- Hoa Trên Mây
- U mê không tỉnh
- Chương 1.2: Sao không ai nói với cháu là hôm nay cậu ấy về
Tại sân bay ở thành phố A, Tiểu Tư cầm bảng tên đứng ở cổng ra, trên đó viết hai chữ to: Dịch Quân. Anh thò đầu nhìn cổng ra, rồi lấy điện thoại mở ứng dụng để kiểm tra xem chuyến bay đã hạ cánh hay chưa, mặc dù thời gian dự kiến đã đến nhưng bị trễ cũng là chuyện bình thường.
“Này!”
Một bàn tay vỗ vào vai anh, tiếp theo là một lời chào thân thiện. Anh vội vàng mỉm cười ngẩng đầu lên, trước mặt là một người phụ nữ cao ráo. Anh ngạc nhiên một lúc, sau đó nụ cười trên mặt từ từ chuyển thành nghi hoặc.
Người phụ nữ này để tóc xoăn ngắn, phong cách khá cổ điển, àn da hơi tối màu, sống mũi cao và hốc mắt sâu. Anh so sánh gương mặt trước mắt với những bức ảnh trong ký ức nhưng vẫn thấy không giống, bảy năm thời gian có thể thay đổi lớn đến vậy sao?
Cho dù lớn lên, cũng không phải là thay đổi thành một gương mặt khác chứ!
Thấy anh vẫn đứng ngây ra đó, người phụ nữ huơ tay trước mặt anh, “Này, Hello? Anh là Tiểu Tư phải không?” Tiếng Trung của cô ấy mang chút khẩu âm nhưng vẫn dễ nghe. Anh bừng tỉnh, ngại ngùng nói: “À, ừ, xin lỗi xin lỗi, chính là tôi, cô là cô Dịch Quân phải không?” Anh cố ý nhấn mạnh tên cô ấy.
“Không phải, tôi tên là Quan Ý.” Người đối diện trả lời một cách tự nhiên.
“…”
“Cô ấy ở đằng sau.” Quan Ức vừa nói vừa ngoái đầu lại phía sau, sau đó vui vẻ chỉ, “Kìa, người mặc váy trắng đấy.”
Tiểu Tư lập tức nhìn theo hướng chỉ, ấn tượng đầu tiên về Dịch Quân là cô ấy rất gầy, thêm vào chiếc váy trắng, giống như đang bay đi.
Người phụ nữ đang đi về phía họ có tóc xoăn dài màu nâu, túi đeo chéo màu đen, hai tay thọc vào túi váy trắng, kính râm che khuất nửa gương mặt, khiến người ta không thể nhìn rõ biểu cảm của cô ấy.
“Ôi trời,” Quan Ức đứng tại chỗ không chịu nổi, chạy tới đẩy sau lưng Dịch Quân, “Nhanh lên một chút được không, giống hệt cô nàng kiến vậy.”
Thấy thế, Tiểu Tư cũng vội vàng đi theo, lại gần mới cảm nhận rõ ràng được sự gầy gò của cô ấy. Vai cô ấy rất hẹp, xương quai xanh lộ rõ, xương gò má nổi hẳn lên mặt, da trắng đến mức yếu ớt, khiến son môi càng nổi bật.
“Chào cô, tôi là Tiểu Tư, Dịch tổng bảo tôi đến đón cô.”
“Ừm.”
Dịch Quân đẩy gọng kính, tiếng nói chuyện rất nhẹ, có vẻ khá mệt. Tiểu Tư vội nói: “Phiền cô đưa cho tôi số hành lý và thẻ lên máy bay, tôi đi lấy hành lý, hai người có thể ngồi nghỉ một lát, chúng ta sẽ đi nhanh thôi.”
Quan Ức thoải mái nói: “OK!”
Sau khi hành lý được thu xếp xong, ba người lên xe, Tiểu Tư gửi vài tin nhắn rồi mới lái xe đi.
Trước cổng Trường Đại học Quốc phòng, một chiếc xe vận tải quân sự từ từ tiến vào, sau đó dừng lại bên vệ đường rộng rãi, mười mấy thanh niên mặc quân phục nhảy xuống xe, họ nhanh chóng tự động xếp thành hàng, đứng thẳng tắp bên đường. Giáo viên phụ trách khen ngợi thành tích của họ trong cuộc thi lần này, động viên mọi người không ngừng cố gắng, cuối cùng giải tán đội ngũ để họ tự do hoạt động.
Các học viên lần lượt rời đi, giáo viên vẫy tay về phía trước, gọi lớn: “Biên Thần, lại đây một chút.”
