Sau khi thức dậy vào sáng hôm sau, lúc Lý Hải Phượng làm bữa sáng cho Cố Dương, cả hai mí mắt của nàng cứ dính vào nhau. Nàng bơ phờ đi lên lầu gọi người rời giường, cuộc sống làm trợ lý này quá liều mạng.
Cố Dương bị bàn tay mang theo bực dọc đẩy tỉnh. Hai ngày nay cô vất vả lắm mới yên tĩnh nên muốn ngủ nướng, nhưng mỗi sáng sớm đều bị đánh thức: “Cô không có miệng sao. Lần sau dùng miệng gọi, không cho phép dùng tay đẩy.”
Cuối cùng Cố Dương cũng chậm chạp đứng dậy, tắm rửa và ăn sáng. Sau đó Lý Hải Phượng lái xe chở cô đi làm, một đường thông suốt không trở ngại, lúc đến gara ngầm của Cố thị mới tám giờ rưỡi.
Bảy tám thư ký của tổng giám đốc cộng thêm trợ lý của các cô đã đến từ sớm. Nhìn thấy Cố Dương tới sớm như vậy, mặc dù thấy lạ lùng nhưng họ đều nghiêm túc nghiêm chỉnh chào hỏi cô. Cố Dương gật đầu rồi vào văn phòng, phút cuối cùng lại gọi Vương Băng vào. Vương Băng được xem như là một người trên ngàn người trong toàn bộ Cố thị. Cô ấy có bằng cấp và năng lực làm việc vững vàng, ở bên cạnh Cố Dương ngay từ lúc cô mới nhậm chức. Cô ấy còn là thư ký trưởng và có một vị trí rất quan trọng trong công ty.
Trong mắt người khác Vương Băng chính là một người vừa giỏi giang vừa xuất sắc, tràn đầy khí thế nữ vương, bằng không Cố Dương cũng sẽ không coi trọng cô ấy như vậy. Người phụ nữ này, người luôn luôn ăn nói có ý tứ trong mắt những người khác trong công ty, lúc này đang đứng trước mặt sếp với vẻ mặt chua xót.
“Tổng giám đốc Cố, không phải là tôi không nể tình. Mặc dù Hải Phượng học quản lý kinh tế nhưng không phải khoa chính quy. Trường cô ấy tốt nghiệp thật sự không đáp ứng được yêu cầu của chúng ta. Mấy giám đốc bộ phận phía dưới cũng nhất định không đồng ý cho cô ấy tiến vào, huống chi tổng giám đốc à…” Vương Băng làm ra vẻ mặt khó xử, không phải cô ấy không nói tình cảm, điều kiện Cố thị quả thật đặt quá cao.
Cố Dương lật tài liệu trên bàn: “Cô bé này còn nhỏ tuổi, lại vừa mới tốt nghiệp không lâu, làm trợ lý cá nhân thật sự là có chút đáng tiếc. Vương Băng, ý của tôi là để cho cô ấy học theo cô trước. Lúc bận rộn cô ấy cũng có thể giúp cô chia sẻ một chút. Các thư ký bên ngoài đều có trợ lý, cô không mở miệng tôi không tiện sắp xếp với cô. Cô cũng biết Lý Hải Phượng mà, coi như giúp tôi dạy dỗ cô bé này đi.”
Vương Băng còn muốn nói gì đó, đã bị Cố Dương ngắt lời: “Cô yên tâm, cô ấy sẽ không gây rối cho cô, xảy ra chuyện thì cô tìm tôi.”
Từ phòng làm việc của Cố Dương đi ra, lúc Vương Băng tìm được Lý Hải Phượng thì trong mắt cô ấy đã dẫn theo một chút tìm tòi. Cô ấy đi theo Cố Dương nhiều năm như vậy, cô biết ngoại trừ tính tình của Cố Dương không tốt, thỉnh thoảng lại có chút ấu trĩ ra, các phương diện khác vẫn là rất bình thường. Cô ấy không biết có phải vì Lý Hải Phượng giúp cô đỡ một phát súng hay không nhưng Cố Dương thật sự cưng chiều và chăm sóc nàng rất không bình thường.
“Cô gái nhỏ này đúng là coi như theo đúng người.” Vương Băng lẩm bẩm một câu, sau đó gọi Lý Hải Phượng đến phòng làm việc của cô ấy.
