Khi Lâm Hạnh tỉnh dậy, Từ Khê Vãn đã ra ngoài được một lúc.
Bởi vì tối hôm qua ngủ rất muộn, trước khi đi ngủ Từ Khê Vãn nói với cô bé mình đã xin nghỉ phép, hôm nay không cần phải đến trường, Lâm Hạnh đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, ngủ ngon lành đến tận tám giờ sáng mới dậy. Buổi sáng, khi tỉnh dậy, Từ Khê Vãn không có ở đó nên cô bé một mình xuống giường, xỏ đôi dép thỏ màu hồng nhạt vào phòng tắm rửa mặt.
Trong nhà có hai phòng tắm, một cái ở sau bếp, một cái ở trong phòng ngủ của Từ Khê Vãn, vì lần trước Lâm Hạnh bị bệnh nên cô bé đã ngủ với Từ Khê Vãn, khăn lau mặt, cốc nước súc miệng, kem đánh răng và bàn chải đánh răng cũng từ từ chuyển qua phòng vệ sinh trong phòng ngủ của Từ Khê Vãn. Trên bồn rửa đơn giản có hai cốc nước súc miệng, một lớn và một nhỏ, đặt cạnh nhau, một làm bằng thủy tinh trong suốt, một làm bằng nhựa có hình Hello Kitty màu hồng, trong cốc thủy tinh trong suốt có bàn chải đánh răng thông thường màu trắng của người lớn, kem đánh răng. Trong cốc nhựa màu hồng có đặt bàn chải đánh răng và kem đánh răng dành cho trẻ em màu hồng.
Hai loại đồ dùng vệ sinh cá nhân có kiểu dáng hoàn toàn khác nhau được đặt trên cùng một giá để đồ, không hợp nhau chút nào nhưng cả hai đều không nhận ra điều gì không ổn, nhìn hồi lâu mới thấy chúng khá hài hòa. Như thể nơi này sinh ra là để hai thứ đồ một lớn một nhỏ này vậy, hoàn toàn chiếm hết không gian.
Phong cách trang trí nhà của Từ Khê Vãn cũng lạnh lùng như tính cách của cô. Cô là người rất sợ rắc rối, cũng áp dụng phong cách trang trí đơn giản, không muốn bất kỳ hoa văn trang trí cầu kỳ nào, đồ đạc đều góc cạnh, lạnh lùng cứng ngắc, hoàn toàn không có một chút hơi thở cuộc sống nào.
Nhưng bây giờ, sàn nhà lát đá cẩm thạch lạnh lẽo được trải một tấm thảm len dày, cơ thể Lâm Hạnh yếu đuối, đôi khi thích đi chân trần chạy quanh nhà. Nếu bị cảm lạnh nhất định sẽ bị tiêu chảy, những vật dụng góc cạnh trong nhà đều được bọc lại, đề phòng lỡ như Lâm Hạnh chạy quanh nhà va đầu vào góc bàn cứng như vậy thì sao? Trong trường hợp này, dùng những thứ mềm mại bọc góc lại rất cần thiết.
Căn phòng của Từ Khê Vãn bất giác trở nên mềm mại hơn.
Lâm Hạnh giẫm lên chiếc thang nhỏ trong phòng tắm được thiết kế đặc biệt phù hợp với chiều cao của cô bé, rửa mặt xong liền nhảy xuống chạy vào bếp, bảo mẫu đã tới chuẩn bị bữa sáng thịnh soạn. Lâm Hạnh ngồi lên ghế, hơi cúi người ngửi một chút: “Cháu thích nhất là món tiểu long bao do dì làm, thơm quá!”
Lời nói của trẻ con làm cho người ta rất vui, bảo mẫu nghe thấy cô bé nói như vậy, không cần quan tâm là thật hay là giả, dì ấy mỉm cười đưa cốc sữa cho Lâm Hạnh: “Tiểu Hạnh nói vậy, dì có vất vả một chút cũng cảm thấy xứng đáng.”
“Dì ơi, Vãn Vãn đi đâu vậy?” Lâm Hạnh vừa ăn một chiếc bánh bao nhỏ vừa hỏi.
“Cô Từ đã đi ra ngoài từ sáng sớm, đúng rồi, cô ấy nói sẽ sớm quay trở về, nói là sẽ mang cháu đi chơi đấy.”
