Chương 2:
Hứa Vĩ Vãn liếc mắt nhìn một cái, không nhìn thấy gì bất thường ngoại trừ bụi tích tụ.
Bây giờ sử dụng thiết bị hút bụi cũng không tiện lắm, dù sao hôm nay cô chỉ định điều chỉnh cơ bản, lần sau hút bụi cũng chưa muộn, Hứa Vĩ Vãn nghĩ.
Trong phòng đã không còn tiếng động, có lẽ đã kết thúc, Hứa Vĩ Vãn thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống trước dương cầm.
—— Cây đàn dương cầm đã ở yên đây rất lâu, không ai đụng vào nên có phần lạc nhịp, cô muốn xác nhận lại trước khi bắt đầu điều chỉnh.
Nếu đã kết thúc… Vậy hiện giờ nàng đánh nửa khúc nhạc, chắc không làm người kia sợ đâu nhỉ?
Thứ nhất, như vậy có thể nhắc nhở đối phương là có người tới; thứ hai, có thể giả vờ như mình không hề biết gì.
Hứa Vĩ Vãn giơ tay lên siết chặt cổ tay, cuối cùng đưa ra quyết định.
Đầu ngón tay ấn nhẹ một cái, phím đàn lún xuống, chỉ nghe một âm thanh rung lên.
Hứa Vĩ Vãn cau mày.
Quả nhiên, cây đàn piano này đã lâu không hoạt động , không hề được bảo trì hay điều chỉnh, âm thanh lúc này không hề giống những cây đàn piano bình thường.
Việc chỉnh lại quả thực không dễ.
Hứa Vĩ Vãn nhíu mày càng chặt hơn, giống như có hàng trăm ngón tay cào vào lòng, khiến cô đơ người ngồi trước đàn dương cầm.
Cô nhanh chóng điều chỉnh, vẻ mặt khôi phục lại như bình thường, cô thở phào nhẹ nhõm, thận trọng như đối xử với người mình yêu, nhẹ nhàng đặt ngón tay lên phím đàn.
Ngón tay khẽ cử động, giai điệu tiếp tục vang lên.
Càng chơi, Hứa Vĩ Vãn càng thấy bắt buộc phải điều chỉnh lại âm.
Nhưng chưa kịp đàn hết nửa bài, âm thanh khiến tâm tư của cô trở nên không yên lại vang lên.
Cách một cánh cửa phòng, cách nửa lối đi nhỏ, xuyên qua những nốt nhạc không ngừng nhún nhảy, chui vào trong tai một cách vô cùng rõ ràng.
Hứa Vĩ Vãn lại cau mày.
Những cảm xúc không thể giải thích nổi lên trong lòng.
Không biết tại sao, khi nãy nghe thấy tiếng đàn piano kỳ lạ cô cũng không thấy phiền lòng như vậy.
Hứa Vĩ Vãn nhắm mắt, động tác trên tay vẫn không ngừng.
Cô đang chơi cây đàn piano không đúng điệu này, đàn một bản nhạc “thất bại” mà trước kia cô chưa từng chơi, giữa âm thanh hoan ái mơ hồ, cô vẫn cứ tiếp tục.
Người trong phòng không quan tâm, người chơi đàn cũng không có lý do gì để dừng lại.
Tiếng đàn trôi nổi bất an, lông mày của Hứa Vĩ Vãn cứ nhíu chặt rồi lại thả lỏng, lực trên ngón tay có hơi mạnh… Nhịp điệu gần như mất kiểm soát.
Cô có thể chịu đựng được việc chơi một cây đàn piano không đúng giai điệu, nhưng cô không thể chấp nhận được những sai sót trong cách chơi của mình.
Cảnh tượng đó hiện rõ trong tâm trí cô.
Tấm lưng xinh đẹp không tì vết, mái tóc dài gợn sóng, trong ánh sáng mơ hồ, những đường cong nhấp nhô, nhẹ nhàng lay động của cô gái kia.
Nở rộ ra trông đẹp tột cùng.
Đừng nghĩ đến nữa. Hứa Vĩ Vãn tự nói với chính mình.
Tiếng đàn đột nhiên dừng lại, Hứa Vĩ Vãn dừng tay đứng dậy, tiếng rên rỉ mơ hồ trong phòng ngày càng lớn, chứng tỏ hoan ái đang đến hồi mãnh liệt nhất.
Vẻ mặt Hứa Vĩ Vãn bình tĩnh, cô đã quen với tình huống hiện tại, cô bỏ ngoài tai mà tập trung toàn bộ sự chú ý vào cây đàn piano trước mặt.
Hứa Vĩ Vãn cúi người cầm lấy bộ điều âm, điều chỉnh lại phần chốt, chăm chú lắng nghe cao độ.
Lặp đi lặp lại vài lần trước khi chuyển sang giai điệu tiếp theo.
Cô cực kỳ kiên nhẫn, đến khi chỉnh xong tất cả các phím, trên trán cô đã đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Hứa Vĩ Vãn không quan tâm, cô xác nhận lại kết quả điều chỉnh trước khi đặt bộ điều chỉnh xuống.
