Buổi tối đến giờ đi ngủ, Lâm Hạnh đang nằm trên giường, chợt nhớ tới một vấn đề rất quan trọng, yếu ớt hỏi Từ Khê Vãn: “Vãn Vãn, ngày mai em phải đi học rồi sao?”
Từ Khê Vãn đã nhắm mắt lại, nghe được câu hỏi của Lâm Hạnh, cô lại mở mắt ra, trong bóng tối nghiêng đầu nhìn Lâm Hạnh: “Em có muốn đi học không?”
“Nếu em nói thật, chị có giận em không?” Lâm Hạnh lo lắng hỏi.
“Không đâu.” Từ Khê Vãn cười khích lệ, “Chị sẽ rất vui, bởi vì Tiểu Hạnh tin tưởng mình, chia sẻ bí mật nhỏ của em với chị.”
“Thật sao?” Lâm Hạnh không dám tin tưởng.
“Người nói dối…”
“Là cún con.” Lâm Hạnh nói tiếp nhưng cô bé vẫn nghĩ đi nghĩ lại mấy lần mới dám nói với Từ Khê Vãn: “Em không muốn đi học.”
“Có phải vì mọi người trong trường quá xấu tính không?”
“Xấu tính có nghĩa là gì vậy?”
“Chính là có ý xấu với em.”
“Ừm.” Lâm Hạnh gật đầu, bổ sung thêm: “Cũng không phải…”
“Gì nữa?”
“Thật sự em rất ngốc. Những thứ giáo viên giảng em đều không hiểu, lúc đi thi cũng toàn đứng cuối… Các bạn trong lớp không muốn chơi với em, em cũng không muốn chơi với các bạn ấy, tất cả đều là người mà em không quen biết.” Lâm Hạnh nói: “Vãn Vãn, đi học đáng sợ quá.”
“Chị và Tiểu Hạnh ban đầu không quen nhau.” Từ Khê Vãn cười vuốt tóc Lâm Hạnh, “Nhưng bây giờ, Tiểu Hạnh thích chị nhất phải không?”
“Nhưng các bạn ấy và Vãn Vãn khác nhau!” Lâm Hạnh không nhịn được lập tức phản bác, “Vãn Vãn đối với em rất tốt… Tốt hơn so với tất cả mọi người! Các bạn ấy… Các bạn ấy là người xấu…”
“Ngoài kia không chỉ có người xấu mà còn có người tốt. Tiểu Hạnh cần phải mạnh dạn hơn và chủ động kết bạn. Chỉ khi đó em mới biết cách phân biệt người tốt và người xấu.”
Đương nhiên Từ Khê Vãn biết Lâm Hạnh sợ tới trường học, thậm chí cô có thể thuê một số gia sư riêng cho Lâm Hạnh để Lâm Hạnh không bao giờ phải đến trường nữa. Nhưng Từ Khê Vãn cũng biết làm như vậy sẽ không có lợi cho Lâm Hạnh.
Dù sao Lâm Hạnh cũng phải lớn lên, tiếp xúc với mọi người bên ngoài và học cách phân biệt đúng sai, Từ Khê Vãn có thể bảo vệ cô đến hết cuộc đời nhưng không thể bảo bọc Lâm Hạnh trong vòng tay của mình, không ch cô bé tiếp xúc với thế giới bên ngoài trong suốt quãng đời còn lại được.
“Như thế này được không?” Từ Khê Vãn đưa ra đề nghị cho Lâm Hạnh, “Chị hứa với Tiểu Hạnh, học kỳ này em không cần phải đến trường, chị sẽ tìm mấy giáo viên bổ túc cho em. Chờ em vượt qua bài thi của các giáo viên này, chứng tỏ em có thể theo kịp các bạn khác, sẽ không bị đứng cuối lớp nữa, tới lúc đó Tiểu Hạnh sẽ lại tới trường, thế nào?”
Lâm Hạnh hỏi: “Vãn Vãn không thể dạy em sao?”
“Chị còn có việc phải làm, hơn nữa chị cũng không thể dạy tốt như giáo viên được.”
Lâm Hạnh phản bác: “Vãn Vãn là lợi hại nhất!”