“Ồ! Nhất định là đi công viên giải trí!” Lâm Hạnh nhớ tới việc tối qua Từ Khê Vãn nói sẽ đưa mình đi chơi, lập tức hoan hô. Hoan hô xong, cô bé mới nhớ tới hỏi bảo mẫu: “Dì ơi, công viên giải trí chơi có vui không?”
Bảo mẫu lại cầm một đôi đũa khác gắp đồ ăn cho Lâm Hạnh, cười nói: “Dì chưa từng đến khu vui chơi.”
“Vâng… Con chỉ thấy trên TV thôi.” Lâm Hạnh cắn bánh bao, suy nghĩ một lúc, chợt nảy ra một ý tưởng, “Dì ơi, vậy cháu sẽ nói với Vãn Vãn, dì đi cùng bọn cháu tới công viên giải trí có được không? Trên TV nói, chơi ở công viên giải trí rất vui!”
“Tiểu Hạnh nói vậy, dì cũng rất vui.” Bảo mẫu thầm nghĩ, không biết đứa nhỏ này được nuôi dưỡng thế nào, dáng vẻ xinh đẹp, tính cách khiến cho người ta rất thích, đúng là chủ nhân của dì ấy có phúc, một người mồ côi ba mẹ từ nhỏ, còn có thể dạy dỗ ra được một đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy.
Bảo mẫu chưa từng nhìn thấy đàn ông trong nhà của Từ Khê Vãn, chỉ có Tiết Khúc Song thỉnh thoảng đến thăm, bảo mẫu nhìn thấy tuổi tác của Từ Khê Vãn cũng không lớn lắm, chỉ mới ngoài hai mươi, đứa trẻ này đã lớn như vậy, cho nên đoán có thể Từ Khê Vãn sinh con ngoài giá thú rồi một mình nuôi con.
Lâm Hạnh đã ăn sáng xong, bảo mẫu vừa mới thu dọn bát đĩa xong, Từ Khê Vãn liền trở về. Lâm Hạnh vui mừng đến mức nhảy khỏi bàn ăn, lao thẳng vào vòng tay của Từ Khê Vãn, Từ Khê Vãn ngồi xổm xuống ôm cô bé, véo mũi Lâm Hạnh: “Em đã đợi chị rất lâu rồi phải không?”
“Không có, không có, em chỉ đợi một lát thôi.” Lâm Hạnh dùng ngón cái và ngón trỏ làm một động tác rất ngắn, đồng thời nhắm một mắt lại, biểu thị thời gian cô bé phải đợi Từ Khê Vãn thực sự rất ngắn. Cô bé không thể nhắm được một mắt, khi cô bé làm biểu cảm này, các đường nét trên khuôn mặt của cô bé nhăn lại với nhau, vừa nghiêm túc vừa hài hước, chọc cho Từ Khê Vãn bật cười.
“Em no chưa? Ăn no rồi thì chúng ta lên đường nhé.” Từ Khê Vãn ôm Lâm Hạnh đứng dậy chào hỏi bảo mẫu, “Dì Vương, bữa trưa và bữa tối tôi và Tiểu Hạnh sẽ ăn ở bên ngoài, dì thu dọn sớm một chút rồi cũng về nghỉ đi, vất vả rồi.”
“Được, không vất vả, cô Từ, cô khách sáo rồi, cô và Tiểu Hạnh chơi vui vẻ, tôi thu dọn xong cũng sẽ ra về.”
Lâm Hạnh vẫy tay với bảo mẫu: “Tạm biệt dì.”
“Ừ, ừ, tạm biệt Tiểu Hạnh.”
Sau khi Từ Khê Vãn bế Lâm Hạnh ra ngoài và bảo mẫu tự mình dọn dẹp nhà bếp, dì ấy nhận ra rằng Từ Khê Vãn quá cưng chiều Lâm Hạnh. Bảo mẫu cũng có con, cũng đã tiếp xúc rất nhiều với con cái của họ hàng, nói chung, đứa trẻ dù có được cưng chiều đến đâu thì một đứa trẻ sáu tuổi ít nhất cũng có thể tự đi được, không có ai như Từ Khê Vãn, suốt cả ngày đều bế cô bé ở trên tay, mỗi nước đều không nỡ đặt đứa nhỏ xuống dưới đất. Nhưng đó là con của người khác, bảo mẫu cũng không dám nói ra trước mặt chủ nhân, ngoại trừ việc thầm nghĩ ở trong lòng, dù sao nó cũng không phải con mình, người khác cưng chiều đến mức nào cũng không phải việc của dì ấy.