Biên Thần đang nói chuyện với đàn em, cười nói với cô ấy “Chúng ta nói chuyện sau nhé,” rồi chạy nhanh đến đứng trước mặt giáo viên, chào theo kiểu quân đội, “Thưa thầy, chào!”
Đối phương gật đầu, vỗ nhẹ vào vai cô, “Lần này biểu hiện tốt lắm, có nhiều giám khảo rất ấn tượng với em.”
Biên Thần cười, lộ ra hàm răng trắng bóng, đôi mắt hạnh tròn sáng, tràn đầy sức sống, “đều là nhờ mọi người phối hợp tốt, cũng không thể thiếu sự hướng dẫn của thầy.”
“Không nói mấy chuyện này nữa, nghỉ ngơi hai ngày cho tốt, sắp tới chắc chắn thầy hướng dẫn của em sẽ thường xuyên gọi em đến đấy.”
“À, vâng!”
Biên Thần chào thêm lần nữa rồi bước nhanh về phía ký túc xá, miệng lẩm nhẩm bài hát nhà trường mới dạy gần đây. Vừa quẹo vào một góc, cô nhìn thấy một nam binh sĩ mặc quần áo huấn luyện đang chạy về phía này. Cô mím môi, hạ thấp vành mũ, nghiêng mặt sang một bên để tiếp tục đi về phía trước, nhưng vẫn bị y gọi lại.
“Ơ, không phải Biên Thần đây sao!” Người kia vừa nói vừa chạy về phía cô, đứng lại trước mặt.
Biên Thần khẽ nhíu mày, đành phải ngẩng đầu nhìn y, “Lý Đại Tráng, lại có chuyện gì?”
“Không có gì, chiến hữu gặp nhau không thể nói chuyện vài câu sao?” Y vừa nói vừa chạy vòng quanh Biên Thần, khiến cô nhìn mà ngứa ngáy, nhưng chỉ có thể siết chặt nắm đấm.
“Đúng rồi, sao hôm nay cậu không về nhà?”
“Tại sao tôi phải về nhà, nếu không có chuyện gì thì đừng làm mất thời gian của tôi.” Biên Thần chớp mắt một cái rồi bước nhanh đi, Đại Tráng vội vàng theo sau, “Này này, không phải hôm nay Dịch Tiểu Quân về nước à? Tôi cứ tưởng cậu đã hồng hộc chạy tới đấy rồi, nếu không phải lớp trưởng không cho phép nghỉ thì tôi cũng đi rồi.”
Biên Thần dừng bước, hơi thở ngừng lại một nhịp, cô đột nhiên nhìn về phía Đại Tráng, hai tay nắm chặt bả vai y, mắt nhìn chòng chọc vào y, chất vấn: “Cậu nói có thật không?”
“Thật mà,” Đại Tráng đẩy tay cô ra, “Mấy hôm trước chú Dịch nói với bố tôi lúc chơi bóng rổ, ông ấy còn cố ý gạt hết công việc của hôm nay, tiếc là hôm nay không phải Chủ Nhật, nếu không tôi nhất định phải đi, ê, cậu đi đâu vậy! Này!”
Vừa nói xong, người đã biến mất ở khúc quanh, y đá vào bồn hoa bên đường, cảm thán: “Vẫn là cái đuôi quen thuộc, nghiên cứu sinh thì giỏi rồi, đi ra ngoài cũng không cần xin nghỉ, haiz, ghen tị quá.” Y lắc đầu, đột nhiên nhớ ra mình ra ngoài vì có nhiệm vụ, vỗ đùi một cái rồi hấp tấp chạy.
Một chiếc xe màu trắng chạy nhanh trên con đường rộng, giảm tốc độ khi vào khu biệt thự, gần như không bị xốc nảy khi đi qua các gờ giảm tốc. Tiểu Tư căng thẳng nhìn vào gương chiếu hậu, thấy người phụ nữ ngồi ở ghế sau vừa lên xe đã khoanh tay nhắm mắt, không có phản ứng gì mới hơi yên lòng, khoé mắt liếc sang người còn lại, thấy cô ấy không ngừng ngó nghiêng xung quanh, thỉnh thoảng còn lấy điện thoại ra chụp vài bức ảnh, mặc dù không phát ra tiếng nào nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy hơi ồn ào.
Lúc này, một chiếc xe taxi bấm còi gần như lướt qua sát thân xe của họ, Tiểu Tư hoảng hốt đánh vội vô lăng sang bên, trong lòng thầm mắng không biết ở đây có quy định tốc độ và không được bấm còi sao! Nhìn gương chiếu hậu, Dịch Quân đã bị tiếng ồn đánh thức.
