Lý Hải Phượng chống cự lần nữa, nhìn thấy Cố Dương đã muốn có biểu hiện nổi loạn, nàng kịp thời dừng lại nhưng đôi mắt vẫn còn rụt rè nhìn cô. Nàng hiểu rất rõ tính cách của Cố Dương, nếu lúc này nàng còn không muốn, Cố Dương sẽ không vui.
“Ngoại trừ người nhà của em, chị là người đầu tiên đối xử tốt với em như vậy, sau này em nhất định sẽ báo đáp thật tốt…”
“Cô vẫn còn chưa nói xong à?”
“Rồi.”
Hai người đi dọc bờ sông một lúc cũng không ai nói chuyện với ai, thỉnh thoảng lại thấy có một vài đôi tình nhân đi dạo. Lý Hải Phượng nhớ đến mối tình dang dở giữa nàng và Ngô Ba, trong lòng không khỏi có chút buồn phiền. Dù sao thời gian hai người bên nhau cũng không ngắn, không thể nói chấm dứt là chấm dứt, nàng biết mình cũng không còn quá trẻ, tuy rằng chưa đến mức sốt ruột kết hôn nhưng nàng cũng muốn tìm một người để bầu bạn cùng mình, chính là…
Lý Hải Phượng trộm liếc nhìn người bên cạnh, trong lòng lại càng thêm mất mát. Về sau các cô đều sẽ phải kết hôn, năm nay Cố Dương đã hai mươi chín tuổi và sẽ phải kết hôn, điều này có lẽ sẽ xảy ra trong vài năm nữa. Nàng cảm thấy hơi khó chịu khi ngẫm nghĩ về nó.
Gió thổi buổi đêm rất lạnh, Lý Hải Phượng không cảm nhận được nhờ độ dày của quần áo, Cố Dương thì thỉnh thoảng ôm lấy bả vai co người lại, nhưng cô cũng chẳng nói là phải lập tức quay trở về xe.
Khi Lý Hải Phượng nhìn thấy cô ôm cánh tay lần thứ tư thì nàng liền cởi áo khoác rồi choàng lên người cô. Cố Dương cao hơn nàng nên Lý Hải Phượng phải kiễng một chân mà khoác áo cho cô.
Cố Dương nghiêng đầu, hai người nhìn nhau nở một nụ cười.
Cứ như vậy in sâu nụ cười thật trong sáng và có phần ngốc nghếch ấy, nhiều năm sau đó Cố Dương vẫn cảm thấy ngực mình còn hơi nóng lên khi nghĩ đến nó.
Kéo chiếc áo khoác đang choàng trên người, cô cũng không từ chối: “Cô không lạnh sao?” Cố Dương hỏi.
Lý Hải Phượng lắc đầu, thẳng thắn đơn giản nói: “Chị không lạnh, em cũng không lạnh.”
Cố Dương không nhìn nàng nữa, cúi đầu tiếp tục bước đi. Bởi vì đèn đường xung quanh tương đối mờ nên Lý Hải Phượng đã không nhìn thấy mặt cô đã dần dần đỏ lên vì lời nói của mình.
“Cố tổng, chị yêu bao nhiêu lần rồi? Em chỉ có một lần thôi.” Lý Hải Phượng tìm chuyện để nói.
“…Tôi vẫn chưa yêu ai.” Cố Dương thành thật đáp.
Lý Hải Phượng mở mắt thật to, không biết là ngạc nhiên hay vui mừng, nàng kéo cánh tay của Cố Dương: “Làm sao có thể được, Cố tổng đừng gạt em.”
Cố Dương lườm nàng: “Không có thì chính là không có, tôi nói dối cô làm gì?”
“Những người thích chị chắc hẳn là rất nhiều đúng không ạ?”
“…Ừm.” Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thật ra cũng không tính là nhiều đâu. Tính tình tôi không tốt, nhân duyên cũng thật tệ, bạn bè thì cũng không có mấy người. Bọn họ muốn theo đuổi cũng không có can đảm, cũng có vài người không sợ chết mà tỏ tình, nhưng tôi thật sự không có tâm tình và thời gian để lãng phí vào những chuyện như thế. Sau khi tốt nghiệp rồi đi thực tập một năm thì tôi trực tiếp nhận công việc ở Cố Thị, bao năm nay mọi tinh thần và thể lực đều tập trung vào nó.” Nói thẳng ra, thế giới tình cảm của cô rất trống rỗng.
