Sau khi ra khỏi McDonald’s, Tiết Khúc Song mặc chiếc áo khoác vừa mới mua cho Lâm Hạnh trước, vóc dáng của Lâm Hạnh thấp bé, bộ quần áo Tiết Khúc Song mua cho cô bé đều dựa trên chiều cao của một đứa trẻ năm tuổi. Khi mặc lên người cô bé vẫn dài hơn một chút nhưng quần áo quả thực rất đẹp, nhìn qua có vẻ nặng nhưng quả thật chiếc áo này rất nhẹ, mặc trên người mềm mại giống như một đám mấy, vừa nhẹ lại vừa ấm.
Lâm Hạnh nhớ được sự việc rất sớm, từ khi cô né nhớ được không có người nào quan tâm tới cô bé, cậu mơ cho cô bé ăn ít cơm để không chết đói cũng là tốt lắm rồi, quần áo mặc trên người cũng đều là đồ cũ của họ hàng và hàng xóm để lại cho. Tiết Khúc Song là người đầu tiên quan tâm tới ăn uống, quần áo và vết thương của Lâm Hạnh. Lâm Hạnh mặc bộ quần áo mà Tiết Khúc Song mua cho mình, đôi mắt cô bé nóng lên, cô bé dùng sức dụi mắt, cảm thấy chị gái dịu dàng đứng trước mặt mình là người tốt.
Tất nhiên, Từ Khê Vãn không phải chỉ đến đây vì Lâm Hạnh, cô còn có những dự án khác cần bàn bạc ở thành phố này, nên gặp Lâm Hạnh chỉ là tiện đường mà thôi. Dự án gần như đã giải quyết xong, chỉ còn lại một vài việc nhỏ không đáng kể, cô giao lại cho Tiết Khúc Song xử lý, vì thế Từ Khê Vãn đưa Lâm Hạnh về Tân Lĩnh trước, Tiết Khúc Song sẽ ở lại đây xử lý hết việc lặt vặt, mấy ngày sau cô ấy sẽ quay về.
Từ Khê Vãn xinh đẹp nhưng dường như cô không phải là người dễ gần, Tiết Khúc Song đưa họ đến cửa kiểm tra an ninh, suốt chặng đường còn lại Lâm Hạnh chỉ có thể đi theo Từ Khê Vãn. Lâm Hạnh cũng không dám nhìn đi chỗ khác, nghiêm mặt chăm chú nhìn Từ Khê Vãn, sợ mình sẽ bị lạc. Khi lên máy bay, cô bé thở hồng hộc, cô bé vẫn luôn cúi đầu đi theo bước chân của Từ Khê Vãn. Không ngờ Từ Khê Vãn đột nhiên dừng lại, Lâm Hạnh không kịp dừng lại, đầu của cô va vào bắp chân Từ Khê Vãn.
Từ Khê Vãn quay lại liếc nhìn Lâm Hạnh, ánh mắt phức tạp, không đơn giản là khinh thường hay chán ghét, Lâm Hạnh không thể hiểu nổi nên đành phải nở một nụ cười đầy nịnh nọt với Từ Khê Vãn.
Lâm Hạnh là một đứa trẻ ngoan ngoãn, có khi cực kỳ ngoan ngoãn, thậm chí còn cho người khác có cảm giác của con buôn, giống như vẫn luôn vô thức lấy lòng người lớn.
Từ Khê Vãn không nói gì, thu hồi tầm mắt, chỉ vào một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, thản nhiên nói: “Ngồi đó đi.” Nói xong, cô ngồi xuống ghế bên cạnh, thắt dây an toàn, lấy ra ngoài một cuốn sách bắt đầu đọc, không để ý tới Lâm Hạnh. Lâm Hạnh thở phào nhẹ nhõm, làm theo động tác vừa rồi của Từ Khê Vãn, ngồi xuống thắt dây an toàn.
Lâm Hạnh im lặng, không khóc cũng không gây rắc rối, khi không có ai chú ý đến cô bé, cô bé có thể ngồi một mình cả ngày không cử động, một đứa trẻ như vậy dễ dàng bị bỏ qua, Từ Khê Vãn vừa lên máy bay vẫn còn nhớ mình mang theo một đứa nhỏ, sau khi tập trung đọc sách, cô quên mất mình dẫn theo Lâm Hạnh đi cùng, chỗ ngồi bên cạnh lập tức trống không.
