Khi Vu Tư Linh gọi điện cho Lê Nguyệt Uẩn, đối phương đang bận bảo vệ Lê Thâm Tinh.
“Linh Linh, hiện giờ chị có chút việc, gọi lại cho em sau nhé.” Lê Nguyệt Uẩn vội vàng cúp điện thoại, sau đó hỗ trợ mẹ ôm lấy Lê Nguyên Dã, “Ba, ba bình tĩnh một chút.”
Lê Nguyên Dã không cách nào bình tĩnh, mắt kính lệch hẳn sang một bên: “Lê Thâm Tinh, từ nhỏ cô đã nổi loạn tôi không nói, nhưng lớn chừng này rồi vẫn cần tôi dạy dỗ nữa phải không!”
Lê Thâm Tinh trả lời: “Đây là chuyện riêng của con, con chỉ thông báo cho mọi người biết thôi. Ba không đồng ý cũng được, nhưng con vẫn sẽ ở bên cạnh cô ấy, đừng ai hòng chia rẽ tụi con!”
Lê Nguyệt Uẩn thầm đau đớn, đứa em này đã giành nói hết những lời trong lòng chị, đến lúc đó chị phải dùng từ gì để thuyết phục cha mình đây?
Chị quay đầu nói với Lê Thâm Tinh: “Em bớt nói lại vài câu, nhanh về phòng đi.”
Lê Thâm Tinh xoay người định bỏ chạy, nhưng Lê Nguyên Dã không đồng ý, gầm lên giận dữ: “Nếu cô còn xem tôi là ba thì cút trở về đây.”
Bước chân Lê Thâm Tinh thoáng khựng lại, quay đầu lại hỏi: “Ba muốn làm gì?”
Lê Nguyên Dã chỉ vào phòng làm việc: “Vào trong kia.”
Lê Thâm Tinh nhìn Lê Nguyệt Uẩn, lại nhìn Trương Tình Không, khi thấy hai người đồng thời gật đầu mới bước vào phòng làm việc một cách miễn cưỡng.
Lê Nguyên Dã theo sau, nhốt Lê Nguyệt Uẩn và Trương Tình Không ngoài cửa.
Một lúc sau, bên trong vang lên tiếng kêu rên của Lê Thâm Tinh.
“Ai nha, ba con sẽ không kéo trọc đầu con bé phải không?” Trương Tình Không lo lắng nói: “Ông ấy đã khó chịu với tóc tai của con bé, thế này có phải là đang trực tiếp cắt phăng đi không?”
So với tóc, Lê Nguyệt Uẩn càng lo lắng tứ chi của Lê Thâm Tinh có thể ra ngoài nguyên vẹn hay không. Chị ôm theo sợ hãi về phòng mình, cầm di động lên, thấy Vu Tư Linh gửi một tin nhắn đến hỏi thăm tình hình hiện tại thế nào, chị lập tức gõ phím trả lời.
【 A Lê 】: Có chút phiền phức, em gái chị đã giành come out trước.
【 Không phải là 0】:???
【 Không phải là 0】: Không thể nào, không thể nào?
【 Không phải là 0】: Vậy hôm nay chị khoan hãy tham gia cuộc vui, để ngày khác đi.
【 A Lê 】: Haizzz, đành vậy thôi.
【 Không phải là 0】: Không sao, ngày tháng còn dài, đừng lo lắng. Xoa đầu.jpg
Vu Tư Linh an ủi chị một lúc mới nói chị đi xem người nhà thế nào.
Lê Nguyệt Uẩn đáp “Ừm” một tiếng rồi đến phòng làm việc, thấy Trương Tình Không đang dán người lên cửa, chị nhỏ giọng hỏi: “Bên trong thế nào rồi mẹ?”
Trương Tình Không lắc đầu, trả lời: “Không biết, không nghe thấy gì hết.”
Lê Nguyệt Uẩn cũng dán lên cửa nghe lén, chưa được mấy phút thì cửa đã mở ra, suýt chút nữa cả hai người ôm nhau ngã nhào.
