Buổi chiều không có tiết học.
Hứa Vĩ Vãn cầm sách trên tay rời khỏi phòng học.
Dọc đường đi có rất nhiều người chào hỏi cô.
“Chiều nay cậu có muốn đi mua sắm với tớ không?”
“Dạo gần đây mới ra phim mới, cậu cùng tớ đi xem nhé?”
“Có cần tớ đưa cậu về ký túc xá không?”
“Cậu đi đi, cậu đi đi, tớ và Vĩ Vãn mới là tiện đường, hai chúng tớ đi với nhau.”
Trên môi Hứa Vĩ Vãn nở một nụ cười, miệng nói từ chối, làn váy bồng bềnh, mái tóc tung bay, nhanh chân rời khỏi những “người tốt bụng” này.
Cô không quen sống trong môi trường ký túc xá, nhiều quy định cộng với sự ồn ào khiến cô khó có thể tĩnh tâm.
Hứa Vĩ Vãn không trọ lại trong trường, cô thuê một căn hộ cho hai người ngoài khuôn viên trường, nhưng người còn lại cô chưa từng được gặp.
Bạn cùng phòng cũng là chủ căn hộ, nhưng đã hai tháng không thấy đến, hợp đồng cũng được quản gia ký kết từ đầu đến cuối.
Ban đầu quản gia giải thích với cô là bạn cùng phòng sẽ không về ở thường xuyên, Hứa Vĩ Vãn vẫn hơi nghi ngờ, nhưng khi thực sự chuyển đến căn hộ, cô mới biết tại sao.
Trong căn hộ có một phòng duy nhất, để trưng bày các bộ sưu tập nghệ thuật.
Hứa Vĩ Vãn liếc nhìn một cái, tự giác phớt lờ nó.
Cô nghĩ nếu đã như vậy thì bạn cùng phòng không thường xuyên qua đây cũng là chuyện bình thường, những món đồ này cần phải đặt đúng chỗ.
Một tuần sau, Hứa Vĩ Vãn cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa.
Cô bất lực nhìn những bức tranh sơn dầu được treo dưới nắng, nhìn bụi trong phòng nhảy múa dưới ánh nắng, cuối cùng tích tụ trên những khung vải, những món đồ trang trí trên tủ đựng đồ cũng không may mắn thoát khỏi.
Vậy nên cô đã liên hệ với quản gia, bày tỏ sự quan tâm của mình, thậm chí còn đề xuất ý tưởng giúp họ bảo dưỡng.
… Cô có thể đánh giá cao những tác phẩm nghệ thuật này hơn nữa.
Sau khi bàn bạc với quản gia và chủ của đống đồ này, cũng chính là bạn cùng phòng của cô, quản gia và cô quyết định soạn thảo một hợp đồng mới.
Hứa Vĩ Vãn cần bảo trì bộ sưu tập này theo định kỳ, bọn họ cũng sẽ trả thêm ít tiền cho nàng.
Như vậy thật sự rất tốt.
Đầu ngón tay lướt nhẹ trên những nét vẽ của bức tranh, Hứa Vĩ Vãn vui vẻ đồng ý.
Hứa Vĩ Vãn rất thích nội dung của tác phẩm này, hôm nay cũng là ngày bảo dưỡng.
*
Hứa Vĩ Vãn bước vào cửa đổi giày, đặt cuốn sách trong tay xuống, sau đó bước qua chỗ ra vào.
Chưa đi được hai bước, bước chân của cô hơi dừng lại.
“Hừ… Hừ ah….”
Trên giường mơ hồ truyền đến âm thanh hoan ái, giọng nói của người phụ nữ rất êm tai, mang theo sự mê hoặc khó tả, khiến tai của Hứa Vĩ Vãn trở nên nóng bừng.
Suy đoán trong lòng đã thành hình, trong căn nhà này không còn ai nữa, có lẽ người trong phòng chính là chủ nhân của ngôi nhà này, người bạn cùng phòng bí ẩn.
