Hoa Trên Mây
  1. Hoa Trên Mây
  2. Tuyệt Bản Tình Nhân
  3. Chương 19 Người em rất thích
Trước đó
Tiếp theo

Nhà của Từ Khê Vãn rất giống với những gì Từ Diệc Tình tưởng tượng, sàn nhà trải thảm dày mềm mại, trên ghế sofa có một con gấu bông mà Lâm Hạnh thường ôm khi xem TV, còn có mấy cuốn truyện tranh cổ tích ngẫu nhiên được đặt trên bàn trà. Từ Diệc Tình chỉ cần nhìn vào bìa sách có thể đoán được nội dung trong sách, còn Từ Khê Vãn đang bế Lâm Hạnh.

“Thật tuyệt.” Từ Diệc Tình lẩm bẩm trong khi ôm con gấu bông của Lâm Hạnh.

Cô ấy thực sự ghen tị với Lâm Hạnh vì có một ngôi nhà ấm áp như vậy.

Từ Diệc Tình chiếm mất con gấu yêu quý của Lâm Hạnh, Lâm Hạnh cũng không để ý, thậm chí còn mang máy bay mô hình của mình ra cùng Từ Diệc Tình lắp lại. Theo Lâm Hạnh, hiện tại chắc chắn tâm trạng của Từ Diệc Tình không tốt và cần sự an ủi của người khác, vì vậy Lâm Hạnh lấy ra tất cả những món đồ chơi yêu thích nhất của mình, cùng chia sẻ với chị gái, muốn làm cho chị gái có thể vui vẻ một chút.

Từ Diệc Tình nhìn thấy Lâm Hạnh nghiêm túc muốn làm cho mình vui, càng nhìn Lâm Hạnh, cô ấy càng cảm thấy đứa nhỏ này làm cho người khác phải yêu quý, không nhịn được bèn đưa tay nhéo nhéo mặt Lâm Hạnh, “Tiểu Hạnh, sao em lại dễ thương như vậy, nếu không em đi theo chị, về làm em gái của chị, được không?”

Lâm Hạnh không nghe ra được ý trêu đùa của Từ Diệc Tình, sợ hãi, nhanh chóng từ chối: “Không được đâu, không được đâu, em chỉ muốn ở cùng Vãn Vãn!”

“Em không định suy nghĩ một chút sao? Nhà chị cũng rất được, có căn nhà rất to, có nhiều xe, không đếm được bao nhiêu món đồ chơi nữa.” Từ Diệc Tình trong lòng bổ sung, đáng tiếc, không có ai đồng ý.

Nhà lớn có ích lợi gì? Nơi đây luôn âm u, người bên trong có thể có ý đồ xấu nào đó, không ấm áp như nhà của Từ Khê Vãn và Lâm Hạnh.

“Em không muốn.” Lâm Hạnh lắc đầu, “Em và Vãn Vãn có nhà, xe, đồ chơi, cái gì cũng có, không muốn tới nhà chị đâu.”

Lâm Hạnh tưởng Từ Diệc Tình thực sự muốn đưa mình đi, cô bé cảm thấy cực kỳ hối hận, vì sao mình lại đưa chị gái này về nhà.

“Càng nhiều đồ chơi càng tốt, có phải không? Tiểu Hạnh không thích đồ chơi sao?”

Hai mắt Lâm Hạnh to như quả óc chó, môi cong xuống, lộ ra vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: “Em chỉ thích Vãn Vãn.”

Không có Vãn Vãn, dù nhà to, xe lớn hay bao nhiêu đồ chơi đi chăng nữa, đối với Lâm Hạnh đều vô nghĩa.

Từ Khê Vãn về phòng chuẩn bị quần áo cho Lâm Hạnh thay khi tắm, đặt lên kệ trong phòng tắm, đi ra bảo Lâm Hạnh đi tắm thì tình cờ nghe được điều này.

