Cô gái này tên là Từ Diệc Tình, theo quan hệ huyết thống thì cô ấy là em gái cùng cha khác mẹ của Từ Khê Vãn. Từ Khê Vãn chỉ gặp cô ấy vài lần khi cô mới đến Từ gia, lúc đó Từ Diệc Tình mới tám chín tuổi, ấn tượng của Từ Khê Vãn đối với cô ấy đã sớm phai nhạt. Nếu không phải Từ Khê Vãn về nước đã từng gặp Từ Diệc Tình phía xa vài lần, có lẽ hôm nay cô đã không nhận ra đối phương.
Từ Thái Hoành khi về già có một con gái, ông ta cũng coi Từ Diệc Tình như bảo bối, Từ Diệc Tình cũng là người có tuổi tác nhỏ nhất trong đám con cháu Từ gia, sinh ra đã ngậm thìa vàng trong miệng. Mọi người trên dưới Từ gia đều đặt cô ấy ở trong lòng bàn tay cưng chiều. Từ nhỏ đã được chiều chuộng vô cùng, năm nay vừa đúng 15 tuổi, xinh đẹp như một bông hoa, đúng vào thời điểm khiến cho ba mẹ nóng ruột nóng gan, lại ở trong cửa hàng đồ ăn nhanh trong khu vui chơi khóc một mình.
Từ Khê Vãn nhìn xung quanh, trong góc ở nơi này không có lấy một vệ sĩ.
Từ Khê Vãn không có tình cảm đặc biệt nào với cô em gái cùng huyết thống này, chỉ coi cô ấy như một người xa lạ, kéo Lâm Hạnh định rời đi nhưng Lâm Hạnh lại đứng đó, do dự không muốn rời đi.
“Vở kịch còn nửa tiếng nữa sẽ bắt đầu, Tiểu Hạnh, em không muốn đi xem sao?” Từ Khê Vãn hỏi.
“Em muốn đi, em muốn đi! Nhưng mà…” Lâm Hạnh quay lại nhìn Từ Diệc Tình vẫn đang nức nở trong nhà hàng, kéo tay áo Từ Khê Vãn, ra hiệu cho cô ngồi xổm xuống, rồi thì thầm vào tai cô: “Chị gái đó thật đáng thương, Vãn Vãn, chúng ta có thể đưa chị ấy đi cùng được không?”
“Nhưng chị chỉ mua hai vé thôi.” Từ Khê Vãn giả vờ khó xử nói: “Người bán vé nói đây là hai vé cuối cùng.”
“Vậy phải làm sao đây…” Lâm Hạnh rất buồn, Vãn Vãn đã mua vé xem kịch, nếu không đi thì sẽ rất lãng phí, nhưng mà… Nhưng Lâm Hạnh lại không đành lòng để chị gái này ngồi đây khóc một mình.
Nhìn thấy dáng vẻ khó xử của Lâm Hạnh, Từ Khê Vãn đề xuất một giải pháp thỏa hiệp với cô bé, “Như vậy đi, chúng ta tới sân khấu xem kịch trước, chờ tới khi xem xong quay về, nếu chị gái vẫn còn ở đây, chúng ta sẽ đưa chị ấy đi ăn cơm, được không? ”
“Nếu chị gái đó không còn ở đây nữa thì sao?”
“Không phải điều đó có nghĩa là chị gái không còn buồn nữa, đã vui vẻ quay về nhà của mình rồi sao, như vậy Tiểu Hạnh có thể vui giúp cho chị ấy.”
“Đúng vậy!” Lâm Hạnh đột nhiên ý thức được: “Vãn Vãn, chị thật thông minh!”
Từ Khê Vãn cười nói: “Đi thôi, Tiểu Lôi Phong. Nếu như vẫn còn không đi, quả thật chúng ta sẽ không kịp nữa đâu đấy.”
Không ngờ, khi Từ Khê Vãn cùng Lâm Hạnh rời khỏi nhà hàng, Từ Diệc Tình lại đi theo họ, không xa cũng không gần.
Ngay khi Từ Diệc Tình rời khỏi nhà hàng, Từ Khê Vãn nhận thấy cô ấy đang đi theo mình nhưng cô vẫn không lên tiếng, coi như đối phương không tồn tại, không lâu sau, Lâm Hạnh quay lại phát hiện ra sự tồn tại của Từ Diệc Tình.
