Hiệu trưởng trường tiểu học của Lâm Hạnh họ Lý, năm nay vừa tròn 50 tuổi, ông ta có tất cả đặc điểm của những người đàn ông trung niên: hói đầu, bụng bia, chuyên mặc áo Polo.
Cả đời hiệu trưởng Lý không có mục đích gì, nửa đời làm việc vất vả, hiện tại là hiệu trưởng của ngôi trường tiểu học trọng điểm này, có đồ ăn, đồ uống, có nhà có xe, có thể nói là khiến người ta hài lòng.
Mong muốn duy nhất của ông ta bây giờ là được phục vụ thêm vài năm nữa, suôn sẻ chuyển sang giai đoạn nghỉ hưu để có thể tự chăm sóc bản thân.
Ai có thể ngờ rằng vào lúc nửa đêm, khi ông ta đang ngủ say, đột nhiên bị một cuộc điện thoại đánh thức.
Điện thoại di động của ông ta là loại trượt mới nhất, rất phổ biến trong năm nay, tinh tế và cao cấp, trong bữa tiệc, ông ta thản nhiên đặt nó lên bàn, sau đó hơi xắn tay áo lên, để lộ chiếc đồng hồ Rolex sáng bóng trên cổ tay, cứ như vậy khoe khoang một cách tự nhiên. Nhạc chuông khi có cuộc gọi đến cũng là một trong những nhạc chuông ông ta yêu thích, mang phong cách cưỡi ngựa và chăn cừu trên thảo nguyên.
Nhưng khi chiếc điện thoại này reo lên vào lúc bốn giờ sáng, rõ ràng là rất không thích hợp, màn đêm yên tĩnh, nhạc chuông kiểu thảo nguyên vang lên bên tai hiệu trưởng Lý, ông ta giật mình lập tức ngồi bật dậy, người vợ bên cạnh cũng giật nảy mình, đạp vào chân ông ta một cái, sau đó xoay người quay lưng về phía chồng, tức giận mắng: “Hơn nửa đêm không ngủ còn thần kinh cái gì vậy?”
Hiệu trưởng Lý nhìn màn hình điện thoại không ngừng nhấp nháy, đó là cuộc gọi từ một lãnh đạo Phòng Giáo dục thành phố, hiệu trưởng Lý thường xuyên qua lại với người này, cũng có quan hệ rất tốt với đối phương. Nhưng muộn như vậy rồi còn gọi điện tới, tim hiệu trưởng Lý lập tức đập thình thịch.
Ông ta bước ra khỏi phòng ngủ, lo lắng nghe điện thoại, trên mặt nở nụ cười: “Trưởng ban Nghiêm, muộn rồi anh tìm tôi có việc gì vậy?”
“Đầu óc anh bị lừa đá rồi à? Không có việc gì tự dưng chọc vào Từ gia làm gì!”
Điện thoại vừa kết nối, hiệu trưởng Lý đã phải nghe đối phương mắng chửi, ông ta bị mắng tới mơ hồ, “Trưởng, trưởng ban Nghiêm, những lời này của anh… có ý gì? Cái gì mà chọc vào Từ gia?”
“Đừng giả vờ ngốc với tôi!” Trưởng ban Nghiêm ở đầu bên kia điện thoại cũng không thể bình tĩnh nổi, ông ta vừa bị lãnh đạo mắng, lúc này đang phải ôm một bụng tức, đương nhiên ông ta phải trút toàn bộ sự bực dọc của mình lên người hiệu trưởng Lý: “Lý Nhân Vĩ, hiện giờ Từ gia đã phái người tới mắng cục trưởng của chúng tôi rồi! Nói ông dung túng cho giáo viên dùng cách xử phạt về thể xác để làm nhục học sinh! Trong tay bọn họ cũng đã có bằng chứng mấy năm nay anh nhận hối lộ. Hiện giờ bên này đã cho người tổ chức điều tra suốt đêm, anh tự lo cho bản thân đi!”