Giọng nói non nớt của đứa trẻ, mỗi câu đều vang dội, đánh vào trái tim Từ Khê Vãn.

“Tiểu Hạnh không thích chị sao?” Từ Diệc Tình cũng đã phát hiện ra Từ Khê Vãn đã đi ra ngoài, cố ý hỏi lại.

“Tất nhiên là thích, nhưng mà… Nhưng mà…” Nhưng Từ Khê Vãn không giống như vậy.

Rốt cuộc không giống chỗ nào?

Có lẽ, khi Lâm Hạnh nghĩ rằng cuộc sống sẽ luôn đen tối, Từ Khê Vãn giống như một thiên thần từ trên trời bay xuống, đưa tay ra cho Lâm Hạnh và nói “Đi thôi” với Lâm Hạnh.

Kể từ đó, cuộc sống của Lâm Hạnh tươi sáng hơn, như thể cô bé đã đi từ địa ngục đen tối nhất đến một thiên đường mà bản thân không thể tưởng tượng được.

Lâm Hạnh còn nhỏ, không biết biểu đạt loại cảm xúc phức tạp này như thế nào, cô bé nói “nhưng” hồi lâu cũng không nói được gì, cô bé có một tật xấu cứ mỗi khi lo lắng sẽ nói lắp, hiện tại không nói được nên lời, Lâm Hạnh sốt ruột tới mức mặt ửng hồng.

Từ Khê Vãn đi tới phía sau cô bé, nhẹ nhàng chạm vào lưng cô bé, “Đừng vội, từ từ nói.”

“Vãn Vãn…” Lâm Hạnh quay người, nhào vào vòng tay của Từ Khê Vãn, ôm lấy cổ cô, giọng nói nghèn nghẹt trên vai Từ Khê Vãn, “Em chỉ muốn chị thôi.”

Xuyên qua xương bả vai của Từ Khê Vãn, đâm thẳng vào trái tim cô.

“Được.” Từ Khê Vãn mỉm cười vuốt ve cổ cô bé, như đang an ủi một con mèo con đang sợ hãi, “Chị cũng chỉ muốn Tiểu Hạnh.”

Rất tốt.

Từ Diệc Tình trong mắt nóng lên ghen tị, cô ấy cũng muốn lao vào vòng tay của Từ Khê Vãn.

Cảm giác được ai đó yêu thương hết lòng chắc hẳn sẽ rất tuyệt vời.

Chẳng trách cái tên của Lâm Hạnh lại là vui vẻ hạnh phúc.

Từ Khê Vãn an ủi Lâm Hạnh, bảo cô bé mau đi tắm, Từ Diệc Tình đã quen với việc này, đang xây dựng mô hình bán thành phẩm cho Lâm Hạnh một mình trong phòng khách. Từ Khê Vãn liếc nhìn cô gái, suy nghĩ một lúc rồi đi vào trong phòng ngủ của Lâm Hạnh, tìm cho cô ấy một bộ đồ ngủ lớn hơn một chút.

Những bộ quần áo đó đều là Tiết Khúc Song mua, quần áo trẻ em bọn họ mua là cỡ lớn nhất, cô ấy còn nói năng rất hùng hồn đầy lý lẽ, mua để sau này Lâm Hạnh lớn có thể mặc.

Cơ thể của Từ Diệc Tình nhỏ hơn bộ đồ này một chút, cô ấy lại cứ một hai đòi về nhà Từ Khê Vãn, đương nhiên không có tư cách kén cá chọn canh.

“Cứ mặc thoải mái, phòng tắm ở bên kia.” Từ Khê Vãn ném quần áo lên ghế sofa, chỉ về hướng phòng tắm.

“Chị, có phải chị không thích em, đúng không?” Từ Diệc Tình cầm lấy quần áo đột nhiên hỏi câu này, giọng điệu thành thục, phong thái hoàn toàn khác với lúc trêu chọc Lâm Hạnh vừa rồi.