Lý Hải Phượng chắp tay sau lưng thăm dò cô, đôi mắt tràn đầy ánh sáng nhỏ vụn: “Vậy thì….Cố tổng, chị có thích ai không?” Nàng cẩn thận không yên hỏi ra câu hỏi trong lòng.
“Không có.”
“…Ổ.”
Nhìn hai má nàng phồng lên, Cố Dương đột nhiên cảm thấy tay liền ngứa ngáy, do dự một lúc liền vươn tay nhéo nhéo hai má mềm mại mịn màng trước mặt, cảm giác da thịt ở trong tay thật tốt, dường như cảm thấy vẫn chưa đủ nên cô đưa tay còn lại sờ luôn vào góc mặt bên kia, xoa đi xoa lại mấy lần.
Lý Hải Phượng không nhúc nhích, những ngón tay lạnh lẽo của Cố Dương đang giày vò khuôn mặt nàng.
Trong mắt Cố Dương hiện lên ý cười, bóp xong thì hai tay liền nắm mặt Lý Hải Phượng nhìn trái nhìn phải: “Có phải cô mũm mĩm kiểu trẻ con không, mặt cũng không lớn mà lại nhiều thịt như vậy, mềm mại thật.” Nói xong tay vẫn tiếp tục nhào nặn.
Lý Hải Phượng từ lâu đã quá quen với những hành động đụng chạm bất ngờ của cô chủ nhà mình, nhưng tiếp xúc gần gũi đến như vậy còn nào xoa nào nắn, nàng cũng có thể cảm nhận được hơi thở của cả hai khi cùng trò chuyện, ngay lập tức từ mặt đến hai bên lỗ tai đều ửng hồng.
Cảm giác được khuôn mặt trong tay mình đều nóng hổi, Cố Dương buông tay ra: “Muộn rồi, chúng ta về nhà đi.”
Nhìn thấy Cố Dương ngồi thẳng vào ghế lái, Lý Hải Phượng rất hiểu chuyện ngồi xuống ghế phụ, nàng vẫn ôm túi giấy vào trong lồng ngực, nàng thầm nghĩ rằng đây là món quà đầu tiên mà Cố tổng tặng cho mình, nhất định bản thân phải thật trân trọng.
Cố Dương bật máy xe, dư quang thoáng nhìn qua động tác của Lý Hải Phượng, khóe miệng khẽ nâng lên.
Đại hội cổ đông của Hoa Khoa sẽ được tổ chức trong ba ngày, cổ đông từ khắp nơi trên thế giới bao gồm cả người nước ngoài cũng đã đến thành phố Định Hải trước. Dù sao thì chỉ là nắm giữ cổ phần mà thôi, Cố Dương cũng không coi trọng việc này. Nếu đó không phải là vì Thành Lão thì cô thật sự không tính tham gia.
Cô vốn đã chuẩn bị lên xe thì di động của Vương Băng vang lên, biết tin người lớn trong gia đình bị bệnh mà bố mẹ cô ấy lại không ở Định Hải nên muốn kéo cô ấy lại, Cố Dương nghe được thì khoát tay ý bảo cô ấy hãy về nhà trước.
“Chuyện gia đình rất quan trọng. Tôi ở đây cũng không sao, để những thư ký khác đi theo cùng là được. Bây giờ còn sớm, cô mau đặt vé máy bay đi.”
Vương Băng do dự nói: “Dù sao chuyện này ba năm mới có một lần, e rằng còn có chuyện khác.”
“Ba năm một lần cũng không liên quan gì đến tôi. Lần này mấy ông lão đó đến đây để tổ chức đại hội phê bình thôi, không cần lo lắng cho tôi, đi nhanh đi.” Cố Dương lấy di động ra nghĩ một chút, liền gọi điện thoại cho Lý Hải Phượng ở trên lầu.
Không bao lâu sau khi Vương Băng rời đi, Lý Hải Phượng thở hổn hển chạy đến: “Cố, Cố tổng, chị khẳng định muốn em đi cùng chị sao?”
Có tài xế lái xe nên Lý Hải Phượng trực tiếp ngồi vào ghế sau, Cố Dương liếc nhìn bộ trang phục chuyên nghiệp được cắt may riêng của nàng, trông khá đẹp mắt: “Dáng vẻ giống như vị thành niên, với mái tóc dài lòa xòa phía trước. Sau này không được phép buộc tóc đuôi ngựa, hơn nữa những dịp thế này cần phải trang điểm.”
