạnh lại rất sợ hãi. Mấy lần cô bé muốn cùng Từ Khê Vãn giải thích nhưng khi mở miệng lại không biết nên nói cái gì.
“Vãn…” Chờ tới khi Lâm Hạnh lấy hết dũng khí muốn nói chuyện, trước khi cô bé có thể gọi tên Từ Khê Vãn, Từ Khê Vãn đã bôi thuốc xong cho cô bé, đóng gói hộp thuốc, quay người đặt hộp thuốc trở lại ngăn bàn tủ TV, sau đó đi thẳng vào bếp, hoàn toàn không để ý tới Lâm Hạnh.
Từ Khê Vãn tức giận rồi.
Lâm Hạnh chán nản thầm nghĩ, tức giận là đúng, đều là tại mình ngốc, hại Từ khê Vãn mất mặt.
Cuộc sống ở trường của Lâm Hạnh không mấy tốt đẹp nhưng cô bé chưa bao giờ dám nói chuyện này với Từ Khê Vãn. Vào ngày đầu tiên đến trường, Lâm Hạnh đã tự biến mình thành kẻ ngốc nghếch trong lớp.
Tiết học đầu tiên của năm học là tiết tiếng Trung, là tiết học của giáo viên chủ nhiệm lớp, giáo viên chủ nhiệm kiểm tra ngẫu nhiên bài tập về nhà của bọn nhỏ, lần lượt các học sinh đứng dậy đọc thuộc lòng các bài thơ Đường đã học trong học kỳ trước. Lâm Hạnh mới bắt đầu đi học từ học kỳ này hoàn toàn không biết gì, vẫn cúi đầu, cầu nguyện nhất định đừng gọi mình, kết quả cô bé là người đầu tiên bị giáo viên chủ nhiệm gọi tên, yêu cầu đọc thơ.
Lâm Hạnh đứng dậy, mặt đỏ bừng.
Giáo viên chủ nhiệm nói: “Hãy đọc bài thơ “Vịnh Nga” đi.”
Nhưng Lâm Hạnh không biết, cô bé ngay cả “Vịnh Nga” là cái gì cũng không biết.
Cả lớp chỉ có một mình cô bé phải đứng dậy, bởi vì vóc dáng thấp bé, cô nhóc vừa đứng dậy, mọi người trong lớp đều nhìn cô bé, Lâm Hạnh chưa bao giờ bị nhìn chằm chằm như thế này, hơn nữa cô bé cũng không biết phải trả lời vấn đề này thế nào, tim đập thình thịch vì sợ hãi, mặt đỏ bừng đến mức suýt chút nữa vùi đầu vào ngực.
“Hãy đọc bài thơ “Vịnh Nga” đi.” Giáo viên chủ nhiệm có chút không kiên nhẫn nhắc lại lần nữa.
Lúc này, học sinh trong lớp đã bắt đầu thì thầm với nhau.
“Im lặng!” Giáo viên chủ nhiệm đứng ở trên bục giảng vỗ vỗ hai cái, giống như tát vào mặt Lâm Hạnh, cô bé sợ đến cả người mức căng cứng, yếu ớt nói: “Cô… Cô ơi, em… em không biết…”
Giáo viên lạnh lùng cúi đầu nhìn cô bé, Lâm Hạnh không dám ngẩng đầu lên, một lúc sau, giáo viên lại nói: “Vậy thì mở sách ra đọc lại.”
Đầu Lâm Hạnh càng cúi sâu hơn, cô bé cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, cực kỳ xấu hổ, chỉ hận trên mặt đất lập tức nứt ra một cái lỗ để mình chui xuống: “Cô ơi, em… em… em không hiểu…” Ngay cả cổ của cô bé cũng lập tức ửng hồng.
Lâm Hạnh chỉ nghe thấy một tiếng cười khinh thường vang lên trên đầu, giáo viên hỏi cả lớp: “Bạn nào có thể đọc được bài thơ này nào?”