Dịch Quân nhíu mày, tháo kính râm xuống, dùng mu bàn tay phải che mắt một lúc lâu, cánh tay mảnh mai hiện rõ xương, cổ tay mỏng manh dường như không thể chịu nổi trọng lượng của bàn tay.
“Quân, đừng ngủ nữa, còn đang mong cậu giới thiệu cho mình về thành phố A đây, thế mà vừa lên xe cậu đã miệt mài ngủ.” Quan Ức ôm cánh tay cô, hờn trách. Dưới bàn tay che mắt, Dịch Quân từ từ mở mắt, chớp nhẹ vài cái, thấy dễ chịu hơn mới bỏ tay xuống. Đôi mắt phượng xinh đẹp hiện ra, đuôi mắt hẹp dài cong lên, đồng tử đen sáng nhưng thiếu sinh khí, bên dưới mắt phải còn có một nốt ruồi lệ.
Cô thờ ơ nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật quen thuộc mà xa lạ làm cô cảm thấy mơ hồ, như thể lạc vào một giấc mơ. Xe đi qua một cây cổ thụ thân to, sau đó rẽ vào một con đường, cô nhẹ nhàng đẩy tay Quan Ức ra, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
“Sắp đến rồi à?” phấn khích xoa xoa tay, lấy gương từ trong túi ra soi, chỉnh lại mái tóc đã làm riêng cho dịp này.
“Vâng, chính là toà nhà gạch đỏ phía trước kia.” Tiểu Tư đáp.
Dịch Quân đeo túi đeo chéo, cầm điện thoại, lướt qua tin nhắn rồi trả lời từng cái một.
Tiểu Tư lại nhìn thấy chiếc taxi vừa chen xe mình khi nãy, lúc này đã chạy ra ngoài. Tiểu Tư bĩu môi nhìn về phía trước, trong tầm mắt xuất hiện một phụ nữ mặc trang phục quân nhân.
“Wow! Ngầu quá thể!” Quan Ức cũng nhìn thấy cô ấy, nhanh chóng hạ cửa sổ xe, thò đầu ra ngoài, còn hưng phấn quay đầu sang nói với Dịch Quân: “Quân, mau nhìn xem, có một cô gái mặc quân phục! Ngầu quá trời luôn!” Nói xong còn huýt sáo về phía trước.
Quan Ức ngồi về chỗ, đập ghế phía trước, “Lái nhanh lên, tôi muốn đến làm quen với cô ấy!”
“Vâng…”
Quan Ức lại nhìn Dịch Quân đang cúi đầu bình tĩnh gõ chữ, “Này, mình nói thật đấy, ngầu đến mức không nhìn sẽ hối tiếc cả đời!”
Đáp lại cô ấy chỉ là động tác chuyển mình của Dịch Quân, cô bắt chéo chân, tiếp tục xem di động.
Quan Ức lắc đầu, tiếp tục hưng phấn nhìn chằm chằm về trước, trong khi ngón tay cái của Dịch Quân trượt lên xuống trong danh sách tin nhắn mà không chạm vào cái nào.
Trên vỉa hè, Biên Thần đứng theo tư thế quân đội quen thuộc, nhìn chiếc xe chầm chậm tiến lại gần mình, đôi tay dán chặt vào quần của cô khẽ run mà cô không hề hay biết.
Khi chiếc xe dừng lại cách cô năm mét, Tiểu Tư bước xuống trước, vẫy tay chào cô rồi đi đến mở cửa sau lấy hành lý. Ánh mắt Biên Thần dán chặt vào cửa xe đang mở, liếm đôi môi khô khốc của mình.
Một người phụ nữ mặc váy trắng, đeo kính râm bước xuống, đi thẳng về phía cốp xe để lấy hành lý. Sau đó là một phụ nữ tóc ngắn xuống xe, ôm cánh tay người phụ nữ váy trắng đung đưa như làm nũng, rồi chỉ về phía Biên Thần. Người phụ nữ váy trắng vẫn không thay đổi sắc mặt, môi khẽ mấp máy không rõ là nói gì, sau đó kéo hành lý đi vào sân, người tóc ngắn nghiêng đầu nhìn Biên Thần một lúc rồi cũng chạy theo vào.
Những gì vừa xảy ra trước mắt Biên Thần giống như một màn kịch câm, vì cô không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, trong mắt và trong lòng chỉ còn lại hình ảnh người phụ nữ trong bộ váy trắng.
Dường như cậu ấy đã cao hơn, cũng gầy hơn so với trước đây.