Từ Khê Vãn cười lạnh thầm nghĩ, quả nhiên, tất cả con cháu của Từ gia đều là giống trưởng thành sớm.

“Không có.” Từ Khê Vãn không lạnh không nhạt trả lời: “Tôi đối với bất cứ ai cũng đều như vậy.”

Mọi người đều như vậy nhưng với những người thân thiết thì hoàn toàn khác.

Từ Diệc Tình cười khẽ, “Em còn tưởng trước kia người nhà em có chỗ nào có lỗi với chị.”

“Có không?”

“Ai biết được. Dù sao những người trong nhà em đã đắc tội rất nhiều người, có cũng là chuyện bình thường.” Từ Diệc Tình bất đắc dĩ, “Chị, nếu thật sự có lỗi với chị, vậy em sẽ thay bọn họ xin lỗi chị. Chị rộng lượng không so đo với tiểu nhân, đừng chấp nhặt với bọn họ.”

Từ Khê Vãn cảm thấy kỳ lạ khi một thùng nhuộm lớn như Từ gia lại có thể nuôi dạy một người bình thường như Từ Diệc Tình, có lẽ không phải đột biến gen đấy chứ.

Từ Khê Vãn quan sát Từ Diệc Tình hồi lâu, Từ Diệc Tình bắt đầu cảm thấy không được tự nhiên, đưa tay lên sờ soạng mặt mình, hỏi: “Trên mặt em có cái gì sao?”

Lúc này Từ Khê Vãn mới dời tầm mắt nhìn đi chỗ khác, chỉ vào phòng ngủ của Lâm Hạnh: “Tối nay cô có thể ngủ ở đó.”

Dù sao bình thường Lâm Hạnh không ngủ ở phòng mình, cho nên Từ Khê Vãn để cô ấy ngủ ở đấy, nếu không dựa theo tính tình của Từ Khê Vãn, có lẽ cô sẽ lấy chăn gối để Từ Diệc Tình ngủ ở bên ngoài sofa một đêm.

Lâm Hạnh vào phòng tắm của Từ Khê Vãn tắm rửa xong cũng không đi ra nữa, Từ Khê Vãn ném quần áo mới cho Từ Diệc Tình rồi quay trở lại phòng, vì có người ngoài như Từ Diệc Tình nên khi đi vào phòng, Từ Khê Vãn lập tức đóng cửa phòng lại, thuận tiện, cô vặn hai lần rồi trực tiếp khóa lại, âm thanh rõ ràng, trực tiếp nói cho Từ Diệc Tình biết, đây chính là đang đề phòng cô ấy.

Khi Từ Diệc Tình nghe thấy tiếng khóa cửa, trong lòng cô ấy cũng không dễ chịu chút nào.

Từ Diệc Tình cười khổ.

Cô ấy lớn lên đã giống như mặt trăng được bao quanh bởi những ngôi sao sáng, dù ở nhà hay ở trường, đều chỉ có những người xun xoe nịnh nọt cô ấy, chưa từng có người nào trực tiếp từ chối cô ấy như vậy.

Nhưng Từ Diệc Tình lại không hề muốn quay về ngôi nhà đó nữa.

Kể từ khi mẹ cô qua đời, cô ấy không bao giờ muốn quay trở lại.

Lâm Hạnh từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy Từ Khê Vãn đang khóa cửa, kinh ngạc nói: “Oa, sao hôm nay Vãn Vãn lại đóng cửa sớm thế?” Bình thường trước khi đi ngủ không phải không đóng cửa sao?

Từ Khê Vãn bế Lâm Hạnh lên giường, đặt cô bé ngồi ở mép giường, cô bé chỉ duỗi hai chân nhỏ ra, cô ngồi xổm xuống đất, lau nước dính trên chân cô bé, “Bởi vì hôm nay em đã đi chơi cả ngày, không được đọc truyện nữa, tắm rửa xong phải ngoan ngoãn đi ngủ.”