Phần lớn học sinh trong lớp đều giơ tay, cô chủ nhiệm chỉ vào học sinh bên phải Lâm Hạnh: “Dương Vũ Nhiên, em đứng dậy đọc đi.”
Cô bạn tên Dương Vũ Nhiên đứng dậy, chắp tay sau lưng bắt đầu đọc thơ, giọng đọc trong trẻo rõ ràng vang lên, giáo viên đứng lớp mỉm cười khen: “Ngồi xuống đi, bạn học Dương Vũ Nhiên giỏi quá.” Cuối cùng, cô ta lại liếc nhìn Lâm Hạnh, hừ lạnh nói: “Những bạn học ngốc không có đầu óc cũng ngồi xuống đi.”
Lâm Hạnh vẫn đang chìm đắm trong sự xấu hổ của chính mình, không nghe rõ giáo viên chủ nhiệm nói gì, cho đến khi Dương Vũ Nhiên, người có thể đọc thơ bên cạnh, kéo góc áo của cô bé, nhỏ giọng nhắc nhở: “Này, cô giáo cho cậu ngồi xuống rồi!”
Lâm Hạnh hoảng sợ ngồi xuống, không ngờ động tác vội vàng của cô bé đã hất cặp sách xuống đất, một tiếng động lớn lại lần nữa thu hút sự chú ý của cả lớp. Lâm Hạnh ngồi xổm xuống dưới gầm bàn nhặt sách giáo khoa vương vãi trên sàn, Dương Vũ Nhiên cũng ngồi xổm xuống giúp cô bé nhặt lên.
Giáo viên chủ nhiệm đứng ở trên bục giảng, mỉa mai nói: “Đúng là tay chân vụng về, không có một chút tự giác nào.”
Tay Lâm Hạnh đang cầm sách lên dừng lại, không biết vì sao nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, rơi trúng mu bàn tay, cô bé dùng lòng bàn tay che mắt, cố gắng ngăn nước mắt chảy ra nhưng ánh mắt không chịu nghe lời. Bản thân càng không muốn khóc thì nước mắt lại càng chảy ra nhiều hơn, còn làm ướt mất một góc của sách giáo khoa.
Tuy còn nhỏ nhưng cô bé đã nhiều lần bị người khác bắt nạt nhưng chưa bao giờ giống như hôm nay, cô bé cảm thấy bị đối xử bất công và tủi nhục đến mức ước gì mình có thể biến mất khỏi thế giới này. Cô bé thà bị giáo viên chủ nhiệm đánh còn hơn phải nghe những lời châm chọc này.
Lần đầu tiên Lâm Hạnh biết hóa ra lời nói làm tổn thương con người gấp một vạn lần so với bạo lực trực tiếp, đau nhưng không thể nói ra.
Bính âm và phép cộng trừ trong phạm vi 10 đã được học trong học kỳ trước. Học kỳ này, các học sinh trong lớp đang học những điều chuyên sâu hơn, Lâm Hạnh lại không biết viết một chữ, cô giáo cũng sẽ không vì chuyện này mà cố ý dạy lại một lần. Có lần Lâm Hạnh phải tự mình học tập chăm chỉ, may mắn thay, cô bạn cùng bàn tên Dương Vũ Nhiên tốt bụng chủ động dạy Lâm Hạnh rất nhiều thứ, còn nói cho Lâm Hạnh biết, sau khi về nhà lấy đĩa CD đằng sau sách giáo khoa tự mình học.
