Hôm nay Từ Khê Vãn bận rộn nhiều việc, không thể tan làm về sớm được, nếu là trước đây, cô có thể tan làm bất cứ lúc nào, chỉ là thay đổi địa điểm làm việc, dù sao cô chỉ có một mình. Bây giờ đã khác, ở nhà cô vẫn còn có một cô bé sáu tuổi cần phải chăm sóc, làm việc gì cũng đều phải lo lắng một chút. Thấy hôm nay có thể sẽ về nhà muộn, trước hết cô gọi điện thoại về nhà trước, nói với Lâm Hạnh một tiếng, để cô bé tự mua đồ ăn, ăn xong tắm rửa rồi đi ngủ, không cần phải chờ mình.
Điện thoại kêu bíp mấy lần nhưng không có ai bắt máy, khi hết giờ, âm thanh duy nhất còn lại trong ống nghe là giọng nói của nhân viên tổng đài thông báo không có ai bắt máy. Từ Khê Vãn gọi lại một lần nữa nhưng tình hình vẫn như cũ, khi cô định gọi lần thứ ba, thư ký đã đến giục cô vào phòng họp, Từ Khê Vãn đành phải bỏ cuộc và đi bộ đến phòng hội nghị. Cuộc họp hôm nay rất quan trọng, không được phép vắng mặt, cô cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể cố gắng nhanh chóng kết thúc cuộc họp này, quay về nhà sớm một chút.
Từ Khê Vãn lo lắng gọi lại cho văn phòng an ninh khu phố mà cô ở để hỏi xem hôm nay có ai ra vào nhà cô không. Phòng bảo vệ điều chỉnh máy quay giám sát hành lang, cho biết ngoại trừ Từ Khê Vãn buổi sáng ra ngoài, không có ai khác ra vào. Từ Khê Vãn nghĩ có thể đứa trẻ hôm qua ngủ muộn, có lẽ bây giờ vẫn đang ngủ, đợi lát nữa cô sẽ bớt chút thời gian gọi điện lại cho cô bé là được.
Kết quả buổi chiều gặp khó khăn, hai bên tranh cãi, Từ Khê Vãn bận tới mức quên luôn cả chuyện gọi điện thoại. Mãi cho đến 8h30 tối, ít nhất cũng có kết quả sơ bộ. Lúc này bọn họ mới kết thúc cuộc họp, mọi người đi trước, trong phòng họp chỉ còn lại Từ Khê Vãn. Thư ký tới hỏi cô có muốn đặt đồ ăn bên ngoài không, lúc này cô mới nhớ tới việc mình để Lâm Hạnh ở nhà một mình, nói không chừng bây giờ cô bé đang rất đói.
Từ Khê Vãn vội vã về nhà, về đến nhà, cô mở cửa ra thì thấy phòng khách và phòng ngủ đều tối om, cô bật đèn trước nhưng phòng khách trống rỗng, Lâm Hạnh không có ở trong phòng khách.
“Lâm Hạnh.” Từ Khê Vãn gọi một tiếng.
Không ai trả lời.
Từ Khê Vãn lập tức đi đến phòng Lâm Hạnh tìm người, phòng Lâm Hạnh cũng tối om, Từ Khê Vãn bật đèn lên. Cô đánh mắt nhìn về phía giường trước nhưng trên giường lại không có gì cả, cô nhìn quanh thì thấy Lâm Hạnh đang ngồi co ro ở góc phòng, cô bé ôm lấy đầu gối cuộn tròn như một quả bóng, cảm nhận được trong phòng đột nhiên sáng lên, bả vai của cô bé khẽ run lên.
Chuyện gì đã xảy ra vậy. Từ Khê Vãn nhíu chặt mày, chỉ cần nói một lời không đúng, đứa nhỏ này sẽ chui vào góc tường, sao tính tình của nó lại kỳ lạ như vậy?
“Lâm Hạnh.” Từ Khê Vãn thu hồi cảm xúc bất mãn, đi tới, ngồi xổm xuống bên cạnh Lâm Hạnh, đặt tay lên vai cô bé, dùng giọng nhẹ nhàng nhất có thể, dò hỏi: “Em trốn ở đây làm gì?”
