Đại khái là sau khi tắm nước lạnh, nửa đêm Lâm Hạnh bắt đầu phát sốt.
Buổi tối, sau khi Từ Khê Vãn tắm rửa sạch sẽ cho Lâm Hạnh, dỗ cô bé ngủ xong, cô lại tiếp tục với công việc của mình. Hai giờ sáng, cuối cùng cô cũng giải quyết xong việc trong tay, là người cẩn thận nên sau khi tắt máy tính, cô cảm thấy không yên tâm liền đi tới phòng Lâm Hạnh nhìn một chút. Cô thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Hạnh đỏ bừng, nhíu chặt mày, Từ Khê Vãn lập tức đưa tay sờ trán cô bé, nóng tới mức tưởng chừng có thể nướng chín bánh.
Tim Từ Khê Vãn đập thình thịch: “Lâm Hạnh? Lâm Hạnh?” Cô lay Lâm Hạnh tỉnh lại.
Lâm Hạnh dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng mở mắt nhìn Từ Khê Vãn, khẽ nói: “Chị ơi, em khó chịu quá.”
“Chị đưa em đến bệnh viện.” Từ Khê Vãn lập tức mặc quần áo vào cho Lâm Hạnh, bế cô bé xuống lầu, lái xe thẳng đến bệnh viện gần nhất.
Sau khi đến bệnh viện cấp cứu, y tá yêu cầu Từ Khê Vãn đưa Lâm Hạnh đến khoa cấp cứu tầng hai để điều trị, cơ thể Lâm Hạnh giống như một cái bếp nhỏ, đầu đau nhức không chịu nổi, cả người cô bé vùi trong vòng tay của Từ Khê Vãn, với hai bàn tay nhỏ bé của cô bé túm chặt lấy vạt áo của Từ Khê Vãn.
“Ngoan, chúng ta đang ở bệnh viện, Tiểu Hạnh không sao đâu.” Từ Khê Vãn trấn an Lâm Hạnh, dùng giọng nói nhẹ nhàng dỗ dành cô bé, vô thức vỗ về đứa bé trong lòng, hy vọng có thể giúp đứa nhỏ giảm bớt một chút khó chịu.
Sau khi xét nghiệm máu định kỳ và chụp X-quang ngực, bác sĩ nói cô bé bị sốt là do cảm lạnh, truyền dịch cho Lâm Hạnh và kê một số loại thuốc cảm thông thường.
Có một cậu bé trạc tuổi Lâm Hạnh cũng đang phải truyền nước giống như Lâm Hạnh, cậu bé vừa vào bệnh viện đã bắt đầu khóc nức nở, khóc đến mức cả tầng có thể nghe thấy. Nửa đêm mà cả ba mẹ, ông bà nội đều chạy vào bệnh viện, vây quanh cậu bé vừa trêu chọc vừa dỗ dành nhưng cậu bé không chịu ngừng khóc, còn Lâm Hạnh vẫn nằm trong vòng tay của Từ Khê Vãn, từ khi lấy máu hay truyền dịch cô bé vẫn luôn im lặng, chẳng khác nào một con búp bê.
Bàn tay của Lâm Hạnh rất gầy, mạch máu cũng mỏng, y tá cắm kim tiêm cho cô bé còn trẻ thiếu kinh nghiệm, cô ấy không tìm thấy mạch máu của Lâm Hạnh. Đối phương đâm vào rút ra, lặp đi lặp lại ba lần cũng chưa cắm xong kim truyền dịch vào mạch máu, Lâm Hạnh ngồi ở trong lòng Từ Khê Vãn không có chút phản ứng nào, ngược lại Từ Khê Vãn cực kỳ lo lắng, vẻ mặt âm trầm lạnh lùng hỏi: “Cô có làm được không? Cô tới đây để luyện tập à?”
“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi…” Cô y tá nhỏ lo lắng đến toát mồ hôi lạnh, may mắn thay, một y tá lớn tuổi hơn đã đến nói: “Tôi sẽ làm”, thay cho cô y tá nhỏ này. Đúng là người có kinh nghiệm có khác, chỉ một lần đã có thể cắm được kim tiêm vào mạch máu của Lâm Hạnh.
Y tá lớn tuổi kia dùng băng y tế cố định kim tiêm truyền vào mu bàn tay của Lâm Hạnh, đồng thời xin lỗi Từ Khê Vãn, bà ấy còn liên tục khen Lâm Hạnh còn nhỏ như vậy đã rất ngoan, rất dũng cảm, không hề sợ hãi.
Từ nhỏ Lâm Hạnh chưa từng được người lớn khen ngợi, sau khi nghe được dì y tá khen ngợi như vậy, cô bé cảm thấy đầu óc choáng váng, trốn vào trong ngực Từ Khê Vãn, không biết là khó chịu hay xấu hổ.