“Ba.” Lê Nguyệt Uẩn vội đứng thẳng người, vẻ mặt xấu hổ nhưng tầm mắt đã nhanh chóng lướt vào trong, thấy Lê Thâm Tinh đang thoải mái quỳ ở đó, chị vô thức sờ sờ lên đầu gối mình.
Cũng còn may, vẫn giữ được đôi tay, Lê Nguyệt Uẩn thầm thở phào một hơi.
“Ba, chúng ta nhanh xuống ăn cơm đi, cơm nước vẫn chưa ăn xong.” Lê Nguyệt Uẩn nói.
“Đúng, đúng rồi, A Tinh mau ra ăn cơm.” Trương Tình Không lập tức đưa mắt ra hiệu.
“Để tôi xem nó có dám không.” Lê Nguyên Dã nói: “Nó nói muốn tuyệt thực, vậy cứ xem thử nó tuyệt thực được bao lâu, hai người không ai được cho nó ăn.”
Vu Tư Linh ngồi trong phòng, đọc lại tin nhắn, thầm nghĩ, việc come out của em gái A Lê đúng là tạo độ khó cho game, bây giờ A Lê mà come out thì khác nào đổ dầu vào lửa, lỡ như đốt cháy luôn cả nhà thì biết làm sao bây giờ?
Nghĩ đến đây, cô chợt cảm thấy may mắn vì trong nhà mình chỉ có một đứa con là cô, cũng chỉ dư lại một người cha già thân yêu.
Vậy, còn chờ gì nữa?!
Cô lao ra khỏi phòng, lộc cộc chạy xuống lầu, ôm lấy Vu Thiên Tung từ phía sau, “Ba!”
Vu Thiên Tung vẫn còn đang ăn cơm, suýt chút nữa bị cô làm sặc chết, cười hỏi: “Chuyện gì mà vui vậy?”
Vu Tư Linh ôm ông ta, bắt đầu làm nũng: “Nói cho ba nghe một tin tốt.”
“Tin gì nào?” Vu Thiên Tung vỗ lên tay cô.
“Con thích con gái.” Vu Tư Linh nói.
“Thích cái gì thì cứ mua, không phải chỉ là con gái thôi sao??? Ế, là ý gì vậy con?” Vu Thiên Tung ngạc nhiên quay đầu lại nhìn cô, “Con vừa nói gì vậy? Không phải là cái mà ba đang nghĩ đâu đúng không?!”
“Chính là cái ba đang nghĩ đó!”
“Không, không thể giống như ba nghĩ được!”
“Nó đó!”
“Không thể nào! Con biết ba nghĩ gì sao?!”
“Con biết, cho nên chính là cái ba đang nghĩ!”
Lão Trương ngồi đối diện cắt ngang trò chơi mật mã của hai người họ: “Được rồi, số tôi thật là thảm, lại phải nắm giữ thêm một bí mật của ngôi nhà này, tôi sợ sẽ không sống được bao lâu nữa, sớm muộn gì cũng bị gia chủ giết người diệt khẩu mất thôi.”
“Ông câm miệng!” Vu Thiên Tung sắp không thở nổi, đứng dậy quay đầu nhìn Vu Tư Linh, giống như ngày đầu tiên biết đến cô, “Bé cưng à, sao lại đột ngột như vậy? Đến một chút thời gian chuẩn bị tinh thần ba cũng không có nữa.”
“Vậy ba chuẩn bị một chút đi.” Vu Tư Linh vỗ ngực giúp ông ta thuận khí, “Kính thưa Vu Thiên Tung tiên sinh, bây giờ con xin vinh dự thông báo đến ba, con gái của ba, thích con gái!”
Vu Thiên Tung ngồi xụi lơ trên ghế, ôm ngực, đau khổ nói: “Ba không nghe, ba không thấy, ba không tin những gì con vừa nói, ba còn chưa nhìn thấy cháu ngoại đáng yêu của ba nữa mà.”
Vu Tư Linh ngồi xổm xuống, gác đầu lên đùi ông ta, đau lòng nhìn ông ta: “Ba ba, người cha hiền lành và tốt bụng nhất trên đời của con.”
Vu Thiên Tung nhìn vào đôi mắt đáng thương của cô, không đành lòng, nhưng nhất thời khó lòng chấp nhận, vội đẩy cô ra, chạy về phòng.