“Vãn Vãn, chị gái đó hình như đang theo dõi chúng ta.” Lâm Hạnh nhỏ giọng báo cáo phát hiện của mình cho Từ Khê Vãn, vì sợ chị gái đi theo phía sau nghe thấy.
“Em nhìn nhầm rồi.” Trong lòng Từ Khê Vãn có chút không vui nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười: “Có lẽ chị ấy chỉ đang đi cùng đường với chúng ta mà thôi.”
“Nhưng mà, có bẻ như chị ấy đang đi về phía chúng ta.”
Từ Khê Vãn vỗ vỗ gáy của cô bé, quay cái đầu nhỏ của cô bé lại, “Tập trung bước đi, đừng quay đầu lại, nếu vấp ngã thì phải làm sao.” Từ Khê Vãn nói, cô vừa nắm tay Lâm Hạnh, bước chân cũng nhanh hơn.
“Đợi một chút!”
Ngay khi Từ Khê Vãn bắt đầu bước đi, Từ Diệc Tình ở phía sau không xa, đột nhiên hét lên, chạy vài bước đi tới bên cạnh Từ Khê Vãn.
“Hai người tới rạp hát sao?” Từ Diệc Tình nghiêng đầu hỏi Từ Khê Vãn.
Nhưng Từ Khê Vãn chỉ lo dẫn Lâm Hạnh đi về phía trước, hoàn toàn không để ý tới cô ấy.
“Chị ơi, tâm trạng của chị tốt hơn rồi?” Lâm Hạnh nhìn thấy Từ Diệc Tình chạy đến bên cạnh, liền vui vẻ ngẩng đầu cười với cô ấy.
“Đúng rồi.” Từ Diệc Tình có ấn tượng rất tốt với Lâm Hạnh, cúi đầu nở nụ cười rạng rỡ, “Bạn nhỏ, cảm ơn vì que kem của em, chị đã ăn rồi, tâm trạng cũng tốt hơn!”
“Ha ha, chị không cần phải cảm ơn đâu.”
“Đúng rồi, bạn nhỏ, chị còn chưa biết tên của em.”
“Chị ơi, em tên Lâm Hạnh. Lâm trong rừng cây, Hạnh là, Hạnh…” Lâm Hạnh suy nghĩ hồi lâu lại quên mất tên mình là từ nào, đành phải hỏi Từ Khê Vãn, “Vãn Vãn, Hạnh là chữ nào vậy?”
“Hạnh trong hạnh phúc.”
“Đúng rồi, đúng rồi! Hạnh trong hạnh phúc!”
“Được rồi, chị sẽ ghi nhớ. Sau này chị sẽ gọi em là Tiểu Hạnh được không?”
“Ừm!” Lâm Hạnh liên tục gật đầu mấy cái, tỏ vẻ tán thành cái tên này: “Vãn Vãn cũng gọi em như vậy!”
Sau đó Từ Diệc Tình nhìn người lớn đang nắm tay Lâm Hạnh, đối phương là một người phụ nữ xinh đẹp tới mức khiến mắt người ta phải sáng lên nhưng khuôn mặt cô không có bất cứ biểu tình gì, nhìn qua cực kỳ lạnh lùng.
Từ Diệc Tình đã sớm không còn nhớ rõ Từ Khê Vãn, mặc dù biết mình có một người chị cùng cha khác mẹ nhưng khi còn rất nhỏ cô ấy chỉ gặp người chị đó một lần, sau đó cô ấy không bao giờ gặp lại người chị này ở Từ gia nữa. Một thời gian dài sau đó, cô ấy nghe được từ những người thân khác của nhà Từ gia nói rằng chị gái này đã rời đi, Từ Khê Vãn luôn là cái tên mà người ta giữ bí mật trong Từ gia, rất ít người chủ động nhắc đến cô, Từ Diệc Tình không biết cô cũng là điều rất bình thường.
“Chị là mẹ của Tiểu Hạnh à?” Từ Diệc Tình cẩn thận hỏi, dù sao người phụ nữ này nhìn còn rất trẻ, Từ Diệc Tình cũng không thể không biết xấu hổ gọi cô là “dì” được, nhìn thế nào cũng không giống như người đã có con.
Từ Khê Vãn không trả lời nhưng Lâm Hạnh lại nói: “Không, Vãn Vãn không phải là mẹ em, Vãn Vãn là, Vãn Vãn là…” Lâm Hạnh suy nghĩ một lúc lâu nhưng cô bé cũng không nghĩ ra được mình và Từ Khê Vãn có quan hệ như thế nào, chỉ có thể nói: “Vãn Vãn là Vãn Vãn”.
