Ngày mai là đêm giao thừa, Từ Khê Vãn còn chưa chuẩn bị đồ Tết, mở tủ lạnh ra chỉ thấy một nắm rau xanh và mấy quả trứng, lại không có kẹo hay đồ ăn vặt nào cả. Từ Khê Vãn quay qua nhìn đồng hồ, đã tám giờ tối, cô sẽ đưa Lâm Hạnh đi mua đồ Tết.
Cách nhà Từ Khê Vãn không xa có một siêu thị rất lớn, gần tới Tết Âm lịch, có rất nhiều người đến mua hàng Tết, siêu thị đông đúc đến mức gần như không thể tìm được chỗ đậu xe. Từ Khê Vãn lái xe trong bãi đậu xe hai vòng mới tìm được chỗ đỗ xe ở trong góc nhỏ.
Lần đầu tiên Lâm Hạnh đến siêu thị, cô bé còn chưa bước vào đã bị dòng người đông đúc làm cho sợ hãi, cô bé túm chặt vạt áo của Từ Khê Vãn không dám buông ra, sợ mình sẽ lạc mất Từ Khê Vãn, còn Từ Khê Vãn đẩy xe đẩy. Trong xe đẩy lớn có một chiếc ghế nhỏ dành cho trẻ em, Từ Khê Vãn hỏi Lâm Hạnh có muốn thử không, Lâm Hạnh sợ đến mức lập tức lắc đầu, “Em chỉ cần, chỉ cần giữ chặt Vãn Vãn.”
Từ Khê Vãn thấy cô bé sợ hãi nên cũng không gượng ép, một tay đẩy xe hàng, tay kia ôm Lâm Hạnh để cô bé đi lên đằng trước, chỉ sợ Lâm Hạnh đi phía sau mình không chú ý sẽ lạc mất cô bé.
Bên trong siêu thị vô cùng náo nhiệt, trên loa đang phát những bài hát mừng Tết Nguyên Đán, các nhà quảng cáo dùng loa phóng thanh bận rộn giới thiệu các sản phẩm khuyến mãi như xúc xích, sữa chua, bánh bao và cơm nắm. Lâm Hạnh mải mê nhìn theo những món hàng được đóng gói màu sắc rực rỡ, cô bé cũng không nhìn kịp, lập tức nhìn về phía trước.
Đây cũng là lần đầu tiên Từ Khê Vãn trải nghiệm không khí năm mới sôi động vui vẻ như thế này, bình thường cô không thích những nơi đông người ồn ào nhưng hiếm khi Lâm Hạnh có thể nhìn thấy mọi thứ mới mẻ trong dịp năm mới, cho nên cảm giác hứng thú sẽ tăng lên một chút. Từ Khê Vãn dẫn Lâm Hạnh đi xung quanh nhìn ngắm một chút, có những chỗ ăn thử, cô cũng sẽ cho Lâm Hạnh thưởng thức một chút. Lúc đó cô sẽ hỏi Lâm Hạnh có ngon không, nếu ngon sẽ mua một phần.
Họ đi bộ đến khu để sữa, con đường ở đó rất hẹp, chỉ đủ rộng để đẩy một chiếc xe đẩy hàng đi vào, lúc này có rất nhiều người mua sữa, lần lượt nối bước chân nhau, Từ Khê Vãn sợ Lâm Hạnh sẽ bị người khác va phải, cô trực tiếp bế Lâm Hạnh lên.
Lâm Hạnh vẫn đang vươn cổ nhìn chằm chằm vào các nhân vật hoạt hình in trên sữa trẻ em, đột nhiên, cô bé bị Từ Khê Vãn bế lên, cô bé kêu lên, vô thức ôm lấy vai Từ Khê Vãn. Từ Khê Vãn bị phản ứng của cô bé chọc cười không dừng lại được, Lâm Hạnh nhìn thấy người trước mặt mình là Từ Khê Vãn, lập tức không còn cảm thấy sợ hãi nữa, cô bé cũng cười theo.
“Đồ nhát gan.” Từ Khê Vãn cười nói.
“Ha ha…” Lâm Hạnh ngượng ngùng gãi tai, “Em nhát gan, Vãn Vãn to gan.” Sau đó cô bé lại nói: “Chị mau thả em xuống đi, Vãn Vãn, sẽ mệt đấy.”
