Chương 5:
Cô đang thử.
Còn nàng lại đang dung túng cô.
Hứa Vĩ Vãn ngồi yên tại chỗ, cảm giác như mình bị chia thành hai nửa.
Nàng rất tỉnh táo, phân tích mọi tình huống và biết rõ chi tiết mọi việc đang xảy ra.
Nhưng cơ thể của nàng đã nghiện, phản ứng trở nên rất chậm chạp, để mặc Nguyễn Thanh Nùng dựa vào người nàng, chiếm lấy nửa cơ thể của nàng.
Tình hình hỗn loạn, bầu không khí mơ hồ, mọi thứ đều rơi vào tình trạng hỗn loạn khó phân biệt.
Ái muội không rõ.
Có lẽ từ lúc Nguyễn Thanh Nùng bước vào, nàng đã mơ hồ đoán được chuyện gì sẽ xảy ra.
Vậy nên lúc này hai người thân thiết dán vào nhau, cũng nằm trong dự đoán của nàng.
Không ai quan tâm chương trình TV đang chiếu cái gì, Hứa Vĩ Vãn chỉ cảm thấy bàn tay đang nắm lấy cánh tay nàng lại bắt đầu làm loạn.
Ràng buộc như vậy còn chưa đủ, đầu ngón tay chạm vào làn da phía trong cánh tay.
Sự cám dỗ vẫn còn.
Giống như một cây nho đang dần lớn lên, mang trong mình mục đích rõ ràng.
Nguyễn Thanh Nùng càng ngày càng dán sát hơn.
Nhưng cô không hề sử dụng lực.
Những đầu ngón tay chỉ nhẹ nhàng đặt lên cổ tay nàng, trượt trên làn da mỏng manh nhạy cảm.
Đầu ngón tay chỉ vuốt ve không mục đích,Hứa Vĩ Vãn cũng không có khả năng từ chối.
Người phụ nữ bên cạnh mềm như xương, nhưng lại mạnh mẽ chặn mọi đường thoát của nàng.
Những làn sóng tê dại từ cổ tay truyền đến, dần dần chồng chất lan rộng, cuối cùng thấm vào toàn thân.
Cơ thể của Hứa Vĩ Vãn trở nên cứng đờ, nàng chỉ có thể tìm kiếm một số chủ đề một cách khô khan.
“Tại sao Nguyễn tiểu thư lại nghĩ đến việc cho thuê nhà?”
Nguyễn Thanh Nùng hẳn là không cần số tiền thuê nhà này, cô tiện tay chất đống những tác phẩm nghệ thuật có giá trị trong căn hộ, không chút đắn đo ký hợp đồng thuê nhà với người lạ.
“Cái này hả….” Giọng điệu của Nguyễn Thanh Nùng kéo dài, khiến Hứa Vĩ Vãn nhận ra cô đang lơ đãng.
Sự chú ý của cô rõ ràng vẫn đang đổ dồn vào da thịt dán lấy nhau của họ, động tác dịu dàng vuốt ve càng ngày càng không kiềm chế, khiến lưng của Hứa Vĩ Vãn trở nên căng cứng.
Gần như không thể ngồi yên.
“Cô cũng thấy rồi, trong nhà này tôi chỉ để những bức tranh đó.” Động tác của Nguyễn Thanh Nùng càng ngày càng táo bạo, đầu ngón tay nhẹ nhàng thăm dò, chủ động tiến vào trong lòng bàn tay Hứa Vĩ Vãn.
Đầu ngón tay hơi lạnh, lòng bàn tay lại ấm áp, Nguyễn Thanh Nùng không chút dè dặt đưa tay vào, khoá mình trong khí nóng.
Hành động rất có tính ám chỉ.
Đầu ngón tay của cô đặt vào lòng bàn tay của Hứa Vĩ Vãn, cô dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Những thứ này sẽ trở nên mờ nhạt nếu chúng không được tiếp xúc với hơi người.”
“Hả?” Đây là lần đầu tiên Hứa Vĩ Vãn nghe được lý luận như vậy, nàng không có cách nào phản bác, chỉ có thể làm theo lời nói: “Nhưng ban đầu chúng ta không có ký hợp đồng chăm lo.”
Đề cập đến công việc gìn giữ và thường xuyên bảo dưỡng các bộ sưu tập.