Cái vali lớn thế này, cậu ấy có thể tự xách được không? Lát nữa vào nhà còn có một ngưỡng cửa.
Đã vào thu rồi, cậu ấy mặc mỏng manh thế kia liệu có lạnh không?
…
Bao nhiêu lời muốn nói, cuối cùng bên tai chỉ còn một câu lặp đi lặp lại: Cậu ấy không nhìn mình lấy một lần.
Sống lưng thẳng tắp của Biên Thần từ từ trĩu xuống, cô cúi đầu, chớp mắt thật mạnh, đôi giày da khẽ đá đi đá lại trên mặt đất, tiếng cười nói ồn ào vọng ra từ trong nhà kéo cô về thực tại. Cô cắn môi, cởi mũ và đi về phía căn nhà yên tĩnh đối diện.
Về đến nhà, cô đặt mũ lên tủ giày, thay giày xong rồi vào trong. Vừa đi, cô vừa tháo cúc áo khoác quân phục, cởi ra rồi vắt lên cánh tay, nới lỏng cà vạt, chuẩn bị lên lầu. Bất chợt, cô nghe thấy tiếng động ngoài cửa, là ông nội Biên và bà nội Biên.
“Ông nội, bà nội.” Biên Thần ôm áo khoác nhìn về phía hai người.
“Con bé này, sao trở về mà không nói tiếng nào thế.” Ông nội Biên liên tục xoa tay.
Bà nội Biên kéo áo ông ấy để ông lùi lại, cười bước tới nói: “Tiểu Thần, sao lại về đột ngột thế, có việc gì à?”
Ánh mắt Biên Thần qua lại giữa khuôn mặt hai ông bà, cuối cùng cúi đầu, ỉu xìu nói: “Sao không ai nói với cháu là hôm nay cậu ấy về?”
Ông bà liếc nhau, đẩy đẩy nhau vài cái, cuối cùng bà nội lên tiếng: “Mấy ngày trước cháu nói phải đi thi đấu mà, ông bà tưởng cháu bận nên mới không nói.
“À, đúng vậy đúng vậy,” ông nội Biên vỗ tay, “Nếu cháu đã về rồi thì cùng nhau ăn cơm đi, hôm nay bà Lý sang nhà ông nội Dịch của cháu giúp một tay, không ai nấu cơm cho cháu.”
Bà nội Biên bấm cánh tay ông cụ, ông nội Biên không biết mình nói sai chỗ nào, xoa cánh tay ngập ngừng.
Mấy hành động nhỏ của hai ông bà đều lọt vào mắt Biên Thần, cô thở dài một hơi, ngẩng đầu nói: “Cháu đi thay quần áo, hai người đi trước đi. ”
“Ừ, được được.” Bà nội Biên nhìn bóng lưng cô lên lầu, lòng xót xa không thôi. Đứa trẻ này từ nhỏ đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, không bao giờ gây phiền phức cho ông bà. Lần này lại là lỗi của họ, trong lòng bà thấy áy náy vô cùng.
Ông nội Biên lại chẳng nghĩ ngợi nhiều, kéo bà ra ngoài, “Nhanh về coi chừng, kẻo hai ông cháu nhà đấy lại cãi nhau.”
Khi hai ông bà đến nhà họ Dịch, phòng khách yên tĩnh lạ thường. Ông nội Dịch nắm chặt cây gậy, nhìn chằm chằm xuống sàn nhà. Dịch Quân và vợ ngồi bên cạnh không yên, thấy hai người họ đến như thấy cứu tinh, vội vã nhích ra phía ngoài sofa, ý bảo họ ngồi xuống.
Bà nội Biên vừa đi vừa ngó xung quanh nhưng không thấy Dịch Quân đâu. Sau khi ngồi xuống, bà lén ra hiệu cho Dịch Quân.
Dịch Quân xoa xoa tay lên quần, liếc nhìn bố mình rồi lại gần bà nội Biên, nhỏ giọng báo cáo.
“Tiểu Quân lên lầu sắp xếp hành lý… cùng với cô gái kia, không nói với bố cháu câu nào.”
Nghe xong vài câu ngắn ngủi, bà nội Biên đã nắm được tình hình, lo lắng nhìn về phía cầu thang. Đúng lúc này, Tiểu Tư bước xuống, chào mọi người rồi rời đi.
Bà nội Biên thấy không khí hơi ngột ngạt nên bảo Dịch Quân và vợ lấy ít bánh trái mang ra, hai người mặt mày hớn hở như được ân xá, vội vã chạy vào bếp, bà nội thấy mà chỉ biết dở khóc dở cười, đi tới bàn trà bắt đầu pha trà.