Cố Dương lấy mỹ phẩm từ trong túi ra, trang điểm trên khuôn mặt của Lý Hải Phượng.
Lý Hải Phượng: “…”
Mãi đến khi nhìn thấy khuôn mặt được trang điểm vừa ý của mình thì Cố Dương mới dừng tay, véo cằm Lý Hải Phượng nhìn: “Hôm nay có rất nhiều người tới, không cần căng thẳng, có tôi ở đây.”
Thời điểm cùng Cố Dương bước vào tòa nhà Hoa Khoa, hai tay cầm tài liệu của Lý Hải Phượng đều toát đầy mồ hôi lạnh. Nàng lại không ngốc, mặc dù mấy ngày nay Vương Băng cũng đã đưa nàng đến rất nhiều hội nghị quy mô lớn của Cố Thị, nhưng lần này thì lại khác. Các cổ đông của Hoa Khoa đều là những nhân vật lớn, làm sao nàng có thể không lo lắng được.
Phòng họp chiếm gần như toàn bộ tầng cao nhất của tòa nhà, lớn đến kẻ khác cũng phải chép miệng. Mặc dù Lý Hải Phượng tự nhận bản thân đã nhìn thấy những phòng họp lớn khác thì nàng cũng vẫn có chút kinh ngạc. Hoa Khoa là một doanh nghiệp với hình thức đầu tư cổ phần, nói trắng ra thì hầu hết cổ phần của công ty đều nằm trong tay người ngoài. Lúc chính mình thành danh không có bao nhiêu trong tay, khác hẳn với của Cố Thị, không nói về những điều khác, Cố Dương nắm trong tay một nửa số cổ phần, phần còn lại hầu như đều là của người trong nhà.
Căng thẳng quá nhiều, trợ lý nhỏ Lý Hải Phượng không khỏi cảm thấy rằng Cố tổng nhà nàng thật sự rất giỏi, tuổi còn trẻ mà đã có thành tích tuyệt vời như vậy, đúng thật sự là càng ngày càng thích cô nhiều hơn mà (* ^ __ ^ *)
Vừa đúng tám giờ, tất cả các cổ đông đều đã vào chỗ ngồi, không một ai đến muộn, điều này vẫn là rất đáng khâm phục. Bầu không khí lúc này đương nhiên tương đối nghiêm túc, hầu như ai cũng ngồi ngay ngắn, đúng là hơi giống…lên triều.
Không ngờ bên trong ngoại trừ Cố Dương ra thì còn có một phụ nữ trung niên lớn tuổi, còn lại toàn bộ đều là đàn ông. Lý Hải Phượng rất bình tĩnh nhìn quanh một vòng, vị trí của các cô được sắp xếp bên tay trái tổng tài Hoa Khoa, chỉ cần nàng nâng mắt lên, nếu như những người đó có bất cứ chuyển động gì đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Cố Dương dựa vào ghế da, liếc nhìn máy tính của Lý Hải Phượng: “Lát nữa trước hết ghi lại nội dung cuộc họp, trở về thì sửa lại sau. Đừng lo lắng, có biết không?”
Lý Hải Phượng gật gật đầu: “Cố tổng yên tâm, em nhất định nghiêm túc ghi chép.”
“Ồ, dù biết rằng Cố tổng mấy năm nay đều làm từ thiện nhưng tôi còn tưởng khi Bắc Kinh – Cửu Long gặp chuyện không may thì cô sẽ không rảnh để lo những việc này chứ, không ngờ cách đây vài ngày thì vẫn thấy cô tham gia. Lúc ấy bị người quấn quýt thoát không ra nên chưa kịp qua chào hỏi cùng cô.” Một người đàn ông ở gần Cố Dương mở miệng cười ha hả. Cuộc họp vẫn chưa bắt đầu, người đàn ông đó rõ ràng là tìm chuyện để nói, ai khiến hắn gần Cố Dương như thế, lại còn là một người đàn ông.
Cố Dương quay người lại cười với anh ta: “Từ thiện và làm việc là hai việc khác nhau, tôi nghĩ anh cũng nên biết chứ.”
Người đàn ông lắc đầu: “Quyên góp nhiều tiền ra ngoài như vậy, những đứa trẻ ở những nơi nghèo khổ, vùng sâu vùng xa không được đến trường thì vẫn không có khả năng đến trường. Tổ chức từ thiện ở trong nước cơ cấu nhiều như vậy, cuối cùng thì tiền cũng rơi vào trong tay của bọn họ thôi.”