Trẻ con là loại sinh vật rất dễ thỏa mãn, Lâm Hạnh đã phải chịu đựng việc bị đối xử bất công ở trường lâu như vậy, Từ Khê Vãn dẫn cô bé đi công viên giải trí chơi, cô bé vui tới mức quên hết tất cả những ấm ức trước đây. Chỉ là cô bé nhút nhát, lại không cao nên không dám hoặc không chơi được nhiều trò chơi, thậm chí còn sợ ngồi trên vòng quay ngựa gỗ, Từ Khê Vãn đành phải ngồi cùng cô bé, thậm chí còn ngồi tới hai lần.
Từ Khê Vãn không hiểu một con ngựa nhựa chỉ có thể quay tròn lên xuống có gì thú vị nhưng Lâm Hạnh lại chơi rất vui, ôm cổ con ngựa con, quay lại nhìn Từ Khê Vãn, cười lớn: “Vãn Vãn, chúng ta giống như đang bay!”
Từ Khê Vãn bị lời nói ngớ ngẩn này chọc cười, đột nhiên cảm thấy con ngựa quay này cũng có chút thú vị.
Bữa trưa đã giải quyết xong ở khu vui chơi, Từ Khê Vãn hỏi Lâm Hạnh muốn ăn gì, Lâm Hạnh không chút suy nghĩ nói hamburger.
“…” Loại đồ ăn nhanh phương Tây với một miếng thịt kẹp giữa hai miếng bánh mì này có gì ngon?
Từ Khê Vãn không thể hiểu được nên phải cho rằng tình yêu của Lâm Hạnh đối với bánh mì kẹp thịt là do ham muốn nguyên thủy nhất đối với carbohydrate và chất béo trong gen của con người.
Hai người ăn trưa tại nhà hàng trong khu vui chơi, Lâm Hạnh tùy ý ăn một cái hamburger, nghe nói buổi chiều có diễn kịch nên sau bữa trưa, Từ Khê Vãn để Lâm Hạnh ngồi trong nhà hàng nghỉ ngơi không được phép chạy lung tung rồi tự mình đi mua vé xem kịch.
“Có chuyện gì thì gọi cho chị nhé?” Từ Khê Vãn chỉ vào chiếc điện thoại di động đang đeo trên cổ Lâm Hạnh, “Đọc lại số điện thoại của chị một lần.”
Lâm Hạnh đọc trôi chảy số điện thoại cho cô nghe một lần.
Từ Khê Vãn vẫn còn lo lắng, liền cho người phục vụ bên cạnh một ít tiền boa, nhờ cô ấy giúp để ý tới Lâm Hạnh trước khi rời khỏi nhà hàng.
Lâm Hạnh chán nản ngồi mút nửa cốc Coca còn lại, đánh mắt nhìn xung quanh. Cô bé rất ít khi ra ngoài, cho nên rất tò mò về mọi thứ bên ngoài, ngay cả chiếc máy làm kem phía sau quầy gọi món cũng rất kỳ diệu, chỉ cần nhấn nút, sữa ngọt đá sẽ chảy ra.
Cái đầu nhỏ của Lâm Hạnh nghiêng sang một bên đang nghiên cứu làm thế nào kem lại chảy ra từ một cái lỗ nhỏ như vậy, cửa nhà hàng lặng lẽ mở ra, một cô gái khoảng mười lăm mười sáu tuổi từ bên ngoài bước vào.
Cô gái nhìn thật ngọt ngào, lúc này vẫn đang là mùa xuân, đối phương đã mặc một bộ váy màu ấm, tươi tắn như hoa sắp nở ngoài nhà, khi đi ngang qua Lâm Hạnh, cô bé ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào, hương hoa thơm ngát, ánh mắt Lâm Hạnh vô thức bị hấp dẫn. Cô bé cứ như thế tàn nhẫn bỏ lại chiếc máy làm kem, ngược lại bắt đầu quan sát cô gái này.