Số lượng giường trong bệnh viện có hạn nên Từ Khê Vãn đành phải ôm Lâm Hạnh ngồi trên ghế ở ngoài hành lang để truyền nước, Từ Khê Vãn lo lắng Lâm Hạnh không hạ sốt nên cứ vài phút lại sờ vào trán của cô bé. Sau khi truyền nước xong, cơn sốt của Lâm Hạnh từ từ hạ xuống, trái tim Từ Khê Vãn cuối cùng cũng quay về vị trí. Lúc này cô mới phát hiện mồ hôi lạnh phía sau lưng mình chảy ròng ròng, làm ướt cả quần áo.
Lâm Hạnh đỡ sốt, người cũng thoải mái hơn nhiều, cô bé dựa vào vai Từ Khê Vãn ngủ thiếp đi, Từ Khê Vãn ôm cô bé vào lòng và hỏi bác sĩ xem tiếp theo có phải điều trị nữa không. Bác sĩ làm kiểm tra đơn giản cho Lâm Hạnh, sau khi xác nhận cô bé đã hạ sốt, dặn dò Từ Khê Vãn một vài điều cần phải lưu ý, cho cô bé về nhà.
Từ Khê Vãn nói cảm ơn, chuẩn bị rời đi thì bác sĩ không nhịn được mà nói với cô: “Đứa trẻ này bị suy dinh dưỡng nặng, ảnh hưởng tới khả năng phát triển của cháu bé. Ba mẹ nhất định phải dành thời gian đưa cô bé đi làm vài kiểm tra toàn thân, đồng thời phải cẩn thận chăm sóc một chút.”
“Tôi hiểu rồi, cảm ơn bác sĩ.” Từ Khê Vãn đứng ở cửa, hơi cúi đầu chào bác sĩ, sau đó đưa Lâm Hạnh rời đi.
Về đến nhà, trời đã sáng bừng, Từ Khê Vãn đặt Lâm Hạnh nằm lên giường, đắp chăn cẩn thận cho cô bé, thấy tình hình của Lâm Hạnh như vậy, nếu để cô bé phải ở nhà một mình nhất định sẽ xảy ra chuyện. Cô lập tức gọi điện thoại cho Tiết Khúc Song, nói hôm nay mình có việc không thể tới công ty, bên phía công ty có bất cứ việc gì nhất định phải báo với mình.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Tiết Khúc Song hỏi.
“Lâm Hạnh bị bệnh.”
“Bệnh gì? Có nghiêm trọng không?”
“Cảm lạnh, đã hạ sốt rồi.”
“Vậy thì tốt, lát nữa em sẽ bảo người nấu cháo rồi đưa qua.” Tiết Khúc Song nói rồi cúp máy.
Từ Khê Vãn vẫn ngồi ở bên cạnh giường trông chừng Lâm Hạnh. Hai mắt Lâm Hạnh nhắm chặt, nắm lấy góc áo của cô, vô thức cũng không muốn buông ra.
Từ sáng sớm khi Từ Khê Vãn phát hiện Lâm Hạnh sốt cao cho đến bây giờ, Lâm Hạnh chưa bao giờ buông tay Từ Khê Vãn.
“Lạnh quá…” Lâm Hạnh cau mày, nhỏ giọng nói.
Từ Khê Vãn thức cả đêm, có chút buồn ngủ nhưng cô không dám về phòng, sợ Lâm Hạnh xảy ra chuyện gì mình sẽ không phát hiện kịp. Khi nghe thấy Lâm Hạnh nói lạnh, cô lập tức cởi áo khoác ra, nằm lên giường của Lâm Hạnh, ôm cô bé vào trong lòng rồi cũng chìm vào giấc ngủ.
Cơn sốt cao của Lâm Hạnh vừa mới hạ, cô bé lạnh tới mức cả người run lên. Đột nhiên cô bé cảm nhận được có một luồng nhiệt ấm áp bao bọc lấy mình, cô bé không nhịn được lập tức đưa tay chân qua áp sát vào, sống chết không chịu buông.
Từ Khê Vãn chưa từng ngủ chung giường với ai, Lâm Hạnh đột nhiên tiến tới ôm chặt lấy cô, nhất thời làm cho cô cảm thấy không thoải mái nhưng cũng có chút kỳ lạ.
Một đứa trẻ như vậy mà lại hết lòng tin tưởng bạn, chỉ có bạn, giống như bạn chính là cả thế giới của nó vậy.
Từ Khê Vãn luôn tự nhận mình là người lạnh lùng, vậy mà chỉ trong chốc lát, trong lòng cô dần dần trở nên ấm áp.