Hứa Vĩ Vãn thôi nhìn về phía đó, cô cần phải rửa tay trước khi tiếp tục công việc tiếp theo.
“A….”
Hứa Vĩ Vãn chỉ dừng lại trong chốc lát, khuôn mặt không cảm xúc, tiếp tục đi về phía trước như không có chuyện gì xảy ra.
“Ha ah…. Vẫn muốn.”
Hứa Vĩ Vãn bước từng bước một, không nhanh không chậm, tư thái tao nhã đoan trang bước qua lối đi nhỏ bên ngoài phòng. Những âm thanh đinh tai nhức óc ngày càng rõ ràng hơn.
Khi làm việc này không phải nên nhớ đóng cửa hay sao?
Trong đầu cô chợt lóe lên một ý nghĩ tương tự, Hứa Vĩ Vãn tiếp tục đi tới, cô biết mình nên kiềm chế những suy nghĩ hỗn loạn của bản thân, mặc kệ tiếng thở hổn hển khiến người ta nóng mặt, cứ việc nhìn thẳng.
“Ưm…. Ah…..”
Lại một tiếng rên rỉ khác lọt vào tai, lông mi của Hứa Vĩ Vãn đông cứng lại, cô bất chợt ngước mắt lên, nhìn theo âm thanh đó.
Cánh cửa không đóng.
Có một khe hở nhỏ giữa cánh cửa , giúp cô có thể nhìn thấy chuyện gì đang diễn ra bên trong phòng.
Mái tóc đen dài phủ lên tấm lưng trắng như tuyết của một người phụ nữ, nàng có bờ vai gầy, vòng eo tinh tế.
Người phụ nữ quỳ trên giường, quay mặt ra cửa, những đường cong trên cơ thể tuyệt đẹp.
Nàng hơi cúi đầu, mái tóc dài trên má xõa xuống, che gần hết khuôn mặt, chỉ để lại đôi môi đỏ mọng.
Mái tóc dài như mực, theo chuyển động mà bồng bềnh lên xuống, thi thoảng lại đung đưa qua lại. Đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, khẽ run rẩy, phát ra âm thanh thở dốc.
Hình ảnh vô cùng ấn tượng.
Dường như một mảng lớn màu sắc đang tràn vào mắt cô, Hứa Vĩ Vãn bước vào trong đó, hoa và lá đan xen lẫn nhau, ánh sáng lốm đốm đẹp đẽ vô cùng.
Cô không thể nhìn thấy khuôn mặt của nàng, cũng không thể nhìn thấy bất kỳ chi tiết nào, nhưng nàng chắc chắn là một phụ nữ rất xinh đẹp.
Đẹp như một tác phẩm nghệ thuật.
Ánh mắt kinh ngạc khiến trong lòng hưng phấn không thôi, bước chân của Hứa Vĩ Vãn hơi loạn, cô vội vàng quay mặt đi.
Hứa Vĩ Vãn bình tĩnh lại, không nhìn tình hình trong phòng nữa mà quay người, lặng lẽ đóng cửa lại.
Những tiếng thở hổn hển, tiếng nước và tiếng giao hợp đã được che đậy phần nào, Hứa Vĩ Vãn khôi phục như thường, không còn quan tâm nữa.
Cô tháo dây buộc tóc ở đuôi tóc, vuốt tóc lên trên, giơ tay kéo nhẹ, thay đổi một kiểu tóc mới.
Cô búi mái tóc ra sau, chuẩn bị cho công việc tiếp theo.
Hứa Vĩ Vãn rửa tay, cẩn thận lau sạch, rồi đi kiểm tra bộ sưu tập trong phòng.
Cô siêng năng dọn dẹp, không cần phải bảo trì quá thường xuyên.
