“Vãn Vãn ăn tối chưa?” Lâm Hạnh kể xong chuyện của bản thân cũng không quên hỏi Từ Khê Vãn. Từ Khê Vãn trở về nhà hiển nhiên khiến cô bé rất vui vẻ, cô bé vòng tay qua cổ Từ Khê Vãn, mặt đỏ bừng vì hưng phấn.
“Ăn rồi.” Từ Khê Vãn ôm Lâm Hạnh ngồi ở trên ghế sô pha trong phòng khách, cả một ngày đầu óc của cô đều hoạt động với tốc độ cao, trong chốc lát cô không thể thả lỏng, lúc này cô mệt đến mức không thể cử động, lưng dựa vào ghế sô pha, một tay cởi cúc cổ áo sơ mi, nhắm mắt lại muốn nghỉ ngơi một lúc.
Lâm Hạnh nhìn cô một lúc, sau đó nhẹ nhàng trèo từ trên đùi cô xuống, chạy vào bếp rót cho Từ Khê Vãn một cốc nước.
“Vãn Vãn.” Hai tay Lâm Hạnh bưng cốc nước quay về phòng khách đưa cho Từ Khê Vãn.
Từ Khê Vãn mở mắt ra.
Lâm Hạnh đưa cốc nước cho cô: “Vãn Vãn uống nước.”
Chiếc cốc trong bàn tay nhỏ bé của Lâm Hạnh trông thật to lớn, Từ Khê Vãn cầm lấy cốc nước, nước trong cốc là nước ấm, nhiệt độ vừa miệng.
Đứa trẻ này có tâm hồn nhạy cảm và tinh tế, chăm sóc mọi người còn cẩn thận và chu đáo hơn người lớn.
Từ Khê Vãn nhấp một ngụm nước, khen ngợi: “Ngoan quá.”
Lâm Hạnh hài lòng với lời khen của Từ Khê Vãn, cô bé cười rộ lên, để lộ hàm răng trắng, mắt híp chặt lại, trông cực kỳ đáng yêu.
Sau khi Từ Khê Vãn về đến nhà, cô thường nghỉ ngơi một lúc rồi mới đi tắm, Lâm Hạnh biết thói quen này của cô, chờ Từ Khê Vãn uống nước xong liền chạy vào bếp, rót một cốc sữa nóng từ cốc giữ nhiệt, sau đó đặt cốc sữa này lên bàn trà trong phòng khách, chờ Từ Khê Vãn nghỉ ngơi xong có thể uống.
Sữa đã được bảo mẫu hâm nóng trước khi rời đi, cốc của Lâm Hạnh đã được bảo mẫu đưa trước cho cô bé, cốc còn lại là dành riêng cho Từ Khê Vãn.
Đặt cốc sữa xuống, Lâm Hạnh lấy bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm tắm rửa trước, cô bé quá thấp để có thể với tới vòi sen, Từ Khê Vãn đã tìm người lắp đặt vòi sen dành cho trẻ em trong phòng tắm để thuận tiện cho Lâm Hạnh tắm rửa. Lâm Hạnh tắm rửa xong, mặc đồ ngủ đi ra phòng khách vỗ vỗ vào đầu gối Từ Khê Vãn, Từ Khê Vãn tỉnh lại, nhéo sống mũi của mình.
Lâm Hạnh nói: “Vãn Vãn, đã đến lúc đi tắm rồi.” Nói xong, cô bé lại cầm cốc sữa trên bàn trà lên đưa cho Từ Khê Vãn.
“Ừ.” Từ Khê Vãn tỉnh táo lại, cầm lấy cốc sữa uống một hơi cạn sạch.
Hôm nay cô thực sự rất mệt mỏi, uống sữa xong không để ý môi trên có một vòng trắng, Lâm Hạnh nhìn thấy liền dùng hai tay che miệng cười khúc khích: “Vãn Vãn là ông lão có bộ râu bạc trắng.”
Từ Khê Vãn sờ lên môi mới biết được nguyên nhân, cười xấu xa, ôm lấy Lâm Hạnh, xoa sữa từ miệng lên mặt Lâm Hạnh, “Ha ha, hiện tại Tiểu Hạnh cũng là ông lão có bộ râu bạc trắng rồi.”
Điều này khiến Lâm Hạnh càng cười lớn hơn: “Em không phải ông lão có bộ râu trắng, em chỉ là có bộ râu trắng thôi.”
Nếu như để cho cấp dưới của Từ Khê Vãn nhìn thấy phó tổng giám đốc của mình còn có dáng vẻ như vậy, nhất định sẽ sợ hãi tới mức há hốc mồm.