Nguyễn Thanh Nùng nghe vậy, nhẹ nhàng cười nói: “Tôi không có ý đó, đồ ngốc.”
Hứa Vĩ Vãn hơi giật mình khi nghe thấy cô gọi mình là “đồ ngốc”, nhưng giọng điệu của Nguyễn Thanh Nùng không chút để ý, gọi nàng là “đồ ngốc” cũng chỉ giống như kêu tên của nàng.
Nghĩ đến đây, Hứa Vĩ Vãn có thể đoán được tại sao người phụ nữ hôm trước lại chính là bạn giường của Nguyễn Thanh Nùng, có lẽ mối quan hệ giữa hai người bọn họ chưa bao giờ thân thiết với nhau, nếu không đối phương cũng sẽ không nói “Có duyên gặp lại.”
Bình thường chắc hẳn Nguyễn Thanh Nùng mập mờ với không ít người, xưng hô thân mật như vậy, có lẽ chỉ là quen miệng.
Hứa Vĩ Vãn không quan tâm nữa.
“Đặt những ‘tác phẩm nghệ thuật’ này chung với những người làm nghệ thuật như cô thật ra rất thích hợp.” Nguyễn Thanh Nùng lại cười, “Sự thật chứng minh tôi không nhìn nhầm, Vĩ Vãn chăm sóc chúng rất tốt.”
Nguyễn Thanh Nông nói những lời này, nhưng Hứa Vĩ Vãn chỉ có thể cảm nhận được sự thờ ơ trong lời nói của cô.
Nàng muốn hỏi, nếu cô không có hứng thú với những tác phẩm nghệ thuật này, tại sao cô lại phải tốn công như vậy để mua lại chúng?
Trong lòng Hứa Vĩ Vãn nhất thời dấy lên nghi ngờ nhưng nhanh chóng bị nàng gạt bỏ, mối quan hệ của họ chưa đến mức đó.
Nói chuyện ngắn ngủi mấy câu, bầu không khí mơ hồ vừa tạo ra liền tiêu tán đi một chút, đây không phải là điều Nguyễn Thanh Nùng mong muốn. Ánh mắt của cô trở nên sâu kín, bàn tay tiếp tục tiến về phía trước, lướt qua lòng bàn tay của người kia, ngập ngừng cọ xát vào những đầu ngón tay mềm mại.
Nguyễn Thanh Nùng đang lơ đãng chú ý đến vẻ mặt của Hứa Vĩ Vãn, cảm nhận được người này mặc kệ mình, cô mỉm cười, cuối cùng nắm lấy tay của Hứa Vĩ Vãn.
Cô nghiêng người về phía trước, ghé sát vào tai Hứa Vĩ Vãn.
“Như vậy vẫn chưa muộn…” Giọng người phụ nữ vô cùng mềm mại và quyến rũ, “Đúng không, ‘nhà nghệ thuật nhỏ’ của chúng ta?”
“Muốn làm với tôi không?”
*
Mọi thứ như nước chảy thành sông.
Hứa Vĩ Vãn biết mình đang nghĩ gì, từ lúc Nguyễn Thanh Nùng nắm lấy cổ tay của nàng, gọi tên nàng, nàng đã mơ hồ đoán được chuyện gì sẽ xảy ra.
Không… Có lẽ nàng đã cảm nhận được điều đó ngay lúc Nguyễn Thanh Nùng mở cửa.
Rõ ràng là cô không nói rõ hay đi thẳng vào vấn đề, nhưng Hứa Vĩ Vãn cảm nhận được “tâm linh tương thông” giữa hai người bọn họ.
Vì thế tất cả những cám dỗ trước đây chỉ là để đẩy mọi thứ lên cao trào.
Mãi đến giờ phút này, nàng mới bị ép vào ghế, bị Nguyễn Thanh Nùng ôm vào trong ngực.
Môi họ giao nhau, trao đổi nhiệt độ cơ thể, giữa tiếng gió xa xa và tiếng mưa đập vào khung cửa sổ, nàng đáp lại nụ hôn của Nguyễn Thanh Nùng.
Nàng thật sự đang mong chờ chuyện này, cảm xúc trong lòng đã mách bảo nàng như vậy.
Khi nghe thấy hơi thở có chút hỗn loạn của Nguyễn Thanh Nùng, lông mi của Hứa Vĩ Vãn khẽ run lên.