Cô lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán, lau đi lớp bụi mỏng trên đầu ngón tay rồi lại ngồi xuống trước cây đàn.
Cô lại chơi đàn.
Với cây đàn piano đã cũ nhưng đắt tiền, tuyệt đẹp và có giai điệu phù hợp này.
Cô chơi một bản nhạc thuận tay nhất, âm thanh piano trong trẻo và đẹp đẽ tuôn ra từ dưới ngón tay cô, trộn với tiếng rên yếu ớt, hòa quyện thành một bản hòa tấu buổi chiều trong tiết trời giữa hè.
*
Rốt cuộc sai ở điểm nào?
Chơi xong một đoạn, Hứa Vĩ Vãn dừng lại một chút, cô vẫn cảm thấy đàn này chưa được chỉnh hoàn hảo. Tiếng nhạc vang lên khác xa với mức bình thường.
Nhưng cao độ đúng, âm sắc cũng rất hoàn hảo… Rốt cuộc sai ở điểm nào chứ?
Hứa Vĩ Vãn tiếp tục đàn, cô đang chơi một giai điệu mới mẻ, nhưng những hình ảnh trong đầu cô cứ quay cuồng liên tục.
Bóng dáng và bờ vai trần cô không tài nào quên nổi, thần hồn điên đảo.
Từ trước đến nay, trong lòng Hứa Vĩ Vãn luôn rất bình tĩnh, đặc biệt là trong vấn đề tình cảm, đây là lần đầu tiên cô rơi vào tình huống như vậy.
Đúng là rất lạ.
“Ah……”
Một tiếng rên khe khẽ khiến Hứa Vĩ Vãn kinh ngạc ngước mắt lên.
Đó không phải là âm thanh xung quanh, mà là ký ức vừa rồi, đột nhiên từ tận đáy lòng trào lên, lao thẳng lên đỉnh đầu, như ù ù bên tai, khiến vành tai của cô trở nên nóng bừng.
Vậy những âm thanh trong phòng thì sao?
Lúc này, Hứa Vĩ Vãn mới nhận ra hơi thở ái muội trong phòng đã ngừng lại.
Tiếng thở dốc biến mất, tiếng đàn cũng dừng lại.
Hứa Vĩ Vãn không để ý lắm, cô ngừng chơi đàn, đứng dậy.
Cô giơ tay lên giữ tấm chắn trên cùng, lần này công việc điều chỉnh đã kết thúc.
*
Lúc Nguyễn Thanh Nùng chạy tới, cảnh tượng mà nàng nhìn thấy chính là như vậy.
Một cô gái mặc váy trắng đứng trong phòng khách, cơn gió nhẹ mùa hè ùa vào qua khung cửa sổ hé mở, khiến làn váy của cô bay phấp phới.
Người phụ nữ này có dáng người mảnh khảnh, những đường cong cơ thể được bọc trong một chiếc váy mùa hè mềm mại, khiến cô trông càng cao và gầy hơn.
Nước da trắng nõn, vòng eo thon thả, giống như uốn nhẹ một cái cũng có thể khiến cô bị thương.
Một sinh viên đại học sạch sẽ, yếu đuối, trên người đầy hơi thở nghệ thuật.
Một bóng dáng khiến Nguyễn Thanh Nùng sững sờ hồi lâu.
Nàng chăm chú nhìn, cố gắng nhìn rõ khuôn mặt của thiếu nữ, nhưng người phụ nữ vừa quấn lấy nàng say đắm trên giường cũng chạy theo nàng.
Nguyễn Thanh Nùng không hề để ý, tất cả lực chú ý của nàng đều tập trung vào cô gái trước mặt.
Nhà của nàng ở ngay bên cạnh đại học Đan Vân, người duy nhất có thể tự do ra vào nơi này chính là người thuê nhà xa lạ kia.
Nguyễn Thanh Nùng đang định bước tới thì người phụ nữ phía sau nàng lại quấn lấy nàng.
“A.” Người phụ nữ ‘xa lạ’ không rõ danh tính ôm lấy nàng từ phía sau, “Cô không định làm nữa sao?”
Nguyễn Thanh Nùng không trả lời.
Hôm nay bọn họ mới gặp mặt, nhìn nhau trao đổi mấy câu, liền xác định thuộc tính của nhau.
Tình cờ là gần chung cư, nên nàng quyết định về đây làm một hiệp.
Nhìn cách Nguyễn Thanh Nùng nhìn chằm chằm vào thiếu nữ kia, khác xa với người phụ nữ trên giường lúc nãy.
Người phụ nữ vòng tay ôm lấy cổ Nguyễn Thanh Nùng, đặt một nụ hôn mơ hồ lên thái dương cô.
… Hiếm thấy một người phù hợp với sở thích của nàng như thế này.
Vô cùng xinh đẹp quyến rũ.