Ầm ĩ như vậy đủ rồi, Từ Khê Vãn lau sạch mặt cho Lâm Hạnh rồi bảo Lâm Hạnh đi ngủ, còn mình cũng chuẩn bị đi tắm.
Kể từ lần trước khi Lâm Hạnh bị bệnh, sau khi khỏi bệnh cô bé không quay về căn phòng ngủ nhỏ của mình nữa, cô bé luôn ngủ với Từ Khê Vãn trong phòng ngủ của cô. Lâm Hạnh ngủ cũng không cần người khác phải dỗ, Từ Khê Vãn tắm rửa xong, cô vừa lau tóc vừa bước vào phòng, Lâm Hạnh đã ngoan ngoãn nằm xuống dưới chăn, nhắm mắt ngủ thiếp đi. Từ Khê Vãn sợ đánh thức Lâm Hạnh, liền cầm máy sấy tóc đi ra ngoài sấy tóc.
Sau khi Từ Khê Vãn sấy tóc xong, cô vừa mới lên giường nằm vào trong chăn, Lâm Hạnh theo phản xạ tiến sát vào ngực của cô, lẩm bẩm nói: “Vãn Vãn ôm.”
Đứa trẻ này càng ngày càng biết làm nũng.
Từ Khê Vãn mỉm cười, vòng tay ôm lấy Lâm Hạnh, tắt đèn rồi cũng nhắm mắt lại: “Được.”
Trong lòng của Từ Khê Vãn thoang thoảng hương hoa tươi mát, khiến người ta cảm thấy thoải mái, Lâm Hạnh nhịn không được lại bò vào trong ngực cô.
Các loại tổng kết cuối năm, báo cáo tài chính của năm ngoái, Từ Khê Vãn bận tối tăm mặt mũi, trước lễ mừng năm mới một ngày, tất cả mọi công việc đều tạm thời gác lại, cuối cùng cô cũng có thời gian rảnh rỗi.
Ngày mai là đêm giao thừa, hầu hết mọi người trong công ty đều đang nghỉ lễ, ngay cả Tiết Khúc Song cũng về quê ăn Tết, Từ Khê Vãn không có việc gì làm nên tan làm về sớm.
Mỗi năm tới Tết, Từ Khê Vãn đều đón tết một mình.
Tuy cô là người nhà Từ gia nhưng cũng không được ghi tên vào gia phả, không có địa vị, trong Từ gia cũng không có ai coi trọng cô. Trong hai năm đầu cô ra nước ngoài, ba cô Từ Thái Hoành vẫn còn nhớ tới gọi điện thoại cho cô, còn khách sáo nói cô về Từ gia đón tết. Lúc đó Từ Khê Vãn đều từ chối nói nước ngoài không được nghỉ những ngày này nên không thể về được. Nói xong, cô có thể nghe ra được đầu bên kia điện thoại, ba cô khẽ thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. Cô cảm thấy lễ Tết hoàn toàn không có ý nghĩa, sau hai lần từ chối, cũng không có ai muốn ngỏ ý mời cô về Từ gia nữa, Từ Khê Vãn cũng không đón Tết.
Năm nay có chút khác biệt, năm nay trong nhà của Từ Khê Vãn có thêm Lâm Hạnh.
Hôm nay Từ Khê Vãn tan làm sớm một chút, tài xế đưa cô tới cổng tiểu khu, tâm trạng của Từ Khê Vãn rất vui vẻ, cô bước xuống đi bộ tới lầu dưới khu nhà của mình. Lúc này trong đầu cô đột nhiên nảy ra một ý tưởng, cô muốn thử đứng ở đây xem liệu có thể nhìn thấy Lâm Hạnh đang làm gì ở nhà hay không. Cô vừa mới ngẩng đầu lên lập tức bắt gặp ánh mắt đầy mong chờ của Lâm Hạnh, cô bé đang đứng ở bên ngoài ban công.
Lâm Hạnh ngồi ở bậu cửa sổ, hai tay chống lên kính cửa sổ, đôi mắt to nhìn về phía này, dáng vẻ của cô bé trông giống như một con chó con đang đợi chủ về, muốn bao nhiêu đáng thương cũng có bấy nhiêu đáng thương.
Lâm Hạnh phát hiện ra Từ Khê Vãn cũng đang nhìn mình, lập tức trở nên hưng phấn, đứng trên bậu cửa sổ vẫy tay thật mạnh về phía Từ Khê Vãn, ước gì cô bé có thể lập tức chạy tới chỗ Từ Khê Vãn.