“Hải Phượng, cô biết chị Băng Băng gọi cô đến làm cái gì không?” Vương Băng cười tủm tỉm nhìn nàng, bỏ qua chuyện công việc không nói, thực ra trong lòng Vương Băng rất thích Lý Hải Phượng.
Lý Hải Phượng thành thật lắc đầu, thầm nghĩ chị không nói em nào biết chị muốn tìm em làm cái gì.
Vương Băng tiếp tục cười: “Là như vậy, tổng giám đốc Cố tìm tôi nói chuyện về cô. Cô ấy muốn giữ cô lại làm việc với tôi, cô thấy sao.”
“Không được, không được.” Vương Băng còn chưa nói hết, Lý Hải Phượng đã xua tay: “Em ký hợp đồng với Tổng giám đốc Cố. Em chỉ làm trợ lý của cô ấy. Làm sao em có thể làm việc với chị Băng Băng được nữa? Vậy không thích hợp.” Thật không công bằng với Tổng giám đốc Cố.
Vương Băng cười lắc đầu: “Nghe tôi nói xong, đây là ý mà Tổng giám đốc Cố đưa ra. Chức vị trợ lý của cô không thay đổi, bình thường nên làm thế nào, chính là ban ngày cô đi theo tôi, vừa có thể giúp công việc của tôi vừa có thể học được thứ gì đó mới, như vậy không phải là vẹn cả đôi đường sao?”
Lý Hải Phượng cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ.
“Hải Phượng, cô phải biết rằng đây là cơ hội khó có được. Yêu cầu tuyển dụng nhân viên của Cố thị vô cùng cao, không phải cô có thể tưởng tượng được. Đúng rồi, có một chuyện tôi quên nói với cô. Tiền lương làm trợ lý của cô đều do Tổng giám đốc Cố tính cho cô. Nói như thế nào đây, hiện tại cô không được xem là nhân viên chính thức của Cố thị. Đương nhiên hợp đồng cũng chỉ là giữa hai người cô và tổng giám đốc Cố cho nên, cô vẫn nên suy nghĩ một chút, trở về suy nghĩ trước, suy nghĩ kỹ rồi mới nói cho tôi biết.”
Trở lại chỗ ngồi, Lý Hải Phượng đăng nhập vào phần mềm trò chuyện của công ty. Nhóm thứ nhất bên trong chính là vị trí của các bậc lãnh đạo công ty, trên cùng chính là của Cố Dương. Ảnh đại diện tối tăm, nàng cắn môi suy nghĩ một chút, vẫn mở cửa sổ trò chuyện ra.
Lý Hải Phượng (Hãy gọi tôi là trợ lý của Boss): o﹏o
Một phút sau…
Cố Dương (Hãy gọi tôi là Boss): ???
Lý Hải Phượng (Hãy gọi tôi là trợ lý của Boss): Tổng giám đốc Cố, chị không cần em nữa sao? Em không làm đủ tốt sao?! ~~oo~~
Cố Dương (Hãy gọi tôi là Boss): !!!
Năm phút nữa…
Cố Dương (Hãy gọi tôi là Boss): Cô vào đây!
Lý Hải Phượng ôm má nhìn chằm chằm ba chữ trên màn hình cộng thêm một dấu chấm than, chậm chạp một hồi lâu mới đi gõ cửa phòng giám đốc. Đột nhiên nàng phát hiện ra rằng, mỗi lần đến công ty, Cố Dương giống như biến thành người khác, hoàn toàn khác với bộ dáng ở nhà vừa mở miệng đã mắng nàng.
Cố Dương giương mắt nhìn người đang cau mày, há miệng hỏi: “Thế nào? Cô không muốn sao?”
Lý Hải Phượng suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu: “Em không muốn hai lòng, em chỉ muốn làm trợ lý cho tổng giám đốc Cố.”
Lời nói khó nghe trong cổ họng của Cố Dương bị chặn lại, cô thở dài: “Được rồi, thật ra cũng không có chuyện gì đâu. Mấy thư ký tổng giám đốc đều có trợ lý, chỉ có Vương Băng vẫn luôn không có. Tôi sợ cô ấy bận rộn quá, bảo cô đi giúp đỡ đồng thời có thể học theo. Cô gái được trả hai phần lương cô cũng không vui sao?”