Âm thanh xung quanh rất hỗn loạn, nhưng âm thanh nhỏ này lại lọt vào tai nàng, khiến trái tim nàng trở nên ngứa ngáy.
Muốn nghe nhiều hơn.
Nụ hôn của Nguyễn Thanh Nùng cũng không hề mạnh bạo, người phụ nữ có thể mê hoặc tất cả chúng sinh này chỉ nhẹ nhàng ôm lấy vai nàng, hơi vặn eo, từ góc nghiêng nhẹ nhàng hôn lên môi nàng.
Họ hôn nhau một lúc, sau đó chuyển sang rúc vào nhau, chuyển từ những nụ hôn sang mút nhiều hơn.
Hứa Vĩ Vãn trôi theo nhịp điệu của cô, dần dần buông thả, đáp lại nụ hôn nhỏ vụn.
Nguyễn Thanh Nùng hít thở sâu, quấn lấy một lọn tóc bên cổ cô gái.
Tóc của Hứa Vĩ Vãn có chất lượng rất tuyệt vời, như thể được nhúng vào mực mềm, phát sáng dưới ánh đèn.
Mềm mại bóng mượt, có kết cấu giống như tơ lụa.
Sau khi nhìn kỹ lên trên, cô nhận ra khuôn mặt của Hứa Vĩ Vãn thật sự quá đẹp.
Làn da của nàng trắng mịn, không chút khuyết điểm, khuôn mặt lạnh lùng, mũi thon nhỏ, đôi môi căng mọng, nhìn đâu cũng thấy gãi đúng chỗ ngứa.
Một lớp phấn dưỡng ẩm mỏng tạo thêm nét mềm mại thuần khiết cho khuôn mặt này.
Chỉ nhìn khuôn mặt này không, nhiều người có thể đoán là vô dục vô hình, hơi mềm yếu, dễ bắt nạt.
Nguyễn Thanh Nùng lắc đầu, ngón tay vuốt nhẹ mái tóc dài, sau đó uốn cong ngón tay, nâng cằm Hứa Vĩ Vãn lên.
“Cô muốn không?”
Tư thế của cô ấy rất thoải mái, câu hỏi cũng vô cùng tuỳ ý.
Hứa Vĩ Vãn nhìn thấy ánh mắt của cô, chớp mắt một cái, sau đó nhẹ nhàng mở miệng nói: “Nguyễn tiểu thư.”
“Hình như tôi ướt rồi.”
Nàng nói ra những lời này một cách chậm rãi, vẻ mặt vẫn lạnh lùng thờ ơ.
Hứa Vĩ Vãn không hề nói dối, ngay từ khi Nguyễn Thanh Nùng ngồi bên cạnh cô, sự thăm dò cùng những ám chỉ táo bạo đã khiến nàng có phản ứng dù chỉ là tiếp xúc da kề da một chút.
Cảm giác ẩm ướt và nhớp nháp ở phần dưới cơ thể khiến Hứa Vĩ Vãn nhớ ra rằng nàng đang rất xúc động.
*
Nàng muốn Nguyễn Thanh Nùng.
*
Lời của cô gái quá rõ ràng, giọng nói trong trẻo, rơi vào tai Nguyễn Thanh Nùng mà không chút trở ngại.
Vấn đề muốn hay không mà Nguyễn Thanh Nông quan tâm đã không còn quan trọng nữa.
Lông mày của người phụ nữ hơi dịu đi, cô đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy bả vai của Hứa Vĩ Vãn, ôm lấy bờ vai thanh tú, sau đó từ từ vuốt ve dọc theo bờ vai.
Đầu ngón tay cô chạm vào dây áo ngủ trên vai cô gái, nhẹ nhàng nhấc nó lên, khiến lớp vải mềm mại bị kéo thành nếp.
“Vĩ Vãn.”
“Vĩ Vãn….”
Môi Nguyễn Thanh Nùng lẩm bẩm cái tên này liên tục mấy lần, mỗi lần mỗi lần càng dày đặc hơn.
Lỗ tai của Hứa Vĩ Vãn nóng lên.
Nàng cảm giác như mình bị hút vào giữa môi và răng của Nguyễn Thanh Nùng, hơi nóng từ mọi phương hướng truyền đến, nàng sắp bị hút vào.
Lúc này đây, Nguyễn Thanh Nùng đã kéo đai an toàn xuống.