IQ của Lâm Hạnh thật sự rất bình thường, tuy có Từ Khê Vãn dạy dỗ nhưng cô bé vẫn học rất chậm, thậm chí còn không thể theo kịp trình độ của người đứng cuối cùng trong lớp. Giáo viên chủ nhiệm không biết tại sao, nhưng có vẻ như cô ta muốn bắt lỗi Lâm Hạnh, mặc dù biết Lâm Hạnh không làm được nhưng vẫn luôn yêu cầu Lâm Hạnh đứng lên trả lời một số vấn đề mà cô bé chưa được học. Hai lần đầu Lâm Hạnh không trả lời được còn cho cô bé ngồi xuống, sau này sẽ bị phạt, bắt cô bé phải đứng ở trên bục giảng để các bạn trong lớp nhìn, mỗi lần đứng đều là một tiết học.
Trẻ em là sinh vật cực kỳ cực đoan, đặc biệt là trong một lớp học nhỏ, giáo viên chủ nhiệm là người có tiếng nói tuyệt đối, nếu cô giáo đã không thích một người, không cần nói thì bọn nhỏ có thể cảm nhận một cách rõ ràng, sau đó bọn chúng sẽ bắt đầu xa lánh cô lập đối phương. Trường học nào cũng có những đứa trẻ như vậy, trong lớp này, đứa trẻ bị xa lánh và cô lập chính là Lâm Hạnh.
Dần dần, ngay cả Dương Vũ Nhiên, người đã giúp đỡ Lâm Hạnh trong lớp đầu tiên, cũng bắt đầu ghét Lâm Hạnh, cô bé đã vẽ một “vĩ tuyến thứ 38″ trên mặt bàn giữa hai người để cảnh báo Lâm Hạnh không được vượt qua ranh giới.
Đặc biệt là bài kiểm tra toán hôm nay, Lâm Hạnh chỉ biết ba câu số học trong phạm vi mười, cô bé chỉ được ba điểm trong bài kiểm tra 100 điểm, bạn kém nhất trong lớp cũng đạt điểm trung bình, chỉ có cô bé được ba điểm, làm cho thành tích của cả lớp kéo xuống, giáo viên dạy toán luôn tốt bụng bắt đầu tỏ ra không hài lòng với Lâm Hạnh. Đương nhiên, giáo viên chủ nhiệm càng tức giận hơn, cậu bé nghịch ngợm nhất lớp đã đặt cho Lâm Hạnh một biệt danh, gọi cô bé là “Lâm ngu ngốc”, bởi vì chỉ có mấy đứa ngu ngốc mới thi được ba điểm.
Lâm Hạnh không dám nói chuyện này với Từ Khê Vãn, mỗi ngày Từ Khê Vãn đều làm việc rất vất vả, Lâm Hạnh cũng không thể để cô phải lo lắng chuyện của mình, hơn nữa chỉ vì cô bé quá ngu ngốc nên mới bị người ta ghét bỏ. Lâm Hạnh lại càng sợ Từ Khê Vãn cũng sẽ ghét mình như những người ở trường, càng không dám nói.
Dù ở trường có trộm khóc bao nhiêu lần thì sau khi tan học cô bé cũng sẽ lau nước mắt, cố gắng tỏ ra vui vẻ để Vãn Vãn biết, ở trường Tiểu Hạnh rất cố gắng học tập, ngoan ngoãn nghe lời của cô giáo, rất ngoan, cũng không hề ngốc, thật sự rất vui vẻ.
Cô bé Lâm Hạnh không hiểu thế giới người lớn nhưng cô bé cũng có “sự ích kỷ nhỏ” của riêng mình, trong thế giới của cô bé chỉ còn lại một Từ Khê Vãn, không có Từ Khê Vãn thì chẳng có gì cả. Cô bé không thể để cho Từ Khê Vãn cũng ghét mình.
Cô bé đã bị bỏ rơi hai lần, bản thân cũng không muốn bị bỏ rơi lần thứ ba.
Nhưng Từ Khê Vãn vẫn có thể nhìn thấy Lâm Hạnh có vẻ phấn khích hơn bình thường một chút.
Vậy mà Vãn Vãn vẫn phát hiện ra, nhất định Vãn Vãn sẽ chán ghét mình.