Đây là lần đầu tiên Lâm Hạnh đi máy bay, khi máy bay cất cánh, cô bé cảm thấy tai đau buốt, rất khó chịu, cô bé phải bịt tai lại từ từ nhắm mắt lại, chịu đựng một lúc, khi máy bay ổn định, cô bé mới cảm thấy tốt hơn nhiều. Lâm Hạnh biết mình đã cách mặt đất mấy ngàn mét, cô bé chưa từng có trải nghiệm như vậy, cảm thấy mới lạ và thú vị, cô bé áp mặt vào cửa sổ, muốn nhìn xem bên ngoài máy bay như thế nào, có phải thật sự sẽ nhìn thấy những đám mây hay không.
Đáng tiếc bọn họ lại đang trên chuyến bay lúc chín giờ tối, trong cabin sáng sủa, bên ngoài tối đen, Lâm Hạnh chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trong kính, hoàn toàn không nhìn thấy được cảnh vật bên ngoài cửa sổ. Cô bé nằm tựa vào cửa sổ một lúc lâu không chịu bỏ cuộc, cho đến khi cổ đau nhức mà vẫn không nhìn thấy gì, cô bé thất vọng lập tức ngồi thẳng dậy.
Cô bé đã quen với việc chơi một mình, cũng sợ bị người khác chú ý, cô bé sẽ vui hơn nếu không có ai chú ý đến mình, cô bé chỉ chơi với món đồ chơi Vịt Donald mà Tiết Khúc Song đưa cho mình. Một lúc sau, chỗ nứt nẻ trên tay chân vừa ngứa lại vừa đau, cô bé lấy thuốc mỡ ra tự bôi cho mình.
Mình sẽ bị đưa đi đâu? Tương lai sẽ thế nào? Lâm Hạnh ngơ ngác nhìn tuýp thuốc mỡ, suy nghĩ về điều đó. Thậm chí cô bé không biết người phụ nữ xinh đẹp ngồi bên cạnh mình tên là gì.
Được bước nào hay bước đấy.
Ngày hôm nay trải qua rất nhiều chuyện khiến cô bé cảm thấy có chút mệt mỏi, ngồi được một lúc thì bắt đầu buồn ngủ, gật gù như gà mổ thóc, cuối cùng nghiêng đầu chìm vào giấc ngủ.
Khi máy bay chuẩn bị hạ cánh, Từ Khê Vãn cất cuốn sạch đi, khẽ cử động chiếc cổ cứng ngắc, ánh mắt vô tình liếc nhìn Lâm Hạnh, cô hơi giật mình, sau đó mới nhớ ra cô không về một mình, còn mang theo một đứa bé.
Đứa trẻ này tên Lâm Hạnh, là con gái của Lâm Linh, ngoại trừ một cái họ, mọi bộ phận trên người đều không giống Lâm Linh, ngay cả khi ngủ cũng giữ thái độ cẩn thận, khiến Từ Khê Vãn chán ghét.
Từ Khê Vãn đưa tay vỗ nhẹ lên vai Lâm Hạnh, Lâm Hạnh giật mình tỉnh dậy, mơ màng nhìn Từ Khê Vãn.
“Gần tới rồi.” Từ Khê Vãn nói.
Lâm Hạnh gật đầu, cô bé vẫn đang buồn ngủ, che miệng ngáp một cái, không lên tiếng, bàn tay bẩn thỉu xoa lên mặt mấy lần, xoa tới khi mặt đỏ bừng mới không còn buồn ngủ nữa. Cô bé yên lặng chờ đợi máy bay hạ cánh. Khi tiếp đất, Lâm Hạnh lại cảm thấy trong tai có chút đau nhỏ, cũng may là vừa rồi cô bé đã có kinh nghiệm, lập tức bịt tai lại.
Hai người đến Tân Lĩnh đã là đêm khuya, tài xế mà Tiết Khúc Song liên lạc từ trước đã đợi rất lâu, khi nhìn thấy Từ Khê Vãn và Lâm Hạnh đi ra, anh ta lập tức đón họ lên xe. Bên trong xe rất tối, Lâm Hạnh bắt đầu cảm thấy buồn ngủ nhưng lần này cô bé không dám ngủ nữa, suốt đường đi cứ gà gật, buồn ngủ không chịu nổi, đành véo thật mạnh vào đùi. Một giờ sáng, cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại, Lâm Hạnh nghĩ đây có lẽ là điểm đến cuối cùng.