“Chị tên là Vãn Vãn?” Từ Diệc Tình hỏi: “Vậy em cũng có thể gọi chị là Vãn Vãn, được chứ?”
Từ Khê Vãn liếc nhìn cô ấy một cái.
Mặc dù ánh nắng rất ấm áp nhưng không hiểu sao Từ Diệc Tình lại khẽ rùng mình một cái.
Cô ấy rụt cổ lại, cảm thấy hình như cô gái tên Vãn Vãn này không thích mình cho lắm, “Quên đi, em vẫn gọi chị là chị đi, chị cảm thấy thế nào?”
Không tốt lắm. Từ Khê Vãn thầm nghĩ trong lòng nhưng cũng không trả lời cô ấy. Từ Diệc Tình cũng coi như đối phương ngầm đồng ý.
“Haizz, trước kia em cũng từng có một người chị gái nhưng mà tới một ngày chị ấy đột nhiên rời đi.” Từ Diệc Tình vô thức thở dài, không nhịn được nói, sau đó hỏi Lâm Hạnh: “Đúng rồi, hai người muốn tới rạp hát phải không? Em cũng có thể đi cùng với hai người, được không?”
Lâm Hạnh đau khổ nhăn mày: “Chị ơi, bọn em chỉ có hai vé, không có cách nào đưa chị đi cùng được rồi.”
“Không sao đâu, chị đã có vé của mình rồi!” Từ Diệc Tình không biết lấy từ đâu ra hai tấm vé.
Từ Khê Vãn bình tĩnh nói: “Không ngồi cùng.”
“Không sao đâu, lát nữa đến rạp tìm người đổi chỗ là được. Dù sao em cũng có hai vé, đều là vé VIP, đến đó nhất định sẽ có người đồng ý đổi, đúng rồi, hai người ngồi khu nào vậy?”
Mí mắt Từ Khê Vãn giật giật, cô cầm hai tấm vé lên nhìn, có bốn hàng số 12 và 13.
Quả nhiên, Từ Diệc Tình cũng nghiêng đầu qua nhìn, vui mừng vỗ tay: “Ha ha! Em là số 10 và số 11! Hiện tại không cần đổi nữa!”
Lâm Hạnh và Từ Diệc Tình đều nhảy cẫng lên vì sự trùng hợp ngẫu nhiên này, chỉ có sắc mặt của Từ Khê Vãn hơi tái xanh.
Các vở kịch sân khấu trong các khu vui chơi giải trí thường có cảnh hoàng tử đi cứu công chúa, đoàn kịch này không nổi tiếng nhưng hát cũng không tệ, ở giữa có cảnh hoàng tử và công chúa bị đại ma vương chia cắt, hai người phải trải qua rất nhiều đau khổ mới gặp lại được nhau, khiến Từ Diệc Tình cảm động nước mắt lưng tròng. Bây giờ, Lâm Hạnh xem vẫn không thể hiểu được nội dung của vở kịch này, cô bé chỉ cảm thấy hứng thú khi nhìn thấy công chúa nói chuyện với động vật nhỏ, hơn nữa cũng rất hâm mộ, hy vọng mình cũng sẽ có được năng lực như vậy.
Lúc này Từ Diệc Tình rất xấu hổ hỏi Lâm Hạnh: “Tiểu Hạnh thích ăn chân gà không?”
Lâm Hạnh gật đầu, thấp giọng nói: “Thích ạ!”
“Cá kho thịt thì sao?”
“Thích!”
“Cua lông thì thế nào?”
“Cua lông là gì?”
“Được rồi, coi như chị chưa hỏi, em có thích ăn sườn xào chua ngọt không?”
“Cũng thích ạ! Món sườn heo chua ngọt do dì làm rất ngon phải không Vãn Vãn?”
Từ Khê Vãn mỉm cười xoa xoa đầu cô bé nhưng không nói gì.
“Tiểu Hạnh nghĩ xem, nếu có thể nói chuyện với động vật, nếu em muốn ăn chân gà, con gà sẽ cầu xin rằng ‘Đừng ăn tôi, đừng ăn tôi, tôi không muốn chết!’, em nói cho chị biết, lúc này em còn muốn ăn nữa không?”
