- Hoa Trên Mây
- Vốn Dĩ Tôi Luôn Yêu Em
- Chương 3: “Thì ra cô thích làm tình với em đến vậy”
“Đừng…”
Nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống vành tai, Nguyễn Mạn đã không chịu nổi vặn vẹo người, bất lực cọ vào gối, cố gắng xua tan dục vọng đang dâng trào.
Trình Tư Nhiên cúi xuống nhìn nàng, nhẹ nhàng liếm tai và cổ nàng. Một lúc sau tai nàng trở nên đỏ ửng, ướt át. Nhìn từ xa, trông nó giống như một viên ngọc quý bị một bàn tay vớt từ dưới nước lên, ở trong một căn phòng tối có vẻ quá chói mắt.
Ở độ tuổi này, nhất là mấy học sinh giỏi học mọi thứ rất nhanh, chỉ cần xem qua một vài bộ phim, tỉnh tỉnh mê mê lên giường vài lần có thể dễ dàng công phá điểm nhạy cảm nhất của đối phương.
Cô giỏi nhất chính là tra tấn nàng như vậy, sau đó tập trung cảm nhận nhiệt độ của cơ thể phía bên dưới đang dần tăng lên, cuối cùng giống như một con tôm thơm ngon được nấu chín, có màu đỏ nhạt đặt trên bàn ăn của cô.
Rất là ngon.
Mùi hương trên cơ thể Nguyễn Mạn thật sự rất ngọt ngào, mỗi lần Trình Tư Nhiên đều không nhịn được lưu lại một vài dấu vết, có thể là ở ngực, có thể là sau gáy, đều là những nơi có thể vô tình bị lộ ra, sau đó khi mọi người trên lớp xì xào bàn tán, bản thân sẽ cực kỳ hả hê khi thấy người khác gặp họa, lần sau phải hôn vào vị trí nào mới tốt?
Có phải ở đây không? Cô xoa xoa phần dưới lưng của Nguyễn Mạn, lúc đó vẫn luôn đoan trang, mặc áo phông ngắn, quần jean cạp trễ, khi giơ tay viết lên bảng, bộ phận mịn màng này sẽ lộ ra. Trong phút chốc, khung cảnh mỏng manh như sứ trắng trôi qua trong nháy mắt, Trình Tư Nhiên tưởng rằng chỉ có một mình mình nhìn thấy, không nghĩ tới một nam sinh trước mình một bàn nở một nụ cười cực kỳ dâm đãng, nụ cười này cô cực kỳ quen thuộc.
“Vòng eo nhỏ của cô Nguyễn…” Chàng trai kia đang miên man suy nghĩ, đồng thời giơ tay lên biểu đạt phán đoán của bản thân.
Đó là lần đầu tiên Trình Tư Nhiên, một người luôn thể hiện hình ảnh học sinh ngoan, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi. Theo như lời nhân chứng Tiêu Tinh có mặt tại hiện trường miêu tả, khóe miệng của cô vừa mới nhếch lên lập tức hạ xuống, ánh mắc sắc bén như kiếm, thoạt nhìn chỉ hận không thể chém hết tất cả loài người trên thế giới này.
Cậu bạn ở bàn trên cảm thấy có gì đó không ổn, cho rằng mối thù giữa Trình Tư Nhiên và Nguyễn Mạn vẫn còn đó, không nghe lọt mấy lời khen này, lập tức thu hồi lại nụ cười, ngồi ngay ngắn nói: “Eo của cô ấy xấu quá, nhìn xem, vừa nhìn thấy đã không thích rồi, cho dù có đưa tới tận tay tôi cũng không cảm thấy hứng thú.”
Rầm!
Trình Tư Nhiên đã hoàn toàn bùng nổ.
Sắc mặt của cô cực kỳ khó coi nhìn chàng trai kia một cái, tay siết chặt suýt chút nữa không nhịn được đánh cho tên chó có mắt như mù này một trận.
Trong một giây cuối cùng, Trình Tư Nhiên đột nhiên nhớ tới hình tượng học sinh ngoan ngoãn mà mình cố gắng duy trì. Chàng trai này chắc hẳn cho rằng cô là người vui tính, dễ nói chuyện nên không hề nao núng bộc lộ ý định thực sự của mình.