“Đúng vậy, đương nhiên là chị lợi hại nhất.” Từ Khê Vãn cười nói, “Ngoài giáo viên, thỉnh thoảng chị cũng sẽ kiểm tra bài tập về nhà của Tiểu Hạnh, Tiểu Hạnh nhất định phải học tập chăm chỉ, không được để chị thất vọng, em biết không?”
“Nếu em không học được thì sao?”
“Tiểu Hạnh của chúng ta thông minh như vậy, không cần phải lo lắng. Chị sẽ nói giáo viên dạy thật chậm, sẽ không giống như giáo viên ở trường của Tiểu Hạnh, làm cho Tiểu Hạnh nghe không hiểu.”
Lâm Hạnh suy nghĩ một chút, nói: “Được ạ.”
Từ Khê Vãn khen ngợi cô bé: “Thật là một đứa trẻ ngoan.”
“Chị có thể thưởng cho em một nụ hôn!” Hiện tại Lâm Hạnh đã học được cách đưa ra yêu cầu với Từ Khê Vãn.
“Đúng vậy, chị có thể thưởng cho em một nụ hôn.” Từ Khê Vãn gật đầu đồng ý, vén tóc Lâm Hạnh khỏi trán cô bé, nghiêng người, nhẹ nhàng áp môi mình lên trán cô bé, không đến một giây.
Lâm Hạnh rất hài lòng, ngủ rất ngon, ngay cả trong mơ khóe miệng cũng cong lên.
Ngày hôm sau, bảo mẫu đến sớm để nấu ăn cho Từ Khê Vãn và Lâm Hạnh như thường lệ, Từ Khê Vãn phải đi làm nên dậy sớm, Lâm Hạnh không phải đến trường vẫn đang ngủ, Từ Khê Vãn mặc một bộ đồ thể thao cạp cao, chiếc quần ống rộng khiến đôi chân của cô thon dài và thẳng hơn, dáng người của cô cũng rất cao.
Từ Khê Vãn cùng bảo mẫu chào buổi sáng, đang định đi chạy bộ buổi sáng, chưa kịp mở cửa đã nghe thấy có người bấm chuông.
Giờ này có thể là ai? Khi Từ Khê Vãn nghi ngờ, bảo mẫu đã lau tay rồi mở cửa, vừa mở cửa ra dì ấy đã giật mình.
Ngoài cửa có mấy người đàn ông cường tráng mặc vest đeo cà vạt, đều cao lớn cường tráng, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn như xã hội đen, bảo mẫu sợ đến mức suýt lên cơn đau tim.
“Cô Từ, cô xem, cái này, cái này…” Cô bảo mẫu không nói được nên đành phải cầu cứu Từ Khê Vãn.
Từ Khê Vãn ra hiệu bảo mẫu đi nấu cơm, còn mình đi tới cửa, nhướng mày hỏi: “Tìm ai?”
“Xin chào, nhị tiểu thư!” Người đàn ông mặc vest cầm đầu rõ ràng là biết Từ Khê Vãn, hắn cùng những người khác cúi đầu chào Từ Khê Vãn, sau đó nói: “Nhị tiểu thư, chúng tôi tới đây để đưa tiểu thư về.”
Từ Khê Vãn để những người đó ở bên ngoài, đóng cửa lại rồi đi đánh thức Từ Diệc Tình.
“Chị đang làm gì vậy? Em vừa mới ngủ được một lát…” Từ Diệc Tình không mở nổi mắt, lảo đảo đi ra mở cửa, mơ màng dựa vào khung cửa.
“Người nhà cô tới đón cô về.” Từ Khê Vãn nói.
“Em không về!” Từ Diệc Tình tức giận nói, muốn quay lại ngủ tiếp nhưng không ngờ, Từ Khê Vãn đã túm lấy cổ áo sau gáy của cô ấy mà lôi ra ngoài.
Mở cửa, ném người ra, rồi đóng cửa lại.
Động tác được hoàn toàn liền mạch lưu loát, chờ Từ Diệc Tình kịp phản ứng, cô ấy đã nằm trong tay vệ sĩ.
Giống như vứt rác vậy, Từ Diệc Tình nghĩ.
“Chị! Cảm ơn chị đã thu nhận em! Chị nhớ chuyển lời tạm biệt của em với Tiểu Hạnh! Lần sau em lại đến nữa! Chị nhất định phải để cho em vào trong…” Từ Diệc Tình bước ra ngoài một lúc lâu, cho đến khi cô ấy bước vào trong thang máy, không quên dặn Từ Khê Vãn.
