Từ Khê Vãn dẫn Lâm Hạnh vào chiếc ô tô màu đen có rèm che dừng ở bên đường, ngồi ở ghế sau, mà lái xe chính là người phụ nữ mặc vest công sở.
“Tới sân bay?” Người phụ nữ hỏi.
“Ừm.” Từ Khê Vãn trầm giọng đáp, ôm trán, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không để ý tới Lâm Hạnh đang ngồi ở một bên.
Người phụ nữ đó là trợ lý của Từ Khê Vãn, tên là Tiết Khúc Song, sau khi nghe câu trả lời của Từ Khê Vãn, cô ấy cũng không hỏi thêm nữa mà lái xe đến sân bay.
Lâm Hạnh chưa bao giờ ngồi trên một chiếc xe sạch sẽ như vậy, ghế da đen tuyền được chế tạo tinh xảo, chạm vào cảm xúc rất tốt, khi ngồi lên có cảm giác mềm mại hơn chiếc giường nhỏ mà cô bé thường ngủ, tấm thảm len dưới chân không hề có một hạt bụi. Lâm Hạnh không dám giẫm giày của mình lên, chiếc áo khoác cũ trên người cô bé đã mặc hơn một tháng, cổ áo và cổ tay áo tối màu đến mức không nhìn ra màu gốc, Lâm Hạnh ngồi trong xe, cứng đờ như robot, không dám cử động, sợ mình sẽ làm bẩn chỗ nào đó.
Xe nhanh chóng tiến về phía trước, Lâm Hạnh quay đầu nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ nhanh chóng lùi về phía sau, những ngôi nhà và con đường mà cô bé quen thuộc càng ngày càng xa, cuối cùng đã không còn nhìn thấy nữa.
Từ nhỏ cho tới bây giờ Lâm Hạnh chưa từng rời khỏi khu nhà mà cô bé đang ở, trước ngày hôm nay, đối với cô bé bầu trời chỉ nhỏ bằng khoảng cách giữa những ngôi nhà cũ kỹ. Ban đêm mỗi khi không ngủ được, cô bé thường dựa vào cửa sổ nhìn bầu trời đầy sao qua những sợi dây điện chằng chịt, tưởng tượng thế giới bên ngoài sẽ như thế nào, cô bé tưởng tượng một ngày nào đó mình sẽ được ra thế giới bên ngoài nhưng bản thân không ngờ ngày đó lại tới nhanh như vậy.
Ngoài cửa sổ không còn những khung cảnh quen thuộc nữa nhưng ánh mắt Lâm Hạnh vẫn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, trên mặt không có biểu cảm gì.
Tiết Khúc Song đang lái xe nhưng có chút không tập trung, cô ấy có chút tò mò nhìn đứa trẻ gầy gò trong gương chiếu hậu. Cô ấy đã tiếp xúc với rất nhiều trẻ em, đa số chúng đều bướng bỉnh, ồn ào nhưng cũng có một số ít đứa nhỏ ngoan ngoãn và nhạy cảm, những đứa trẻ này đều có một đặc điểm là rất hoạt bát và vui vẻ. Cho dù lần đầu tiên gặp người lạ có chút sợ hại nhưng cũng sẽ nhanh chóng làm quen. Tiết Khúc Song chưa bao giờ nhìn thấy một đứa trẻ như Lâm Hạnh bị người lạ bắt đi mà chỉ im lặng không khóc hay ầm ĩ. Thậm chí Tiết Khúc Song còn bắt đầu nghi ngờ có phải đứa trẻ này bị câm điếc hay có vấn đề về não không.
Hệ thống sưởi trong xe được bật hết cỡ, cơ thể lạnh cóng của Lâm Hạnh dần dần ấm lên, tay chân dần dần có cảm giác, nhiệt độ càng tăng, tay chân tê cóng bắt đầu ngứa ngáy. Lúc đầu chỉ như bị kiến cắn, chỉ ngứa nhẹ, sau đó những chỗ bị nẻ có cảm giác vừa đau vừa ngứa. Chỗ ngứa trên bàn tay rất dễ giải quyết, cô bé có thể lén gãi nhưng chân lại ngứa vô cùng, lại không dám cởi giày nên phải móc hai chân lại với nhau, cô bé cũng không dám tháo giày ra, đành phải cọ hai chân vào nhau, bản thân vẫn cảm thấy khó chịu, đứng ngồi không yên.
