Thực ra vòi nước này chỉ dùng để giặt cây lau nhà, không nối với máy nước nóng, vừa mở vòi, nước chảy ra lạnh đến mức răng Lâm Hạnh va vào nhau lập cập vì lạnh. Cô bé cũng không dám đứng ở dưới vòi nước lạnh quá lâu, chỉ nhúng ướt khăn rồi lau lên người, vì trời quá lạnh nên khi bước ra cô bé vẫn quấn người trong chiếc áo khoác ngoài.
Từ Khê Vãn đang ngồi khoanh chân trong phòng khách, đặt máy tính trên đùi làm việc, nghe thấy tiếng động, cô ngẩng đầu lên, đang định hỏi Lâm Hạnh xem cô bé có tắm rửa kỹ không, tại sao lại đi ra nhanh như vậy. Ai ngờ cô vừa ngẩng đầu lên lập tức nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Hạnh trắng bệch, cả người không ngừng run lên. Từ Khê Vãn vội vàng đặt máy tính xuống, nhanh chóng bước tới chạm vào mặt Lâm Hạnh, mặt cô bé lạnh như băng.
“Em tắm bằng nước lạnh à?”
Lâm Hạnh lạnh đến mức không nói nên lời.
Từ Khê Vãn không quan tâm đến công việc, không nói một lời, cô lại dẫn Lâm Hạnh vào phòng tắm, đẩy cửa đi vào, trong phòng tắm không có chút nhiệt độ nào, xem ra cô bé này thật sự đã dùng nước lạnh để tắm, chẳng trách lại bị lạnh thành như vậy.
Từ Khê Vãn vội vàng bật máy sưởi trong phòng tắm, đổ đầy nước ấm vào bồn tắm, dùng tay kiểm tra nhiệt độ nước, sau khi thấy nhiệt độ nước đã vừa, cô mới gọi Lâm Hạnh tới, cởi quần áo rồi bế cô bé vào bồn tắm.
Sau khi cởi quần áo ra, Từ Khê Vãn mới nhận ra Lâm Hạnh gầy đến mức nào, thật sự cực kỳ gầy, gầy tới mức xương sườn trước ngực lộ rõ, cổ vừa nhỏ vừa dài như cổ gà, cảm giác như chỉ cần đụng nhẹ là có thể bẻ gãy. Bụng của cô bé phình ra, giống như đang đeo một quả bóng nhỏ, đây rõ ràng là dấu hiệu của suy dinh dưỡng. Những đứa trẻ cỡ này rất hiếm thấy ở trong nước, giống như những đứa trẻ tị nạn ở Châu Phi.
Đặc biệt, hai cánh tay đầy vết thương cũ, màu sắc đã nhạt hơn nhưng lại đan xen dày đặc, giống như bị một chiếc roi mỏng vụt vào, vừa thấy như vậy Từ Khê Vãn không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Từ Khê Vãn là người chưa từng phải chịu đau khổ, dựa vào vẻ mặt xảo quyệt và ngu dốt trên khuôn mặt của cậu Lâm Hạnh, cô có thể đoán được cuộc sống của Lâm Hạnh không hề dễ dàng. Nhưng cụ thể như thế nào cô vẫn chưa nghĩ tới, khi thật sự nhìn thấy vết thương trên người Lâm Hạnh, cô mới cảm thấy ghê người.
Đã là con người, ít nhiều cũng sẽ có chút thương cảm, người này phải là một con thú máu lạnh đến mức nào mới có thể đánh một đứa trẻ sáu tuổi thành ra như vậy?
Chẳng trách Lâm Hạnh lại cẩn thận như vậy, vừa ngoan ngoãn lại ít nói, không giống một đứa trẻ chút nào.
Bồn tắm được thiết kế dành cho người lớn, nó quá cao đối với Lâm Hạnh, đứng cũng được nhưng nếu cô bé ngồi xuống, nước sẽ phủ lên đỉnh đầu của cô bé, Lâm Hạnh trần trụi đứng giữa bồn tắm, bất an và sợ hãi. Tuy nhiên, nước trong bồn tắm quả thực rất ấm, hơi nóng bốc lên khiến Lâm Hạnh cảm thấy ấm áp dễ chịu.
