Chương 19
Thẩm Tiện bắt đầu xử lý tôm, lấy sạch chỉ đen, rửa sạch đậu Hà Lan để sẵn, rồi nêm thịt xay với đủ loại gia vị, sau đó cắt củ sen thành từng lát, kẹp nhân thịt vào giữa hai lát sen rồi nhúng qua trứng, bỏ vào chảo dầu chiên. Chiên đến khi hai mặt vàng ruộm là có thể vớt ra. Chẳng bao lâu, cả căn bếp đã ngập tràn mùi thơm của món củ sen kẹp thịt chiên.
Làm xong món củ sen, Thẩm Tiện tiếp tục xào tôm với đậu Hà Lan. Thẩm Điềm bị mùi thơm từ nhà bếp dụ dỗ, vừa thấy Thẩm Tiện bưng đĩa thức ăn ra, lập tức lắc lắc búi tóc nhỏ hỏi: “Mami, cái này là gì vậy? Nhìn ngon quá chừng luôn đó.” Vừa nói vừa chỉ vào món củ sen chiên.
Thẩm Tiện cười, giải thích cho bé con: “Đây là củ sen kẹp thịt nè, giữa hai lát củ sen là nhân thịt. Điềm Điềm nếm thử xem có ngon không nhé?”
Nói rồi, Thẩm Tiện gắp một miếng đặt vào bát cho bé, dặn dò: “Điềm Điềm ăn từ từ thôi nha, cẩn thận kẻo nóng.”
“Dạ.” Thẩm Điềm gật đầu, cắn một miếng nhỏ, hương thơm thanh mát của củ sen quyện với vị thịt ngọt lịm tan trong miệng, bé con vui đến nỗi đôi chân nhỏ cũng khua khoắng không ngừng, không quên khen ngợi: “Mami, ngon quá, Điềm Điềm thích món này!”
“Ừ, thích là tốt rồi, vậy Điềm Điềm ăn nhiều một chút nhé.” Thẩm Tiện xoa đầu bé con rồi quay vào bếp bưng cơm ra.
Ở một nơi khác, Lâm Thanh Hàn cùng Hàn Nhụy đã đến phòng riêng tại nhà hàng như đã hẹn. Phòng khá rộng, chia thành hai bàn. Hàn Nhụy dìu Lâm Thanh Hàn tìm một chỗ ngồi, vừa đến đã thu hút ánh nhìn của không ít người.
“Ôi chà, chị Lâm cũng đến sao? Đúng là khách quý hiếm gặp đấy. Nếu không phải Trưởng phòng Triệu mời, bình thường có mời thế nào chị cũng không chịu đi ăn cùng bọn em đâu nhỉ?” Lưu Văn Văn nửa đùa nửa trêu chọc.
Trưởng phòng Triệu mới được bổ nhiệm là một người bình thường. Dù thế giới này là thế giới ABO, nhưng phần lớn vẫn là người thường. Trong bệnh viện này, cả alpha và omega cộng lại chỉ có sáu người, còn lại đều là beta – tức người không bị ảnh hưởng bởi tin tức tố.
“Tốt rồi, Thanh Hàn đến là tôi vui rồi. Mọi người đều là đồng nghiệp trong một đơn vị, là người nhà cả, lát nữa ăn uống thoải mái vào, đừng khách sáo nhé.” Trưởng phòng Triệu là một nữ beta ngoài bốn mươi, lời nói vừa phải đã giúp hóa giải không khí gượng gạo lúc nãy.
Triệu Tình – người ngồi bên cạnh Lưu Văn Văn – khẽ bĩu môi, nhưng vì nể mặt Trưởng phòng Triệu nên cũng không nói gì thêm.
Chẳng bao lâu sau, Lục Kiến Bạch cũng đến. Hắn là một trong số ít nam alpha trong bệnh viện, dáng vẻ điển trai, là đối tượng thầm mến của không ít bác sĩ và y tá trong bệnh viện, đặc biệt là Lưu Văn Văn và Triệu Tình – hai người này là fan cứng của hắn.
“Bác sĩ Lục, bên này có chỗ để dành cho anh, qua đây ngồi đi.” Lưu Văn Văn và Triệu Tình đứng dậy vẫy tay gọi Lục Kiến Bạch.
Lục Kiến Bạch cười với họ, nhìn thấy ghế bên trái của Lâm Thanh Hàn còn trống, liền ngồi xuống cạnh nàng: “Không cần, tôi ngồi bên này là được rồi.”
Sắc mặt của Lưu Văn Văn và Triệu Tình lập tức cứng đờ.
