Ý định ban đầu của Từ Khê Vãn là dọa Lâm Hạnh, để cô bé biết ngoan ngoãn nhận sai, tuy đóng cửa không thương tiếc nhưng cô cũng không đi ngủ mặc kệ Lâm Hạnh ở bên ngoài, cô vẫn đang ngồi trong phòng khách, đợi Lâm Hạnh đến gõ cửa tự mình nhận lỗi. Đợi năm phút, Lâm Hạnh vẫn không có động tĩnh gì, Từ Khê Vãn biết nhiệt độ ở Tân Lĩnh, trời lại về đêm, với nhiệt độ như vậy thì một đứa trẻ đứng bên ngoài một lát chắc chắn sẽ bị cảm lạnh. Mặc dù Từ Khê Vãn nói không thích đứa nhỏ này nhưng cô cũng không phải loại người máu lạnh.
Từ Khê Vãn đứng dậy, đang định mở cửa cho Lâm Hạnh để cô bé vào nhưng vừa đứng dậy, điện thoại di động của cô reo lên. Từ Khê Vãn nhìn qua thì thấy là Tiết Khúc Song gọi tới, Tiết Khúc Song vẫn luôn có chừng mực, nếu như không phải chuyện gì thật sự quan trọng, cô ấy sẽ không gọi điện cho Từ Khê Vãn muộn như thế này. Từ Khê Vãn cũng không dám chậm trễ lập tức chạy tới nghe điện thoại, vừa đặt điện thoại lên tai, chợt nghe thấy Tiết Khúc Song nói: “Tình hình đã thay đổi.”
Từ Khê Vãn nhíu chặt mày: “Nói đi.”
“Từ Hưng An cũng ầm ĩ muốn tham gia.”
Sắc mặt Từ Khê Vãn lập tức thay đổi.
Từ Hưng An là con trai của nhị lão gia Từ gia, năm nay anh ta đã ba mươi tuổi, tuy là con của nhị lão gia, tuổi tác cũng là lớn nhất, lại là nam đinh, cho nên đã đi theo đại lão gia của Từ gia. Từ Thái Hoành, ba của Từ Khê Vãn, người đứng đầu Từ gia nhiều năm. Mọi chuyện trong ngoài của Từ gia đều phải thông qua Từ Hưng An trước, sau đó tiếp tục để Từ Thái Hoành xem xét. Từ Thái Hoành không có con trai, chỉ có hai cô con gái, bất cứ ai có con mắt sáng suốt trong gia tộc ở Tân Lĩnh này đều có thể nhìn ra được, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau khi Từ Thái Hoành trăm tuổi, Từ gia sẽ do Từ Hưng An tiếp quản.
Từ Khê Vãn mới từ nước ngoài về không lâu, ba cô là Từ Thái Hoành nói muốn cho cô rèn luyện thêm, cho nên ông đã phân cô tới một công ty mới thành lập giữ chức phó tổng, quy mô nhỏ, chỉ là một miếng thịt nhỏ bé trong mắt Từ Hưng An. Chuyện ở tổng công ty vốn đã phức tạp, Từ Hưng An hoàn toàn không có hứng thú bước một chân vào công ty nhỏ.
Từ Khê Vãn cúi đầu suy nghĩ một lát, lông mày thả lỏng, cười lạnh nói: “Có lẽ anh ta đang đề phòng tôi.”
“Sau khi chúng ta về nước vẫn bận rộn nhiều việc, cũng không có động thái quá lớn. Hơn nữa dù sao cũng là một công ty nhỏ, tại sao anh ta đột nhiên lại để ý tới chúng ta?”
“Từ Hưng An là một kẻ nóng nảy vô mưu, sao có thể nghĩ ra mấy trò đó được, tám phần là có kẻ đã ghé vào tai anh ta châm ngòi thổi gió, giúp anh ta bày mưu tính kế.”
“Vậy hiện tại phải làm thế nào?”
“Không có việc gì đâu, cứ tiến hành như kế hoạch.”
Tiết Khúc Song có vẻ hơi do dự: “Nhưng đây không phải đang cho Từ Hưng An được như ý sao?”
Từ Khê Vãn bình tĩnh mỉm cười, “Em cho là không có Từ Hưng An, chúng ta sẽ không làm cho người khác được lợi sao? Từ Thái Hoành vốn dĩ không có ý để cho tôi tiếp cận cốt lõi của Từ gia, nếu không ông ta cũng sẽ không để tôi tới đây rồi.”