Đôi mắt Của Lý Hải Phượng sáng lên.
Vẻ khinh thường trong mắt Cố Dương không hề che giấu: “Cô cũng chỉ có chút tiền đồ này thôi à Lý Hải Phượng. Sau khi cô nghĩ kỹ thì nói với Vương Băng một tiếng. Mấy ngày gần đây nhân sự vẫn luôn tuyển người, thuận tiện nhậm chức. Cô đi theo cô ấy làm tốt, biểu hiện tốt thì cô sẽ chuyển thành nhân viên chính thức trước thời hạn.”
Lý Hải Phượng gật đầu như gà mổ thóc, trước khi đi còn cúi chào Cố Dương. Cố Dương nhìn hành động quái dị này của cô ấy mãi đến lúc cô ấy rời đi với vẻ mặt không nói nên lời.
Tháng lương đầu tiên đã được chuyển vào vào giữa tháng, Lý Hải Phượng nhìn chằm chằm vào khoản tiền lương tháng không hề nhỏ, hôn Cố Dương nhiều lần trong lòng. Phải biết rằng, hiện tại Cố Dương chính là cha mẹ cơm áo gạo tiền của nàng, cho dù mỗi ngày mắng nàng đánh nàng thì nàng cũng nhận. Bố nàng vẫn muốn mua một chiếc xe hơi, luôn không nỡ bỏ, tuy rằng mua ở trên núi không ra ngoài cũng là trang trí, nhưng cho dù có xe hơi trưng bày ở nhà như vậy bố nàng cũng vui vẻ.
Vương Băng bên kia đã làm rất tốt. Cô ấy không để Lý Hải Phượng Phong đích thân đến phòng nhân sự mà chỉ gọi điện thoại và nói đó là người bên cạnh Cố Dương. Bằng cách này, rất nhiều thủ tục được bỏ qua, và rất nhiều rắc rối được giản lược, nếu không dựa vào bằng cấp của Lý Hải Phượng hoàn toàn không có cách nào vượt qua vòng phỏng vấn. Nói đến đây cô ấy cũng tự trách mình, ai bảo lúc trước cô ấy tuyển người cho Cố Dương dựa theo trình độ học vấn bình thường. Lần này hay rồi, cô ấy trực tiếp đưa người có bằng cấp bình thường này bên cạnh cô, chuyện này không thể trách người khác được.
Cả buổi chiều Lý Hải Phượng đều xem tư liệu Vương Băng ném cho nàng, viết tắt là Cố thị lịch sử hình thành năm trăm năm.
Vương Băng cũng không định để Lý Hải Phượng giúp gì, giống như Cố Dương nói, cô coi như đang mang theo một đứa bé lớn, không còn cách nào cả, ai bảo tổng giám đốc Cố nhà chúng ta thích cô bé này.
Nói về công việc của Lý Hải Phượng, ngoài việc phục vụ cuộc sống hàng ngày của Cố Dương thì có giúp Vương Băng phân loại thông tin, in tài liệu, đóng dấu văn kiện gì đó. Cố Dương đói bụng ăn một bữa cơm khát nước vẫn sẽ gọi nàng vào. Lý Hải Phượng cũng ngày càng thuận tay trong việc phục vụ vị tổng tài khó tính này.
Cố Dương làm giống với lời nói, vì mức lương tương đối khả quan kia, Lý Hải Phượng biểu hiện rất tốt. Vào đầu tháng tám, Cố Dương tự mình gọi điện thoại cho nhân sự sau đó thông báo cho Lý Hải Phượng chuyển thành chính thức.
Ngoài tiền lương, các chế độ phúc lợi khác của Cố thị đều vô cùng tốt. Hiện tại đánh chết Lý Hải Phượng nàng cũng không muốn đi, trách không được nhiều người tranh nhau muốn chui vào trong này. Trong một lần khi đang trò chuyện trực tuyến với một nữ sinh đại học cùng ký túc xá của Lý Hải Phượng. Bởi vì không phải là một khoa, quan hệ của hai người cũng không có đặc biệt tốt, cô gái này đột nhiên thêm acc của nàng, hỏi nàng một đống vấn đề. Lúc Lý Hải Phượng cho rằng cô ấy muốn vay tiền thì đột nhiên hỏi nàng hiện tại đang làm việc ở đâu. Lý Hải Phượng theo bản năng nói ra làm việc ở Cố thị, cũng không nói làm trợ lý cho sếp.