Các vệ sĩ đều là những người đã làm việc trong Từ gia nhiều năm, mặc dù không hiểu tại sao hai chị em cùng cha khác mẹ lại đột nhiên có quan hệ hòa thuận như vậy – dù sao thì nhị tiểu thư vô hình của Từ gia cũng đã đi xa nhà đã nhiều năm, tiểu thư lúc đó còn nhỏ, hai người hoàn toàn không có cơ hội vun đắp tình cảm chị em. Nhưng bọn họ đều là vệ sĩ có đạo đức nghề nghiệp, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, những lời không nên nói tuyệt đối không nhiều lời chỉ một chữ.
Vì vậy, mọi người đều biết người thu nhận Từ Diệc Tình chính là chị gái mới gặp một lần, chỉ có Từ Diệc Tình ngốc đến mức cái gì cũng không biết.
Đuổi đi… Ừm, sau khi thoát khỏi rắc rối nhỏ bất ngờ là Từ Diệc Tình, Từ Khê Vãn và Lâm Hạnh trở lại với cuộc sống bình yên.
Bởi vì trước đó Từ Khê Vãn đã tặng Từ Hưng Ngôn một món quà lớn, một tháng sau, Từ Hưng Ngôn trả lại món quà như đã hứa, Từ Khê Vãn nhận được lệnh điều chuyển, nói rằng do hoạt động xuất sắc của chi nhánh kể từ khi gia nhập công ty, Từ Khê Vãn đã được điều về trụ sở chính, phụ trách một bộ phận kinh doanh của trụ sở chính, cô vẫn giữ chức phó tổng giám đốc như trước.
Đánh giá từ vị trí, có thể coi là một vị trí tương đương nhưng ngành nghề kinh doanh này thực sự là một trong những hoạt động kinh doanh chính mà công ty đang hướng tới, kết quả hoạt động trong vài quý vừa qua đã đạt được tầm cao lịch sử của bộ phận này. Từ Khê Vãn chính là phó tổng trẻ tuổi nhất từ trước tới nay, hơn nữa còn trực tiếp nhảy dù xuống đây. Hầu hết các nhân viên bình thường trong công ty đều không biết thân phận thật của Từ Khê Vãn, bọn họ chỉ biết cô có họ Từ, có lẽ cũng có chút quan hệ với Từ gia, hoặc cũng có quan hệ khá thân thiết. Nhưng ở Từ gia chưa từng nghe qua có người nào tên Từ Khê Vãn, vì thế mỗi người đều đang suy đoán, rốt cuộc Từ Khê Vãn có quan hệ như thế nào với Từ gia.
Bản thân Từ Khê Vãn cũng khá hài lòng với món quà đáp lễ của Từ Hưng Ngôn, cô đã tìm thời gian đãi Từ Hưng Ngôn một bữa để tỏ lòng biết ơn.
Từ Hưng Ngôn cư xử rất lịch sự, kéo ghế rót rượu cẩn thận, chỉ khi đang cụng ly, đầu ngón tay cậu ta vô tình chạm vào ngón tay của Từ Khê Vãn.
Các mỹ nam mỹ nữ đều còn rất trẻ, rất ưa nhìn, ngay cả nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên xong cũng không nhịn được liếc mắt nhìn một cái.
Hai người lặng lẽ thưởng thức món ăn hảo hạng bày trên đĩa, trong khi chờ đợi món tráng miệng, Từ Hưng Ngôn nhếch môi cười: “Chị hai lại mời em đi ăn tối, quả thật là cho em thụ sủng nhược kinh.”
“Không biết bữa ăn hôm nay có vừa miệng em ba hay không?”
“Đương nhiên em rất hài lòng. Được cùng chị hai ăn tối, cho dù có ăn bánh mì uống nước lọc cũng có cảm giác như được ăn sơn hào hải vị.”
Ánh đèn trong nhà hàng này có màu vàng ấm áp, nhẹ nhàng chiếu lên vai Từ Khê Vãn, Từ Khê Vãn tình cờ mặc một chiếc váy trễ vai màu tối, mặt dây chuyền kim cương tinh xảo quanh cổ lóe sáng dưới ánh đèn, xương quai xanh nổi bật, dưới màu sắc ấm áp của ngọn đèn, làm cho Từ Hưng Ngôn thèm nhỏ dãi, không thể dời mắt.