“Ba.” Vu Tư Linh gọi một tiếng, ngay khi giọng nói vừa rơi xuống, cửa phòng Vu Thiên Tung đã đóng lại một cách nặng nề.
Cô quay đầu nhìn chú Trương và dì Vương đang hào hứng xem kịch, chép chép miệng: “Hai người giúp con được không?”
Dì Vương lắp bắp nói: “Khó quá tiểu thư ơi, ngay cả dì cũng không tiếp nhận được chuyện này, dì cũng muốn được nhìn con của con nữa, thậm chí dì đã đặt cả nhũ danh cho nó, còn thảo luận với tiên sinh, ông ấy cũng cảm thấy không tồi.”
“……” Vu Tư Linh biết chuyện này không quan trọng nhưng vẫn nhịn không được tò mò hỏi: “Vậy mọi người đã thảo luận ra tên gì vậy?”
Dì Vương: “Tiểu Ái*!”
(*Tình yêu bé bỏng.)
“……”
Vu Tư Linh chuyển ánh mắt cầu cứu sang chú Trương, cô chạy lại bóp vai đấm lưng cho ông ấy: “Chú Trương, quan hệ giữa chú với ba con là tốt nhất, chú nói giúp con một tiếng nha.”
Lão Trương tấm ta tấm tắc, nhỏ giọng nói: “Trước đây chú cứ tự hỏi tại sao con lại không dám nói với ba con chuyện con hẹn hò, hoá ra là đối tượng khác thường.”
“Suỵt.” Vu Tư Linh hạ giọng, “Bây giờ chú đừng nói ra việc này nha, để con come out thành công rồi hãy nói, được không?”
“Được, nhưng bây giờ chú có nói thì chưa chắc ông ấy đã nghe.”
“Con mặc kệ, dù thế nào chú cũng phải giúp con.” Vu Tư Linh ghé sát vào tai ông ta nhỏ giọng thầm thì: “Nếu không, con sẽ thông cáo thiên hạ ổ cứng bí mật của chú.”
Lão Trương hết sức ngạc nhiên: “Con phát hiện ra rồi?”
“Đương nhiên, hẳn là bên trong chứa không ít thứ hay ho.” Vu Tư Linh âm trầm nói.
“Nói thế nào cũng là chú nhìn con lớn lên, chuyện này cứ giao cho chú, đảm bảo ba con sẽ lập tức tạm thời quên đi sự kiện này.”
Lão Trương mang theo sứ mệnh cao cả đứng lên, sửa sang lại tạp dề, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang bước lên lầu.
Dưới ánh mắt cổ vũ của Vu Tư Linh và dì Vương, ông ấy ho khan hai tiếng, gõ cửa, trịnh trọng nói: “Lão Vu, tôi có chuyện muốn nói với ông.”
“Tôi không muốn nghe!” Vu Thiên Tung nghẹn ngào nói.
Nội tâm đang căng thẳng của Vu Tư Linh đột nhiên trở nên khổ sở, vừa định đi lên an ủi cha già, chợt nghe chú Trương nói: “Lão Vu à, có chuyện tôi phải thành thật với ông, thật ra, tôi cũng thích đàn ông.”
Vu Tư Linh: “.”
Dì Vương: “Nà ní???!”
Trong phòng đột nhiên yên tĩnh vài giây, Vu Thiên Tung đã ngưng khóc thút thít, “Ông nói cái gì? Ông nói lại xem nào.”
“Tôi, cũng, từng, thích, đàn ông.” Lão Trương nhấn mạnh từng chữ.
Cửa phòng đột ngột mở ra, Vu Thiên Tung đứng trước cửa, ngực phập phồng, khó tin nhìn ông ấy: “Ông lặp lại lần nữa.”
Lão Trương há miệng định nói lần nữa, bỗng cảm thấy sai sai, vừa nhìn xuống liền thấy chiếc chổi lông gà Vu Thiên Tung đang cầm trong tay, “Ông định làm gì?”