“Không mệt, ở đây có rất nhiều người, đợi lát nữa đi lên phía trước, chị sẽ thả em xuống để em tự đi.”
Nhưng Lâm Hạnh nhìn quanh thì thấy có rất nhiều đứa trẻ trạc tuổi cô bé, tự mình chạy nhảy gây ồn ào, hoặc ngồi trong xe đẩy, một mình cô bé được Từ Khê Vãn bế, cô bé vẫn có chút xấu hổ, cúi đầu dựa vào vai Từ Khê Vãn, không dám ngẩng đầu lên.
Đi qua đoạn này lại có một khu đồ ăn vặt khác, người so với lúc trước càng nhiều, xe đẩy hàng cũng càng nhiều, liên tục va chạm vào nhau, Từ Khê Vãn không dám để Lâm Hạnh xuống tự đi, đứa nhỏ còn không cao bằng chiếc xe đầy hàng, lỡ như không có ai phát hiện mà va vào cô bé, hậu quả nhất định sẽ rất nghiêm trọng.
Nhưng Từ Khê Vãn bế Lâm Hạnh lâu như vậy, cô bé sợ Từ Khê Vãn sẽ mệt, cô bé nói Từ Khê Vãn thả mình xuống dưới để tự đi nhưng Từ Khê Vãn không chịu thả cô bé xuống, Lâm Hạnh nghiêng đầu suy nghĩ, cô bé nhìn thấy một bạn nhỏ đang ngồi trong xe đẩy ở bên cạnh, cô bé chỉ vào xe đẩy nói với Từ Khê Vãn: “Em muốn ngồi xe.”
“Không phải em rất sợ nó sao?”
“Em không sợ.” Lâm Hạnh vỗ vỗ ngực: “Em rất dũng cảm.”
Từ Khê Vãn bật cười, “Đồ ngốc, vừa rồi em còn tự nhận là mình nhát gan đấy.” Nhưng vì Lâm Hạnh đã yêu cầu, Từ Khê Vãn cũng hạ vách ngăn ghế trẻ em trong xe đẩy xuống và để Lâm Hạnh ngồi vào đó.
Lần đầu tiên ngồi trên xe đẩy, cảm giác rất kỳ lạ, Lâm Hạnh ngồi trên xe hướng về phía Từ Khê Vãn, cô bé nhỏ đến mức bị Từ Khê Vãn đẩy về phía sau, hai chân đung đưa trong không trung, hai tay cô bé hơi giơ lên, không quên gọi Từ Khê Vãn, “Vãn Vãn, chị nhìn này, em đang bay!”
Cánh tay của cô bé vô tình đụng phải một người phụ nữ trung niên đi ngang qua, Lâm Hạnh sợ đến mức thu tay lại, cúi đầu nói xin lỗi. Dáng vẻ của cô bé cũng biết mình đã làm người khác đau, liên tục xin lỗi, trông rất hiểu chuyện, người phụ nữ trung niên mỉm cười, xua tay nói không sao, đồng thời dặn dò Từ Khê Vãn chú ý đến sự an toàn của bọn trẻ, giơ tay như thế này rất nguy hiểm, nếu đụng phải hàng hóa rồi bị thương sẽ rất đau.
Từ Khê Vãn mỉm cười gật đầu xin lỗi, “Cô nói rất đúng, tôi sẽ chú ý, cảm ơn cô đã nhắc nhở.”
“Haizz, tôi cũng chỉ muốn nhắc nhở cô một chút thôi, việc này có gì phải cảm ơn.” Người phụ nữ trung niên cười sảng khoái, “Tết Nguyên Đán đã đến gần rồi, chúc cô và bạn nhỏ này một năm mới vui vẻ!”
Từ Khê Vãn mỉm cười nhìn Lâm Hạnh, “Dì đã chúc tết Tiểu Hạnh rồi, có phải Tiểu Hạnh cũng nên nói chúc mừng năm mới dì không?”
Lâm Hạnh đỏ mặt, “Dì, chúc dì năm mới vui vẻ.”
“Đứa nhỏ này thật ngoan.” Người phụ nữ trung niên vui vẻ bước đi.
Vì chuyện nhỏ nhặt như vậy mà cuối cùng Từ Khê Vãn cũng cảm nhận được một chút sức hấp dẫn của Tết Nguyên Đán, dù có oán hận lớn đến đâu thì khi gặp phải ba chữ “Tết Nguyên Đán”, dường như chuyện lớn sẽ lập tức trở thành những chuyện tầm thường, những chuyện nhỏ nhặt sẽ biến mất, ít nhất là trong khoảng thời gian ngắn ngủi này. Trong thời gian này, ngay cả những người xa lạ cũng tỏ ra tử tế hơn bình thường một chút.