Cô bé Lâm Hạnh suy nghĩ một lúc, buồn bã nói: “Đúng vậy, gà trống lớn không có chân rất đáng thương, nhưng… nhưng chân gà thực sự rất ngon…”
“Tiểu Hạnh, đừng nghe chị ấy nói bậy.” Từ Khê Vãn ôm Lâm Hạnh vào lòng, để Lâm Hạnh ngồi trên đùi của mình, sau đó nhẹ nhàng bịt tai của cô bé lại, cô lại lườm Từ Diệc Tình một cái. Từ Diệc Tình lập tức ngậm miệng lại những lời vừa đã nói ra. Vì vậy, cho đến khi vở kịch kết thúc, Lâm Hạnh vẫn đang loay hoay với câu hỏi có nên ăn chân gà hay không, hoàn toàn không để ý tới nội dung của vở kịch nữa. Ngay cả trong lúc ăn cơm, ngay cả khi Từ Khê Vãn cố ý gắp cho cô bé một cái chân gà nướng nhưng cô bé đều không ăn.
Từ Khê Vãn thầm nghĩ, quả nhiên người Từ gia không có người nào là tốt đẹp.
Từ Diệc Tình đang ăn chân gà một cách ngon lành, vô tình hắt hơi mấy cái nhưng cô ấy cũng không để ý tiếp tục ăn như hổ đói.
Buổi trưa Từ Diệc Tình buồn bực đến cơm trưa cũng không ăn, bây giờ bụng cô ấy vẫn luôn réo liên tục, từ nhỏ cô ấy đã được giáo dục tốt, cho dù ăn vội vàng nhưng dáng vẻ khi ăn cũng không quá khó coi, vừa ăn vừa hỏi: “Tiểu Hạnh, sao em không ăn?”
“Em không ăn đâu.” Lâm Hạnh lắc đầu, mặc dù cô bé còn nhỏ tuổi, biểu tình trên mặt lại rất đáng thương, “Con gà trống lớn không có chân thật đáng thương.”
“Phì, chị trêu em đấy, em không ăn thật sao? Ăn đi, ăn đi.” Từ Diệc Tình gắp một cái chân gà bỏ vào bát Lâm Hạnh, “Nếu như em không ăn, chân gà lớn sẽ bị vứt đi, có phải càng đáng thương hơn không?”
“Có thật không?” Lâm Hạnh không tin Từ Diệc Tình, quay sang hỏi Từ Khê Vãn.
Từ Khê Vãn cười nói: “Thật.”
Lúc này, Lâm Hạnh liền cầm chân gà lên cắn một miếng.
Từ Diệc Tình hỏi: “Ăn ngon không?”
“Rất ngon.” Lâm Hạnh không hiểu tại sao gà trống lớn lại có chân ăn ngon như vậy, làm cho người khác vừa thương lại vừa thèm muốn.
Sau khi ăn xong, Từ Khê Vãn đang chuẩn bị đưa Lâm Hạnh về nhà nhưng khi họ đi về phía gara, Từ Khê Vãn phát hiện Từ Diệc Tình vẫn đang đi theo họ, vẻ mặt ngượng ngùng.
Từ Khê Vãn dừng lại, nói: “Cô không về nhà sao?”
“A?” Từ Diệc Tình sửng sốt, đây là lần đầu tiên Từ Khê Vãn chủ động nói chuyện với cô ấy suốt cả một ngày: “Em… Em không có nhà để về.”
Từ Khê Vãn thầm cười nhạo, cũng không nói gì, chờ Từ Diệc Tình tiếp tục diễn.
“Thật sự, em rất đáng thương!” Nhìn thấy Từ Khê Vãn rõ ràng không tin, lông mi của Từ Diệc Tình cụp xuống, bắt đầu giả vờ đáng thương, “Em với người nhà cãi nhau một trận ầm ĩ, em lẻn ra ngoài một mình, em… Hôm nay em còn thất tình, em rất đau lòng, chị, nếu không chị nhận chứa em một đêm được không? Hu hu hu…” Tiếng kêu giả tạo đến mức Từ Khê Vãn cũng không buồn vạch trần.
Nhưng Lâm Hạnh lại ngốc nghếch tin tưởng: “Chị đừng khóc, chị đừng khóc!” Cô bé lo lắng quay đầu lại, chân thành nhìn Từ Khê Vãn: “Vãn Vãn…”
“…Quên đi.” Từ Khê Vãn mở cửa xe, “Vào đi.”
“Thật tuyệt vời! Cảm ơn Tiểu Hạnh! Cảm ơn chị!”
Từ Khê Vãn thầm nghĩ, hôm nay tới khu vui chơi quả thật là một sai lầm rất lớn.