Sau đó bạn nữ hỏi xin số điện thoại của nàng, sau đó hai người bắt đầu trò chuyện. Cố Dương lúc đó đang đắp mặt nạ, nghe rõ ràng cuộc đối thoại của hai người. Cô vốn không muốn nói chuyện, kết quả cô gái kia trực tiếp lừa gạt nàng như chó con hỏi còn tuyển người hay không. Cô suýt nữa nghẹn lại, không nhịn được lấy điện thoại di động của Lý Hải Phượng mắng cô gái kia một trận, sau đó trực tiếp cúp máy rồi kéo đen.
Lý Hải Phượng: “…”
Thật ra lúc đó Lý Hải Phượng cũng khá khó chịu, nàng rất muốn cúp điện thoại nhưng lại ngượng ngùng. Sau đó Cố Dương dứt khoát lưu loát giúp nàng.
“Lần sau nhớ lưu tâm, đừng giống như một kẻ ngốc, người ta hỏi cái gì cô cũng nói.” Cố Dương nói nàng hùng hồn như vậy giống như chính cô cũng không phải người khác.
Lý Hải Phượng không tức giận, lại cảm thấy rất vui vẻ. Cố Dương bình thường luôn hung dữ với nàng, nhưng cũng rất che chở nàng.
Sáng thứ hai, Cố Dương họp liên tiếp hai cuộc họp. Thị trường chứng khoán gần đây giảm mạnh, tâm trạng cô vốn không tốt, lúc này lại có người nói cho cô biết Lưu Quang Viễn tới.
Lưu Quang Viễn là ai đây, là cậu của Cố Dương, em trai ruột của mẹ cô, theo lý thuyết quan hệ này chắc là vô cùng thân thiết, nhưng Cố Dương và cậu của cô lại không hề nhìn mặt nhau. Nếu không phải nể tình cậu khi còn bé còn ôm cô, cô trực tiếp đuổi Quang Viễn đi, suốt ngày không làm chính sự, lấy tên Cố Dương của cô ở bên ngoài ép mua ép bán.
Cố Dương vừa nghe cái tên này, huyệt thái dương đột nhiên nhảy thình thịch. Lý Hải Phượng bên cạnh đang cầm điện thoại di động đặt thức ăn buổi trưa. Chỗ kia bất kể đưa bao nhiêu, người phụ trách đều tỏ ý có đưa nhiều hơn nữa cũng không được, nghe nói là vấn đề nguyên tắc, mẹ nó, kinh doanh kiếm tiền mà nói vấn đề nguyên tắc cái *beep*.
“Tổng giám đốc Cố, em cảm thấy bữa ăn của nhân viên căng tin tầng chín chúng ta thật ra rất tốt, hợp vệ sinh và đủ dinh dưỡng. Mỗi lần chị gọi nhiều như vậy đều không ăn…”
“Tôi tiêu tiền của riêng tôi mắc mớ gì tới cô?” Cố Dương vừa dứt lời, cửa văn phòng đã bị người mạnh mẽ đẩy ra.
Người tới mặc âu phục có chút nhăn nhúm, nhìn tuổi chừng năm mươi tuổi, với một đôi mắt sáng ngời, ông ta bước vào và ngồi xuống chiếc ghế da đối diện với Cố Dương.
“Tôi gọi cho cô, tại sao cô không nhận điện thoại?” Lưu Quang Viễn mở miệng bằng giọng điệu chất vấn.
Cố Dương không nói gì, tiếp tục lật tài liệu một cách lơ đễnh. Lý Hải Phượng đang đứng bên cạnh nhíu mày, tại sao người này lại nói như thế này?
“Cố Dương, cô đối xử với người lớn trong nhà như vậy sao? Gặp mặt ít nhất gọi tiếng cậu đi.” Trong mắt Lưu Quang Viễn đã lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
Cố Dương lười biếng ngước mắt nhìn ông ta, lông mày nhíu lại: “Ôi, tưởng là ai chứ, đây không phải là giám đốc Quang Viễn sao, tìm tôi có việc sao?”