Từ Khê Vãn nhìn chằm chằm cánh tay Lâm Hạnh một lúc, sau đó đưa tay chạm vào vết sẹo, Lâm Hạnh vẫn đang chìm đắm trong sự thoải mái ấm áp, đột nhiên có người chạm vào cánh tay khiến cô bé giật mình, theo bản năng ôm lấy cánh tay mình, co rúm lại trong góc bồn tắm, cảnh giác nhìn chằm chằm Từ Khê Vãn, ánh mắt giống như sẽ liều mạng với đối phương.
Cô bé tưởng Từ Khê Vãn sẽ đánh mình.
Đáng tiếc cô bé quá yếu ớt, chút hung dữ trong ánh mắt của cô bé đối với Từ Khê Vãn không đáng kể nhưng lại khiến Từ Khê Vãn bật cười.
Trong tình huống tuyệt vọng, tất cả các loài động vật đều có bản năng chống cự, đến đường cùng, con thỏ cũng sẽ cắn người, chứ đừng nói đến con người, Lâm Hạnh có đôi mắt to và khuôn mặt gầy nhỏ, đôi mắt chiếm gần một nửa khuôn mặt. Bình thường cô bé đều rất vâng lời và khúm núm, thoạt nhìn chẳng khác nào người ngoài hành tinh. Nhưng nếu như ép cô bé vào đường cùng, nhất định đôi mắt này sẽ trở nên hung dữ, cô chưa từng thấy đôi mắt sinh động linh hoạt tới như vậy.
“Em không cần phải sợ.” Từ Khê Vãn mỉm cười, giọng nói dịu dàng hơn rất nhiều: “Chị sẽ không làm tổn thương em.”
Lâm Hạnh không tin.
Rất nhiều lần, mợ cũng sẽ mỉm cười nói với cô bé như vậy, hứa sẽ không đánh mình.
Nhưng tất cả chỉ là dối trá.
Từ Khê Vãn thấy Lâm Hạnh không nhúc nhích, nói: “Em đợi một lát.” Sau đó cô xoay người đi ra khỏi phòng tắm.
Trong lòng Lâm Hạnh nghĩ chắc chắn quả nhiên là nói dối, nhất định người này ra ngoài lấy roi vào, thật là một người phụ nữ xấu xa.
Từ Khê Vãn vừa rời đi không lâu liền đi vào, trên tay cầm một chiếc ghế dài nhỏ, hóa ra Lâm Hạnh không đủ cao nên Từ Khê Vãn đặt một chiếc ghế dài trong bồn tắm để cô bé có thể ngồi xuống.
Từ Khê Vãn đặt chiếc ghế dài vào bồn tắm, lúc cô giơ tay lên, Lâm Hạnh còn tưởng rằng đối phương sẽ lấy chiếc ghế này đánh mình, cô bé sợ đến mức nhắm mắt lại, cảm giác đau đớn mà cô bé dự đoán trước không hề xuất hiện, Lâm Hạnh bối rối mở mắt ra, nhìn thấy Từ Khê Vãn đang khoanh hai tay trước ngực nhìn mình, khóe miệng vẫn còn xuất hiện ý cười, hiển nhiên là đang muốn xem kịch hay.
“Tới đây tắm đi.” Từ Khê Vãn buồn cười nói.
Lâm Hạnh có chút do dự bước qua.
“Ngồi xuống.” Từ Khê Vãn lại nói.
Lâm Hạnh ngoan ngoãn ngồi xuống.
Chiếc ghế nhỏ vừa phải, Lâm Hạnh ngồi ở trên đó, nước cũng chỉ cao tới ngực của cô bé.
Từ Khê Vãn từ công ty về tới giờ vẫn luôn bận rộn, chưa kịp thay quần áo, trên người cô vẫn mặc áo sơ mi trắng, cô xắn tay áo sơ mi lên, cởi dây cao su bị nhão đang buộc tóc của Lâm Hạnh ra. Lúc này cô mới nhìn thấy “dây cao su” có hình tròn này được cắt từ lốp xe đạp, vết cắt xiêu xiêu vẹo vẹo, vừa nhìn có thể đoán được do Lâm Hạnh tự mình cắt.