Lâm Hạnh không nói gì, vùi đầu vào trong vòng tay mình sâu hơn.
Từ Khê Vãn lại hỏi: “Sao chị gọi điện không trả lời? Em không nghe thấy à?”
Lâm Hạnh ngẩng đầu lên, nước mắt đã khô, đọng lại trên khuôn mặt, khuôn mặt lấm lem bẩn thỉu, ánh mắt sợ hãi, môi run run, vừa lên tiếng chỉ nói đúng một câu “Cháu biết mình sai rồi”, giọng cô bé khàn khàn, cũng không biết một mình khóc lóc ở trong phòng này bao lâu rồi.
Từ Khê Vãn tưởng rằng cô bé còn nhỏ, ở một mình trong môi trường xa lạ, sợ bóng tối nên kiên nhẫn đến gần Lâm Hạnh, ngồi xuống bên cạnh cô bé, dùng một tay ôm cô bé vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vào sau lưng của cô bé muốn trấn an: “Có chị ở đây, đừng sợ”.
Từ Khê Vãn sống một mình từ năm mười lăm tuổi, ngay cả khoảng thời gian trước năm mười lăm tuổi, cô sống cùng với mẹ. Mẹ của cô là một người cực kỳ nghiêm khắc, cho nên Từ Khê Vãn cũng không biết phải an ủi người khác thế nào. Vắt nát óc mới có thể nghĩ ra một câu nhưng vì quá khó xử cho nên cô cũng không nói ra, chỉ có thể ngồi xuống bên cạnh Lâm Hạnh, không ngừng vỗ nhẹ vào phía sau lưng của cô bé, để cho cô bé biết bên cạnh có người đang ngồi với mình, không cần phải sợ hãi nữa.
Không nói thì cũng không sao nhưng khi cô nói ra, Lâm Hạnh lại bắt đầu khóc, tủi thân đến mức không dám bật khóc thành tiếng, khe khẽ nức nở từng tiếng, bả vai không ngừng run lên.
“…” Từ Khê Vãn ghét nhất thấy trẻ con khóc, trong lúc nhất thời không muốn để ý đến nó.
Dù sao thì cứ để cô bé khóc, khóc đủ rồi tự nhiên sẽ dừng lại, làm như vậy vài lần, để cô bé biết tới lúc mình khóc sẽ không có ai dỗ dành, nhất định sẽ không khóc nữa.
Từ Khê Vãn nhìn đứa bé không ngừng khóc, có lẽ sẽ phải mất một lúc nữa, cô muốn đi vào bếp nấu chút đồ ăn, cô đoán có lẽ Lâm Hạnh còn chưa ăn tối, có lẽ là ngay cả cơm trưa cũng chưa ăn, liền nói: “Em cứ khóc đi, chị đi nấu cơm.”
Nói rồi cô lại đi vào bếp nấu ăn.
Quả thật tay nghề nấu nướng của Từ Khê Vãn cũng không tốt lắm, từ nhỏ cô sống với mẹ, cơm ăn áo mặc đều được mẹ lo liệu. Tới khi lớn hơn, cô đã ra nước ngoài du học, bài vở rất nặng. Bản thân cũng là người cầu tiến, phần lớn thời gian cô đều ở trong phòng tự học trong thư viện, hoặc là đi thực tập ở các công ty lớn, hiếm khi có thời gian tự nấu ăn, cho tới bây giờ cô chỉ biết nấu hai món, một là mì nấu với trứng, một món khác là trứng chiên. Nếu bây giờ gọi đồ ăn ngoài cũng sẽ vẫn phải đợi, nhanh nhất cũng phải một tiếng, cô có thể chờ được nhưng đứa bé vẫn đang khóc ở trong phòng sẽ không chờ được. Cô đành phải nấu trước hai bát mì ăn tạm, còn hơn là để đói bụng.
Phòng bếp trong nhà của Từ Khê Vãn là bếp mở, bếp và phòng ăn thông nhau, khi cô đi tới bàn ăn thấy bánh mì và sữa vẫn còn ở trên mặt bàn, tờ giấy cô viết cho Lâm Hạnh vẫn còn đặt bên dưới hộp sữa. Chưa hề chạm vào, hóa ra Lâm Hạnh còn chưa ăn sáng.