“Nhưng, nhưng chỉ mới tám giờ rưỡi thôi! Không phải chín giờ mới đi ngủ sao?”

“Tối nay 8h30 em phải đi ngủ. Tiểu Hạnh, em còn muốn cao bằng chị không?” Từ Khê Vãn lau khô chân cho Lâm Hạnh rồi quấn chăn bông từ đầu đến chân cho cô bé, “Mau đi ngủ.”

“Cái đó, cái đó, cái đó…” Lâm Hạnh bắt đầu lắp bắp.

“Từ từ nói.”

“Vậy em có thể nói chúc ngủ ngon chị gái được không?”

“Nói xong thì đi ngủ nhé?”

“Ừm!”

Từ Khê Vãn vỗ vỗ trán cô bé, thỏa hiệp nói: “Được rồi, em đi đi.”

“Cảm ơn Vãn Vãn!” Lâm Hạnh ôm cổ Từ Khê Vãn và hôn lên mặt cô.

Trên người Lâm Hạnh tràn ngập mùi sữa tắm, chính là nhãn hiệu Từ Khê Vãn dùng.

Lâm Hạnh đã học được thủ thuật này trên TV, gần đây cô bé đang xem một chương trình múa rối dành cho trẻ em, trong một tập phim có nói rằng nếu một đứa trẻ thích ai đó thì nên hôn người đó để đối phương biết tình yêu của mình dành cho người đó.

Lâm Hạnh không hiểu tình yêu là gì, cô bé thầm nghĩ, mình thích Từ Khê Vãn rất nhiều, đến mức không thể kìm nén trong lòng, gần như đã tràn đầy, đây chính là tình yêu.

Nhưng Từ Khê Vãn lại nói với Lâm Hạnh rằng không phải người nào cô bé thích cũng có thể hôn, chỉ những người cô bé rất thích mới có thể hôn,  không thể để người khác hôn mình, nếu có người muốn hôn mình thì nhất định phải từ chối, hơn nữa phải nói cho Từ Khê Vãn biết.

“Nếu là hôn Vãn Vãn thì sao?” Lâm Hạnh gãi đầu hỏi nhỏ.

“Tiểu Hạnh, em có muốn chị hôn em không?” Từ Khê Vãn cười hỏi.

“Có!” Đương nhiên là Lâm Hạnh muốn rồi, cực kỳ muốn.

“Được rồi, vậy chị sẽ hôn Tiểu Hạnh.” Từ Khê Vãn cúi đầu hôn lên trán Lâm Hạnh.

Nhẹ nhàng, ngứa ngáy như lông vũ cọ vào, hương thơm trên người Vãn Vãn khiến người ta cảm thấy dễ chịu.

Sau khi Từ Khê Vãn hôn Lâm Hạnh xong, cô bé nhảy xuống giường, mở cửa và nhảy ra ngoài chúc Từ Diệc Tình ngủ ngon.

Từ Khê Vãn mỉm cười, xoay người đi vào phòng tắm đi tắm.

Cô đã lâu không trang điểm, từ khi phát hiện Lâm Hạnh thích hôn cô, cô  không bao giờ trang điểm trừ khi cần thiết, vì sợ trong mỹ phẩm đó sẽ có một số chất độc hại mà Lâm Hạnh vô tình ăn phải.

Về sự an toàn của trẻ em, Từ Khê Vãn không dám bất cẩn chút nào.

May mắn thay, ngoại hình của Từ Khê Vãn cực kỳ xinh đẹp nổi bật, không cần trang điểm, cô đã có vẻ đẹp trong trẻo và tự nhiên, thậm chí còn gây ra một làn sóng nhỏ trong công ty.

Lâm Hạnh còn quá nhỏ để nhận ra sự chu đáo của Từ Khê Vãn, vì vậy khi cô bé nhận được nụ hôn của Vãn Vãn, lập tức vui vẻ đến chỗ Từ Diệc Tình để chúc ngủ ngon.