Cả buổi tối Từ Hưng Ngôn đều rất khéo léo nhưng ánh mắt của cậu ta quá lộ liễu, dù Từ Khê Vãn có lịch sự tới đâu, cũng không nhịn được khẽ ho một tiếng. Từ Hưng Ngôn lập tức hoàn hồn lại, sau đó nhìn vẻ mặt của Từ Khê Vãn. Trên khuôn mặt xinh đẹp đã có vài phần tức giận, có thể thấy được đối phương đang cực kỳ kiềm chế, dưới ánh mắt của Từ Hưng Ngôn, sự kiềm chế này chỉ đơn giản là một sự cám dỗ thầm lặng.
Chàng trai trẻ Từ Hưng Ngôn vô tình gặp được Từ Khê Vãn, khi nhìn thấy Từ Khê Vãn, cậu ta vô cùng kinh ngạc. Từ đó trở đi cậu ta đã đặt cô chị họ này ở trong lòng, sau này cũng không có vẻ đẹp nào khác có thể lọt vào mắt xanh của cậu ta. Từ Hưng Ngôn vẫn luôn mang theo bên mình một chiếc vòng có ảnh chụp của Từ Khê Vãn lúc còn niên thiếu, cậu ta cắt nó ra từ ảnh chụp tốt nghiệp của cô, vẫn luôn đặt trong vòng cổ, không lúc nào không mang theo bên mình.
Từ Khê Vãn là giấc mơ mà Từ Hưng Ngôn đã có khi còn trẻ, giấc mơ này vẫn còn kéo dài tới hiện tại, cậu ta sống ở trong đám bè lũ xu nịnh như Từ gia nhiều năm như vậy, đơn giản vì muốn thực hiện được giấc mơ này. Vì điều này, cậu ta có thể trả giá tất cả.
Ngoại trừ ba của Từ Hưng Ngôn vô tình phát hiện ra suy nghĩ bẩn thỉu của Từ Hưng Ngôn, ông ta mắng Từ Hưng Ngôn là kẻ vô liêm sỉ và trái với đạo đức con người, thì trên đời này không ai hay biết. Mọi người đều nói Nhị thiếu gia Từ gia là người hiểu biết, nhạy bén, hiền lành, nhã nhặn và tiết kiệm, không ai biết được tâm tư đen tối nhất của Nhị thiếu gia Từ gia, có trời mới biết cậu muốn gài bẫy Từ Khê Vãn rồi giam cầm cô đến mức nào. Cậu ta muốn từ đó về sau trong thế giới của Từ Khê Vãn chỉ có một mình cậu ta.
Chỉ có thể nhìn cậu ta, chỉ có thể lắng nghe cậu ta nói, trong mắt chỉ có thể có mình.
Không ai biết về những suy nghĩ biến thái của cậu ta, kể cả ba cậu ta cũng không biết
“Chị hai, chị thật xinh đẹp…” Từ Hưng Ngôn giống như đã bị mê hoặc, mê mẩn nhìn Từ Khê Vãn, thậm chí còn muốn đưa tay chạm vào đôi má có chút hồng hồng của Từ Khê Vãn.
Bộp!
Tay giơ lên giữa không trung, đột nhiên có một âm thanh thanh thúy vang lên, trong nhà hàng yên tĩnh cực kỳ rõ ràng, tất cả các quý ông quý bà có mặt đều tò mò nhìn về phía họ.
“Có ruồi.” Từ Khê Vãn vẫn bình tĩnh, cầm khăn ăn tao nhã lau ngón tay, mỉm cười với Từ Hưng Ngôn như không có chuyện gì xảy ra.
Từ Hưng Ngôn sờ mu bàn tay của mình, cũng cười theo, có trời mới biết, cậu ta hưng phấn tới mức nào, bởi vì lần này Từ Khê Vãn đánh mình làm cho cậu ta rất sung sướng, đầu ngón tay phát run, thậm chí còn phải nhéo chặt vào đùi mới có thể bình tĩnh lại.
“Chị hai, nhất định em sẽ làm cho chị có được điều mà chị mong muốn.” Từ Hưng Ngôn nói.
“Cảm ơn.”
Cho đến cuối cùng, Từ Khê Vãn vẫn duy trì vẻ sang trọng giả tạo của giới thượng lưu.