Một đứa trẻ sáu tuổi có thể nhịn đói một ngày, Từ Khê Vãn không kịp chạy tới hỏi Lâm Hạnh vì sao không ăn sáng, chuyện đó tính sau đi, ưu tiên hàng đầu là nấu một ít đồ ăn ấm đồng thời có thể nhanh chóng ăn được.
Mì rất dễ làm, đun sôi nước, cho mì vào, sau đó đập hai quả trứng gà, thêm chút dầu và muối, Từ Khê Vãn múc cho mình và Lâm Hạnh mỗi người một bát, múc vào mỗi bát một quả trứng rồi bưng ra bàn ăn. Sau đó cô đi vào phòng Lâm Hạnh gọi cô bé ra ngoài ăn cơm, vừa đi vào thấy cô bé vẫn còn đang khóc.
“…” Thật là mau nước mắt.
Không có nhiều người có thể khiến Từ Khê Vãn hai lần không nói nên lời trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
“Ăn xong có thể khóc.” Từ Khê Vãn nói.
Lâm Hạnh ngẩng đầu lên, rưng rưng nước mắt, thút thít hỏi: “Em đã phạm lỗi, còn…còn có thể… ăn cơm sao?”
Từ Khê Vãn nghi hoặc nói: “Em phạm phải lỗi lầm gì?”
“Em đã làm…em làm bẩn giường.”
Cuối cùng Từ Khê Vãn cũng hiểu rõ, chẳng trách cô bé vừa nhìn mình vừa khóc nhận sai, có lẽ bởi vì còn nhỏ tuổi, tè dầm nên sợ cô sẽ mắng mình.
“Chúng ta ăn trước đi.” Từ Khê Vãn nói.
Lâm Hạnh không thể tin vào tai mình, cô bé nức nở ngẩng đầu lên, cũng quên mất mình đang khóc, ngây người nhìn Từ Khê Vãn.
Từ Khê Vãn không kiên nhẫn, trực tiếp bế cô bé đi đến nhà ăn, cô vừa ôm vừa sờ sờ quần của Lâm Hạnh, khô ráo không ướt, cô không biết tại sao Lâm Hạnh cứ liên tục nhận lỗi.
Lâm Hạnh vẫn còn ngơ ngác cho đến khi ngồi xuống bàn ăn, cô bé ngơ ngác nhìn bát mì nóng hổi trước mặt, bên trên có một quả trứng trần.
Từ Khê Vãn đói bụng, đặt Lâm Hạnh ngồi xuống ghế, cầm đũa bắt đầu ăn, cắn một miếng, ngẩng đầu phát hiện Lâm Hạnh vẫn ngốc nghếch ngồi đó, cô còn tưởng cô bé kén ăn liền nói: “Ăn đi.”
Ý tưởng của Từ Khê Vãn rất đơn giản, thích thì ăn, không ăn thì sẽ đổ đi, cô cũng không thể quản cả tật xấu trẻ con làm nũng không thích ăn cơm được.
“Đây…Đây là cho em ăn sao?” Lâm Hạnh rụt rè chỉ vào bát mì nóng hổi trước mặt.
“Ừ.” Từ Khê Vãn vừa ăn một miếng, thư ký của cô đã soạn biên bản cuộc họp chiều nay gửi vào hộp thư, cô đặt đũa xuống, cầm laptop đặt lên đùi, cô nhìn chằm chằm vào màn hình nên hoàn toàn không có thời gian quan tâm tới Lâm Hạnh, chỉ thuận miệng nói: “Ăn nhanh đi, đừng để lại gì cả.”
Roi mây mà Lâm Hạnh nghĩ tới cũng không dùng đến, hơn nữa còn có thể ăn một bát mì nóng hổi thơm ngào ngạt, mặc kệ ăn xong có bị đánh hay không. Tóm lại hiện tại có cơm ăn, cô bé vội cầm đũa lên, nhìn Từ Khê Vãn xác nhận một lần nữa. Thấy Từ Khê Vãn đang bận không để ý tới mình, cô bé lập tức cầm bát và lấy và để vào miệng.