Chiếc điện thoại nắp trượt mới của hiệu trưởng Lý rơi xuống sàn vỡ thành hai mảnh, màn hình đen thui. Hai chân của ông ta run run, không thể đứng vững, lập tức ngồi xuống sàn nhà lạnh lẽo. Ông ta cực kỳ to béo, cho nên khi ngã xuống vang lên một tiếng động rất lớn, cả sàn nhà và vách tường dường như đều đang run lên.
Bốn rưỡi sáng, hiệu trưởng Lý lập tức tới trường học, thậm chí còn chưa kịp thay đồ ngủ, chân còn đi dép bông ở nhà, bởi vì thân thể mập mạp, lại chạy tới trường, lúc này trên người ông ta đều là mồ hôi, thấm ướt cả áo ngủ, bị gió lạnh thổi qua dán chặt vào người. Hiệu trưởng Lý thở hồng hộc, khi tới văn phòng hai bắp chân của ông ta run lên.
Người Từ gia, người Từ gia… Hiệu trưởng Lý mở hồ sơ của học sinh mới tới nhập học kỳ này, lật xem từng trang xem xem có học sinh nào của Từ gia không.
Hàng năm, hiệu trưởng Lý sẽ đích thân kiểm tra học sinh mới trúng tuyển, những học sinh có lý lịch không thể đắc tội sẽ do hiệu trưởng Lý đích thân lựa chọn, yêu cầu giáo viên chú ý tới những học sinh này, năm nay số học sinh mới nhập học rất ít. Hiệu trưởng Lý cũng không nhận được tin tức sẽ có học sinh đặc biệt chuyển tới trường, ai ngờ chỉ sơ sót một chút đã xảy ra chuyện như vậy.
Sau khi xem qua toàn bộ hồ sơ học sinh mới chuyển tới, ông ta cũng không phát hiện có học sinh nào của Từ gia, cũng không có học sinh nào có họ đặc biệt. Hiệu trưởng Lý sốt ruột, trong đầu chợt lóe lên, ông ta lại xem lại hồ sơ lần nữa, lúc này ông ta chú ý tới người giám hộ, cuối cùng cũng thấy một người Từ gia.
Từ Khê Vãn, người giám hộ của học sinh tên là Lâm Hạnh.
Hai cái tên này, hiệu trưởng Lý chưa từng nghe qua nhưng hiện tại xem ra, bọn họ mới là những người đáp ứng yêu cầu tốt nhất. Hiệu trưởng Lý xác nhận lại một chút, năm nay Lâm Hạnh mới tới trường nhập học, học lớp của Lý Diễm Mai. Hiệu trưởng Lý cực kỳ tức giận đập mạnh tập hồ sơ xuống bàn, lập tức lấy điện thoại của trường gọi cho Lý Diễm Mai.
“Chú, bây giờ đang là nửa đêm, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Ở đầu bên kia, Lý Diễm Mai đang mộng đẹp, trong điện thoại là giọng nói lười biếng mơ màng.
Hiệu trưởng Lý tức giận đến mức chửi ầm lên: “Đừng gọi tôi là chú! Tôi không có đứa cháu gái như cô!”
“Chú, có phải chú uống nhầm thuốc rồi không, nửa đêm bị thần kinh gì vậy?”
“Tôi hỏi cô, Lâm Hạnh có phải học sinh của lớp cô không?”
“Đúng vậy.” Lý Diễm Mai không để ý nói: “Đứa nhỏ đó ngu ngốc cũng không nói, ba mẹ cũng không người thông minh gì, cháu dạy dỗ một chút thôi, có chuyện gì vậy?”
“Tôi thấy cô mới là đồ ngu đấy!” Hiệu trưởng Lý tức giận đến mức lên cơn đau tim, đầu ong ong, “Người ta là người Từ gia! Người Từ gia đấy! Toàn bộ sự nghiệp đều bị cô phá hỏng rồi! Lúc này cô chết trước đấy!”
“Không thể nào?” Lúc này hiển nhiên Lý Diễm Mai vẫn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, “Cháu thấy đứa nhỏ kia cũng rất bình thường, hơn nữa cũng đã gặp người thân của nó, là một cô gái tuổi còn trẻ lại chạy một chiếc Volkswagen. Trên người cũng không có bất cứ một món đồ hiệu nào, người nhà Từ gia có người nào lại nghèo như vậy không? Chẳng qua cũng chỉ là một người mang Từ gia mà thôi, cháu cũng chẳng thấy có chỗ nào quen mặt cả?”