Cố Dương nhướng mày: “Anh đang nói chính mình à?”
Người đàn ông cười cười, không nói nữa.
Lúc tám giờ ba mươi phút, Thành Uy mới xuất hiện trong phòng họp, đi theo phía sau còn có hai thư ký, khóe miệng nhếch lên, trong mắt mang theo ý cười nhàn nhạt: “Thật xin lỗi các vị, đã để mọi người đợi lâu.”
Các cổ đông rõ ràng là mặc kệ anh ta, sắc mặt của những người lớn tuổi nhìn thấy anh ta cũng không tốt.
Nhâm Định Bắc ngồi lệch một phía ở đối diện Cố Dương. Từ khi Thành Uy bước vào và ngồi xuống thì đã có không ít người cúi đầu thảo luận, chỉ có vẻ bình tĩnh ung dung của anh ấy ngồi ở chỗ đó, không nói chuyện cùng ai, những người khác nói chuyện với anh ấy, anh cũng chẳng phản ứng lại họ, đôi mắt thâm trầm như quan sát từng người một, dáng vẻ thật sự rất giống một con cáo già.
Cố Dương ở trong lòng hừ một tiếng, biết rằng kéo anh ấy đi cũng chẳng ích gì!
“Thành Uy, đây là lần đầu tiên cậu cùng chúng ta gặp mặt một số cổ đông lớn. Cậu tiếp quản Hoa Khoa là ý muốn của Thành Lão, đừng trách mấy ông già này gây khó dễ cậu. Dù sao cậu cũng vẫn còn trẻ, kinh nghiệm từng trải cũng ít, Hoa Khoa lớn như vậy, cậu có chắc bản thân chống đỡ được không?” Mở miệng là một người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, khoảng năm mươi tuổi, nói chuyện cũng không vấn đề gì, chính là dáng vẻ có chút quái lạ.
Lý Hải Phượng nhìn chằm chằm người đàn ông mặc áo Tôn Trung Sơn, nghiêng đầu nói nhỏ với Cố Dương: “Dáng vẻ của vị tiên sinh này thật giống con ba ba, à không, là một con rùa.”
Khóe miệng Cố Dương run rẩy một chút, không nói gì.
Thành Uy nghe được những lời nói của người đàn ông mặc áo Tôn trung Sơn thì trên trán nổi đầy gân xanh, bất đắc dĩ hiện tại chỉ có thể dồn nén nó xuống, lưng anh ta thẳng tắp, vẻ mặt có chút cứng ngắc, lạnh lùng nói: “Ở trước mặt các vị thì con chính là hậu bối. Vừa rồi bác cũng nói hiện tại con còn trẻ, không rèn luyện thì làm sao có thể có kinh nghiệm được, dù sao bác cũng ở tuổi như con khi đến đây thôi.”
Thành Uy vừa dứt lời thì một giọng nói khác vang lên: “Rèn luyện, nói dễ nghe thế. Chúng tôi cũng chỉ là nể mặt mũi của Thành Lão nói rằng muốn tán thành cậu, nhưng bây giờ thật sự không phải lúc.”
“Tổng giám đốc Dư nói rất đúng, cho dù Thành Lão đặt cậu vào vị trí này, nếu như cậu thật sự không ra gì thì cũng không thể biện minh được.”
Một vài người bắt đầu có thái độ gây sự, nhưng những người được Thành Lão cố tình mời đến như Cố Dương và Nhâm Định Bắc đều tựa như mọi chuyện không liên quan tới mình, một người như đang xem kịch vui, người còn lại thì không tỏ thái độ gì, Thành Uy tức giận đến mức muốn hộc máu. Nếu không phải Thành Lão nói cái gì cũng không tham gia cuộc họp này, có đánh chết anh ta cũng sẽ không gọi hai người này đến.
“Vài người nói như vậy tự nhiên không sai. Nếu như ông nội đã đồng ý tin tưởng giao công ty cho tôi thì tôi nhất định sẽ không phụ lòng kỳ vọng của ông. Sau này cũng còn mong mọi người sẽ chăm sóc tôi nhiều hơn.” Thành Uy nghiến răng giả vờ nói tiếp.