Tiếp theo mình sẽ bị ném đi đâu? Lâm Hạnh không biết, điều duy nhất cô bé biết chính là sẽ không bao giờ có một người nào đối với mình tốt như Vãn Vãn.
Mắt Lâm Hạnh có chút chua xót.
Không được khóc, không được khóc, khóc sẽ chỉ càng làm cho người khác cảm thấy khó chịu hơn thôi.
Lâm Hạnh nghĩ đến đây, nước mắt vẫn lăn dài trên má, tạo thành hai dòng sông nhỏ trên mặt.
Cô bé không thể khóc, cô bé che mắt, ép nước mắt phải mau chóng quay trở về nhưng sao nó không chịu nghe lời, nếu còn khóc sẽ bị Vãn Vãn vứt bỏ.
Nước mắt theo những khe hở giữa các ngón tay chảy ra.
Ngay cả đôi vai gầy của cô bé cũng bắt đầu run rẩy.
Từ Khê Vãn đặt đồ ăn lên bàn, đang định quay lại gọi Lâm Hạnh tới ăn cơm thì nhìn thấy cảnh tượng này. Đứa trẻ ngồi trên ghế sofa, che chặt mắt, lặng lẽ khóc.
“Tiểu Hạnh sao vậy?” Từ Khê Vãn đi tới ôm Lâm Hạnh vào lòng, cô tưởng Lâm Hạnh khóc vì vết thương quá đau nên nhẹ nhàng an ủi cô bé: “Tiểu Hạnh đau lắm phải không? Nhất định Tiểu Hạnh sẽ rất đau, do chị không tốt, không chăm sóc tốt cho Tiểu Hạnh, để em phải bị thương, còn để em nhìn thấy sắc mặt khó coi của mình.”
“Vãn Vãn…” Lâm Hạnh khóc không thành tiếng, ôm lấy eo Từ Khê Vãn khóc nức nở, “Đừng mà… Đừng bỏ rơi em, không cần em…”
“Em sẽ… Em sẽ ngoan… Em sẽ cố gắng… Nhất định, em… sẽ không bao giờ… nữa…” Cô bé nghẹn ngào đến mức không nói được mà chỉ có thể ôm chặt lấy eo Từ Khê Vãn.
Chính vì bị đối xử tệ ở trường nên cô bé mới có những suy nghĩ lung tung như vậy.
Từ Khê Vãn ôm cô bé khẽ thở dài, cảm thấy có chút bất đắc dĩ: “Tại sao Tiểu Hạnh luôn không tin tưởng chị?”
Từ Khê Vãn nói: “Chị sẽ không bao giờ bỏ rơi em.”
Những lời này giống như một liều thuốc an thần, đôi vai run rẩy của Lâm Hạnh cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
“Ăn cơm đi.” Từ Khê Vãn nói: “Không phải em nói mình đói sao?”
Lâm Hạnh cùng Từ Khê Vãn đi đến chỗ bàn ăn.
Hai người im lặng ăn cơm, sau khi ăn xong, Từ Khê Vãn hỏi cô bé có phải ở trường đã bị bắt nạt không.
Lâm Hạnh thề thốt phủ nhận.
“Tiểu Hạnh.” Từ Khê Vãn trở nên nghiêm túc.
Lâm Hạnh khịt mũi, đáng thương hỏi: “Chị sẽ ghét em sao?”
“Không đâu nhưng nếu em không nói thật cho chị biết, chị sẽ rất khó chịu, mỗi ngày đều sẽ rất khó chịu, Tiểu Hạnh muốn ngày nào chị cũng đau khổ sao?”
“Không muốn.” Lâm Hạnh lắc đầu, “Em muốn Vãn Vãn mỗi ngày đều vui vẻ.”
“Chị sẽ rất vui nếu Tiểu Hạnh có thể chia sẻ mọi chuyện ở trường với chị, dù chuyện đó là tốt hay xấu.”
