Chương 6:
Nụ hôn mơ hồ ẩn chứa mùi kem đánh răng, còn có hương sữa thoang thoảng.
Che lấp đi vị bạc hà, lại bị đầu lưỡi mềm mại của người phụ nữ liếm đi.
Nguyễn Thanh Nùng vén dây áo lót của Hứa Vĩ Vãn lên, váy ngủ của nàng rất mỏng, chỉ cần kéo nhẹ một cái, một mảng da thịt lớn đã lộ ra.
Bầu ngực trắng nõn của nàng lộ ra ngoài ánh sáng.
Nàng đang nửa nằm, hình dáng bầu ngực cũng không quá rõ ràng, để lại một vùng rộng lớn màu trắng tuyết như pha lê, không tì vết.
Nguyễn Thanh Nùng dựa vào người nàng, đột nhiên không biết phải làm sao.
Cô quay mặt sang một bên, bỗng nhiên có cảm giác không dám xuống tay.
Nguyễn Thanh Nùng cụp mắt nhìn sang, ánh mắt ướt át, sâu thẳm bao bọc lấy Hứa Vĩ Vãn.
Hơi thở của cô gái nhẹ nhàng, khuôn mặt không chút biểu cảm, khiến gò má ửng hồng trông đặc biệt rõ ràng.
Dường như nàng cảm nhận được sự bối rối của Nguyễn Thanh Nùng, nên đã chủ động dơ tay nắm lấy cổ tay của Nguyễn Thanh Nùng, đặt tay cô lên ngực mình.
“Hiện giờ cô có định chạm vào đây không?”
Lời nói nhẹ nhàng, đôi môi mềm mại từ từ mở ra khép lại, đôi mắt sáng lên vẻ trong trẻo đầy mê đắm dưới ánh đèn.
Nàng dùng giọng điệu rất bình thường, để làm những hành động và nói ra những lời như vậy.
Nguyễn Thanh Nùng không biết lúc bình thường Hứa Vĩ Vãn có cư xử như vậy không, cô chỉ cảm thấy người này rất đặc biệt, hình như vừa hồn nhiên lại vừa sâu sắc.
Nàng rất dễ bị bắt nạt, nhưng tính cách lại cô đơn khó gần.
Một người phụ nữ vô cùng hấp dẫn.
Hơi thở của Nguyễn Thanh Nùng càng ngày càng nặng nề, cô cau mày, đặt tay lên ngực cô gái.
Chạm vào mảng tuyết này, sau đó nó sẽ run rẩy rồi tan dần.
Cô chạm vào ngực phải, nửa phần ngực rơi vào lòng bàn tay mà không hề bị cản trở, nửa còn lại bị váy ngủ chặn lại, hai xúc cảm khác nhau nhưng đều có thể cảm nhận được.
Cô xoay cổ tay, các đốt ngón tay co lại, chậm rãi xoa nắn.
Dưới lòng bàn tay của cô, bộ ngực mềm mại của cô gái thay đổi thành đủ mọi hình dáng, lúc thì giống như một dòng suối ấm áp, khi thì hoá thành một miếng bánh mềm mà khi chạm vào sẽ tan chảy.
Không biết là do trên người Hứa Vĩ Vãn có khí chất khiến cô nhớ nhung, hay đơn giản là vì nàng quá mỏng manh nên người đối diện không khỏi đối xử dịu dàng với nàng.
Nguyễn Thanh Nùng hồi phục phục tâm tình, gom hết sự dịu dàng, dùng thái độ thận trọng đối mặt với cô gái dưới thân.
Cô vuốt ve ngực nàng một cách nhẹ nhàng và chậm rãi, như thể sợ làm nàng đau.
Hứa Vĩ Vãn hơi nghiêng đầu, khuôn mặt lạnh lùng, quai hàm hẹp, mái tóc dài cực kỳ mượt mà, được ánh đèn chiếu sáng, từng chi tiết đều đẹp đến kinh người.
Nàng ngoan ngoãn nằm đó, đẹp đến mức không chân thật.