Từ Diệc Tình có chút thất vọng về bản thân, khi nhìn thấy Lâm Hạnh mặc bộ đồ ngủ màu hồng chạy vào trong, tâm trạng của cô ấy đã khá hơn, cô ấy véo mặt Lâm Hạnh trêu chọc nói: “Tại sao đồ của em không phải có màu hồng thì cũng là màu hồng nhạt vậy? Cho dù Vãn Vãn có thương em thì cũng không cần phải tới mức cái gì cũng mua màu hồng chứ? Em không thấy chán ghét sao?”

“Không phải Vãn Vãn mua đâu, là chị Tiết mua đấy.” Lâm Hạnh khó hiểu, “Không đẹp ạ?”

“Không phải là trông không đẹp, chỉ là…” Từ Diệc Tình không biết phải giải thích thế nào với Lâm Hạnh, nói chung, những cô bé đặc biệt thích màu hồng rất có thể sẽ bị các cô gái cùng tuổi tẩy chay sau khi đi học, đặc biệt là Lâm Hạnh, “Vãn Vãn” lại mặc cho Lâm Hạnh thật dễ thương. Có lẽ “Vãn Vãn” đã đánh giá thấp sự ghen tị khủng khiếp của những cô bé năm sáu tuổi … Từ Diệc Tình cảm thấy mình cần phải nói chuyện với người kia về vấn đề này.

“Quên đi…” Từ Diệc Tình nghĩ nghĩ, lúc khác lại nói chuyện này, cô ấy lại hỏi Lâm Hạnh vì sao tắm xong còn không đi ngủ đi, chạy tới tìm mình làm gì.

“Em đến để chúc chị ngủ ngon.”

“Ha ha, em thật là một đứa bé ngoan. Lại đây, chị hôn em một cái đi.”

Lâm Hạnh lập tức cảnh giác, che hai bên mặt lùi về phía sau: “Không được!”

“Vì sao không được?”

“Vãn Vãn nói, không được để người khác tùy tiện hôn mình.”

Người kia trông lạnh như băng, còn biết dạy đứa nhỏ chuyện này? Từ Diệc Tình bắt đầu cảm thấy có hứng thú: “Vậy Vãn Vãn có nói ai mới được hôn không?”

“Là người em rất thích, rất rất thích.”

“Không phải chị sao?” Từ Diệc Tình hỏi.

“Không phải.” Lâm Hạnh thành thật lắc đầu, “Chị chỉ là người mà em thích bình thường thôi.”

“…” Buổi sáng Từ Diệc Tình vừa trải qua một mối tình tan vỡ, đến tối lại bị người ta nói chỉ thích mình bình thường, cô ấy chợt cảm thấy mình không còn sức hấp dẫn nữa, cảm thấy trái tim nhỏ bé bị tổn thương nghiêm trọng.

Trước đó
Tiếp theo

Thảo luận

Trả lời Hủy

Bạn phải Đăng ký hoặc Đăng nhập để viết bình luận.

Website Hoa Trên Mây – Đọc truyện online, đọc truyện chữ, tiểu thuyết, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ BHTT một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị từ máy tính, thiết bị di động, máy tính bảng.

 

Điều khoản dịch vụ | Chính sách bảo mật | Thông tin bản quyền | Hướng dẫn sử dụng | Liên hệ

DMCA.com Protection Status

  • Trang chủ
  • Danh sách
  • Giới thiệu
  • Hướng dẫn Donate để đọc truyện
  • Mua điểm

© 2022 hoatrenmay.com Inc. All rights reserved
Design by mr.tiendatdinh

Đăng nhập

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Đăng ký

Đăng ký thành viên ngay hôm nay để đọc full các truyện BHTT HOT nhất tại Hoa Trên Mây.

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên đăng nhập hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lại Hoa Trên Mây