Chương 3:
Tiếng đàn piano lại vang lên, lập tức thu hút sự chú ý của Nguyễn Thanh Nùng.
Ánh mắt của cô run lên, vẻ mặt cũng giãn ra, thả lỏng giống như nhìn thấy một ảo ảnh quá xinh đẹp.
Nguyễn Thanh Nùng đắm chìm trong bản nhạc piano trong lành dễ chịu, cô như mê đắm nhìn thiếu nữ đang đánh đàn piano của mình.
Nhìn những đầu ngón tay đang nhảy múa, nhìn sườn cổ được ánh mặt trời chiếu đến phát sáng của nàng, cuối cùng ánh mắt lưu luyến dừng lại trên khuôn mặt của Hứa Vĩ Vãn.
Tiếng đàn uyển chuyển nhẹ nhàng, nhất thời khiến Nguyễn Thanh Nùng bình tĩnh hơn.
Giống như sương mù dày đặc cuối cùng cũng tan đi, bầu trời sáng trở lại, sự si mê trong mắt cô dần dần biến mất, trong lòng cũng không còn giống một mớ hỗn độn nữa.
Không màng có vô lễ hay thiếu tôn trọng người chơi đàn hay không. Cô ưỡn người, dựa vào cạnh đàn piano, nhàn nhã lắng nghe Hứa Vĩ Vãn chơi đàn.
Nguyễn Thanh Nùng ở chỗ cao, ánh mắt từ trên nhìn xuống người thuê nhà đang nhắm mắt chơi đàn, làm càn mà đánh giá nàng.
Hứa Vĩ Vãn đã đàn gần hết bài, tiếng đàn dần dần yếu đi.
Cảm giác hưng phấn khi làm quen với sự xuất hiện của tiếng đàn piano đã hoàn toàn mất đi, đến vài nốt cuối cùng, Nguyễn Thanh Nùng nhếch môi lên.
Cô kéo cổ áo, sắc xuân trong mắt vẫn chưa tiêu tan, vẻ mặt có hơi mơ hồ.
“Nguyễn Thanh Nùng.” Cô giới thiệu họ tên của mình trước, “Là tên của tôi.”
Sau khi chơi xong nốt cuối cùng, Hứa Vĩ Vãn nhanh chóng mở mắt ra.
Nguyễn, Thanh, Nùng.
Trong lòng chậm rãi lặp lại ba chữ này, giống như vừa nhai được cùi hoa ngọt ngào.
Hứa Vĩ Vãn khẽ mỉm cười, đang định đứng dậy thì lại bị Nguyễn Thanh Nùng đẩy ngồi lại ghế đàn.
Trên người người phụ nữ được bao phủ bởi mùi hương lành lạnh, cô cúi người, mái tóc xõa xuống, vạt áo rộng mở.
“Còn cô thì sao?”
Cô tiến đến rất gần, gần đến mức đủ để nhìn thấy đuôi mắt hơi nhướng lên và ánh sáng lấp lánh dưới hàng mi của nàng.
Dái tai của Hứa Vĩ Vãn tê dại, phần da sau lưng trở nên căng chặt.
Nguyễn Thanh Nùng. Hứa Vĩ Vãn ngước mắt nhìn cô, cảm nhận được ám chỉ rõ ràng của người phụ nữ.
Vấn đề mà Nguyễn Thanh Nùng xem nặng, lại bị nàng nhẹ nhàng buông xuống, khuôn mặt lạnh lùng nhoẻn miệng cười, lễ phép trả lời Nguyễn Thanh Nùng.
“Hứa Vĩ Vãn.”
“Nếu tôi không nhầm thì tên tôi chắc hẳn có trong hợp đồng thuê nhà.”
Ánh mắt của Nguyễn Thanh Nùng vẫn còn vương vấn trên khuôn mặt của nàng, ánh mắt vô cùng hứng thú, nhưng cũng có chút mơ hồ khó diễn tả.
Rất mâu thuẫn.
Nguyễn Thanh Nùng ồ một tiếng, dáng vẻ lơ đãng, nhưng ánh mắt mang tính xâm lược, cô thản nhiên nói tiếp: “Cô là người thuê nhà của tôi.”
Vẻ mặt của Hứa Vĩ Vãn vẫn không hề thay đổi, nàng đón nhận ánh mắt đánh giá của người phụ nữ, lên tiếng trả lời: “Đúng vậy.”
Hứa Vĩ Vãn đối diện với Nguyễn Thanh Nùng nhưng vẫn mảy may không lùi bước, mãi đến lúc gần như bị người phụ nữ ôm vào lòng.
Bốn phía xung quanh đều tràn ngập mùi hương của người bạn cùng phòng lần đầu tiên mà nàng gặp, hương thơm nồng nàn như đan thành một tấm lưới, trói buộc nàng vào đó, những bông hoa đủ màu sắc mọc ra từ tấm lưới, hùng hổ quấn lấy nàng.