Từ Khê Vãn và Lâm Hạnh ở lại khu ăn vặt một lúc lâu, cô hỏi Lâm Hạnh thích ăn gì, Lâm Hạnh không biết, Từ Khê Vãn đành phải lấy từng món ăn nhẹ trên kệ, một lúc sau, xe đẩy đã được lấp đầy. Lâm Hạnh nhìn xe đẩy gần như đầy ắp rồi nói đủ rồi, cô bé nhìn thấy đồ ăn vặt trong xe có chút sợ hãi, giá bao nhiêu? Lâm Hạnh thực sự sợ Từ Khê Vãn sẽ tiêu hết tiền.
“Đủ chưa?” Từ Khê Vãn không có khái niệm gì về cuộc sống và không chắc chắn lắm.
“Đủ rồi, đủ rồi!” Lâm Hạnh liều mạng gật đầu, sợ Từ Khê Vãn còn muốn lấy thêm.
“Được rồi, chúng ta đi mua đồ ăn nhé.”
Rau và thịt đều ở tầng một, từ khu bán đồ ăn vặt đến thang máy ở tầng một, ít người hơn rất nhiều, cơ bản là không có người nào cả, Từ Khê Vãn đảo mắt một cái rồi lập tức đẩy xe nhanh hơn một chút. Lâm Hạnh lập tức sợ hãi, hai tay nắm chặt vào thành xe đẩy: “Vãn Vãn! Vãn Vãn!”
Từ Khê Vãn đột nhiên dừng lại, dựa vào xe đẩy mỉm cười với Lâm Hạnh, “Tiểu Hạnh, em chơi vui không?”
Lâm Hạnh sợ hãi tới mức sắc mặt tái nhợt, lắc đầu như trống bỏi: “Không vui, không vui, chỉ sợ…”
“Không vui?” Từ Khê Vãn nở nụ cười xấu xa, “Vậy chúng ta làm lại lần nữa đi…”
Lời còn chưa dứt, cô đã nghe thấy một giọng nói từ phía trước: “Từ tổng?”
Giọng nam run rẩy mang theo chút nghi ngờ về cuộc sống.
“…” Từ Khê Vãn ngẩng đầu nhìn thấy một người quản lý trong công ty, đối phương họ Ngô, không nghĩ tới có thể gặp được đối phương ở đây.
Sắc mặt Từ Khê Vãn lập tức trầm xuống, cô lạnh lùng gật đầu với anh ta: “Quản lý Ngô.”
“Từ, Từ tổng, cô cũng tới đây mua đồ Tết sao?”
“Ừm.” Vẫn vô cảm như trước.
“A, chuyện này, nhà của tôi ở gần đây, tôi cũng tới đây mua đồ Tết, không phải sắp tết rồi sao. Từ tổng, cô cứ từ từ mua sắm, tôi, tôi mua xong rồi, tôi đi trước, Từ tổng, chúc năm mới vui vẻ! Từ tổng, hẹn gặp lại” Trên trán quản lý Ngô đổ đầy mồ hôi lạnh, lắp bắp nói xong, anh ta cũng lập tức đẩy xe hàng chạy biến.
Giỏi lắm, đừng thấy Từ tổng còn trẻ tuổi nhưng khi làm việc cực kỳ nghiêm túc, thậm chí bình thường còn hiếm khi thấy cô cười. Đối với tất cả mọi người đều trưng ra khuôn mặt lạnh như băng, có ai đã từng thấy qua một mặt này của cô chưa? Quản lý Ngô bắt đầu lo lắng, bây giờ đang là năm mới, liệu anh ta có bị Từ tổng giết người diệt khẩu không? Nhưng nói qua cũng phải nói lại, đứa nhỏ đi bên cạnh Từ tổng là ai? Sẽ không phải là con riêng của cô ấy đấy chứ? Trời ạ, mình đã biết được bí mật kinh thiên động địa gì vậy?
Quản lý Ngô đau khổ cau mày, anh ta có linh cảm mình không thể sống được sang năm tới…
“…” Ở siêu thị bên kia, Từ Khê Vãn cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
“Vãn Vãn, chú đó là ai vậy?” Lâm Hạnh hỏi.