Vì vậy Lâm Hạnh liên tục thổ lộ với Từ Khê Vãn: “Các bạn ở trường đều không thích em.”
Từ Khê Vãn từng bước thuyết phục: “Tiểu Hạnh của chị đáng yêu như vậy, sao bạn bè lại không thích được?”
“Bởi vì em ngốc.” Lâm Hạnh cúi đầu đếm ngón tay của mình, “Em không biết đọc thơ, không biết chữ Hán, không biết bính âm, không biết làm toán. ”
Lâm Hạnh nói: “Em là đồ ngốc.”
Ánh mắt Từ Khê Vãn lập tức tối sầm, “Ai nói vậy? Cô giáo?”
Lâm Hạnh lắc đầu, “Trương Hạo Hiên và các bạn cùng lớp đều nói như vậy.”
“Tiểu Hạnh không ngốc chút nào.” Từ Khê Vãn cười nói: “Những chuyện mà em không biết, không phải bởi vì em ngốc, mà là bởi vì em chưa từng được học qua. Những bạn học khác có thể làm được cũng không phải bọn họ thông minh hơn em mà là bởi vì đã được học trước em nửa năm, chỉ là học trước mà thôi. Nếu như Tiểu Hạnh cũng được đi học như các bạn, nhất định sẽ biết đọc thơ, biết viết chữ, nhất định sẽ biết nhiều hơn những bạn khác. Chuyện này là do chị không đúng, do chị không lo lắng chu toàn, cho em đi học nhưng lại không nghĩ tới việc em có theo kịp tiến độ hay không. Tiểu Hạnh, chị phải xin lỗi xem, Tiểu Hạnh có tha thứ cho chị không?”
Lâm Hạnh rúc vào bên người Từ Khê Vãn, “Không phải lỗi của Vãn Vãn, Vãn Vãn rất tốt.”
Từ Khê Vãn đặt tay lên vai cô bé, không nói gì.
Sau đó, Từ Khê Vãn hướng dẫn Lâm Hạnh đọc sách giáo khoa mầm non từng chút một, bắt đầu từ bài học đầu tiên.
Từ nhỏ Từ Khê Vãn đã rất cô độc, không có quá nhiều bạn bè, cho nên cô không hề nghĩ tới, trẻ con cũng sẽ bắt chước các mối quan hệ của người trưởng thành, tầng lớp của người trưởng thành, kỳ thị, bắt nạt, trong thế giới của trẻ nhỏ đều có, thậm chí còn nghiêm trong hơn so với thế giới của người lớn.
Khả năng diễn đạt của Lâm Hạnh không được tốt lắm, Từ Khê Vãn có thể đoán được từ sự miêu tả rời rạc của cô bé thì đều là các bạn cùng lớp. Cho dù Lâm Hạnh là học sinh mới chuyển tới, phần lớn bọn chúng đối với cô bé chỉ có tò mò, sẽ không vô duyên vô cớ trêu chọc Lâm Hạnh, ở lớp Lâm Hạnh bị bắt nạt thành như vậy, đương nhiên sau lưng phải có người vẽ đường, người này có thể là ai? Ngoại trừ, chủ nhiệm lớp đẩy Lâm Hạnh kia, còn có thể là ai được chứ.
Về phần nguyên nhân, Từ Khê Vãn cũng có thể đoán được tám chín phần. Người chết vì tiền, chim chết vì thức ăn, có lẽ là vì khi Từ Khê Vãn đưa Lâm Hạnh tới nhập học đã quên không “hỏi han” chủ nhiệm lớp một chút, cho nên mới khiến Lâm Hạnh gặp tai họa như thế này.
Lớp càng thấp, càng đen tối, chỉ là một giáo viên chủ nhiệm lớp mầm non vì không nhận được “phong bao đỏ” mà dám hủy hoại cuộc đời của một đứa trẻ.