Chi nhánh nơi Từ Khê Vãn làm việc và chủ yếu chịu trách nhiệm quản lý có quy mô rất nhỏ, hơn nữa lại cách xa sản nghiệp trọng điểm của Từ gia, cơ bản là bộ phận chăm sóc người già của Từ gia, đã liên tục thua lỗ mấy năm nay. Ai nhìn thấy cũng đều biết chuyện gì đang xảy ra nhưng bọn họ đều không dám nói ra.
Tiết Khúc Song nói: “Đàn chị, chị đã làm việc không mệt mỏi cho đơn hàng này được hai tháng rồi, thua lỗ của công ty trong quý này đã dừng. Hiện giờ cứ như vậy đem công lao của mình dâng hai tay cho người khác, em không cam lòng.”
“Đừng quên, tôi chỉ là một phó tổng, công ty tròn méo thế nào đều không đổ lên đầu của tôi.” Từ Khê Vãn dường như không để ý lắm, khẽ cười nói: “Đừng nóng nảy, lần này Từ Hưng An chỉ muốn đưa ra cho tôi một lời cảnh cáo, thật sự không muốn đối phó với tôi. Vị trí người đứng đầu nhà Từ gia bị hổ sói bao vây. Kẻ thù số một của hắn, Từ Hưng An, dù anh ta có cố gắng thế nào cũng không thể là chúng ta. Hôm nay tôi đã cho anh ta một chút mặt mũi, anh ta nợ tôi một ân tình, đương nhiên lần tới nếu có việc nhất định sẽ phải nhớ tới tôi, trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, tôi và em, ngồi trên núi nhìn hổ đánh nhau là được.”
Tiết Khúc Song nói: “Em hiểu rồi, em cũng đã làm xong việc ở đây, việc còn lại sẽ có người có Từ Hưng An phụ trách, ngày mai có thể quay về. Thời gian không còn sớm, đàn chị, chị nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
“Được.”
Sau khi cúp máy, Từ Khê Vãn không nhúc nhích, cô đứng dựa vào ban công một lúc, đôi mắt tối sầm lại không biết đang suy nghĩ gì.
Bởi vì cuộc gọi của Tiết Khúc Song làm gián đoạn nên phải nửa giờ sau Từ Khê Vãn mới nghĩ đến Lâm Hạnh.
Từ Khê Vãn nhìn đồng hồ treo tường, thấy nó hỏng rồi, đứa bé đã lạnh cóng ở bên ngoài nửa giờ, cô không dám chậm trễ, đôi chân dài lập tức bước ba bước đi đến cửa ra vào, mở cửa ra. Hiếm khi động tác của cô lại có chút vội vàng như vậy, khi mở cửa ra cô lại không thấy Lâm Hạnh, cũng không biết đứa nhỏ này giận dỗi chạy đi đâu rồi.
Thật rắc rối. Từ Khê Vãn xỏ giày, cũng không thèm mặc áo khoác, vắt áo khoác lên khuỷu tay, đi ra ngoài tìm người, vừa ra khỏi nhà cô lập tức phát hiện trước cửa có một đống đồ, cô còn tưởng là túi rác của nhà ai đặt trước cửa nhà mình nhưng nhìn kỹ một chút, hóa ra là một người.
Đó là một đứa bé, cuộn tròn ở cửa nhà Từ Khê Vãn, vì hành lang rất gần, cô có thể nghe được tiếng hít thở khe khẽ của cô bé đang ngủ say.
Từ Khê Vãn ngồi xổm xuống, kéo mũ trùm đầu của đứa bé xuống một chút, nhìn rõ mặt cô bé, quả nhiên là Lâm Hạnh.
Lâm Hạnh ngủ đã lâu, ngoại trừ những hạt cười đính trên mũ áo khẽ chuyển động làm cho người ta có thể nhìn ra được cô bé đang thở, thì không có dấu vết nào cho thấy cô bé còn sống.
Giống như một con búp bê bị hỏng bị bỏ rơi.
Mu bàn tay của Từ Khê Vãn khẽ chạm vào mặt Lâm Hạnh, rất lạnh.
Không tranh giành, không đòi hỏi, không khóc lóc, không ồn ào, thật sự cô không biết được bé này sống thế nào tới lúc này.
Hơn nữa, đứa nhỏ cũng rất bướng bỉnh, không chịu thừa nhận lỗi lầm của mình, thà ngủ ngoài trời lạnh còn hơn chủ động nhận lỗi với Từ Khê Vãn.
