Chương 4:
Cánh cửa hướng vào bên trong căn hộ, tiếng mưa ban đầu cũng như đang ở rất xa.
Lối vào nhỏ hẹp khiến không gian càng thêm yên tĩnh.
Yên tĩnh đến mức Hứa Vĩ Vãn có thể nghe rõ từng chi tiết trong giọng nói của Nguyễn Thanh Nùng.
Hình như Nguyễn Thanh Nùng không nhớ rõ tên nàng, cô nghĩ mãi, mới chần chờ gọi tên nàng ra.
Hứa Vĩ Vãn cũng không quan tâm lắm.
Mưa to trút xuống, sấm sét cuồn cuộn, khi màn đêm buông xuống, người phụ nữ xinh đẹp này vội vàng xuyên qua màn mưa đến đây.
Mặc dù chưa tiếp xúc quá nhiều, nhưng Hứa Vĩ Vãn vẫn có thể đoán được thân phận của Nguyễn Thanh Nùng.
Căn hộ nằm ở vị trí đắc địa, đồ trang trí cũng thuộc loại rất đắt, mọi việc đều có quản gia lo liệu, rồi những bộ sưu tập quý hiếm kia… Có thể tưởng tượng, nhà Nguyễn Thanh Nùng thuộc dạng không tầm thường.
Tiểu thư nhà giàu cơm bưng nước rót, lúc này khoác theo mưa lạnh, chân trần bước vào căn nhà như một mụ phù thủy về đêm.
Có lẽ gặp phải chuyện gấp nên mặc kệ trời mưa to mà đi thẳng tới đây.
Có thể tưởng tượng ra, Nguyễn Thanh Nùng không chỉ bị giới hạn ở hai từ xinh đẹp, mà cô còn có thể làm những chuyện không phù hợp với hình tượng của mình, đồng thời còn thích nói thẳng những điều mình muốn nói.
Giống như ngày hôm đó, cô bất ngờ xuất hiện trong căn hộ này với bạn giường của mình, đột nhiên ra lệnh cho nàng chơi piano thêm lần nữa.
Phong thái tự do làm việc bừa bãi vô tư của Nguyễn Thanh Nùng thật sự khiến người khác yêu thích, vậy nên Hứa Vĩ Vãn trong lúc vô tình cũng dung túng nhiều hơn.
Hứa Vĩ Vãn nghĩ những điều bất thường này có lẽ là do Nguyễn Thanh Nùng đủ đẹp để gọi là nghệ thuật.
Nghệ thuật xuất sắc không gì sánh được đương nhiên sẽ thu hút được sự yêu thích đặc biệt của mọi người.
*
“Nguyễn tiểu thư.” Hứa Vĩ Vãn rút tay ra, giọng nói vô thức trở nên nhỏ nhẹ. “Cô không sao chứ?”
Nguyễn Thanh Nùng không trả lời ngay, cô ngồi ở chỗ cao, cúi đầu, cụp mi, mái tóc dài xõa xuống, khiến người khác không đoán được biểu cảm trên khuôn mặt.
Hứa Vĩ Vãn chỉ có thể nhìn thấy đôi môi đỏ mọng tuyệt đẹp đó, trông giống như một bông hồng có gai nở rộ giữa đêm.
Nguy hiểm nhưng lại rất hấp dẫn.
Nguyễn Thanh Nùng yên lặng hồi lâu, sau đó khóe môi đột nhiên nhếch lên, lộ ra một nụ cười xinh đẹp.
“Tôi rất ổn.”
Cô nhận lấy đôi dép từ trong tay Hứa Vĩ Vãn, hơi vặn eo, uể oải bước vào nhà, “Đêm nay tôi ở lại đây, cô có tiện không?”
Hứa Vĩ Vãn đi theo phía sau cô, thấy chiếc sườn xám bị mưa ướt, bám vào da thịt cô.
Nguyễn Thanh Nùng đi về phía trước, từng bước một, vòng eo, mông… Lắc đều, mọi đường nét đều gãi đúng chỗ ngứa.
Hứa Vĩ Vãn hơi cụp mắt xuống, nhìn vào bắp chân trắng như ngọc của người phụ nữ.
Nước mưa thấm vào khiến nó phát sáng, dưới ánh đèn càng thêm xinh đẹp, cuối cùng ánh mắt của nàng dừng lại trên gót chân nhấp nhô một lát.
Mắt cá chân của cô không quá trắng, mà hơi hồng, một màu khiến người ta nhìn thấy là khó quên.
Ánh mắt của Hứa Vĩ Vãn sáng lên, nàng chợt nhận ra người này không phải là một bức tượng mà là một mỹ nữ mềm mại bằng xương bằng thịt.
Tạo hóa thật sự quá tuyệt vời.
*
“Không sao.” Hứa Vĩ Vãn thu hồi tầm mắt, đón Nguyễn Thanh Nùng vào phòng khách.
Nguyễn Thanh Nùng bước từng bước một vào trong, nhìn thấy sữa trên bàn, cô dừng lại, quay đầu nhìn.