Hứa Vĩ Vãn vẫn ngồi thẳng, “Vậy cô chủ nhà này, cô có thể thả tôi ra được không?”
Nguyễn Thanh Nùng nghe xong, ánh mắt khẽ chuyển động.
Cô vốn tưởng người này cũng như đoá hoa trên cao, trăng sáng hay gió nhẹ gì cũng không chạm được tới, nhưng không ngờ, cô gái tưởng chừng như yếu đuối này lại ẩn chứa một khía cạnh thú vị hơn dưới hơi thở đầy văn nghệ của mình.
Nếu nhìn kỹ ánh mắt của nàng không hề dịu dàng và vô hại như vẻ bề ngoài.
Nguyễn Thanh Nùng bắt được nửa phần xúc động nóng lòng muốn thử, cô mỉm cười ngọt ngào.
“Cô vừa ngắt lời tôi.” Cô không hề e dè mà đề cập đến chuyện vừa rồi.
“Cô có muốn làm chuyện đó không?”
Những lời nói thẳng thắn, hình ảnh khiến nàng tâm phiền ý loạn lại hiện lên, Hứa Vĩ Vãn nghĩ đến bóng lưng của Nguyễn Thanh Nùng khi nãy, ánh mắt hơi tối sầm lại.
Nguyễn Thanh Nùng vẫn luôn nhìn cô gái trước mặt, giống như muốn đang nhìn một người khác xuyên qua nàng, từ khuôn mặt đến ánh mắt, cho đến khí chất của nàng.
Rất giống nhau.
Nhưng cô luôn tỉnh táo và biết người trước mặt chính là người thuê nhà của mình, một sinh viên đại học tên là Hứa Vĩ Vãn.
Vẻ ngoài của nàng chỉ là ngụy trang. Nguyễn Thanh Nùng biết nàng cũng không hề dao động, nàng nhìn cô, nghe được lời ám chỉ của cô, ánh mắt của nàng trở nên rất nguy hiểm.
Hoàn toàn không phải dáng vẻ xa cách thờ ơ mà cô nhớ nhung.
Nhìn giống như người đó, nhưng lại không phải người đó.
Nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt Hứa Vĩ Vãn, Nguyễn Thanh Nùng vốn tưởng mình sẽ nhận được một câu trả lời mang tính khẳng định.
Nhưng Hứa Vĩ Vãn nhanh chóng trở lại bình thường, giống như một yêu nữ dễ xúc động lập tức cải trang và trở lại phong thái điềm tĩnh thường ngày.
“Không.” Hứa Vĩ Vãn nhẹ nhàng lắc đầu, nàng đứng dậy, thoát khỏi vòng tay của cô.
“Tôi về phòng trước, lần sau chúng ta sẽ nói chuyện.”
Nguyễn Thanh Nùng vẫn đứng nguyên tại chỗ, một lúc lâu sau cô mới nhận ra mình đã bị từ chối.
Cô uể oải khoanh tay lại, không khỏi bật cười.
Làm bộ làm tịch.
Nhưng rất thú vị.
Nguyễn Thanh Nùng dựa vào chiếc đàn piano, yên lặng một lát, nụ cười trên môi dần dần biến mất, cô chậm rãi nhắm mắt lại.
Vẻ mặt người phụ nữ không vui cũng không buồn, giống như một bức tượng vô hồn.
*
Cuộc gặp gỡ đầu tiên với Nguyễn Thanh Nùng ngắn ngủi như gặp sao băng, kể từ ngày đó, Hứa Vĩ Vãn cũng không gặp lại cô.
Cuộc sống đã quay trở lại quỹ đạo ban đầu, Hứa Vĩ Vãn cũng không để tâm, nhưng những lúc cảm thấy trống rỗng, nàng lại không nhịn được mà nhớ lại bóng lưng đó.
Nàng chưa bao giờ để ý một người nhiều đến vậy. Rất nhiều người theo đuổi nàng, cuộc đời nàng cũng gặp không ít người đẹp, nhưng không người nào khiến nàng để tâm, nghĩ đến nhiều như vậy.
Không thể phủ nhận Nguyễn Thanh Nùng rất xinh đẹp, đẹp đến nghẹt thở, vô cùng xinh đẹp.
Nhưng đây không phải là lý do khiến cô nhớ đến nàng.
Sự để ý này giống như… Vận mệnh cố ý an bài.
Giống như nàng nên ở chỗ này, nhìn thấy Nguyễn Thanh Nùng xinh đẹp như vậy, sau đó khắc ghi trong lòng, chờ đợi lần sau gặp lại.
Có phải là định mệnh?
Ý tưởng này vừa mới xuất hiện, Hứa Vĩ Vãn đang đọc sách đột nhiên ngước mắt lên. Nàng nghiêng đầu, mái tóc dài như dải lụa xõa qua thắt lưng, vẻ mặt có hơi bối rối.
Nguyễn, Thanh, Nùng.