Cũng không biết bao lâu Lâm Hạnh chưa gội đầu, tóc đã kết thành cục, may mắn đang là mùa đông, tóc dài nhưng không có chấy rận. Từ Khê Vãn cầm vòi hoa sen treo trên tường bên cạnh xuống, kiểm tra nhiệt độ nước rồi xối lên tóc Lâm Hạnh.
Từ Khê Vãn chưa từng gội đầu cho người khác bao giờ, cô sợ làm đau Lâm Hạnh bèn dặn: “Chị cũng không biết phải dùng lực thế nào, nếu đau em cứ nói nhé.”
Mặc dù cô đã dặn Lâm Hạnh như vậy nhưng thực tế động tác của cô cũng rất nhẹ nhàng, Lâm Hạnh không cảm thấy đau đớn chút nào, ngược lại, đầu ngón tay của Từ Khê Vãn nhẹ nhàng cào vào da đầu của Lâm Hạnh, cảm giác rất thoải mái. Lâm Hạnh ngồi quay lưng về phía Từ Khê Vãn, trong khoang mũi đều là mùi dầu gội, nhẹ nhàng dễ chịu. Lâm Hạnh cũng đã ngửi thấy mùi hương này trên người Từ Khê Vãn, cô bé không biết đó là gì, hóa ra là dầu gội.
Về cơ bản, tóc của Lâm Hạnh chẳng khác nào lông gà, không dễ để làm sạch, Từ Khê Vãn gần như phải gỡ rối từng sợi tóc rối một cho cô bé, sau đó vuốt phẳng. Cô sợ sẽ làm đau da dầu của Lâm Hạnh cho nên động tác vừa nhẹ nhàng lại vừa cẩn thận. Chỉ riêng quá trình này đã mất gần một giờ. Cô lại lấy một ít dầu gội khác xoa ở trên đầu Lâm Hạnh, dù xoa thế nào cũng không tạo bọt, phải gội mấy lần mới sạch, cô phải dùng gần nửa chai dầu gội mới gội xong đầu cho Lâm Hạnh.
Trong suốt quá trình, Lâm Hạnh chỉ ngồi như vậy, dù Từ Khê Vãn có di chuyển thế nào, cô bé cũng không phản ứng, Lâm Hạnh đều có thể chịu đựng, lúc sau Lâm Hạnh không cẩn thận kéo một túm tóc của cô bé nhưng cô bé cũng không kêu đau.
Bản thân Từ Khê Vãn là người ít nói, không ngờ đứa trẻ cô mang về còn trầm lặng hơn mình, sau khi gội đầu cho Lâm Hạnh, cô dùng mũ chụp tóc quấn cho Lâm Hạnh rồi sấy khô. Đầu của Lâm Hạnh quá nhỏ mà chiếc mũ này lại quá to, chụp lên có cảm giác nó còn to gấp đôi mặt của cô bé, lần này thật sự trông giống như một người ngoài hành tinh nhỏ bé, buồn cười quá. Từ Khê Vãn dời ghế, xoay Lâm Hạnh đối mặt với mình, cô lại không nhịn được bật cười.
“Quả thật giống như ET.” Từ Khê Vãn nói.
Lâm Hạnh không hiểu ET là gì, nhưng “người phụ nữ xinh đẹp xấu xa” trước mặt cô bé khi cười có đôi mắt hơi cong, vô cùng xinh đẹp, giọng nói dịu dàng và còn đối với cô bé rất tốt. Lâm Hạnh nghĩ có lẽ cô ấy cũng không phải là một người phụ nữ xấu xa mà là người tốt, cho nên Lâm hạnh cũng cười theo, hơi há miệng, trông cực kỳ ngốc nghếch.
Gội đầu xong, Từ Khê Vãn ngồi xổm xuống bên cạnh bồn tắm, dùng bông tắm tạo bọt rồi xoa lên người tắm cho Lâm Hạnh. Lâm Hạnh đã thành thói quen cảnh giác với người khác, bị Từ Khê Vãn lau qua lau lại trên người, cả người cô bé lập tức cứng đờ. Khi Từ Khê Vãn chạm vào những vết thương trên cánh tay của cô bé, cô có thể cảm nhận được cánh tay của cô bé siết chặt. Từ Khê Vãn đánh mắt quan sát biểu tình của Lâm Hạnh, khuôn mặt của cô bé nhăn lại, ánh mắt hoảng sợ, hiển nhiên là cực kỳ sợ hãi.