Bầu không khí lập tức cứng ngắc, điện thoại di động của Lý Hải Phượng cầm đột nhiên vang lên một tiếng. Nàng cúi đầu nhìn một chút, đó là một tin nhắn văn bản, người gửi là Ngô Ba.
Lưu Quang Viễn giống như tìm được ống xả, trực tiếp mắng Lý Hải Phượng: “Cô không có mắt sao? Cút khỏi đây ngay!”
Tuy rằng Cố Dương cũng thường xuyên mắng Lý Hải Phượng, nhưng tuyệt đối không giống như vậy, ánh mắt kia như chỉ hận không thể nhào tới xé xác nàng ra, Lý Hải Phượng sợ tới mức rụt nhanh về sau.
Cố Dương thấy vậy liền nổi giận, trực tiếp ném văn kiện trong tay lên mặt bàn. Cô vỗ bàn đứng lên, ánh mắt lạnh lẽo không có chút nhiệt độ nào: “Lưu Quang Viễn cậu quậy đủ chưa?! Ai cho cậu quyền để cậu giở thói ngang ngược ở đây?!”
“Cố Dương!” Lưu Quang Viễn đứng lên không chịu thua kém: “Tôi là cậu của cô, chẳng qua để cô xuất ra chút tiền để ngăn chặn miệng Hứa Phi Phàm mà thôi, chẳng lẽ cô còn thiếu chút tiền này sao?”
Cố Dương cười lạnh nhìn ông ta: “Ngược lại cậu biết biết bấu víu quan hệ đấy. Nếu không phải nể mặt mẹ tôi, tôi đã sớm một cước dẫm chết Quang Viễn cậu. Chính cậu chọc vào cục diện rối rắm giờ bắt tôi thu dọn sao? Cậu coi Cố Dương tôi là kẻ ngốc sao?!”
“Cô!”
“Tôi đã từng nói, đời này của cậu cũng đừng nghĩ vớt được bất cứ chỗ tốt nào từ Cố thị. Trước tiên cậu hãy vui mừng vì ông già và bà già của chúng ta vẫn còn sống đi. Hứa Phi Phàm không phải đèn đã cạn dầu. Tôi ăn no rảnh rỗi đi trêu chọc cô ấy sao? Người đâu!” Cố Dương nói xong trực tiếp ấn gọi nội tuyến.
chưa kịp nói gì thì đã có người bước vào và mời ông ta ra ngoài.
Trong phòng làm việc lại khôi phục yên tĩnh, ngực Cố Dương tức giận tới mức kịch liệt phập phồng, chiếc cốc gốm sứ vốn đang ở trong tay cô trực tiếp bị cô quét xuống đất.
“Cố, tổng giám đốc Cố…” Lý Hải Phượng đứng ở một bên nhỏ giọng gọi cô.
Cố Dương khoát tay, chậm rãi ngồi trở lại ghế. Lúc này điện thoại di động của cô vang lên, cô nhận lấy uể oải nói: “Mỗi lần đều như vậy, còn không có kết thúc. Tôi thật sự muốn đưa ông ta vào tù để ông ta ngồi xổm hai năm.”
Đầu kia không biết nói cái gì, Cố Dương tựa vào ghế da không nhúc nhích, thật lâu sau mới thở dài: “Ngài đừng nói chuyện với tôi những thứ vô dụng này. Tôi vẫn nói câu nói kia, tiền sẽ không lấy, tôi cũng sẽ không đi gặp Hứa Phi Phàm. Tôi có thể làm phiền cô ấy được sao?”
Cố Dương cúp điện thoại, vùi trong ghế, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì. Lý Hải Phượng thu dọn mảnh vỡ trên mặt đất sau đó mới đổi ly thủy tinh giúp Cố Dương lấy một cốc nước: “Tổng giám đốc Cố, chị bình tĩnh trước.”
Cố Dương cầm cốc uống vài ngụm rồi đặt xuống. Lý Hải Phượng đứng bên cạnh bóp bả vai cho cô: “Tổng giám đốc Cố, em có thể kể cho chị nghe một câu chuyện cười được không?”
“Nói”
“Ngày xửa ngày xưa có một kẻ giết người, anh ta rất lạnh lùng, cuối cùng anh ta chết vì lạnh. Hahaha.”
Bệnh thần kinh!