Đến bây giờ vẫn còn chưa ý thức được vấn đề, máu trong người hiệu trưởng Lý lập tức dồn lên não, không nói được lời nào, chỉ có thể tức giận nói vào điện thoại một câu: “Mau lăn tới trường cho ông đây!” Nói xong lập tức tắt điện thoại.
Hiệu trưởng Lý mệt mỏi dựa vào ghế trong văn phòng, thầm nghĩ, bản thân đã cẩn thận nửa đời người, không ngờ tới cuối đời lại bị hủy hoại trong tay cô cháu gái có mắt như mù này.
……
Đúng 8 giờ sáng, Từ Khê Vãn tới văn phòng hiệu trưởng, không lệch một giây.
Đôi giày cao gót bước đi trên sàn gỗ tối màu một cách thoải mái, hiệu trưởng Lý và Lý Diễm Mai đứng ở cửa chào đón nhưng mỗi một tiếng giày cao gót dẫm xuống sàn nhà như thể đang giẫm nát mạch máu của bọn họ, nhịp tim cũng đập theo từng bước chân của Từ Khê Vãn, cả hai người đều đang run rẩy.
“Từ… Cô Từ, cô tới rồi? Nào, mời ngồi, mời ngồi…” Hiệu trưởng Lý hơi cúi người mời Từ Khê Vãn vào trong phòng, đồng thời trực tiếp nhường chiếc ghế mình hay ngồi trong văn phòng cho Từ Khê Vãn, trong khi ông ta và cô cháu gái quy củ đứng ở bên cạnh bàn làm việc.
Hiệu trưởng Lý đích thân rót trà cho Từ Khê Vãn, trà Long Tĩnh, thứ trà mà bình thường ông ta đều không nỡ uống.
“Cô Từ, trước hết tôi thay mặt nhà trường xin lỗi cô và bạn học Lâm Hạnh. Chính sự giám sát không tốt của trường chúng tôi đã khiến nhóc Lâm Hạnh phải chịu rất nhiều ấm ức khi học ở trường, cô Lý của chúng tôi không có đạo đức nghề nghiệp!” Hiệu trưởng Lý quay sang quát Lý Diễm Mai.
Cả người Lý Diễm Mai cứng đờ, hoảng sợ tiến lên vài bước.
“Còn không mau xin lỗi cô Từ!”
“Chị Lâm Hạnh… à không, cô Từ…” Vẻ mặt kiêu ngạo ngày đó của Lý Diễm Mai đã biến mất từ lâu, cô ta xoa lòng bàn tay, nở một nụ cười nịnh nọt, “Là tôi có mắt như mù, tôi không làm việc tới nơi tới chốn, không chú ý tới việc Lâm Hạnh bị bạn học bắt nạt, cô… Quân tử không so đo với tiểu nhân, mong cô tha thứ cho tôi lần này. Cô yên tâm, nhất định tôi sẽ sửa đổi, sau này sẽ chăm sóc thật tốt cho mỗi học sinh trong lớp….” Cô chưa kịp nói hết câu đã bị hiệu trưởng Lý đá một cái, lập tức ngậm miệng lại.
Lý Diễm Mai cũng đã quen với những việc như thế này, cô ta cho rằng Từ Khê Vãn cũng dễ lừa như những người lần trước, cô ta sẽ xin lỗi trước, sau đó nhận sai, nhận hết lỗi lầm về mình, sau đó cầu xin đối phương tha thứ cho mình, thế là xong việc.
Nhưng cô ta không biết Lâm Hạnh chính là một mảnh trái tim của Từ Khê Vãn, khi Lâm Hạnh khóc một tiếng, Từ Khê Vãn sẽ cảm thấy đau lòng.
Từ Khê Vãn đến đây chỉ đơn giản là để giúp Lâm Hạnh trút giận, đơn giản ăn miếng trả miếng, chỉ là đi ngang qua xem bọn họ diễn trò, nghe bọn họ làm trò hề một lúc.