“Thành thiếu gia khách sáo rồi, mọi người đều là vì suy nghĩ cho công ty. Đương nhiên vừa mới tiếp quản công ty thì không được nóng lòng, chúng ta đều hiểu điều này. Nhưng có một chuyện tôi nghĩ cần phải nói, người trẻ tuổi mà, cũng có thể hiểu được. Chúng tôi không phải cố ý can thiệp vào cuộc sống riêng tư của cậu, nhưng tác phong của cậu thật sự có vấn đề.”
“Cô!” Thành Uy trừng lớn mắt, không nghĩ rằng những người này vòng vo một hồi thế nhưng lại quay về chuyện cá nhân của anh ta.
“Tổng giám đốc Lương, cô cũng đã nói đây là cuộc sống cá nhân. Nếu đã là chuyện đời tư thì chúng ta không nên quan tâm đến nhỉ?” Cố Dương dựa vào ghế, lạnh lùng nói.
Tổng giám đốc Lương là người phụ nữ duy nhất có mặt ở đây bên cạnh Cố Dương, đã ly hôn được vài năm, chồng cô ta ngoại tình với người thứ ba cho nên vẻ ngoài của cô ta thoạt nhìn rất hòa nhã nhưng có thể vì vấn đề hôn nhân nên tính tình rất kỳ quái, hơn nữa rất phiền chán những người phụ nữ xinh đẹp, chẳng hạn như…Cố Dương.
“Tôi là một tiền bối, cuộc sống cá nhân của cậu ta không đứng đắn đàng hoàng, chẳng lẽ không nên nói sao?”
Bàn tay đặt ở trên đùi của Thành Uy đã sắp nắm chặt thành nắm đấm, rõ ràng là sắp bùng nổ rồi, tính tình của anh ta vốn đã nóng nảy bộp chộp, lúc này thật sự hận không thể xông lên đấm cho bà già phiền phức này vài đấm.
Cố Dương cười nhìn bà ta: “Đây là đại hội cổ đông, nếu tổng giám đốc Lương có bản lĩnh thì sao không nói cho anh ta biết những phương hướng phát triển trong tương lai cho Hoa Khoa. Đời tư cá nhân của anh ta không đàng hoàng? Trong nhà người ta cũng không phải không có ai, Thành Lão vẫn còn ở đó, đây không phải chuyện chúng ta nên quan tâm.”
“Hừ!”
Cố Dương thản nhiên liếc nhìn Thành Uy một cái: “Cậu kế thừa rồi, vậy thì trước hết cậu hãy nói về quan điểm và phương hướng phát triển trong tương lai của công ty. Nếu chỗ nào không hiểu rõ thì cũng có thể xin chỉ giáo của các vị ở đây, ít nhất không để cho mọi người đến đây vô ích một chuyến. Hội nghị cổ đông ba năm chỉ có một lần, nên hãy quý trọng nó.”
Ăn xong cơm trưa, buổi chiều lại tập hợp đầy đủ mà tiếp tục cuộc họp. Trên cơ bản thì lúc sáng đều là Thành Uy nói chuyện, buổi chiều chính là các cổ đông lên tiếng.
Lý Hải Phượng đã gõ bàn phím cả ngày trời, những gì cần ghi nhớ hay không cần ghi nhớ nàng đều gõ lại tất cả, dù sao thì Cố Dương nói rằng lúc trở về còn chỉnh sửa lại. Tuy nhiên, bản thân cuộc họp này cũng không liên quan gì Cố Thị, cho nên Lý Hải Phượng cũng cảm thấy nhẹ nhõm một chút.
Cứ tiếp tục nói suốt cả ngày nhưng cũng không xảy ra chuyện gì không thoải mái, về cơ bản thì chỉ cần đôi bên có chút mùi thuốc súng thì Cố Dương liền bắt đầu mở miệng hòa giải, điều này làm cho mâu thuẫn giữa Thành Uy và các cổ đông khác giảm đi, nhưng lại có một số cổ đông không thường xuyên qua lại với Cố Dương đã im lặng ghi hận cô. “Người này không nên đụng vào” coi như là đánh giá của các cổ đông đối với Cố Dương, mặc dù đúng là không quen biết nhưng những người này vẫn biết lai lịch của Cố Dương, chỉ cần cô biết, miễn là không ảnh hưởng đến lợi ích lẫn nhau thì bọn họ vẫn là đối tác tốt.