Từ Khê Vãn chú ý tới động tác kỳ lạ của Lâm Hạnh nhưng cô cũng lười phản ứng, chỉ liếc nhìn Lâm Hạnh rồi tiếp tục ngẩng đầu nhắm mắt ngủ.
Tiết Khúc Song là người thận trọng, nhận thấy Lâm Hạnh có gì đó kỳ lạ, cô ấy đánh mắt nhìn qua gương chiếu hậu, nhẹ nhàng hỏi: “Bạn nhỏ, có phải em cảm thấy có chỗ nào không thoải mái không?”
Lâm Hạnh giật mình, sợ tới mức không dám nhúc nhích, môi khẽ run, ngập ngừng trả lời: “Không, không có.” Giọng nói nhỏ tới mức giống như muỗi kêu, có chút sợ hãi, rụt rè.
Từ Khê Vãn nghe xong liền nhắm mắt lại, không khỏi cau mày.
“Bạn nhỏ, em không cần phải sợ, chị gái không phải người xấu.” Tiết Khúc Song cười ôn hòa, nhẹ nhàng an ủi Lâm Hạnh, “Nếu em cảm thấy không thoải mái, cứ nói với chị, chị nhất định sẽ đưa em đi gặp bác sĩ.”
“Không có, không có…” Lâm Hạnh liên tục lắc đầu, ánh mắt hoảng sợ, dáng vẻ giống như sắp khóc.
Tại sao đứa trẻ này lại nhút nhát như vậy?
Tiết Khúc Song âm thầm thở dài, nhìn thấy hai mắt Lâm Hạnh đẫm lệ, cô ấy đành phải chuyên tâm lái xe, không dám hỏi thêm gì nữa.
Lâm Hạnh sợ đến mức quên mất tay chân tê cóng đau đớn cùng ngứa ngáy, xác nhận bọn họ không còn để ý đến mình nữa, cô bé hạ quyết tâm, đau đớn cùng ngứa ngáy lại như thủy triều quay về. Lần này cô bé cũng không dám cọ hai chân vào nhau nữa, chỉ có thể cố gắng chịu đựng, khi không thể chịu đựng được nữa, cô bé lập tức quay qua nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ phân tán sự chú ý.
Từ Khê Vãn nhướng mí mắt liếc nhìn Lâm Hạnh, có lẽ đứa nhỏ này đang rất khó chịu, khuôn mặt gầy gò kìm nén đến mức đỏ bừng nhưng cô bé vẫn không chịu kêu rên một tiếng.
Từ Khê Vãn lắc đầu, tự hỏi có phải mình nhìn nhầm rồi không, một người như Lâm Linh sao có thể sinh ra một cô con gái ngoan ngoãn như vậy? Nhưng trước đó cô đã điều tra ba lần, đứa trẻ này hoàn toàn không có vấn đề gì.
Sân bay ở ngoại ô, lái xe khoảng chừng hai tiếng, mùa đông ngày ngắn, lúc Tiết Khúc Song lái xe đến sân bay thì trời đã tối, cô ấy nhìn đồng hồ, vừa lúc sáu giờ tối, vì thế cô ấy hỏi Từ Khê Vãn: “Tới thời gian bay vẫn còn sớm, nếu không chúng ta đi ăn gì đó trước?”
“Tôi không đói.” Từ Khê Vãn nói xong chỉ vào Lâm Hạnh, “Cô có thể dẫn cô bé đi ăn.”
Tiết Khúc Song nhìn Lâm Hạnh, lập tức ngồi thẳng dậy, Tiết Khúc Song mỉm cười nhẹ giọng nói: “Bạn nhỏ, em cùng chị đi ăn cơm nhé?”
Nhìn thấy Lâm Hạnh co rúm lại gật đầu, Tiết Khúc Song cởi dây an toàn rồi bước xuống xe, đi đến bên cạnh Lâm Hạnh, mở cửa xe, dẫn Lâm Hạnh đi ăn tối. Khi cô ấy đưa tay ôm Lâm Hạnh, cô ấy mới phát hiện ra bàn tay của đứa bé sưng đỏ, chỗ tê cóng đỏ bừng, bóng loáng như một chiếc bánh bao nhỏ, khó trách trong xe cô bé này lại bồn chồn như vậy. Tiết Khúc Song không nhịn được khẽ thở dài, cô bé này còn nhỏ mà đã có sức chịu đựng tốt như vậy, đổi lại là người lớn nếu tay lạnh như vậy thì chắc chắn không chịu nổi, cô bé ngồi trong xe hơn hai tiếng đồng hồ mà không nói một lời.