Nhiều người biết Từ Khê Vãn có tính tình lạnh lùng và không quan tâm đến nhiều việc nên cho rằng cô phóng khoáng và rộng lượng. Ít người biết nếu Từ Khê Vãn đã hận người nào thì nhất định sẽ trả thù bằng được, cô có thể chịu đựng. Nếu mười năm trước đối phương đánh mình một cái, cô có thể chờ tới mười năm sau, từ từ tìm cơ hội báo thù.
Huống hồ người bị tổn thương chính là Lâm Hạnh.
Hơn nữa, để dạy dỗ hai người này cũng không cần phải chờ tới mười năm.
Từ Khê Vãn không nói gì, cô cầm tách trà hiệu trưởng Lý rót cho mình, đưa lên miệng nhấp một ngụm, khen: “Trà ngon.”
Những đầu ngón tay trắng như ngọc nhẹ nhàng ấn vào thành cốc sứ trắng tinh, bổ sung cho nhau, tạo nên một sự điềm tĩnh và dịu dàng khó tả.
Âm thanh giòn giã của đáy cốc chạm vào mặt bàn khiến đầu gối của hiệu trưởng Lý mềm nhũn.
“Nếu cô Từ thích, chỗ tôi, tôi vẫn còn một ít, tôi sẽ chuẩn bị để cô Từ mang về.”
Từ Khê Vãn hơi ngước mắt lên, trên môi nở nụ cười nhưng sống lưng của hiệu trưởng Lý lại lạnh toát.
“Hiệu trưởng Lý có con không?”
“Có…” Hiệu trưởng Lý run rẩy, lau mồ hôi, “Có…”
Từ Khê Vãn có chút đồng tình, tiếc nuối nói: “Thật đáng tiếc.”
“Cô Từ! Mong cô giơ cao đánh khẽ! Mong cô bỏ qua chúng tôi lần này! Cô yên tâm, từ nay về sau đứa bé của cô sẽ được hưởng chất lượng giáo dục tốt nhất ở trường chúng tôi, tôi lấy nửa đời của mình để đảm bảo với cô!”
“Hiệu trưởng Lý đang nói cái gì vậy? Tôi không hiểu.” Từ Khê Vãn mỉm cười lắc đầu, “Hôm nay tôi đến đây vì đứa nhỏ của tôi bị giáo viên ở trường ông làm bị thương nên tôi mới đến đây để nghe một lời giải thích, cái gì mà bỏ qua với không bỏ qua, tôi cũng không có quyền hành lớn như vậy. Tôi mới phải là người mong thầy cô ở đây giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho đứa nhỏ của tôi mới phải.”
Thân thể hiệu trưởng Lý run rẩy, không nói được một câu hoàn chỉnh.
“Nếu thầy cô đã xin lỗi, vậy tôi không quấy rầy nữa.” Từ Khê Vãn đứng dậy, hơi cúi đầu chào hiệu trưởng Lý, “Trà này ông có thể giữ lại.” Nói xong, cô lập tức rời đi, rõ ràng lưu loát, từ đầu tới cuối cũng không liếc mắt nhìn Lý Diễm Mai một cái.
Sau khi Từ Khê Vãn rời đi một lúc lâu, Lý Diễm Mai mới lo lắng hỏi: “Chú, cháu nên làm gì bây giờ?”
Hiệu trưởng Lý đá vào bụng Lý Diễm Mai, cô ta lùi về sau va vào giá sách, ôm bụng, đau tới mức không thể đứng thẳng.
“Đúng là xui xẻo tám đời, mới quen biết loại ngu ngốc như cô!”
Hiệu trưởng Lý ném hết tài liệu trên bàn xuống đất, “Làm sao bây giờ? Tôi, cô! Ngồi chờ vào tù đi!”
Hiệu trưởng Lý nhớ lại tất cả những gì mình đã làm trong những năm qua, cho dù không có sự thao túng của Từ Khê Vãn thì bản án hơn mười năm cũng là quá đủ.
Từ Khê Vãn rời khỏi trường, cô cũng không tới công ty mà trực tiếp về nhà. Hôm nay, cô không cho Lâm Hạnh đi học, cô nói với Lâm Hạnh sẽ dẫn cô bé tới công viên chơi.