Từ Khê Vãn cứng ngắc trả lời: “Là đồng nghiệp.”
“Ồ…”
Sau khi mua hết đồ ăn vặt, rau, thịt, hải sản, Từ Khê Vãn sợ gặp lại người quen nên không dám tiếp tục trêu chọc Lâm Hạnh nữa, nhanh chóng đi về nhà.
Tết Nguyên Đán sắp đến, Lâm Hạnh hưng phấn cả đêm không ngủ được, sáng sớm, khi nhìn thấy tia nắng đầu tiên xuyên qua khe hở trên rèm cửa, cô bé tiến sát tới gần Từ Khê Vãn, hôn chụt lên mặt cô một cái, “Vãn Vãn, chúc mừng năm mới!”
Từ Khê Vãn vẫn chưa tỉnh dậy, cô cau mày, mở hé mắt ra, đập vào mắt là cái miệng nhỏ của Lâm Hạnh đang cười không khép lại được, đôi mắt nheo lại, giống như một con mèo con.
Từ Khê Vãn bị Lâm Hạnh hôn một cái như vậy, cô mỉm cười nói: “Chúc mừng năm mới, Tiểu Hạnh.”
Nhưng đến buổi chiều, khi Từ Khê Vãn bắt đầu nấu bữa tối đêm giao thừa, cô đã gặp rắc rối.
Từ Khê Vãn dường như cũng ý thức được một vấn đề nghiêm trọng.
Nấu bữa cơm tất niên như thế nào?
Cô đeo tạp dề vào, ngón trỏ gõ lên bàn đá cẩm thạch, sau đó lại cúi xuống nhìn Lâm Hạnh.
Lâm Hạnh đứng bên cạnh Từ Khê Vãn, háo hức nhìn cô: “Vãn Vãn định làm gì vậy?”
Từ Khê Vãn nhịn hồi lâu mới nói: “… Cá.”
Lâm Hạnh lập tức hoan hô: “Thích quá! Em rất thích ăn cá!”
Từ Khê Vãn thầm nghĩ chỉ sợ sau ngày hôm nay, cá sẽ trở thành ác mộng cả đời này của em.
Tuy nói như vậy nhưng đồ ăn vẫn phải nấu, Từ Khê Vãn và con cá vẫn đang mắt đối mắt nhìn nhau một lúc, cuối cùng cũng nản lòng, buông con dao làm bếp trong tay xuống. Đi vào trong phòng, xem một vài công thức nấu món cá, nhìn đi nhìn lại, dường như chỉ có món hấp là dễ làm nhất.
Thế là Phó tổng Từ của chúng ta, mười ngón tay chưa bao giờ dính nước, loay hoay trong bếp suốt buổi chiều, cuối cùng mang ra một đĩa cá hấp, một đĩa gà hấp xì dầu và một đĩa dưa chuột nộm. Trên ngón trỏ và ngón giữa bàn tay trái của cô vẫn còn vết thương do dao cắt vào.
Không ai biết Từ Khê Vãn đã từng có một thời kỳ “nổi loạn”. Lúc cô mười lăm mười sáu tuổi, cô rất thích chơi dao, sưu tập rất nhiều, mười ngón tay cực kỳ linh hoạt, một con dao tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, vô cùng sắc bén, di chuyển giữa các ngón tay của cô như một con rồng. Là một tay chơi dao kỳ cựu, không ngờ hôm nay trên tay cô lại có vết thương do con dao làm bếp gây ra.
Khi cô bưng ba món ăn mà mình vất vả lắm mới chuẩn bị xong lên bàn, Lâm Hạnh nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ, chân thành khen ngợi cô: “Vãn Vãn, chị giỏi quá.”
Từ Khê Vãn tự nhận mình là người không hơn thua với người khác, nghe được câu này của Lâm Hạnh, sự ham hư vinh của cô cũng có chút thỏa mãn: “Đương nhiên rồi.”
“Khi lớn lên, em cũng muốn được giỏi như Vãn Vãn.”
“Vậy em phải ăn nhiều cơm một chút, không thể kén ăn, như vậy mới có thể mau lớn được.”
Khi còn nhỏ, bản thân cứ nghĩ lớn lên mới tốt, chờ tới khi lớn lên rồi mới cảm thấy lớn lên chẳng có gì tốt đẹp cả.