Nguyễn Thanh Nùng đã xem rất nhiều bức tranh nghệ thuật.
Vẻ đẹp là một chủ đề không có hồi kết.
Hứa Vĩ Vãn giống như người đẹp trong tranh, khiến cô bất giác nín thở.
Loại hành vi này có gọi là xúc phạm nàng không?
Tâm hồn của cô không sạch, liệu cô có xúc phạm tới Hứa Vĩ Vãn hay không?
Những suy nghĩ khó hiểu hiện lên trong đầu cô, Nguyễn Thanh Nùng lần lượt bác bỏ chúng.
Không… Hứa Vĩ Vãn đã đồng ý cho hai người tiếp xúc da thịt rồi, chỉ là lên giường một lần, coi như phát tiết hết dục vọng một lần mà thôi….
Cảm giác mà Hứa Vĩ Vãn mang lại cho cô quá kỳ diệu, đến nỗi sau lần gặp gỡ đó, cô thực sự đã thay đổi tính tình, không còn hứng thú với tình dục nữa.
Cũng không thể làm chuyện đó với bất kỳ ai khác.
Chỉ một cái nhìn thoáng qua ngày hôm đó, thấy dáng vẻ thiếu nữ đánh đàn, một cái ngước mắt nhàn nhạt, đã khiến cô quên cả việc thở.
Nhưng bây giờ, cô đang nằm trên người Hứa Vĩ Vãn, thậm chí không nhớ được bước tiếp theo phải làm như thế nào…
Nàng kiềm chế hết sức quyến rũ của mình, khuôn mặt dịu dàng ngượng ngùng, cúi đầu giống như một cô gái ngoan ngoãn.
Giống như đã rất lâu rồi.
Trước mặt người đó cũng vậy.
Cô không thể nhớ nổi những hành động đó nên cô chỉ có thể tiếp tục các động tác của mình một cách có kỷ luật.
Đầu ngón tay run rẩy, nụ hoa dưới lòng bàn tay đang dần nở rộ.
Xuyên qua một lớp áo ngủ, Nguyễn Thanh Nùng cảm nhận được nó đã động tình, cô đưa tay ra xoa xoa.
Hơi thở của Hứa Vĩ Vãn cũng trở nên rối loạn.
*
Trốn đi.
Đừng chạm vào nàng nữa, đừng xúc phạm đến nàng, đường sống cuộc sống mơ hồ nhàm chán.
Một giọng nói nói với Nguyễn Thanh Nùng.
Nguyễn Thanh Nùng vô cùng thất vọng, hứng thú ban đầu đã bị dập tắt, cô cụp mắt xuống, đang định thu tay lại xin lỗi Hứa Vĩ Vãn.
“Thanh Nùng.” Hứa Vĩ Vãn đột nhiên gọi cô.
Nàng gọi tên cô bằng cách thân mật, dùng giọng điệu lạnh lùng đó, nhỏ giọng gọi cô.
Nguyễn Thanh Nùng vội vàng ngước mắt lên.
“Cô gọi tôi là gì?”
“Thanh Nùng.” Hứa Vĩ Vãn không đổi giọng, gọi lại.
Nàng hơi nghiêng đầu, ánh mắt trở nên rõ ràng hơn, nàng khó hiểu hỏi: “Không được sao?”
Nguyễn Thanh Nùng sửng sốt, lời nói nhanh hơn ý nghĩ, đồng ý ngay: “Đương nhiên là được.”
Hứa Vĩ Vãn không nói gì nữa, nàng nhìn người phụ nữ trên người mình, sau đó chủ động vén lớp vải trên ngực cô sang một bên.
Nơi màu hồng vốn bị che giấu hoàn toàn lộ ra ánh sáng, cũng lộ ra trước mắt Nguyễn Thanh Nùng.
Cô sốc đến mức run lên, như thể vừa nhìn thấy một cảnh đẹp mà lẽ ra cô không nên nhìn thấy.