Kết thúc cuộc họp cả một ngày, Cố Dương từ bên trong bước ra, Lý Hải Phượng đi theo bên cạnh cô, cả người trông vẫn còn khá có tinh thần, Cố Dương vui vẻ nói: “Cô không mệt à?”
Lý Hải Phượng cười tủm tỉm nhìn cô: “Đương nhiên em không mệt, em thích những trường hợp như vậy.” Loại cảm giác kề vai chiến đấu bên cạnh Cố tổng này quả thật là tốt đẹp quá rồi.
Cố Dương xoa đầu nàng, đúng lúc Thành Uy cũng vừa bước ra, nhìn thấy xung quanh không có ai mới bước đến cạnh Cố Dương: “Cố tổng, hôm nay cảm ơn cô.”
“Đừng khách sáo.”
“Hôm nay nếu không có cô thì tôi thật sự không biết phải đối đáp thế nào. Chỉ là tôi nghĩ những người này cũng không khó đối phó đến như vậy.” Thành Uy đắc ý nói.
Cố Dương từ chối cho ý kiến: “Cùng bọn họ đấu đá lẫn nhau, huyên náo rồi mất bình tĩnh thì vô dụng thôi. Tóm lại cậu phải nhớ kỹ rằng dù xảy ra chuyện gì thì cũng nhất định phải càng bình tĩnh. Nếu bọn họ càng không đoán được cậu đang nghĩ gì thì sẽ càng đối với cậu kiêng nể. Các cổ đông và nhân viên đều giống nhau cả.”
Thành Uy gật đầu: “Tôi đã nhớ kỹ.”
Cố Dương ừ một tiếng rồi dẫn Lý Hải Phượng rời khỏi.
Thành Uy đứng tại chỗ suy nghĩ về tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm nay, so với dự đoán thì đã tốt hơn nhiều rồi. Vốn dĩ ban đầu anh ta còn tự hỏi liệu bản thân có thể đấu lại với những người này hay không.
“Còn chưa đi à?” Nhâm Định Bắc đang định rời khỏi thì nhìn thấy Thành Uy vẫn đứng tại chỗ ngẩn người.
Thành Uy ngẩng đầu nhìn thì thấy anh ấy, cũng chẳng muốn để ý mà lại nghĩ muốn rời đi, kết quả bị chặn lại.
“Tính khí của đứa nhỏ này cũng thật thú vị.” Nhâm Định Bắc cười nói.
Người này đúng là bệnh thần kinh mà, Thành Uy tức giận trừng mắt nhìn anh ấy.
“Trách tôi không giúp cậu nói chuyện à?” Nhâm Định Bắc đoán được điều đó.
Thành Uy có chút mất kiên nhẫn: “Anh nói xong rồi chứ? Bây giờ tôi có thể đi được chưa?”
Nhâm Định Bắc vẫn còn chút ấn tượng với việc bản thân say rượu rồi ôm người ta mà hôn, nghĩ nghĩ rồi tự hỏi, nếu như anh ta là trai thẳng thì khi bị một người đàn ông hôn nhất định sẽ chịu không nổi, nhưng mấu chốt là…anh ta đúng là có điều không đúng.
“Chuyện đó tôi nhớ rõ, nếu không thì tôi mời anh dùng một bữa, xem như là tôi nhận lỗi.” Dáng vẻ của tổng giám đốc Nhâm có chút như đang thỏa thuận.
Thành Uy nghĩ muốn từ chối, nhưng dù sao Nhâm Định Bắc cũng là cổ đông của Hoa Khoa, sau này chắc chắn những cơ hội qua lại sẽ không thể thiếu được, đúng thật sự là rừng lớn thì loài chim nào cũng có, về sau tiếp quản Hoa Khoa thì những nhân vật kỳ lạ như vậy chắc hẳn cũng không ít.
Lý Hải Phượng nắm chặt chiếc vé xem phim trên tay, là do ngày hôm qua trợ lý thư ký của nhóm tổng tài tiểu Cúc gửi tặng. Người ta vốn định đi xem cùng bạn trai nhưng mẹ của bạn trai lại đến đây, cho nên cả hai đặc biệt hiếu thảo và quan tâm đi cùng người lớn.
Quả thật rất khó xử! Rốt cuộc là muốn hay không muốn đi cùng Cố tổng đây? Cố tổng sẽ đi xem với nàng chứ!
Cố Dương: “Buổi tối ăn gì?”
Lý Hải Phượng: “Cố tổng, chúng ta đi xem phim nha.”