Cô gái tìm ngẫu nhiên một bàn ngồi xuống, người phục vụ đi tới hỏi cô ấy muốn ăn gì, cô ấy chỉ vào một món ăn có sẵn, Lâm Hạnh chú ý thấy mắt cô ấy đỏ hoe, hình như vừa mới khóc.
Khi người phục vụ bước đi, cô gái nằm trên bàn, bắt đầu khóc nức nở. Đã quá giờ ăn trưa, trong nhà hàng chỉ có vài khách hàng dùng bữa, xung quanh khá yên tĩnh, vì thế tiếng khóc của cô gái đặc biệt rõ ràng.
Cô gái đã khóc rất lâu, cho đến khi tất cả khách hàng trong nhà hàng đã ăn xong, bên trong nhà hàng rộng lớn chỉ còn lại hai vị khách là Lâm Hạnh và cô ấy, ngay cả những nhân viên phục vụ sau khi làm việc xong cũng tụ tập lại, chỉ vào cô gái bắt đầu thì thầm.
Lâm Hạnh suy nghĩ một lúc, mở khóa kéo ví nhỏ, lấy ra một tờ tiền, chiếc ví nhỏ này là do Từ Khê Vãn đưa cho cô bé. Từ Khê Vãn lo lắng có quá nhiều người trong công viên giải trí, cô và Lâm Hạnh vô tình bị lạc mất nhau, vì vậy cô đã chuẩn bị ví và điện thoại cho cô bé để đề phòng.
“Chị ơi, chị cho em một cây kem.” Lâm Hạnh chạy đến quầy bar, kiễng chân đưa tiền cho nhân viên đứng trong quầy thanh toán.
Nhân viên phục vụ nhận tiền, gọi món, đưa tiền lẻ cho Lâm Hạnh, đưa kem ốc quế cho cô bé: “Bạn nhỏ, cầm lấy đi.”
“Cảm ơn chị.” Lâm Hạnh cầm lấy que kem, cũng không ăn mà cầm tới chỗ cô gái đang khóc.
“Chị ơi, sao chị lại khóc?” Lâm Hạnh hỏi.
Nhưng cô gái không trả lời.
“Chị ơi, chị đừng khóc nữa, em, em mua cho chị một que kem này.” Lâm Hạnh đưa que kem trong tay cho cô gái.
Khóc có nghĩa là rất buồn, Lâm Hạnh cũng đã từng khóc, cảm giác khóc rất khó chịu, Lâm Hạnh đã tự mình trải qua, cho nên cô bé không muốn nhìn thấy người khác buồn.
Cô gái cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt sưng đỏ, khuôn mặt đầy nước mũi và nước mắt, tóc mái trên trán bù xù, thực sự rất khó coi.
“Chị ơi.” Lâm Hạnh ngọt ngào cười với cô gái, “Chị mau ăn kem đi, ăn xong chị sẽ không còn thấy buồn nữa.”
Lâm Hạnh thực sự là một cô bé dễ thương, khuôn mặt nhỏ nhắn như quả bóng bột, khi cười đôi mắt cong thành hai hình lưỡi liềm, ngay cả cô gái vốn đang khóc cũng mỉm cười, cô ấy cầm lấy kem của Lâm Hạnh nói cảm ơn, rồi khẽ liếm một cái.
“Ăn ngon không?” Lâm Hạnh nghiêng người hỏi.
“Ừm.” Cô gái trả lời với giọng nghèn nghẹn, mang theo giọng mũi.
Lâm Hạnh không nói nữa, nhìn cô ấy ăn xong, sau khi ăn xong liền hỏi: “Chị ơi, chị còn buồn không?”
Cô gái dùng khăn ướt lau nước mắt và nước mũi trên mặt, lắc đầu, hỏi Lâm Hạnh: “Bạn nhỏ, em tên là gì?”
“Tên em là……”
“Tiểu Hạnh!” Lúc này, Từ Khê Vãn mua vé xong đã quay về, gọi tên Lâm Hạnh, cô bé lập tức quay đầu lại.
“Vãn Vãn, em ở đây!” Lâm Hạnh vẫy tay với Từ Khê Vãn.
“Sao em lại ngồi ở đây?” Từ Khê Vãn đi tới, nhìn thấy cô gái bên cạnh Lâm Hạnh, ánh mắt lóe lên.
Tại sao cô ấy lại ở đây?