Điểm này quả thật giống với Lâm Linh như đúc.
Từ Khê Vãn khẽ thở dài, cúi người xuống, cánh tay vòng qua thắt lưng và bắp chân của Lâm Hạnh, nhẹ nhàng bế Lâm Hạnh lên khỏi mặt đất lạnh lẽo.
Đứa bé sáu tuổi nhẹ đến mức khó tin, ôm trong lòng có cảm giác giống như đang ôm một bộ xương khô, xương ép vào cánh tay Từ Khê Vãn, không nặng chút nào. Từ Khê Vãn chưa bao giờ nuôi trẻ con, cô chỉ nhìn thấy con của người khác từ xa, khi chúng được năm sáu tuổi, bọn chúng chẳng khác nào mấy con khỉ, nhảy lên nhảy xuống và chạy khắp nơi, bọn chúng cũng gầy gò giống như khỉ vậy, nên cô không thể phán đoán. Một đứa trẻ lớn như vậy trên người chỉ có da bọc xương không có chút thịt nào, rốt cuộc có chỗ nào không bình thường?
Trước khi Từ Khê Vãn rời khỏi Tân Lĩnh, cô đã nhờ Tiết Khúc Song tìm người dọn dẹp phòng ngủ cho Lâm Hạnh, phòng ngủ không lớn, khi Tiết Khúc Song phát hiện ra là một cô gái, cô ấy đã đặc biệt tìm người trang trí nó rất ấm áp. Giấy dán tường, bàn, ghế và giường chủ yếu là tông màu hồng nhạt, đặc biệt là giường, giống như chiếc giường công chúa trong truyện cổ tích, ga trải giường, chăn, gối đều có màu hồng, ngay cả những vật dụng nhỏ như đèn bàn, dép bông đi trong nhà đều màu hồng. Sau khi Tiết Khúc Song trang trí xong, cô ấy còn tranh công với Từ Khê Vãn, hỏi cô thấy mình trang trí thế nào.
Từ Khê Vãn không nhìn ra chỗ nào đặc biệt, chỉ là một căn phòng tràn ngập màu hồng khiến người ta cảm thấy choáng váng.
“Con nít bây giờ đều thích thế này à?” Từ Khê Vãn hỏi.
“Chị cứ yên tâm. Từ xưa đến nay, không có cô bé nào là không thích phong cách công chúa màu hồng cả.”
Từ Khê Vãn từ chối cho ý kiến nhưng nếu đã trang trí rồi thì cứ để như vậy đi.
Từ Khê Vãn ôm Lâm Hạnh trở lại, bế Lâm Hạnh vào phòng ngủ màu hồng, cô đưa tay ấn công tắc trên tường, phòng ngủ lập tức sáng lên, mặc dù đã chuẩn bị trước nhưng căn phòng tràn ngập màu hồng vẫn làm cô hoa cả mắt, cô lập tức nhắm mắt lại.
Từ Khê Vãn đặt Lâm Hạnh lên giường, đắp chăn cho cô bé.
Trên giường có một dãy thú nhồi bông, Lâm Hạnh nằm ở trong đó, không khớp chút nào, trên người cô bé bẩn thỉu, giống như một món đồ chơi cũ bị người khác vứt đi, hoàn toàn không ăn nhập gì với món đồ chơi mới mua ở đây cả.
Chiếc giường mềm mại, thoải mái, có mùi thơm ngọt ngào, dường như Lâm Hạnh cảm nhận được, bàn tay bẩn thỉu của cô bé nắm lấy góc chăn, chui vào trong ổ chăn, gần như vùi cả khuôn mặt vào trong chăn.
Đây đúng là một giấc mơ ngọt ngào mà mình chưa từng có bao giờ, Lâm Hạnh nghĩ.
Từ Khê Vãn thấy cô bé ngủ rất ngon, không có thói quen xấu khi ngủ ở trên giường, cô lập tức tắt đèn cho cô bé rồi cũng trở về phòng ngủ.