Lâm Hạnh không muốn đi, chuyện học tập cô bé không theo kịp, nếu không đến trường thì nhất định sẽ càng không theo kịp. Nhưng Từ Khê Vãn lại nói cho dù có đi học cô bé cũng không hiểu, không bằng ra ngoài chơi một lúc, thật vui vẻ. Trò chơi ở công viên, ngoài ra còn có viên đạn bọc đường của Từ Khê Vãn, một cô bé sáu tuổi như Lâm Hạnh, căn bản không thể từ chối.
Trên đường về nhà, Từ Khê Vãn gọi đến một số lạ.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.
“Cảm ơn.” Từ Khê Vãn nói.
“Chị hai, không có gì.” Bên kia điện thoại là Từ Hưng Ngôn, nhận được điện thoại của Từ Khê Vãn, hiển nhiên tâm tình rõ ràng là rất tốt, trong lời nói tràn đầy ý cười, “Lần này là chị hai giúp em, sao lại nói cảm ơn em? Phải là em cảm ơn chị hai mới đúng, đã tặng em một phần lễ lớn.”
“Một đổi một thôi.”
“Chị hai đổi như vậy cũng quá thiệt thòi, em cũng cảm thấy không đáng thay chị hai.”
Từ Khê Vãn cũng cười nói: “Vậy coi như em ba nợ tôi một ân tình đi.”
“Được rồi, chị hai, em vẫn luôn chờ chị tới đòi bất cứ lúc nào.”
Trừng trị một hiệu trưởng nhỏ không khó nhưng trong thời gian ngắn thu thập được bằng chứng rõ ràng về tội ác của tên hiệu trưởng kia là rất khó, Từ Khê Vãn không làm được nhưng Từ gia thì có thể.
Đổi lại, điều kiện mà Từ Khê Vãn đưa ra cũng rất hấp dẫn – bằng chứng cho thấy Từ Hưng An đã biển thủ công quỹ.
Đội ngũ phía sau của Từ Hưng An không hề yếu, Từ Hưng Ngôn lại bị Từ gia vây hãm, không thể động tay động chân, muốn nắm được nhược điểm của Từ Hưng An cũng không phải là điều dễ dàng.
Từ Hưng An có đoàn đội rất mạnh nhưng bản thân lại ngu ngốc, say rượu và lăng nhăng, mối quan hệ nam nữ trong đời sống riêng tư đặc biệt hỗn loạn, cách đây một thời gian, anh ta có để mắt tới một ngôi sao nhỏ, hai người họ ra nước ngoài một thời gian, chỉ trong một đêm ở sòng bạc ở nước ngoài thua lỗ gần mười vạn, ngày hôm sau lại bỏ ra mười vạn nữa để mua một chiếc vòng cổ kim cương cho một ngôi sao nhỏ. Chút bút tích này, chỉ cần tra một chút là được.
Từ Khê Vãn đã bí mật điều tra hơn hai tháng, tận dụng cơ hội chuyến công tác cuối cùng của mình để bắt được con cá lớn này, sau hai tháng vất vả, cô lại đưa cho Từ Hưng Ngôn không công, nếu Tiết Khúc Song biết được chuyện này, nhất định sẽ tức tới mức nôn ra máu, thật sự Từ Khê Vãn không quá để ý. Cho tới bây giờ, lợi thế trong tay đều lấy ra dùng, nếu như cứ mãi tiếc nuối không sử dụng tới, thời gian dài cũng sẽ biến thành rác rưởi.
Không có thứ gì đạt được mà không phải trả giá đắt, hơn nữa, bằng chứng này nằm trong tay Từ Khê Vãn đều không đáng giá. Nếu như là do Từ Hưng Ngôn nắm giữ thì nhất định sẽ có giá trị gấp trăm lần, dù sớm hay muộn Từ Khê Vãn cũng sẽ dùng nó để giao dịch với Từ Hưng Ngôn, còn tùy vào việc cô nhận được gì mà thôi.
Dùng thứ này để thay Lâm Hạnh trút giận, cũng đáng.