Cố Dương “…”
Trong rạp chiếu phim
“Ruộng cao lương” Lý Hải Phượng đọc dòng chữ trên vé: “Cố tổng, bộ phim điện ảnh này vừa nghe tên thôi cũng đã thấy rất cảm động.”
Cố Dương liếc nàng một cái: “Có thể từ ba chữ “Ruộng cao lương” mà nhìn ra được cảm động, trợ lý nhỏ Lý Hải Phượng cũng thật sự lợi hại nha.”
Lý Hải Phong cười hì hì: “Không phải đâu, lừa chị đó. Em vừa mới xem poster kia, cốt truyện nói về một người bố. Em thích nhất là xem phim tình cảm gia đình, rất ấm áp.”
“Ngốc nghếch.”
Lý Hải Phượng (==): “…”
Trong rạp chiếu phim được phát hành đồng thời có một bộ phim bom tấn khoa học viễn tưởng nước ngoài và một bộ phim kinh dị, ngoài ra còn một bộ phim xã hội đen rất ăn khách trong nước, và một bộ phim tình cảm đô thị. So với những bộ phim kia thì có rất ít người xem bộ “Ruộng cao lương”. Khi bộ phim bắt đầu chiếu cũng chỉ rải rác bốn năm chỗ ngồi có người.
Lý Hải Phượng cắn một miếng bánh mì kẹp phô mai và giăm bông trong tay mình, lại uống thêm một ly nước, vô cùng hài lòng: “Cố tổng, chị không đói bụng à?”
“Tôi không đói!” Cố tổng tỏ ý không vui khi nhìn cô trợ lý nhỏ chỉ biết ăn uống của mình, hiếm khi được đi xem phim điện ảnh như vậy, sao lại không thể chỉ đơn giản là xem phim thôi, vì cái gì còn muốn ăn?
Mở đầu bộ phim là một cánh đồng cao lương rộng lớn, Cố tổng hết sức tập trung xem phim, còn Lý Hải Phượng lại một lòng một dạ ăn uống. Tất nhiên là sau khi ăn xong bánh mì thì nàng cũng vẫn nghiêm túc xem phim.
Bộ phim đi được một nửa thời lượng thì đạt đến cao trào, đối với những người xung quanh thì mười phút đã có những tiếng khóc nhỏ, nửa giờ đồng hồ đã khóc lớn. Cố tổng không nói nên lời, mặc dù có rất nhiều tiếng nức nở nhỏ âm thầm chịu đựng, bầu không khí cũng làm cho người ta rất cảm động.
Tâm trạng của Lý Hải Phượng cũng lên đến cao trào cùng với mạch phim, ngay khi nàng đang chuẩn bị xúc động thì một chiếc ống hút đã được nhét vào miệng nàng.
Lý Hải Phượng: “…”
Vừa bước ra khỏi rạp chiếu phim, Lý Hải Phượng cau mày nghiêm mặt tỏ vẻ khó chịu, vừa nhìn là thấy đang buồn bực rồi. Cố Dương nhịn cười dẫn nàng đi mua chút gì đó ăn.
“Cố tổng.” Lý Hải Phượng rất nghiêm túc “Em phát hiện là chị rất vô cảm đó.” Quả thật là một động vật máu lạnh mà.
Cố Dương uống một ngụm nước, bất đắc dĩ nói: “Nhóc con, cho dù phim có cảm động đến đâu cũng chỉ là giả thôi. Người ta quay những cái này cũng chính là để nói cho chúng ta biết làm cha mẹ không dễ dàng gì. khi trưởng thành rồi, chúng ta phải hiếu thảo với bọn họ chứ không phải giống như những gì diễn ra bên trong đâu. Người cha khi còn sống đã vì một nhà lớn nhỏ bọn họ làm quá nhiều việc, bọn họ chẳng những không cảm thấy biết ơn mà còn thường xuyên đánh đập, mắng chửi, chỉ đến khi ông già rồi mất mới nhận ra điều đó thì cũng quá muộn màng.”
Vẻ mặt của Lý Hải Phượng nghiêm lại: “Vậy là chị đã xem rồi à.”
Cố Dương véo má nàng, nở nụ cười.
Lý Hải Phượng cũng không né tránh, cũng tiếp tục vui vẻ: “Em hiểu, mặc kệ trong phim diễn là thật hay giả thì em vẫn sẽ hiếu thảo với cha mẹ, bởi vì em yêu họ mà.”