“Có gì mà ghê gớm đâu, chẳng phải chỉ là một omega thôi sao? Ngoài việc dùng tin tức tố mê hoặc người khác thì còn làm được gì chứ, con thì lớn từng này rồi mà còn định quyến rũ bác sĩ Lục nữa à?” Lưu Văn Văn ghé sát tai Triệu Tình thì thầm, nhưng thật ra giọng cô ta không nhỏ lắm, người ngồi bàn bên đều nghe thấy, chỉ là không ai lên tiếng, chỉ cười cười cho qua chuyện.
“Đúng vậy, quan trọng là cô ta với vợ cũ vẫn mập mờ không rõ, lần trước trước cổng bệnh viện người đó chẳng phải vợ cũ của cô ta sao?” Triệu Tình hùa theo.
“Nói thật thì, chỉ riêng cậu em trai của cô ta thôi cũng đủ khiến người ta mệt chết, ai mà dám cưới cô ta nữa chứ? Cưới một cái hố không đáy à?” Lưu Văn Văn vừa nói vừa cười với Triệu Tình.
Lâm Thanh Hàn chỉ cảm thấy buổi tụ họp này chẳng có ý nghĩa gì, trong lòng chỉ nghĩ đến không biết Điềm Điềm ở nhà thế nào rồi.
Ngồi bên cạnh, Lục Kiến Bạch ân cần rót nước nóng cho Lâm Thanh Hàn và Hàn Nhụy: “Thanh Hàn, uống chút nước nóng trước đi.”
Lâm Thanh Hàn khẽ gật đầu với hắn: “Cảm ơn.”
Thật ra cô không phải không biết Lục Kiến Bạch có cảm tình với mình, nhưng từ sau khi ly hôn, cô chưa từng nghĩ đến chuyện tái hôn. Cô chỉ muốn một mình nuôi nấng Điềm Điềm, để con bé lớn lên vui vẻ là đủ rồi. Còn chuyện tình cảm, cô không muốn nghĩ nữa.
Có điều Lục Kiến Bạch dường như đã quen với sự lạnh nhạt của cô, dù sao trong bệnh viện Lâm Thanh Hàn đối xử với ai cũng đều công tư phân minh.
Lưu Văn Văn ngồi đối diện thì ghen đến đỏ cả mắt: “Bác sĩ Lục còn rót nước cho cô ta nữa à? Nhìn cái bộ dạng cao ngạo của cô ta kìa, thật nực cười, nếu không phải vì tin tức tố của cô ta mê hoặc người khác thì bác sĩ Lục sao lại để mắt đến?”
“Tôi nói thật, dù bọn mình không ngửi được mùi tin tức tố của cô ta, nhưng nghĩ thôi cũng biết, chắc là nồng đến mức gây nghiện luôn đấy.” Triệu Tình siết chặt cái ly trong tay, hận không thể mọc thêm tai mà nghe xem Lục Kiến Bạch và Lâm Thanh Hàn đang nói gì.
Thực ra phần lớn là Lục Kiến Bạch đang nói, Lâm Thanh Hàn vì lịch sự nên chỉ thỉnh thoảng đáp lại, nhưng cảm giác đó khiến cô thấy rất mệt mỏi, như thể đang bị ép phải xã giao. May là chẳng bao lâu sau mọi người đến đông đủ, nhưng đã đến chỗ này rồi thì không thể thiếu chuyện uống rượu.
Ban đầu Lâm Thanh Hàn chỉ uống nước cam, khi mọi người ăn uống xong thì bắt đầu nâng ly chúc rượu khắp nơi, nhất là mấy y tá thân với Lưu Văn Văn, đã sớm chờ cơ hội này.
Lưu Văn Văn là người mở màn: “Chị Lâm, hiếm lắm chị mới ra ngoài ăn với bọn em, ly này chị nhất định phải nể mặt em nhé.”
Từ chối trước mặt bao nhiêu người chẳng khác nào công khai trở mặt với cả nhóm, mà Lâm Thanh Hàn vẫn cần công việc này, đành phải cầm ly bia đầy nói: “Được, tôi uống với cô.” Nói rồi ngửa cổ uống cạn ly bia.
Có người mở đầu, liền có thêm nhiều người đến mời rượu. Lâm Thanh Hàn vốn không uống được rượu, uống bốn ly bia đã cảm thấy khó chịu, xua tay nói: “Không được rồi.”
Nhóm của Lưu Văn Văn đều là những kẻ thích náo nhiệt, có vài người còn cố tình trêu chọc: “Đừng vậy mà, chị Lâm còn chưa uống với tụi em đâu.”
Lục Kiến Bạch thấy nhóm Lưu Văn Văn vẫn chưa buông tha, lập tức nâng ly đứng dậy, mỉm cười nói với nhóm Triệu Tình: “Thanh Hàn uống không nổi nữa rồi, để tôi uống thay cô ấy.”