Bãi đậu xe lạnh lẽo, Lâm Hạnh xuống xe không khỏi rùng mình, Tiết Khúc Song chạm vào chất liệu quần áo của Lâm Hạnh, chiếc áo khoác bông này không biết đã giặt qua bao nhiêu lần. Lớp bông bên trong bị vón cục, áo len cũng thô ráp, không có chút ấm áp nào, chẳng trách Lâm Hạnh mặc nhiều quần áo như vậy vẫn run rẩy vì lạnh.
Gần sân bay không có gì ngon, đa số trẻ em đều thích ăn đồ ăn nhanh phương Tây như hamburger và khoai tây chiên, Tiết Khúc Song đưa Lâm Hạnh đến McDonald’s, cô ấy không biết khẩu vị của Lâm Hạnh nên đã gọi một suất ăn cố định dành cho trẻ em. Theo nhân viên cửa hàng giới thiệu về suất ăn dành cho trẻ em, đặt một suất rồi tìm một vị trí ít người vào ngồi, bảo Lâm Hạnh ăn một mình, cô ấy còn dặn cô bé ăn xong ngoan ngoãn ngồi đây chờ mình, đừng chạy lung tung.
“Chị.” Lâm Hạnh kéo góc áo của cô, rụt rè hỏi: “Chị không ăn sao?”
Tiết Khúc Song sửng sốt một chút, cười nói: “Chị không đói, Tiểu Hạnh có thể tự mình ăn cơm, chị ra ngoài bàn chút chuyện sẽ nhanh chóng quay lại?”
Lâm Hạnh ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”
Nhìn Tiết Khúc Song rời khỏi McDonald’s, Lâm Hạnh quay trở lại chỗ ngồi của mình, vóc dáng của cô bé quá thấp, phải nửa nhảy nửa trèo mới ngồi được lên ghế, khi ngửi thấy mùi đồ chiên, bụng cô bé không nhịn được kêu lên. Cô bé chưa từng ăn những thứ giống như thế này, chỉ có một lần mợ mua cho em trai ăn, cô bé đứng ở bên ngoài cửa ngửi mùi một chút, thật sự là rất thơm. Ở khoảng cách xa như vậy vẫn thơm nức mũi. Lúc ấy Lâm Hạnh khẽ nuốt nước bọt.
Trước tiên Lâm Hạnh chia đồ ăn thành một nửa, để lại cho Tiết Khúc Song, sau đó cô bé bắt đầu ăn phần của mình, chỉ có một cốc đồ uống, cô bé để lại tất cả cho Tiết Khúc Song, hai tay cô bé cầm một miếng gà rán chậm rãi ăn. Cho tới bây giờ Lâm Hạnh chưa từng được ăn món gì ngon như vậy, mùi vị thơm ngon của đồ chiên lan tỏa trong miệng, ăn xong một miếng, cô bé mút mát hết dầu mỡ còn dính trên tay, sau đó mới bắt đầu ăn miếng thứ hai.
Suất ăn của trẻ em không nhiều lắm, Lâm Hạnh dù có trân trọng thế nào cũng nhanh chóng ăn xong, trong bụng không hề có cảm giác no, cũng may từ trước tới giờ cô bé chưa từng được ăn no nên cũng không biết cảm giác ăn no là như thế nào. Tiết Khúc Song còn chưa trở lại, cô bé ngoan ngoãn ngồi yên ở đây chờ đợi, cảm giác ngứa ngáy đau đớn ở tay chân bắt đầu phát tác, Lâm Hạnh nhìn chung quanh xác định không có người chú ý tới mình, mới lặng lẽ thò tay vào trong giày gãi một chút.
Chỉ gãi một lúc, Tiết Khúc Song đã quay lại, thấy Lâm Hạnh cúi xuống, tưởng cô bé bị đau bụng nên vội vàng chạy tới hỏi: “Tiểu Hạnh sao vậy? Có phải bụng em khó chịu không?”
Lâm Hạnh vội vàng rút tay ra, giấu ở sau lưng, liên tục lắc đầu: “Không, không phải.”
“Không phải là tốt rồi.” Tiết Khúc Song yên tâm, đặt mấy túi vừa mới mua xong trong tay lên bàn, lấy ra một tuýp thuốc mỡ rồi nói: “Tiểu Hạnh, em duỗi tay ra, chị bôi thuốc cho em.” Hóa ra Tiết Khúc Song đi mua cho Lâm Hạnh một vài bộ quần áo giữ ấm mới, còn có cả thuốc mỡ bôi nẻ nữa.