“Ngủ đi, có chị ở đây rồi.” Ngay cả bản thân Từ Khê Vãn cũng không nhận ra khóe miệng của mình hơi nhếch lên.
Khi Lâm Hạnh bị bệnh, buổi tối để tiện chăm sóc cho cô bé, cô đã bế Lâm Hạnh vào phòng ngủ của mình, vì thế Lâm Hạnh cứ như vậy ngủ ở trong phòng của Từ Khê Vãn, cũng may giường ngủ trong phòng Từ Khê Vãn là một chiếc giường đôi rất rộng. Người Lâm Hạnh vừa nhỏ lại vừa gầy, hai người ngủ cùng nhau trên giường cũng không có gì là bất tiện cả.
Đứa trẻ này quá nhỏ, quá yếu ớt, Từ Khê Vãn sợ chỉ cần mình không chú ý tới cô bé chỉ một giây thôi, cô bé cứ như vậy mà chết đi.
Bệnh tật đến như núi, đi như sợi chỉ, thân thể Lâm Hạnh vốn đã yếu ớt, lần này bị bệnh phải mất hơn một tháng, chờ đến khi khỏi bệnh cũng đã sắp đến thời gian cuối năm.
Trong thời gian Lâm Hạnh bị bệnh, Từ Khê Vãn đều đặt phần lớn sự quan tâm lên người cô bé, chuyện công việc ở công ty cũng quan tâm rất ít, phần lớn đều do Tiết Khúc Song xử lý. Nhưng phần việc cần cô xử lý đang chồng chất, lượng công việc không hề nhỏ, hơn nữa đang dần vào khoảng thời gian cuối năm, lại là thời điểm bận rộn, cho nên sau khi Lâm Hạnh khỏi bệnh, Từ Khê Vãn bắt đầu thường xuyên tăng ca vào ban đêm, gần như không bao giờ về nhà trước mười giờ tối, tới khi công việc kết thúc thì về nhà vào lúc 12 giờ đêm cũng là chuyện bình thường.
Từ Khê Vãn bận rộn, không có thời gian chăm sóc Lâm Hạnh nên cô đã tìm một bảo mẫu cho Lâm Hạnh, chịu trách nhiệm một ngày ba bữa cơm cho Lâm Hạnh. Cô đã ở cùng Lâm Hạnh được hơn một tháng, biết tính tình của Lâm Hạnh vừa nhát gan lại giỏi chịu đựng, Từ Khê Vãn sợ bảo mẫu không đối tốt với cô bé thì Lâm Hạnh cũng không dám nói cho cô biết, cô thậm chí còn lắp đặt camera giám sát trong nhà. Thỉnh thoảng trong khi nghỉ ngơi cũng sẽ không quên nhìn xem tình hình ở nhà thế nào, sợ Lâm Hạnh xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Không thể không nói, kể từ khi Lâm Hạnh bị bệnh lần đó, Từ Khê Vãn vẫn luôn sợ tới bây giờ.
Dù Từ Khê Vãn có về muộn thế nào đi chăng nữa, Lâm Hạnh cũng sẽ luôn thắp đèn đợi cô.
Cảm giác này kỳ thực rất tốt, đêm nào Từ Khê Vãn cũng về nhà muộn nhưng dù muộn thế nào, chỉ cần cô mở cửa nhà ra, nhất định sẽ nhìn thấy đèn bật sáng và Lâm Hạnh đang đứng ở cửa đợi mình. Cô bé nghiêng đầu mỉm cười với cô, nói: “Vãn Vãn, chị đã về rồi.”
Giọng nói của đứa trẻ rất non nớt, đồng thời còn có những âm thanh không rõ nữa, Từ Khê Vãn nghe xong, ngay cả trái tim vốn cứng rắn thường ngày cũng mềm nhũn một chút.
Từ Khê Vãn cũng đã nói Lâm Hạnh gọi tên mình, vì vậy Lâm Hạnh đã gọi cô là Vãn Vãn.
Vãn Vãn, Vãn Vãn, từng tiếng như đang cắm rễ vào trái tim Từ Khê Vãn và Lâm Hạnh cũng vô thức có một vị trí trong trái tim Từ Khê Vãn.
“Ừ, chị về rồi.” Từ Khê Vãn đặt chìa khóa xuống, cúi xuống bế Lâm Hạnh lên, hỏi cô bé: “Hôm nay Tiểu Hạnh ăn gì?”