“Ông nói cái gì đó!” Vu Thiên Tung giơ chổi lông gà quất lên người lão Trương, “Chắc chắn là lão già không nên nết nhà ông dạy hư Linh Linh! Hôm nay tôi phải sống mái với ông!”
Lão Trương xoay người chạy nhanh xuống lầu, khi chạy ngang qua Vu Tư Linh còn không quên nói: “Chú Trương của con là người biết giữ lời, con xem, không phải bây giờ ông ta đã quên mất chuyện của con rồi sao? Ây da! Đau chết người ta!”
Lão Trương ôm đầu chạy quanh nhà, Vu Thiên Tung không ngừng đuổi theo đánh cho hả giận, miệng mắng: “Đồ con trâu khốn kiếp, cho ông dạy hư Linh Linh nè, trả con rể cho tôi, trả Tiểu Ái cho tôi!!!”
“Ai nha hai người đừng đánh nữa, đừng đánh nữa mà.” Dì Vương vội chạy lên hùa theo, một bên kêu đừng đánh, một bên âm thầm đá lão Trương.
Đám người giúp việc sôi nổi xem kịch hay.
Vu Tư Linh đỡ trán, nhìn cảnh gà bay chó sủa trong nhà, gửi tin nhắn cho Lê Nguyệt Uẩn.
【 Không phải là 0 】: A Lê đừng sợ, hình như em come out thành công rồi.
Khi Lê Nguyệt Uẩn đọc đến tin này, tim suýt nhảy ra ngoài, chị không thể ngờ Vu Tư Linh có thể tiền trảm hậu tấu dứt khoát như vậy.
Chuyện thế này sao có thể để Linh Linh gánh vác một mình chứ, nếu phải chết thì cùng chết chung đi.
Chị hạ quyết tâm, đi vào thư phòng, quỳ xuống bên cạnh Lê Thâm Tinh.
Lê Nguyên Dã đang ngồi trên bàn làm việc, nói mà không ngẩng đầu lên: “Con không cần giúp nó quỳ, đây là chuyện của nó.”
“Chính xác.” Lê Thâm Tinh không cảm kích chút nào, “Em không chịu nổi bộ dạng này của chị đâu, nhanh đi chỗ khác, em cũng không phải mới bị quỳ ngày một ngày hai, cảnh giới này em đã quá quen thuộc rồi.”
Lê Nguyệt Uẩn: “……”
“Nào nào, ăn chút trái cây đi.” Trương Tình Không bưng theo đĩa trái cây đi vào, “Ồ, Nguyệt Uẩn, sao con cũng quỳ ở đây, mau đứng lên ăn trái cây.”
Lê Nguyệt Uẩn hít sâu một hơi, nói: “Ba mẹ, lúc ở bàn ăn con đã muốn nói với hai người.”
“Có chuyện gì đợi ăn xong trái cây rồi nói sau, A Tinh cũng đứng lên đi con.” Trương Tình Không vội đưa mắt ra hiệu.
“Không, hai người nghe con nói hết, thật ra,” Lê Nguyệt Uẩn nhắm mắt lại, “Thật ra con cũng thích phụ nữ.”
Bang ——
Đĩa trái cây của Trương Tình Không rơi xuống đất, Lê Nguyên Dã suýt chút nữa ném bay cây bút trên tay, Lê Thâm Tinh quay đầu nhìn chị, ngạc nhiên đến nỗi những đường nét trên gương mặt xinh đẹp dần biến dạng.
“Con nói cái gì?” Lê Nguyên Dã đột nhiên cảm thấy may mắn vì mình không mắc bệnh tim, nhưng vẫn suýt bị tin tức chấn động này khiến hồn lìa khỏi xác, “Có phải vì muốn dời đi lửa đạn cho em gái mà con mới tìm lý do như vậy không?”
“Không phải.” Lê Nguyệt Uẩn thật thà thẳng thắn nói: “Từ khi học trung học con đã biết là mình không có cảm giác với con trai, chỉ là lúc đó bận rộn cho việc ra nước ngoài nên cũng không nghiêm túc yêu đương với ai, thế nên cũng không nói thật ngay lúc ấy, con xin lỗi.”