Lâm Hạnh vừa mới thò tay vào gãi chân, cô bé sợ bị Tiết Khúc Song ghét bỏ, vẫn giấu tay ở sau lưng không dám đưa ra. Tiết Khúc Song chỉ nghĩ là cô bé xấu hổ liền nhét thuốc mỡ vào trong túi đồ, “Vậy chị sẽ để thuốc ở đây, Tiểu Hạnh tự mình bôi thuốc nhé, được không?”
“Ừm.”
“Tiểu Hạnh thật ngoan.” Tiết Khúc Song cười cười xoa đầu Lâm Hạnh, “Em ăn no chưa? Ăn no rồi thì chúng ta đi thôi. Chị Từ của em vẫn còn đang đợi chúng ta đấy.”
“Chị ơi, chị ăn cái này đi.” Lâm Hạnh đẩy đĩa đồ ăn tới trước mặt Tiết Khúc Song.
Tiết Khúc Song nhìn đồ ăn trên đĩa vẫn còn một nửa, tưởng là Lâm Hạnh không ăn được hết phần lại, cho nên cũng không để ý, Chị không đói, chúng ta đi thôi.”
“Chị chưa ăn, đói.” Lâm Hạnh lại kéo Tiết Khúc Song, nhỏ giọng giải thích: “Cái này do em để lại, không, không bẩn.” Hoàn toàn không bẩn, Lâm Hạnh biết mình luôn bị người khác chán ghét, cho nên cô bé đã để lại một nửa cho chị gái, bản thân cũng không chạm vào, tuyệt đối không bẩn.
Tiết Khúc Song nhìn dáng vẻ lo lắng của cô bé, biết cô bé đang hiểu lầm, cô ấy lập tức xoa đầu cô bé, mỉm cười trấn an: “Tiểu Hạnh không biết, chị gái đang giảm béo, không thể ăn những thứ khác ngoài rau xanh, Tiểu Hạnh có biết giảm béo là gì không?”
Lâm Hạnh gật đầu: “Em biết.” Mợ của cô bé rất thích xem TV, Lâm Hạnh cũng đã xem một số quảng cáo giảm cân trên TV, người muốn giảm cân không thể ăn đồ chiên rán.
“Vậy Tiểu Hạnh có thể giúp chị ăn nốt phần còn lại được không?”
“Ừm!” Lâm Hạnh gật đầu thật mạnh giống như được giao nhiệm vụ quan trọng nào đó.
Đứa trẻ này nhạy cảm, sớm phát triển, rất có óc quan sát, sớm đã mất đi sự hồn nhiên ngây thơ.
Đó không phải là một điều tốt.
Sau khi ăn xong, Tiết Khúc Song đặt món đồ chơi trên đĩa vào tay Lâm Hạnh, “Coi như đây là quà chị gái tặng cho Tiểu Hạnh, Tiểu Hạnh đừng ghét bỏ nó nhé.”
Đó là một con vịt Donald đội mũ cao bồi, khi nhéo nó, đèn sẽ bật lên, Lâm Hạnh căn bản yêu thích không buông tay, sao cô bé có thể ghét bỏ được?
“Chị, chị thật tốt bụng.” Lâm Hạnh cầm lấy món đồ chơi Vịt Donald, ngước nhìn Tiết Khúc Song, ánh mắt đầy cảm kích và nịnh nọt.
Tiết Khúc Song lại sửng sốt, sau đó mỉm cười. Một đứa trẻ như Lâm Hạnh cũng không được người lớn thích. Cô bé nhút nhát, tính cách quái gở, khi lấy lòng người khác giống như một con cún nhỏ, quả thật khiến người ta chán ghét. Chỉ vì Tiết Khúc Song có chút đồng cảm với đứa nhỏ này, cho nên mới để ý tới đứa nhỏ này một chút, không ngờ chỉ cần một cử chỉ nhỏ như vậy lại có thể nhận được sự nịnh nọt của cô bé, khó trách Từ Khê Vãn không thèm nhìn đứa nhỏ này. Không nói đến Từ Khê Vãn, ngay cả bản thân Tiết Khúc Song cũng khó có được tình cảm nào khác ngoài sự đồng cảm với Lâm Hạnh.