Từ Khê Vãn bình tĩnh hỏi cô bé: “Vết thương này là từ đâu ra?”
Da của Lâm Hạnh đột nhiên căng ra từ đầu đến chân, ngay cả ngón chân cũng co lại, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, cực kỳ sợ hãi. Cô bé đang ngồi trong bồn tắm, mọi phản ứng dù là rất nhỏ đều không thể thoát khỏi tầm mắt của Từ Khê Vãn.
Lâm Hạnh không nói gì, Từ Khê Vãn cũng không hỏi nữa.
Một lúc sau, Từ Khê Vãn cho rằng Lâm Hạnh sẽ không nói gì nữa, Lâm Hạnh do dự, nhỏ giọng nói: “Cậu… mợ… đánh.”
“Tại sao bọn họ lại đánh em?”
“Em, đã phạm lỗi.”
“Lỗi gì vậy?”
“Làm đổ sữa của em họ.”
Chỉ vì một chuyện rất bình thường mà có thể đánh một đứa bé thành như vậy, như thể muốn đánh chết nó vậy.
Lâm Hạnh nhìn Từ Khê Vãn một lúc lâu, hỏi cô: “Chị sẽ đánh em sao?”
Cô bé nghiêm túc hỏi, đôi mắt mở to, Từ Khê Vãn nhìn cô bé, thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng hình ảnh phản chiếu của chính mình trong con ngươi của cô bé. Lúc này Từ Khê Vãn mới nhận ra rằng đôi mắt của Lâm Hạnh vừa to vừa sáng, có một màu đen rất thuần khiết, không nhiễm một chút tạp chất nào, xinh đẹp giống như một viên ngọc trai.
Từ Khê Vãn cười hỏi lại: “Tại sao phải đánh em?”
“Em đã làm sai.”
“Chuyện gì vậy?”
“Em đã làm bẩn giường.”
“Giặt sạch là được rồi.” Từ Khê Vãn đã tắm xong cho cô bé, ngay cả bùn đen bám trên móng tay móng chân cũng được rửa sạch, cô bế cô bé ra khỏi bồn tắm, đặt cô bé lên chiếc chăn dày mà cô đã trải xuống lúc trước, quấn toàn bộ cơ thể cô bé trong một chiếc khăn tắm lớn mềm mại, chỉ để lại một cái đầu nhỏ.
Từ Khê Vãn lau người cho cô bé, nói: “Cái này không gọi là lỗi được.”
Nhưng mợ đã nói đây là lỗi.
Tại sao cùng là người lớn nhưng lời nói ra lại hoàn toàn không giống nhau? Lâm Hạnh còn quá nhỏ để có thể suy nghĩ rõ ràng, chỉ có thể nghiêng đầu và nhìn Từ Khê Vãn một cách khó hiểu.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ cho cô bé, Từ Khê Vãn phát hiện ra đường nét khuôn mặt của cô bé này thực ra rất xinh đẹp, đôi mắt to, mũi nhỏ và thẳng, đôi môi thanh tú duyên dáng như cánh hoa, nếu nhìn kỹ có thể thấy một chút hạt cườm ở môi, một vẻ đẹp chuẩn mực, được chạm khắc tinh xảo nhưng lại quá gầy, hai bên má hóp lại.
Đây là lần đầu tiên Từ Khê Vãn phục vụ người khác, sau khi đứng thẳng lên, cô cảm thấy lưng đau nhức, đứng dậy, vô tình cúi đầu nhìn cô bé, lại không nhịn được thở dài một tiếng.
Lâm Hạnh còn quá nhỏ. Một đứa trẻ nhỏ như vậy cần được chăm sóc mọi lúc, quả thật không biết làm thế nào mới có thể nuôi nó trưởng thành được.
“Đi thôi.” Từ Khê Vãn đưa tay về phía Lâm Hạnh, “Xem em làm bẩn giường như thế nào.”
Lâm Hạnh ngoan ngoãn nắm tay Từ Khê Vãn. Bàn tay của cô bé quá nhỏ, chỉ có thể nắm được hai ngón tay của Từ Khê Vãn.