Thật ra cô rất ít khi chủ động, trước đây luôn giao phó mọi việc cho đối phương, nếu Hứa Vĩ Vãn không đặc biệt đến mức lúc nào cũng khiến cô phải quan tâm, lo lắng thì cô sẽ không chủ động mời gọi nàng.
Thiếu nữ lạnh lùng này giống như không biết gì về thế giới xung quanh.
Rõ ràng là cô đã nghĩ đến việc rút lui, nhưng chỉ với một động tác đơn giản dễ hiểu của Hứa Vĩ Vãn, đã khiến cô hoàn toàn tê liệt, mọi công trình tinh thần của cô mất công xây dựng đều sụp đổ.
Trong đầu cô hiện lên một sự thôi thúc mạnh mẽ và kỳ lạ, khiến cô chân thành muốn chạm vào, khám phá khung cảnh tuyệt đẹp này.
Đi chiếm lấy Hứa Vĩ Vãn.
Đầu ngón tay Hứa Vĩ Vãn vẫn đang nắm lấy mép vải, thiếu nữ khẽ dơ tay lên, nhún vai, ôm lấy khung cảnh mùa xuân vào lòng.
Nói thật, tối nay trước khi khảo nghiệm Hứa Vĩ Vãn, Nguyễn Thanh Nùng không biết mình sẽ có tính tình như vậy.
Nhưng bây giờ cô đã tận mắt nhìn thấy mỹ nhân này, ngay trong tầm tay, Nguyễn Thanh Nùng cảm thấy mình nên như thế này mới phải.
Giống như một người khó nắm bắt.
Không chuẩn bị trước, nên Nguyễn Thanh Nùng bị mê hoặc.
*
Gảy, xoa nhẹ, vân vê, nụ hoa giữa các ngón tay của cô bị kích thích ngày càng căng cứng, hơi thở của Hứa Vĩ Vãn càng lúc càng gấp, thỉnh thoảng co rúm lại, sau đó vô cùng ngoan ngoãn, để mặc cô chơi đùa vuốt ve.
Nguyễn Thanh Nùng ngưng tụ tất cả sự dịu dàng và thương hại, tập trung vào cô gái bên dưới, khẽ hôn rồi âu yếm, giống như muốn nàng hoàn toàn sa vào.
“Thanh Nùng.” Hứa Vĩ Vãn nheo mắt lại, sau đó ngước mắt nhìn sang.
Hai con người ướt át, dịu dàng, khiến người ta không đành lòng từ chối.
Nguyễn Thanh Nùng cũng nhẹ giọng nói: “Hả?”
Lúc này Hứa Vĩ Vãn chống đỡ phần thân trên của mình lên, ngay sau đó, đã vòng tay qua eo Nguyễn Thanh Nùng.
Nguyễn Thanh Nùng không kịp phản ứng, cô cảm thấy mình như bị mất trọng tâm, tư thế thay đổi, tầm nhìn thay đổi, bị Hứa Vĩ Vãn đè xuống ghế sô pha.
Nguyễn Thanh Nùng không kịp phản ứng, hoàn toàn không ngờ phát triển theo hướng này, lúc nằm ở dưới Hứa Vĩ Vãn, cô còn đang suy nghĩ…
Hiện giờ sức lực của người trẻ đều lớn như vậy sao?
Dù chỉ trong chốc lát, Nguyễn Thanh Nùng vẫn không thể phớt lờ sự đụng chạm vào thắt lưng của mình.
Vốn dĩ cô tưởng rằng Hứa Vĩ Vãn mềm mại mỏng manh đến mức không thể chịu được bất kỳ va chạm nào, nhưng bàn tay đặt trên eo cô lại vững vàng, chắc chắn và mạnh mẽ.
Các động tác ôm lên đặt xuống vô cùng nhẹ nhàng.
Kinh ngạc vẫn chưa qua đi, Nguyễn Thanh Nùng còn chưa kịp nhìn ánh mắt của đối phương.
Đúng lúc này, cô gái đột nhiên cúi người xuống.