Nội dung công việc lần này không nhiều, cô chỉ cần xử lý bụi bẩn, sắp xếp dụng cụ vào đúng chỗ. Khi quay người lại, làn váy của cô xẹt qua giá vẽ ở giữa phòng, Hứa Vĩ Vãn chợt dừng lại.
Bức tranh này đã bị bỏ lại ở đây rất lâu, nước sơn đã bị oxy hóa trở nên ố màu, mỗi nét cọ đều đầy bụi, có thể thấy rằng nó đã ở đây rất nhiều năm.
Một bức tranh phong cảnh còn dang dở.
Trên tường treo một bộ sưu tập tranh sơn dầu với nhiều màu sắc khác nhau, nét vẽ trẻ trung, non nớt hơn, tay nghề tuy tốt nhưng vẫn có một khoảng cách so với những tác phẩm được sưu tầm bởi các họa sĩ nổi tiếng.
Cô còn chưa động tới bức tranh, đây là lời quản gia truyền đạt giúp cho gia chủ.
Hứa Vĩ Vãn cụp mắt nhìn bức tranh, đầu ngón tay ở bên cạnh khẽ cử động.
Hồi lâu sau, cô mới nhớ ra công việc vẫn chưa xong, cô xoay người đi ra ngoài, đóng cửa lại như thói quen.
Sau khi xử lý xong bộ sưu tập tranh sơn dầu, Hứa Vĩ Vãn lại rửa tay, chuẩn bị chỉnh dây đàn piano trong phòng khách.
Cô rãi đi ngang qua căn phòng ở giữa, những giọng nói mơ hồ trong phòng ngày càng to và khàn hơn.
Cánh cửa đã đóng lại, không còn nhìn thấy người phụ nữ nữa, nhưng tâm trí Hứa Vĩ Vãn như trên mây, cô lại lần nữa ngửi thấy mùi hoa.
Có lẽ cô đã bị mắc kẹt trong sương mù giữa cánh đồng hoa, không bao giờ thoát ra được.
Mặt đất dưới chân cô phủ đầy hoa và lá, khiến bước đi của cô không trọng lượng, tâm trí cô tràn ngập khoảng không gian rộng lớn, màu sắc phong phú, còn người phụ nữ trông như một tác phẩm nghệ thuật.
*
Hứa Vĩ Vãn rót một cốc nước, nhẹ nhàng nhấp một ngụm để làm nhuận giọng, xoa dịu sự hỗn loạn trong lòng.
Sau khi điều chỉnh lại cảm xúc của mình, cô cầm cờ lê điều chỉnh âm, đi đến bên cây đàn piano đắt tiền.
Cô giơ tay lên để nâng tấm chắn trên cùng.
Tấm chắn trên cùng đè mạnh vào lòng bàn tay, Hứa Vĩ Vãn đỡ lấy tấm chắn bên trên, các mạch máu ở một bên cổ tay và mu bàn tay cũng lộ ra do bị tác dụng lực.
Hứa Vĩ Vãn có thân hình nhỏ nhắn, cổ tay gầy, nước da cực kỳ trắng, vậy nên mạch máu màu xanh lam không thể che giấu, lộ ra vẻ gợi cảm không thể chối cãi.
Nhưng đường nét trên khuôn mặt cô rất mềm mại duyên dáng, vậy nên không giống như đang dùng lực.
Để tránh làm hỏng bề mặt sơn, Hứa Vĩ Vãn duy trì lực, nhẹ nhàng cẩn thận hạ xuống, đặt nó vào đúng vị trí.
Cô cúi xuống và định kiểm tra các bộ phận bên trong nắp đậy trên cùng.
… Cô còn chưa có thời gian bảo trì cây đàn piano này, lần này cô mới có thời gian, muốn chỉnh lại nó một chút.
“Ah….”
Trong phòng lại phát ra một tiếng thở dốc.
Cảm xúc lại bị khơi dậy, đầu ngón tay của Hứa Vĩ Vãn dừng lại.