Nhìn thấy cái gọi là “giường bẩn” của Lâm Hạnh, Từ Khê Vãn rốt cuộc mới biết được cái gì gọi là dở khóc dở cười, mép trên của chăn có một sọc đen rất nhạt, trừ phi nhìn kỹ mới thấy được. Chuyện bình thường như thế này cũng có thể không ăn không uống, khóc lóc cả một ngày? Từ Khê Vãn nhìn Lâm Hạnh, không biết phải nói gì.
Lâm Hạnh đứng bên giường chỉ ra “bằng chứng phạm tội” của mình cho Từ Khê Vãn xem, thấy Từ Khê Vãn không nói gì, cô bé tưởng người này đang tức giận, chờ bị đánh, không ngờ Từ Khê Vãn lại bế cô bé lên giường ngồi xuống. Không nói gì, cô lấy máy sấy rồi sấy tóc cho cô bé.
Tóc của đứa bé rất mỏng, trong chốc lát đã sấy khô, Từ Khê Vãn lại giúp cô bé chải tóc, sau đó ngồi xổm xuống đối mặt với cô bé: “Em có biết làm sai là như thế nào không?”
Lâm Hạnh gật đầu.
Từ Khê Vãn nói: “Nói cho chị nghe một chút đi.”
Lâm Hạnh xòe bàn tay ra liệt kê từng việc một cho Từ Khê Vãn nghe, chẳng hạn như sáng sớm ngủ dậy muộn, ăn nhiều làm việc ít, không nhường em trai, cãi lại người lớn…
Từ Khê Vãn nhìn cô bé đếm, đếm từng cái một, cho đến khi đếm hết đầu ngón tay mà vẫn chưa kể hết, mới nghiêm túc nói với cô bé: “Lâm Hạnh, hãy nhớ kỹ, trừ khi hành vi của em làm tổn thương người khác, nếu không sẽ không được gọi là mắc lỗi, em có hiểu không?”
Lâm Hạnh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
“Ngay cả khi em mắc lỗi, cũng không đến lượt người khác đánh em.”
Lần này Lâm Hạnh hoàn toàn không hiểu: “Vậy ai có thể đánh em?”
“Không ai có thể đánh em. Nếu như có ai đó đánh em, nhất định em phải trả lại gấp nghìn lần.”
“Nghìn lần là gì?”
Từ Khê Vãn xoa đầu cô bé nói: “Lớn lên em sẽ biết.”
“Chị.” Lâm Hạnh hỏi Từ Khê Vãn: “Sao chị đối với em tốt như vậy?”
“Bởi vì chị là bạn của mẹ em.”
“Chị đã gặp mẹ của em rồi sao?”
“Ừ.” Từ Khê Vãn nhìn về phía xa, “Cô ấy là một người rất tốt.”
“Mẹ của em đã chết rồi. Bị em hại chết.” Lâm Hạnh nói: “Em chính là đồ sao chổi.”
Ánh mắt của Từ Khê Vãn vẫn nhìn về phương xa, trầm mặc hồi lâu mới nói: “Chị là Từ Khê Vãn, Lâm Hạnh, từ nay về sau em sẽ sống với chị.”
“Chị sẽ lại bỏ rơi em phải không?”
“Sẽ không đâu.”
Lâm Hạnh nở một nụ cười từ tận đáy lòng, “Chị, chị đúng là một người tốt.”
“Sau này gọi tên chị là được.”
Lâm Hạnh gật đầu: “Được.”
Từ Khê Vãn là một người có tính tình lạnh lùng, ngoài Lâm Linh, cô chưa từng có tình cảm với bất cứ người nào khác. Cho dù là Lâm Linh, Từ Khê Vãn chỉ cảm thấy đau buồn nhất thời khi nghe tin cô ấy đã qua đời, cô cũng không có nhiều cảm xúc quá lớn.
Cũng không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì, cô lại bắt đầu quan tâm tới đứa nhỏ này.
Có thể là bởi vì nhìn thấy đứa trẻ nhỏ bé yếu ớt này, Từ Khê Vãn có thể thấy được bóng dáng của mình trong đó.