Từ Khê Vãn hiện đang sống trong một khu dân cư tầm trung khá bình thường, vị trí tốt, tiện ích cộng đồng cũng không tệ, còn lại thì hơi khó coi, bất kỳ thành viên Từ gia nào khác cũng sẽ không thèm sống ở một nơi như vậy. Trong mắt người nhà Từ gia, nơi này chẳng khác nào một khu ổ chuột.
Từ gia là gia tộc lớn nhất ở Tân Lĩnh, họ có một ngôi nhà cổ đã được truyền lại cả trăm năm, chiếm một khu vực có phong thủy tốt nhất ở ngoại ô thành phố Tân Lĩnh. Tổ tiên của Từ gia đã mời những thầy bói có tiếng ở Tân Lĩnh về đặt nền móng cho ngôi nhà này.
Theo lý mà nói, Từ Khê Vãn là người Từ gia, đáng lẽ phải sống ở Từ gia nhưng cô lại có xuất thân không rõ ràng, vẫn luôn ở bên ngoài với mẹ. Cho đến khi cô mười lăm tuổi, cô được ba đưa về Từ gia, lúc đó Từ phu nhân cực kỳ phản đối, nghe thấy Từ Khê Vãn qua về Từ gia trực tiếp ầm ĩ một hồi.
Vô cớ mang về một đứa con gái ngoài giá thú mười lăm tuổi không phải là chuyện quang minh chính đại, lại có Từ phu nhân tham gia vào chuyện này, vì thế cho dù Từ Khê Vãn có quay về nhận tổ quy tông cũng không giải quyết được vấn đề gì, cô cũng không được ghi tên vào gia phả. Đương nhiên trong nhà Từ gia không có chỗ cho cô, ba Từ cũng không muốn quan tâm tới Từ Khê Vãn, không bao lâu sau đã đưa cô ra nước ngoài học tập.
Từ Khê Vãn trở lại Tân Lĩnh chưa đầy nửa năm, chỉ có thể tìm được một nơi ở tạm thời ở đây.
Ở một góc độ nào đó, Từ Khê Vãn và Lâm Hạnh thực sự rất giống nhau.
Bọn họ đều không có người nào cần cả.
Nơi ở này chẳng là gì đối với Từ Khê Vãn nhưng đối với Lâm Hạnh, nó đã là thiên đường rồi.
Đi lên lầu, Từ Khê Vãn mở cửa đi vào nhà, thuận tay đặt chìa khóa lên tủ giày ở cửa ra vào, quay về phòng ngủ thay bộ quần áo ở nhà thoải mái, cũng quên không nói với Lâm Hạnh, khi đi ra, cô nhìn thấy Lâm Hạnh còn đứng ở bên ngoài cửa.
Lâm Hạnh do dự đứng ở ngoài cửa, không biết mình có được phép vào hay không.
Đôi giày dưới chân cô bé bị rách, trông cực kỳ luộm thuộm, cả hai chiếc giày đều thủng lỗ chỗ, cô bé cẩn thận quan sát hoàn cảnh bên trong ngôi nhà qua cánh cửa an ninh đang mở, nhà của Từ Khê Vãn sáng sủa không tì vết, ngay cả gạch lát sàn cũng có thể nhìn thấy được, cảm giác sạch sẽ khiến Lâm Hạnh căng thẳng.
Từ Khê Vãn giữ cửa, nói: “Vào đi.”
Lâm Hạnh lùi lại mấy bước, lắc đầu: “Sẽ làm bẩn sàn nhà.”
Theo Lâm Hạnh hiểu, nếu như làm bẩn thứ gì nhất định sẽ bị đánh, có thể bằng cây chổi, cán lăn bột hoặc chiếc thắt lưng mòn rách trên thắt lưng của cậu, Chiếc thắt lưng quật vào bất cứ chỗ nào trên người đều rất đau. Lâm Hạnh nghĩ lại thôi đã cảm thấy sợ hãi, bất luận thế nào cô bé cũng không dám làm như vậy nữa.