Nụ cười trên môi cô lười biếng, dưới màn đêm bao phủ, giống như đang lay động.
“Uống sữa trước khi đi ngủ?”
Hứa Vĩ Vãn gật đầu.
Nguyễn Thanh Nùng lại mỉm cười, nhìn thấy thùng rác bên cạnh, lần này cô cũng không quay đầu lại, chỉ lẩm bẩm mấy tiếng.
“Trẻ em ở độ tuổi này đều thích nhãn hiệu sữa này hả?”
Hứa Vĩ Vãn nghe không rõ, cũng không hỏi lại, nàng tiện tay cầm giẻ lau bàn đi theo Nguyễn Thanh Nùng, lau vết nước trên sàn gạch.
Khi nàng ngẩng đầu, Nguyễn Thanh Nùng đã cầm ly sữa của nàng lên.
“Tôi uống được không?”
Hứa Vĩ Vãn giật mình, nhìn biểu cảm trên mặt Nguyễn Thanh Nùng. Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng dường như nàng nhìn thấy trên khuôn mặt xinh đẹp đó mang theo chút làm nũng.
Không phải giả bộ làm nũng, mà là biểu cảm tự nhiên, giống như cầu xin nàng để cô uống ly nước này.
Dáng vẻ của Nguyễn Thanh Nùng quá tuỳ ý, giống như người mà cô đang tiếp xúc không phải là người xa lạ mới gặp nhau một lần, mà giống như người bạn cũ nhiều năm mới gặp lại.
Người phụ nữ vừa gọi nàng là trẻ con giờ đây giống như một cô gái trong sáng, ngây thơ.
Điều này rất mâu thuẫn nhưng lại hài hòa một cách khó hiểu.
Hứa Vĩ Vãnđè nén sự kỳ lạ trong lòng, giả vờ như Nguyễn Thanh Nùng say, nàng đuổi theo cô, trả lời: “Ly này tôi vẫn chưa uống, nếu cô không phiền.”
Vừa dứt lời, Nguyễn Thanh Nùng liền giơ tay lên, nhấp một ngụm rồi nhét lại vào tay Hứa Vĩ Vãn.
Cô liếm môi, nhẹ nhàng nỉ non: “Vẫn là hương vị cũ.”
“Tôi đi tắm trước.” Nguyễn Thanh Nùng ra hiệu cho nàng: “Đợi tôi tắm xong đã nha?”
Hứa Vĩ Vãn vẫn không đoán được tâm trạng của người phụ nữ này khi giao tiếp với mình, nhưng nàng nhận ra Nguyễn Thanh Nùng không còn bừa bãi như trước nữa nên mới để mặc cô.
“Được.” Hứa Vĩ Vãn cầm cái ly trong suốt trên tay, ngón tay cái chậm rãi vuốt ve đường viền cứng dưới đáy ly, gật đầu đồng ý.
Khi Nguyễn Thanh Nùng bước vào phòng tắm, Hứa Vĩ Vãn vẫn đứng đó, nhìn chằm chằm vào ly sữa trong tay.
Nguyễn Thanh Nùng uống say, cô tô son màu sáng nhưng không để lại dấu vết.
Tất cả những gì còn lại là cái ly bị lật ngược, với sữa nhuộm trắng nửa bên trong thành cốc.
Hứa Vĩ Vãn dừng lại, sau đó đặt cái ly trở lại bàn trà.
Sau khi lau sạch vết nước mưa từ lối vào phòng khách, nàng ngồi lại trên ghế sô pha, nhìn vào chiếc TV trước mặt.
Không biết tại sao, nàng lại làm theo lời Nguyễn Thanh Nùng nói, ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này chờ cô tắm rửa xong.
Hứa Vĩ Vãn chán nản chuyển kênh, nhưng cũng không để ý tới chương trình đang phát cái gì.
Những cảnh vừa xảy ra được chiếu đi chiếu lại trong đầu nàng, khiến trong lòng Hứa Vĩ Vãn trở nên rất loạn, không tài nào tập trung được.
Một lúc lâu sau, ánh mắt nàng chậm rãi di chuyển, dừng lại ở ly sữa.
Hứa Vĩ Vãn hơi mím môi.
*
Nguyễn Thanh Nùng tắm cũng khá nhanh, chẳng mấy chốc đã ra ngoài với mái tóc ướt sũng.
Lúc này đã là nửa đêm, màn mưa che đậy hết ánh mặt trời, tấm rèm cửa buông nửa chừng, chỉ có thể nhìn thấy những hạt mưa rơi trên kính cửa sổ.
Ánh sáng hơi mờ.
Nguyễn Thanh Nùng đến ngồi bên cạnh nàng, cô không nói gì, chỉ nhẹ nhàng lau mái tóc đã khô một nửa.
Không hiểu tại sao khoảnh khắc này lại rất ấm áp, người đầu tiên chịu không nổi chính là Hứa Vĩ Vãn.