Trương Tình Không xoa huyệt thái dương, chống tay lên bàn, hỏi: “Vậy sao bây giờ con lại nói? Là vì tìm được bạn gái?”
Lê Nguyệt Uẩn vừa định trả lời, trên bàn làm việc đột nhiên vang lên một tiếng “Ầm”, Lê Nguyên Dã thu tay lại, cả giận nói: “Người đó là ai?”
Lê Nguyệt Uẩn suy tư một lúc, dự định tạm thời giấu giếm thân phận của Vu Tư Linh, chờ sau khi phụ huynh chấp nhận được chuyện này mới từ từ cho họ biết mình có bạn gái.
Chị lắc đầu.
“Nếu không có bạn gái, sao lại đột nhiên muốn nói ra?” Lê Nguyên Dã hỏi.
“Bởi vì,” Lê Nguyệt Uẩn liếc nhìn Lê Thâm Tinh, “Chọn ngày không bằng gặp ngày, cùng nhau xử lý thì hiệu suất sẽ cao hơn.”
“Phốc.” Lê Thâm Tinh bật cười, “Chị, chuyện kiểu này mà chị còn muốn có hiệu suất xử lý? Chọc em cười chết rồi này.”
“Con câm miệng đi.” Trương Tình Không tức giận ấn đầu Lê Thâm Tinh, “Đều là do con khởi xướng.”
“Nhưng con cũng không ngờ lại lừa được chị hai mà.” Lê Thâm Tinh xoa đầu, càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, cười đến ngã thẳng cẳng, té xuống đất vẫn còn ôm bụng cười to, “Trời ạ, niềm tự hào Lê Nguyệt Uẩn của ba mẹ còn biết xuất chiêu với ba mẹ kìa, ha ha ha ha.”
Lê Nguyệt Uẩn bỗng nhiên cảm thấy sai sai, nghiền ngẫm những lời Lê Thâm Tinh vừa nói: “Lừa được chị?”
“Đúng vậy.” Lê Thâm Tinh từ từ ngồi dậy, lau đi nước mắt giàn giụa vì cười, “Chị hai à, sao chị không nói trước với em một tiếng? Em chỉ lừa ba mẹ thôi, sao em lại thích phụ nữ được, thật ra em đã có bạn trai rồi.”
Lê Nguyệt Uẩn: “!!!”
Lê Nguyên Dã cùng Trương Tình Không đồng thời kinh ngạc nhìn cô ta.
Lê Thâm Tinh nói: “Aish, con chỉ ghét ba cổ hủ nên mới cố tình chọc giận thôi.”
Lê Nguyệt Uẩn: “……”
“Em thật quá đáng, sao có thể lấy chuyện này ra để đùa giỡn.” Lê Nguyệt Uẩn đen mặt nói.
“Tất nhiên đây cũng chỉ là một trong những lý do.” Lê Thâm Tinh bò đến trước bàn, vô tội nhìn Lê Nguyên Dã, “Ba, thật ra là thế này, con lo là ba nhìn không vừa mắt bạn trai con, cho nên mới hạ thấp giá trị mong đợi xuống đến mức thấp nhất.”
Tuy rằng Lê Nguyên Dã vẫn còn rất tức giận, nhưng sắc mặt đã tốt hơn không khá nhiều, dù sao thì sát thương kép đã giảm bớt một nửa, nhưng ánh mắt nhìn về phía Lê Nguyệt Uẩn lại càng thêm nguy hiểm.
Lê Nguyệt Uẩn: “……” Người chị bị lừa bán đáng thương!
“Nói thử xem bạn trai cô là người thế nào mà lại làm ra loại chuyện này.” Lê Nguyên Dã lạnh lùng hỏi.
“Bạn trai của con chỗ nào cũng tốt, chỉ là quá nghèo.” Lê Thâm Tinh chọc chọc ngón tay, “Thật sự nghèo lắm, con chỉ sợ ba ghét bỏ anh ấy không môn đăng hộ đối.”
Lê Nguyệt Uẩn bỗng nhiên quay đầu lại, đưa tay ngăn cản như Nhĩ Khang, khóc không ra nước mắt!
Lê Thâm Tinh chết tiệt, lại nhanh hơn mình một bước!