Lâm Hạnh được Từ Khê Vãn chăm sóc rất tốt, trên người đã có chút thịt, mềm mại, ôm vào lòng rất dễ chịu, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trở nên tròn trịa hơn, đứa trẻ này có ngũ quan rất xinh đẹp, sau khi trên mặt có chút thịt, những nét đáng yêu trên khuôn mặt cũng dần dần hiện ra. Ngày hôm đó Tiết Khúc Song đến nhà Từ Khê Vãn có việc, khi nhìn thấy Lâm Hạnh, suýt chút nữa cô ấy gần như không nhận ra được. Cô bé giống như búp bê này dường như đã trở thành một người hoàn toàn khác, không giống với cô bé đáng thương bẩn thỉu trước kia.
Tính cách của một đứa trẻ không cố định, dễ thay đổi, Lâm Hạnh và Từ Khê Vãn sống cùng nhau một thời gian, Từ Khê Vãn đã lấy đi sự rụt rè của cô bé, Lâm Hạnh đã không còn sợ hãi cuộc sống nữa, cô bé vẫn nhớ Tiết Khúc Song. Vì vậy khi Tiết Khúc Song tới gần, cô bé liền ngại ngùng ngoan ngoãn chào hỏi một tiếng, có chút dịu dàng nũng nịu.
Từ trước tới nay, Tiết Khúc Song luôn thích những đứa trẻ dễ thương, còn Lâm Hạnh có tính cách ngoan ngoãn, Tiết Khúc Song ôm cô bé không muốn buông ra, vì vậy cô ấy nói với Từ Khê Vãn: “Đàn chị, chị đúng là tìm được bảo bối trong rác rưởi.”
Từ Khê Vãn nheo mắt nhìn cô ấy, chậm chọc nói: “Rác của nhà em trị giá mười vạn?”
Tiết Khúc Song sờ mũi không nói gì, cô ấy đúng là không thể nhìn ra được, đàn chị lại có thể giỏi bao che khuyết điểm như vậy đấy?
Từ đó trở đi, Tiết Khúc Song ngày càng yêu mến Lâm Hạnh, từ quần áo tới váy vóc, hay những đôi giày nhỏ, bất cứ thứ gì cô bé thích, cô ấy đều mua rồi xách túi lớn túi nhỏ đưa cho Từ Khê Vãn. Sự nữ tính sâu trong nội tâm của cô ấy đều được Lâm Hạnh kích thích, cô ấy sẽ giúp Lâm Hạnh thắt bím, cài hoa, mặc váy, sau đó chụp rất nhiều ảnh. Dần dần việc mua đồ cho Lâm Hạnh khiến cô ấy phát nghiện.
Từ Khê Vãn cảnh cáo cô ấy: “Em sắp toi đời rồi.”
Tiết Khúc Song có lý nói: “Đàn chị, chị không hiểu đâu. Trẻ con lớn rất nhanh, trong nháy mắt đã lớn lên rồi, nếu bây giờ không lưu lại chút kỷ niệm nào. Sau này khi cô bé lớn lên rồi, nhất định chị sẽ cảm thấy rất hối hận.”
Từ Khê Vãn từ chối cho ý kiến.
Hôm nay Tiết Khúc Song mua chiếc váy nhỏ này, chưa kể Tiết Khúc Song có gu thẩm mỹ rất tốt, chiếc váy hai dây len màu trắng nhạt này mặc trên người Lâm Hạnh nhìn rất hợp, trông cô bé giống như một thiên thần nhỏ vậy.
Từ Khê Vãn thầm nghĩ, cũng bởi vì Lâm Hạnh xinh đẹp.
Lâm Hạnh được Từ Khê Vãn bế lên, cô bé vòng tay qua ôm lấy cổ Từ Khê Vãn, sau đó kể cho cô nghe hôm nay mình đã ăn những món gì: “Hôm nay dì làm cho em ăn, ăn tôm, tôm to, còn, còn…”
Cô bé vừa tới ở không lâu, Từ Khê Vãn đã nhận ra việc nói chuyện của cô bé có chút bất lợi. Mỗi ngày cô sẽ cùng cô bé luyện tập nói chuyện, khi bận cô cũng sẽ dặn bảo mẫu nói chuyện với Lâm Hạnh nhiều hơn, cách phát âm của Lâm Hạnh cũng đã rõ ràng hơn rất nhiều. Nhưng khi cô bé căng thẳng, miệng không theo kịp suy nghĩ trong đầu, Từ Khê Vãn khẽ xoa đầu cô bé, nói cô bé cứ từ từ nói chuyện.
Lâm Hạnh bình tĩnh lại, nói: “Còn có đùi gà lớn và cá nữa.”
“Em có ăn rau không thế?”
“Em ăn cà chua, còn có cả bí đỏ to nữa.”
Lâm Hạnh rất giỏi việc này, cô bé không kén ăn, bất cứ thứ gì đưa cho cô bé đều ăn.