Từ Khê Vãn cũng vẫy tay cười với cô bé, sau đó cúi đầu đi vào hành lang.
Lâm Hạnh gần như ngay lập tức nhảy xuống, đôi chân ngắn ngủn chạy đến lối vào, cô bé đứng thẳng, ngoan ngoãn đợi Vãn Vãn của mình mở cửa rồi đi vào nhà.
Bảo mẫu đang làm bữa tối cho Lâm Hạnh, chợt giật mình khi thấy Lâm Hạnh di chuyển nhanh như thỏ. Trời đất chứng giám, dì ấy đã đến nhà này làm việc được hơn một tháng nay, đây là lần đầu tiên dì ấy nhìn thấy cô bé vẫn luôn nhút nhát rụt rè trở nên hưng phấn như vậy, suýt chút nữa không cẩn thận va vào cửa.
Lúc Từ Khê Vãn mở cửa, nụ cười trên mặt Lâm Hạnh càng đậm hơn: “Vãn Vãn, chị đã về rồi!”
“Đúng vậy, chị về rồi.” Hôm nay Từ Khê Vãn về nhà rất sớm, tâm tình rất tốt, vì có Lâm Hạnh mà tâm tình của cô càng tốt hơn, cô ôm cô bé hỏi: “Mỗi ngày Tiểu Hạnh đều đứng ở gần ban công đợi chị về à?”
Lâm Hạnh bị Từ Khê Vãn hỏi trực tiếp như vậy, rõ ràng là có chút xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nhăn nhó nói: “Em sợ mình sẽ không nhìn thấy Vãn Vãn, cũng không biết Vãn Vãn đã trở về…”
“Tiểu ngốc nghếch.” Từ Khê Vãn giơ ngón trỏ lên cọ nhẹ chiếc mũi nhỏ nhắn của Lâm Hạnh, “Cái đó gọi là bất ngờ.”
Lâm Hạnh khó hiểu: “Bất ngờ là gì vậy?”
“Chính là chị đã về nhưng em lại không biết.”
“Ồ…” Lâm Hạnh ngơ ngác gật đầu, thực sự không hiểu.
Bảo mẫu đã ở đây được một tháng, ngoại trừ ngày đầu tiên đến nhận việc có gặp mặt Từ Khê Vãn, trong suốt một tháng qua, dì ấy chưa từng gặp cô thêm lần nào nữa. Hôm nay hiếm khi Từ Khê Vãn về nhà sớm, bảo mẫu đang ở trong bếp nấu cơm cũng lau tay rồi nhanh chóng chạy ra chào hỏi: “Cô Từ, cô đã về rồi.”
“Được rồi, chị Vương, cảm ơn chị đã vất vả.” Đối mặt với bảo mẫu, nụ cười của Từ Khê Vãn rõ ràng trở nên lạnh lùng. Tuy đang mỉm cười nhưng cũng rất xa cách, lịch sự đồng thời cũng rất có chừng mực, vô thức tách biệt “bản thân” và “người khác”. Một đường ranh giới rõ ràng đã được vẽ ra.
Từ trong bụng mẹ tính cách của Từ Khê Vãn đã lạnh lùng thơ ơ. Đối với bất cứ người nào, thái độ của cô đều lịch sự, khách sáo, xa cách, ngay cả với mẹ ruột của mình, cô cũng không quá gần gũi. Năm đó, lão quản gia của Từ gia nhận lệnh đón Từ Khê Vãn về, suốt dọc đường đi vẫn luôn thầm cảm khái, rõ ràng chỉ là một đứa con gái ngoài giá thú không ai muốn nhận, vậy mà còn tự phụ hơn cả thiếu gia, tiểu thư của Từ gia. Mấy thế hệ sau của Từ gia, thế hệ sau càng không bằng thế hệ trước, chỉ có cô con gái ngoài giá thú này là có chút khí phách của ông cụ Từ gia năm đó.
Có vẻ như sự kiên nhẫn và dịu dàng của Từ Khê Vãn sinh ra là để dành cho một cô bé tên là Lâm Hạnh. Trước đây, Từ Khê Vãn chưa từng gần gũi với người nào như vậy.
Có lẽ cô bé nhạy cảm và nhút nhát bẩm sinh này đã có khả năng chạm đến những dây thần kinh mềm yếu nhất của người khác, khiến người ta không nỡ thờ ơ với mình. Hoặc có lẽ Lâm Hạnh quá yếu đuối, giống như một con thú nhỏ bất lực, dựa dẫm và tin tưởng bạn, điều này kích thích bản năng mong muốn được bảo vệ của con người. Đây được gọi là bản chất con người.