Không thể không thừa nhận cô vẫn luôn hưởng thụ cảm giác tin tưởng của người khác nhưng những lời cậu ta nói khiến người ta cảm thấy cực kỳ ghê tởm.
Quên đi, ngay lập tức phần lớn sự tức giận dồn nén trong lòng Trình Tư Nhiên đã tiêu tan, cô buông bàn tay siết chặt tới mức đau nhức ra, nở một nụ cười thân thiện, hoàn toàn không có bất cứ tính công kích nào.
“Làm sao có thể? Cô Nguyễn có thân hình đẹp như vậy.”
Cô nhớ lại những gì mình đã nói.
Chàng trai nhìn thấy nụ cười của cô cũng mỉa mai phụ họa theo nói, đúng vậy, đúng vậy, dáng người của cô Nguyễn thật sự rất đẹp.
Cậu cũng nói được? Trong lòng cô cực kỳ không kiên nhẫn trả lời lại một câu.
Nghĩ tới đây, tâm tình cáu kỉnh cũng quay trở lại. Trình Tư Nhiên liếm vùng da nóng rát dưới cơ thể, giống như một miếng bông gòn nhúng i-ốt trước khi tiêm, cọ xát từng chút một khiến người ta cảm thấy khó chịu. Đầu gối của Nguyễn Mạn quỳ tới phát đau, nàng không nhịn được lại nâng thắt lưng lên, eo nâng cao hơn một chút. Một động tác như vậy khiến Trình Tư Nhiên bật cười.
“Cô giáo, mới chỉ có nửa giờ thôi.”
Thấy nàng không nói gì, Trình Tư Nhiên không nói hai lời lập tức cắn một cái, làn da của Nguyễn Mạn săn chắc, không có chút mỡ thừa nào, lại là nơi không thường xuyên chạm vào, cực kỳ mẫn cảm, đồng thời cũng rất đau.
“Trình Tư Nhiên, em có bệnh không?” Khi cơ thể nhận được tín hiệu đau đớn, Nguyễn Mạn thấp giọng mắng: “Rốt cuộc có làm hay không? Nếu không tôi đi đây. Đừng làm phiền tôi nữa.”
“Đi? Không tốt đâu, cô Nguyễn. Thời gian dạy kèm hai tiếng vẫn còn chưa đủ, cô muốn nhận tiền rồi không làm gì sao?” Trình Tư Nhiên không vội vàng, chạm vào miệng huyệt của nàng, kinh ngạc khi chạm phải thứ gì đó ươn ướt, dinh dính.
“Cô giáo…” Cô cũng kinh hãi nói: “Em còn chưa làm gì, sao cô lại ướt vậy?”
Giọng điệu hơi ngạc nhiên vang lên lọt vào tai Nguyễn Mạn chẳng khác nào đang mỉa mai, nàng cũng không muốn như vậy nhưng khi hơi thở của học sinh ngoan phả vào người mình, nàng sẽ vô thức kẹp chặt hai chân lại…
Nàng cảm giác cơ thể mình giống như một cánh cửa đã đóng chặt ba mươi năm, nàng vẫn không ngừng thuyết phục bản thân mình chờ đợi chìa khóa tới, cho đến một ngày mưa liên miên, khuôn mặt tươi cười của Trình Tư Nhiên xuất hiện trong chiếc áo hoodie dưới tán ô.
Làm sao có thể? Nguyễn Mạn nhìn vào tay cô, phát hiện hai tay đối phương hoàn toàn trống trơn, không có bất cứ chiếc chìa khóa nào cả.
“Thì ra cô thích làm chuyện đó với em đến vậy.”
Trình Tư Nhiên vui vẻ vỗ mông nàng, khép chặt hai ngón tay lại, chen vào vách thịt trơn trượt hoàn toàn không có bất cứ thứ gì ngăn cản.
“Thật tốt, em cũng vậy, cô có biết không? Mỗi lần cô giảng bài là lúc em rất muốn làm chuyện này với cô nhất.”
Bị lời nói đáng xấu hổ kích thích, dù chỉ là một cú thúc nhẹ nhàng, Nguyễn Mạn vẫn không kiềm chế được suýt nữa lên đỉnh.