Mì được múc ra khỏi nồi từ lâu, tay nghề nấu ăn của Từ Khê Vãn cũng không được tốt lắm, mì nấu quá nhừ nhưng Lâm Hạnh lại đói đến mức ngực áp vào lưng, chỉ cần có đồ ăn cô bé đã cảm thấy rất ngon rồi. Hơn nữa trong bát còn có thêm một quả trứng trần, suýt chút nữa làm bỏng đầu lưỡi của cô bé. Trứng trần nước sôi đã là món ăn xa xỉ đối với cô bé rồi, mỗi buổi sáng mợ đều sẽ làm cho em trai một quả trứng, Lâm Hạnh chỉ có thể nhìn chảy nước miếng.
Có lẽ Từ Khê Vãn cũng không đoán được sức ăn của cô bé, cô múc cho Lâm Hạnh phần ăn giống như mình, Lâm Hạnh đã quen với việc bị đói từ khi còn nhỏ. Lượng ăn của cô bé cũng ít hơn những đứa trẻ cùng tuổi, đừng nói tới sức ăn của một người trưởng thành. Cô bé ăn được nửa bát thì không thể ăn được nữa nhưng nghĩ tới việc Từ Khê Vãn đã “ra lệnh” phải ăn hết, cô bé liền nhét từng chút một vào miệng, mặt mày nhíu chặt lại, cảm giác toàn bộ thức ăn đều đang chèn ở cổ họng của mình.
Cho tới bây giờ cô bé chưa từng được ăn no, cũng không nghĩ tới có một ngày mình sẽ phải cố ăn hết.
Từ Khê Vãn đang bận tâm đến hai việc, vừa phải xử lý công việc vừa ăn cơm, không để ý đến Lâm Hạnh, ăn xong mì, lúc này cô mới có thời gian liếc mắt nhìn Lâm Hạnh một cái, thấy mặt cô bé đang ủ rũ. Cô bé mút từng sợi mì một giống như đang ăn phải độc vậy.
Từ Khê Vãn bị cô bé chọc cười, co khẽ cười một tiếng, nghiêm túc nói: “Không ăn được thì đừng cố ăn nữa.”
“Phải…ăn xong.”
“Được rồi, nếu em nôn ra thì chị sẽ phải đưa em đến bệnh viện.” Từ Khê Vãn đặt máy tính xuống, đứng dậy, lấy đũa của Lâm Hạnh, bưng bát của cô bé rồi đổ chỗ mì còn lại và đi vào trong phòng bếp rửa sạch, Lâm Hạnh cũng gần như ăn no, trong bát chỉ còn nước và mì vụn.
Mì đổ xong, bát được ném vào bồn rửa, Từ Khê Vãn nhìn bộ quần áo bẩn thỉu của Lâm Hạnh, đi đến phòng Lâm Hạnh, lấy từ trong tủ ra một bộ đồ ngủ. Phòng của Lâm Hạnh đã chuẩn bị sẵn quần áo bốn mùa và quần áo mặc ở nhà cho bé gái, đều được mua theo size của một đứa trẻ sáu tuổi. Lâm Hạnh mặc có lẽ hơi rộng nhưng bây giờ cũng không kịp mua, đành phải để cô bé mặc tạm.
Từ Khê Vãn đưa Lâm Hạnh vào phòng tắm, đặt quần áo lên kệ gần đó để Lâm Hạnh tự mình tắm, cô vẫn còn việc phải giải quyết.
Khi Lâm Hạnh sống ở nhà cậu, mợ sẽ đun một nồi nước thật to, sau đó đổ vào chậu để từng người một tắm, Lâm Hạnh sẽ tắm lại phần nước của em trai vừa tắm xong. Lâm Hạnh tưởng tới Từ Khê Vãn cũng tắm giống như vậy. Cô bé không ngờ Từ Khê Vãn lại dắt mình vào trong phòng tắm, sau đó người ta lại rời đi.
Trong phòng tắm không có chậu cũng không có xô, có rất nhiều đồ vật kỳ lạ mà Lâm Hạnh không biết, cũng không biết tắm như thế nào, cô bé nhìn thấy trên tường có một cái vòi cao bằng mình. Lâm Hạnh nghĩ, có lẽ cô bé sẽ dùng cái này để tắm. Vì thế cô bé lập tức bước tới xả nước ra, lấy khăn mặt nhúng vào nước.
Nước lạnh thấu xương.