“Tùy em.” Từ Khê Vãn không hiểu được suy nghĩ trẻ con trong đầu Lâm Hạnh, phương pháp mà cô dùng để tiếp xúc với những đứa trẻ khác chỉ có một đó là hù dọa. Vì thế cô để Lâm Hạnh một mình, xoay người đi vào trong phòng khách, rót cho mình một ly nước, sau đó lại đi về phía cửa uy hiếp: “Nếu em không vào, chị sẽ đóng cửa lại.”
Lâm Hạnh vẫn lắc đầu, không dám đi vào.
Từ Khê Vãn không đủ kiên nhẫn để dỗ dành cô bé, thấy cô bé thực sự không định vào, cô đóng sầm cửa lại nhốt Lâm Hạnh ở bên ngoài.
Đối mặt với cánh cửa đóng kín, Lâm Hạnh đứng ngây người một lúc, ngay cả đèn kích hoạt bằng giọng nói trong hành lang cũng tắt ngay sau đó. Có thể Từ Khê Vãn sẽ không mở cửa nữa, Lâm Hạnh nhấc chân đi về phía cửa, dựa lưng vào tường, khoanh chân ngồi xuống.
Đêm khuya giữa mùa đông lạnh lẽo, cửa sổ hai đầu hành lang mở toang, gió lạnh lùa vào. Lâm Hạnh đội mũ, che chân bằng vạt áo khoác dài quá dài, hai tay nhét vào trong túi áo khoác, tựa lưng vào tường mà ngủ. Đây không phải là lần đầu tiên cô bé ngủ ở hành lang, cô bé cũng đã nghĩ ra cách tránh cho bản thân không bị bệnh.
Lâm Hạnh còn quá nhỏ để có thể hiểu biết đầy đủ về thế giới người lớn. Quả thật cô bé cũng không biết được hành động nào của mình là đúng, hành động nào là sai. Cô bé chỉ biết tự tạo cho mình một bộ quy tắc để tồn tại sau khi bị nhục mạ và đánh đập, để bản thân có thể sống thoải mái một chút. Ăn ít thức ăn, ít nói chuyện, ít xuất hiện trước mặt người lớn. Nhưng khi bị bắt buộc phải xuất hiện, cô bé sẽ cố gắng để bản thân trở thành người vô hình. Tóm lại khiến cho người khác ít chú ý tới mình, không có ai chú ý, đương nhiên sẽ không bị ai đánh ai mắng.
Đây là quy tắc sinh tồn của Lâm Hạnh nhỏ bé yếu đuối.
Lâm Hạnh hiếm khi có cơ hội giao tiếp với người khác, thậm chí cô bé còn học cách nói chuyện qua TV, không ai biết cho đến bây giờ cô bé vẫn chưa thể nói chuyện trôi chảy.
Dù sao cũng không có ai quan tâm.
Đối với Lâm Hạnh mà nói, nói chuyện không phải là kỹ năng sinh tồn cần thiết, ngược lại, giữ im lặng mới có thể khiến cuộc sống của cô bé dễ dàng hơn một chút.
Ngay cả ở một thành phố phồn hoa bậc nhất như Tân Lĩnh, về đêm cũng rất yên tĩnh, đặc biệt là vào mùa đông, thậm chí không thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu xung quanh. Phải cẩn thận dỏng tai lên lắng nghe mới có thể nghe được tiếng xe ô tô thỉnh thoảng chạy qua trên con đường lớn phía xa, âm thanh cũng rất mơ hồ.
Áo khoác ngoài không chịu được gió lạnh và nhiệt độ thấp vào ban đêm, Lâm Hạnh càng ngày càng lạnh, cô bé cố gắng hết sức thu nhỏ mình thành một quả bóng nhỏ nhưng tay chân vẫn ngày càng lạnh hơn.
Ngủ đi, mau ngủ đi, khi chìm vào giấc ngủ sẽ không còn cảm thấy lạnh nữa.
Trong đêm tối, Lâm Hạnh ngồi co ro trước cửa nhà Từ Khê Vãn, bất động, nhìn từ xa trông giống như một túi rác căng phồng.
Linlin4791
Sao mk ko đọc đc truyện vậy ạ
matngot
Bạn chuyển vào momo hay VPBank ạ
matngot
Bạn được duyệt rồi á bạn. Bạn đăng nhập vào để đọc ạ