Mặc dù đáng tiếc, nhưng phụ nữ cũng hiểu chuyện, cô ta thở dài:
“Hiểu rồi. Cô đang nhìn mục tiêu mới sao?”
Hứa Vĩ Vãn chú ý đến động tĩnh bên này, đầu tiên cô cẩn thận đặt tấm chắn trên cùng trong tay xuống, sau đó mới nhìn sang bên này.
Cuối cùng Nguyễn Thanh Nùng đã có thể nhìn rõ khuôn mặt của cô.
Một khuôn mặt rất đẹp.
Ở độ tuổi trẻ trung và tràn đầy sức sống, khuôn mặt của cô vô cùng xinh đẹp, sạch sẽ, không chút bụi bẩn, toát lên vẻ bình yên khó tả.
Nguyễn Thanh Nùng lại ngây người.
Người phụ nữ quay trở lại phòng lần nữa, sau khi bước ra, cô ta đã ăn mặc chỉnh tề, nhưng dục vọng của vẫn không hề giảm bớt.
Cô ta đi ngang qua Nguyễn Thanh Nùng, vuốt ve phần lưng của Nguyễn Thanh Nùng đầy ẩn ý.
“Đi đây, có duyên gặp lại.”
“Tạm biệt.” Nguyễn Thanh Nùng không có thời gian quan tâm tới cô ta, chỉ tùy ý đáp lại.
Cánh cửa mở ra rồi đóng lại, thiếu đi một người, bầu không khí càng trở nên kỳ dị hơn.
Hứa Vĩ Vãn lặng lẽ nhìn người phụ nữ trước mặt.
Lúc ra ngoài nàng đi hơi vội nên chỉ mặc một chiếc váy ngủ, phần cổ rộng không che được nhiều, để lộ ra một mảng da thịt lớn trước ngực.
Có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét mềm mại như quả bông bên trong.
Ánh mắt của Hứa Vĩ Vãn chậm rãi chuyển động, cô ngước lên nhìn, cuối cùng dừng lại ở khuôn mặt của người phụ nữ.
Vừa định mở miệng nhắc nhở thì người phụ nữ đã đến trước mặt cô.
“Lúc này người chơi đàn piano là cô đúng không?”
Nguyễn Thanh Nùng thẳng thắn hỏi.
Giọng điệu của nàng bay bổng, có hơi thiếu kiên nhẫn, đột nhiên khiến người ta cảm thấy người này khá mạnh mẽ và khó gần.
Rất khác so với hình ảnh mà cô vừa nhìn thấy trước đó.
Nghe thấy những lời này, Hứa Vĩ Vãn hơi nhướng mày.
Cô gật đầu, “Tôi đang điều chỉnh lại âm, xin lỗi cô.”
Nguyễn Thanh Nùng vẫn nhìn chằm chằm vào cô, giọng điệu như đang chất vấn, ánh mắt cực kỳ mạnh mẽ.
Có vẻ như nàng đang muốn moi thêm những thông tin hữu ích có thể phân tích được từ cô gái mà lần đầu tiên mình gặp này.
Vẻ mặt Hứa Vĩ Vãn vẫn rất bình tĩnh, cô nhìn nàng, cao giọng nói: “Hả?”
“Đàn thêm lần nữa.” Nguyễn Thanh Nùng lại tiến về phía trước nửa bước.
Khoảng cách giữa hai người nhanh chóng được rút ngắn lại, gần đến mức Hứa Vĩ Vãn có thể ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt của đối phương.
Là mùi nước hoa? Sữa tắm? Hay đó là hương thơm vốn có trên cơ thể của người phụ nữ xinh đẹp và mạnh mẽ này?
Chỉnh âm đã xong, tấm chắn trên cùng đã được đóng lại, lẽ ra Hứa Vĩ Vãn nên từ chối yêu cầu vô lý của người phụ nữ xa lạ này.
Sau khi nhìn nhau được hai giây, Hứa Vĩ Vãn khép mi dưới lại, vuốt mái tóc rối bù trên má rồi nhấc nắp đàn piano lên lần nữa.
Ánh mắt cô đã rời khỏi Nguyễn Thanh Nùng, thản nhiên nhắc nhở: “Cô thay quần áo đi.”
Nguyễn Thanh Nùng không quan tâm, dường như rất kiên trì muốn cô chơi piano.
Hứa Vĩ Vãn nhắm mắt lại, bóng dáng phía sau lại hiện lên trong đầu nàng.
Hình bóng quyến rũ, mơ hồ, thậm chí là từng tên rên rỉ trên giường, đều khắc sâu vào đáy lòng cô.
Hứa Vĩ Vãn tỏ ra thờ ơ, nhưng trái tim cô không còn trong sáng nữa.
Đây là lần đầu tiên.
Cô ngồi trước cây đàn piano, không tìm được cảm giác tin tưởng khi chơi đàn như trước nữa.
Tay cô rơi xuống những phím đàn trắng tinh, nhưng trong đầu lại là hình ảnh xinh đẹp quyến rũ kia.