Từ Khê Vãn thức đến khoảng hai giờ sáng mới đi ngủ nhưng hôm sau cô lại dậy rất sớm, cuộc sống của cô cực kỳ có quy luật, ngoại trừ việc hút thuốc mỗi khi cáu kỉnh, cô cũng không có bất cứ tật xấu nào khác. Sau khi Từ Khê Vãn rời khỏi giường, trước tiên cô đến phòng Lâm Hạnh nhìn xem, Lâm Hạnh vẫn đang ngủ, Từ Khê Vãn cũng không gọi cô bé dậy, rửa mặt xong cô lấy bánh mì và sữa trong tủ lạnh ra, ăn xong cô dọn dẹp sạch sẽ. Đồng thời cũng sẽ để lại một phần cho Lâm Hạnh. Cô nhìn đồng hồ, đúng 8 giờ, Từ Khê Vãn đang định đến công ty, suy nghĩ một chút trước khi rời đi, để lại một tờ giấy cho Lâm Hạnh:
“Bữa sáng để sẵn trên bàn, ăn hết đi, buổi trưa tự mình đặt đồ ăn ngoài, bên dưới tủ TV có tiền lẻ, buổi tối sáu giờ chị sẽ về nhà.”
Phòng ngủ Lâm Hạnh kéo rèm nên cô bé không cảm nhận được ánh sáng bên ngoài, cô bé ngủ đến khoảng chín giờ mới mơ mơ hồ hồ tỉnh dậy một lúc nhưng không nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức kêu. Cô bé cũng không nghe thấy tiếng mắng chửi của mợ giục mình dậy, nghĩ có lẽ vẫn chưa sáng nên cô bé lại vùi đầu vào gối tiếp tục ngủ. Cô bé ngủ tới 12 giờ trưa mới dậy, dụi dụi mắt ngồi dậy, trong lòng thầm nghĩ đêm nay thật dài, cô bé được ngủ một giấc thật thoải mái.
Sau khi cơn buồn ngủ qua đi, cô bé cũng tỉnh táo lại, Lâm Hạnh mới nhớ ra có gì đó không ổn, cô bé ngơ ngác nhìn xung quanh, trong lòng tự hỏi rốt cuộc đây là nơi nào? Cô bé lại nhìn xuống chiếc chăn đắp trên người mình, nó vừa mới lại vừa đẹp nhưng đã bị quần áo trên người mình cọ bẩn mất rồi.
Lâm Hạnh giật mình lăn ra khỏi giường, vừa xuống giường vấp phải chăn, ngã đập đầu xuống dưới sàn nhà, mặc dù sàn nhà được trải một tấm thảm rất dày nhưng cô bé vẫn bị đau. Lâm Hạnh đau tới mức nhe răng trợn mắt, cô bé cũng không để ý tới việc đầu mình bị va nữa, lập tức ôm chặt đầu gối lùi vào góc tường, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Mợ nhất định sẽ lại tức giận, Lâm Hạnh sờ cánh tay của mình, lần trước vết thương mà mợ dùng roi đánh cô bé vẫn còn chưa lành lại.
Mợ dùng cành trúc mảnh, bắt cô bé vén hai tay áo lên rồi đánh, trên đó có rất nhiều vết lằn màu đỏ, cánh tay của Lâm Hạnh bị đánh rất nhiều chỗ, chỗ nào cũng chảy máu.
Thực sự rất đau.
Cô bé có cảm giác hai cánh tay như bị lửa đốt cháy, vài ngày cô bé không thể xoay người, cũng không ngủ ngon giấc.
Nhưng lần này không phải lỗi của cô bé, hai mắt Lâm Hạnh đẫm lệ, cô bé thầm nghĩ, cô bé cũng đã rất ngoan ngoãn ngủ ở bên ngoài, căn bản không bước vào trong nhà, sao bây giờ lại nằm ở trên giường vậy? Hơn nữa còn là một chiếc giường mới, chăn màn mới? Cái này rất đắt tiền, cũng không biết là trò đùa của ai muốn nhìn thấy cô bé bị đánh.
Có phải người phụ nữ xinh đẹp đó không? Cô ấy không thích mình, cho nên muốn nhìn thấy mình bị đánh sao. Không ngờ người xinh đẹp mà lại xấu xa như vậy.
Nếu Lâm Hạnh lớn hơn một chút, cô bé nhất định sẽ biết một từ gọi là ác độc nhưng bây giờ cô bé chỉ biết một từ là xấu xa, liệu có từ nào tệ hơn nữa không? Có lẽ là rất xấu nhỉ.
Thật sự là một người phụ nữ xinh đẹp nhưng rất xấu, rất xấu.
“Cháu biết sai rồi, cháu biết sai rồi…” Lâm Hạnh khóc đến mức không quên nhỏ giọng thừa nhận sai lầm của mình.
Kể từ khi biết nói, câu đầu tiên cô bé học được chính là thừa nhận lỗi lầm của mình, nói nhiều năm như vậy nó đã trở thành bản năng.