Lông mày của Hứa Vĩ Vãn giật giật, lại nghe thấy phía xa có tiếng sấm rền vang lên, ngẩng đầu nhìn thấy trên bầu trời mây đen cuồn cuộn, gió lớn vô cùng.
Khí hậu vào mùa hè thật kỳ lạ.
Hứa Vĩ Vãn đặt cuốn sách trong tay xuống, nàng duỗi thẳng chân, dựa vào bức tường, nhìn lên bầu trời xa xăm.
Khi những đám mây xám bắt đầu nổi lên, lại có tiếng sấm rền vang lên, Hứa Vĩ Vãn thu tầm mắt, thả đôi chân trần xuống đất.
Nàng quay người rời đi, để lại tấm lưng trắng xóa như làn khói.
Trời sắp mưa.
*
Cơn mưa đến rất nhanh.
Hạt mưa rơi xuống mái hiên phát ra tiếng tanh tách, mạnh đến mức muốn phá hủy mọi thứ mà nó tiếp xúc.
Hứa Vĩ Vãn rót một ly sữa, ngồi co chân trên ghế sô pha trong phòng khách, giơ tay bật TV.
Trên điện thoại hiện lên thông báo cảnh báo mưa bão, nàng liếc nhìn một cái, nhưng không để ý.
Lúc này tiếng ổ khóa vang lên, Hứa Vĩ Vãn quay đầu nhìn sang, chỉ thấy một người phụ nữ duyên dáng đang đứng ở cửa.
Người phụ nữ đứng ngược sáng, cô mặc chiếc váy bó sát, tôn lên những đường cong cơ thể đầy đặn.
Ánh mắt của Hứa Vĩ Vãn vẫn rất bình tĩnh, mặc dù không thấy rõ mặt người phụ nữ, nhưng Hứa Vĩ Vãn biết người kia chính là Nguyễn Thanh Nùng.
Nguyễn Thanh Nùng bước vào cửa, thuận tay thả đôi giày cao gót đang cầm trên tay xuống, cô bước từng bước một dưới ánh đèn.
Cuối cùng nàng cũng có thể nhìn rõ Nguyễn Thanh Nùng.
Chiếc váy sườn xám màu tối thêu hoa hải đường, tôn lên khí chất quyến rũ, xinh đẹp.
Hứa Vĩ Vãn thấy chiếc váy này rất hợp với cô, nhưng nàng không khỏi lo lắng cho Nguyễn Thanh Nùng.
Hình như cô dầm mưa đến đây, cả người đã ướt sũng, mái tóc dài không ngừng nhỏ nước, dính vào má và cổ.
Chật vật không thôi, nhưng lại mang một dáng vẻ khác.
“Nguyễn tiểu thư.” Hứa Vĩ Vãn nhẹ giọng mở miệng.
Xuất phát từ sự lịch sự, nàng bước xuống dưới sô pha, chào hỏi Nguyễn Thanh Nùng. “Sao mưa lớn thế này mà cô lại đến đây?”
“Đi tắm rồi thay quần áo trước đi.” Nói đến đây, Hứa Vĩ Vãn dừng lại, nhịn không được hỏi: “Ở đây có quần áo để thay sao?”
Nguyễn Thanh Nùng thật sự rất thần bí, nàng chưa bao giờ nhìn thấy cô trong căn hộ, điều này khiến Hứa Vĩ Vãn cảm thấy rất lo lắng, nghĩ rằng dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng có thể mặc đồ của nàng…
Nàng đang định đưa ra đề nghị thì chợt nhớ tới mấy ngày trước Nguyễn Thanh Nùng đã tới đây, rõ ràng sau khi tắm xong, cô đã thay váy ngủ để đi ngủ.
Trong phòng nên có quần áo dự phòng.
Nghĩ đến đây, Hứa Vĩ Vãn bỏ qua những lo lắng này, đi đến chỗ Nguyễn Thanh Nùng, cúi xuống giúp cô lấy dép.
Đang định mở tủ giày thì người phụ nữ vốn yên lặng đột nhiên đưa tay ra.
Nắm lấy cổ tay của nàng.
Nguyễn Thanh Nùng đội mưa đến, nhiệt độ cơ thể có hơi thấp, cho dù chỉ là nhiệt độ ở lòng bàn tay, nhưng vẫn khiến Hứa Vĩ Vãn cảm thấy cổ tay hơi lạnh.
Nàng duy trì tư thế cúi người, nhìn sang một bên.
Trong sảnh không đủ ánh sáng, chỉ có thể nhìn thấy đường nét mơ hồ, khiến khuôn mặt Nguyễn Thanh Nùng càng thêm lộng lẫy.
Đôi môi đỏ mọng đó thật đẹp, lúc hé mở phát ra một giọng nói khàn khàn mềm mại.
Nguyễn Thanh Nùng khàn giọng gọi tên nàng.
“Hứa… Vĩ Vãn?”