… Nàng cũng không ngờ mình lại trở nên bất ổn như vậy.
Hứa Vĩ Vãn nhìn sang bên cạnh, thấy người phụ nữ chỉ quấn một chiếc khăn tắm, mái tóc đen, đôi môi đỏ, làn da trắng như tuyết, một đôi mắt to tròn long lanh hiện ra trong mắt nàng, Hứa Vĩ Vãn giật mình, rồi vội vàng nhìn đi chỗ khác.
Nhất thời, nàng quên hết những gì mà mình muốn nói.
Nàng lại nhìn về phía TV.
Thấy nàng như vậy, Nguyễn Thanh Nùng không nhịn được mà bật cười, cô buông chiếc khăn tắm trong tay xuống, cuối cùng chủ động lên tiếng, phá vỡ thế bế tắc.
“Sao cô không uống sữa?” Cô thản nhiên nói, hoàn toàn không nhắc đến khi nãy mình đã uống ly sữa của nàng.
Quá thoải mái và quá thân mật, điều đó vô hình trung khiến khoảng cách trở nên gần gũi hơn rất nhiều.
Giống như họ sinh ra để ở cạnh nhau như thế này, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của nhau, việc họ chia nhau hay uống chung một cốc sữa là chuyện bình thường.
Hứa Vĩ Vãn đã bình tĩnh lại, vẻ mặt nhàn nhạt, nhìn người phụ nữ bên cạnh. “Tôi tưởng cô muốn uống.”
Nguyễn Thanh Nùng mỉm cười lắc đầu, “Uống đi.”
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của Hứa Vĩ Vãn lóe lên, như là thầm nghĩ trong lòng bay lên trời, không đáp lại mà chỉ đưa tay nhận lấy ly sữa.
Viền ly chạm vào môi nàng, Hứa Vĩ Vãn nhấp nhẹ, nuốt từng ngụm nhỏ.
Đó là một cử chỉ tao nhã nhưng cũng đầy ngoan ngoãn mà nàng không hề hay biết.
Nàng không hề để ý rằng Nguyễn Thanh Nùng ở bên cạnh đang nghiêm túc nhìn nàng uống sữa.
Người phụ nữ một tay chống cằm, ánh mắt hơi cong ẩn giấu nụ cười mỉm, dáng vẻ có chút ngây thơ, hoàn toàn khác với hình ảnh Nguyễn Thanh Nùng thể hiện trước đó.
Vẻ mặt cô nhẹ nhàng, giống như chỉ đơn giản là đang thưởng thức, nhưng cũng như thể đang phân tâm, nghĩ đến điều gì đó không tiện bày tỏ.
Vẻ mặt cô mơ hồ khó phân biệt, giống như đang vui vẻ, nhưng cũng tựa như cô đơn, trong không khí có chút hoài niệm.
Lúc Hứa Vĩ Vãn uống xong, đặt chiếc ly rỗng trở lại trên bàn trà, Nguyễn Thanh Nùng lại nghiêng người.
“Chúng ta xem TV một lát đi.” Hai người ngồi cạnh nhau, giọng nói dịu dàng của Nguyễn Thanh Nùng từ bên cạnh truyền đến.
Hứa Vĩ Vãn không từ chối cô, thậm chí còn lặng lẽ ngồi thẳng người để Nguyễn Thanh Nùng có thể dựa vào nàng thoải mái hơn.
Nàng cầm điều khiển từ xa, tùy ý mở kênh lịch sử, giai điệu du dương của bộ phim tài liệu phát ra từ loa TV.
Hứa Vĩ Vãn không biết mình bị cái gì.
Họ chỉ mới gặp nhau một lần, lần giao tiếp đầu tiên không hề vui vẻ, nhưng khi gặp lại, bầu không khí sượng trân lại được lại tiếp tục tái diễn.
Họ chỉ mới gặp nhau lần đầu thật sao?
Hứa Vĩ Vãn cảm nhận sâu sắc được một phản ứng bí ẩn đang diễn ra giữa nàng và Nguyễn Thanh Nùng, họ luôn bị ràng buộc với nhau một cách khó hiểu.
Nguyễn Thanh Nùng dễ dàng vượt qua vòng phòng thủ trong các mối quan hệ giữa nàng các cá nhân, khiến họ nhanh chóng làm quen với nhau.
Mối quan hệ giữa Nguyễn Thanh Nùng và nàng vốn đã thân thiết.
Như vậy thật kỳ lạ, cũng rất khó kiểm soát.
Ngay khi Hứa Vĩ Vãn đang sắp xếp lại suy nghĩ của mình, Nguyễn Thanh Nùng lại tiến thêm một bước nữa, vai kề vai cũng chưa đủ, vì vậy cô lại khoác tay nàng.
Đầu vai kề sát nhau, cánh tay đan vào nhau, làn da mỏng manh mềm mại ở cổ tay cũng chạm vào nhau.
*
Nhưng Hứa Vĩ Vãn vẫn không từ chối.