“Không có gì đâu, cô Từ. Cô cứ ngồi với Tiểu Hạnh một lát, cơm sắp chuẩn bị xong rồi.” Dì bảo mẫu nói xong lại nhanh chóng quay về phòng bếp làm việc.
Lương trả muộn của Từ Khê Vãn rất hậu hĩnh, mỗi ngày chỉ phải nấu ba bữa cơm, cho dù có đốt đèn lồng cũng không thể tìm được công việc tốt như vậy, bảo mẫu nhận được tiền cũng có thái độ của người làm, đương nhiên cũng không để ý tới tính cách của chủ nhà có chút lạnh lùng. Dì ấy nấu bữa tối xong, nói với Từ Khê Vãn muốn xin nghỉ về nhà đón năm mới, Từ Khê Vãn không chỉ đồng ý mà còn cho dì ấy một phong bao đỏ khá dày, bảo mẫu càng vui vẻ hơn. Dì ấy không chỉ nói cảm ơn mà còn nói chúc mừng năm mới Lâm Hạnh và Từ Khê Vãn. Sau khi dì ấy ra về, trong phòng chỉ còn lại Từ Khê Vãn và Lâm Hạnh, chỉ trong chốc lát căn phòng đã trở nên yên tĩnh.
Ăn tối xong, Từ Khê Vãn ôm Lâm Hạnh tới phòng khách xem TV, Lâm Hạnh xem phim hoạt hình, Từ Khê Vãn chơi điện thoại di động, Lâm Hạnh đột nhiên nói: “Dì nói ngày mai là Tết Nguyên Đán.”
“Ừ.” Từ Khê Vãn nói: “Tiểu Hạnh, em có thích ăn mừng năm mới không?”
“Em thích. Trong dịp Tết sẽ có đồ ăn ngon.” Dù mợ có nghiêm khắc như mợ thì trong những dịp như lễ Tết cũng sẽ đối xử với Lâm Hạnh tốt hơn một chút, ngày đó cuộc sống của Lâm Hạnh sẽ dễ dàng hơn một chút.
“Vãn Vãn, chị có thích Tết không?” Lâm Hạnh cũng hỏi.
Từ Khê Vãn suy nghĩ một chút, thích hay không không quan trọng, cô đã ở nước ngoài nhiều năm, cũng không ở khu vực người Hoa sinh sống, gần như không có người đón Tết Nguyên Đán. Có đôi khi Tết Âm lịch đã trôi qua được vài ngày, lúc cô đọc báo mới nhớ ra, ồ hóa ra là Tết Nguyên Đán.
“Không tệ.” Từ Khê Vãn nói.
Lâm Hạnh rất nhạy cảm với việc tính tình của Từ Khê Vãn khá lạnh lùng, Lâm Hạnh cũng không hiểu, Tết Nguyên Đán là sự kiện làm cho người ta rất mong chờ, vì sao Từ Khê Vãn lại không có quá nhiều cảm xúc.
“Vãn Vãn.”
“Ừm?”
Lâm Hạnh cẩn thận ngẩng đầu nhìn Từ Khê Vãn, thăm dò hỏi: “Năm nay Vãn Vãn có về nhà đón Tết không?”
Từ Khê Vãn nghe thấy những lời này không khỏi sửng sốt nhưng giây tiếp theo cô lập tức hiểu ra.
Lâm Hạnh sợ cô sẽ bỏ cô bé ở lại đây một mình.
Những đứa trẻ bị bỏ rơi từ nhỏ đã không có cảm giác an toàn, Lâm Hạnh lại lớn lên trong một môi trường như vậy. Từ Khê Vãn nghe cô bé hỏi câu này, trong lòng có chút chua xót, trấn an cô bé.
Có thể hỏi ra còn hơn cứ giữ mãi ở trong lòng không dám nói ra, con người mà, dù sao cũng sẽ phải có một chút thay đổi.
Từ Khê Vãn mỉm cười nói: “Nơi này chính là nhà của chị.”
Cô còn nói thêm: “Cũng là nhà của Tiểu Hạnh.”
Câu nói này khiến cô bé vô cùng hài lòng, nhìn chằm chằm vào TV, vui vẻ một mình.
Có lẽ bởi vì nụ cười của đứa nhỏ có tính lây lan cao, Từ Khê Vãn nhìn cô bé vui vẻ cũng bất giác mỉm cười.