“Bác sĩ Lục, bọn em mời chị Lâm mà, anh uống thay có vẻ không hợp lý lắm nhỉ?” Triệu Tình cười nhẹ đáp.
Lục Kiến Bạch đứng đó có phần lúng túng, uống cũng không xong, không uống cũng không xong. May mà Trưởng phòng Triệu thấy tình hình bên này không ổn nên bước lại, cười nói pha trò: “Mọi người ăn uống vui vẻ nhé? Uống được thì uống, không được cũng không sao, vui là chính, đừng để đến lúc tôi phải đưa từng người một về nhà thì khổ.”
Trưởng phòng Triệu lên tiếng, ai cũng phải nể mặt, có người cười hùa: “Ha, trưởng phòng yên tâm, bọn em đều biết chừng mực, đảm bảo không làm phiền lãnh đạo đâu.”
Những người đi theo Lưu Văn Văn cũng dần tản đi, có nhóm ba bốn người tụm lại nói chuyện, có người tiếp tục uống rượu. Lâm Thanh Hàn thì cảm thấy dạ dày hơi khó chịu, đầu cũng bắt đầu choáng váng.
Hàn Nhụy rót cho cô một cốc trà để giải rượu: “Thanh Hàn, uống chút trà cho tỉnh rượu, không lát nữa về nhà khó khăn đấy.”
Lâm Thanh Hàn nhấp một ngụm, vẫn cảm thấy dạ dày cồn cào, đầu choáng váng, đành nằm úp mặt xuống bàn nghỉ ngơi.
“Hàn Nhụy, nếu cô có việc thì lát nữa cứ về trước, tôi đưa Thanh Hàn về.” Lục Kiến Bạch vẫn luôn ngồi bên cạnh Lâm Thanh Hàn, nghe thấy vậy liền xen vào.
“Không cần đâu, tối nay tôi về cũng chỉ ở một mình, Thanh Hàn thế này tôi không yên tâm để cô ấy đi với người khác.” Hàn Nhụy tuy chỉ thân hơn đồng nghiệp một chút, nhưng cũng không yên tâm giao Lâm Thanh Hàn cho Lục Kiến Bạch, huống chi hắn lại là một alpha.
Lục Kiến Bạch cũng cảm thấy câu nói ban nãy của mình hơi dễ gây hiểu lầm, vội giải thích: “Tôi không có ý đó, tôi chỉ muốn đưa Thanh Hàn về thôi. Hai người các cô về khuya thế này, tôi sợ không an toàn. Hay là thế này, tôi đưa cả hai về.”
Hàn Nhụy không nói gì thêm. Người say thường nặng hơn bình thường, cô cũng sợ lát nữa sẽ làm rơi Lâm Thanh Hàn, thêm người giúp đỡ vẫn tốt hơn.
Khoảng tám giờ tối, Thẩm Điềm đã buồn ngủ đến mức cứ gật gà gật gù, mí mắt trên dưới cứ như đang đánh nhau, cái đầu nhỏ lắc lư như sắp ngã. Thẩm Tiện ôm bé con vào lòng dỗ dành: “Điềm Điềm, mình ngủ thôi được không?”
“Nhưng mà… nhưng mà Điềm Điềm còn muốn đợi mẹ.” Thẩm Điềm dựa vào vai Thẩm Tiện, mắt mở không nổi, giọng sữa nũng nịu.
“Mami lát nữa sẽ đi đón mẹ, chắc chắn sẽ đưa mẹ về cho Điềm Điềm. Bây giờ Điềm Điềm ngủ trước được không? Nếu không mẹ sẽ lo cho Điềm Điềm đấy.” Thẩm Tiện vừa nói vừa nhẹ nhàng đung đưa bé con trong lòng.
Bị đung đưa như vậy, Thẩm Điềm càng thêm buồn ngủ, “Dạ… Điềm Điềm không để mẹ lo đâu, Điềm Điềm là bé ngoan.”
Nói xong, bé lập tức nhắm đôi mắt to lại, gối đầu lên vai Thẩm Tiện. Thẩm Tiện chỉ cần nhẹ nhàng đung đưa một chút, bé con đã ngủ ngon lành trên vai nàng.
Thẩm Tiện nhẹ nhàng đặt Thẩm Điềm nằm bên cạnh Phương Tĩnh Lan, khẽ dặn: “Mẹ, mẹ và Điềm Điềm ngủ trước đi, cũng chín giờ rồi, chắc bọn họ cũng sắp tan tiệc, con đi đón Thanh Hàn.”
“Ừ, con đi cẩn thận, Điềm Điềm cứ để mẹ lo.”
Thẩm Tiện mỉm cười gật đầu, nhẹ tay nhẹ chân đóng cửa phòng Phương Tĩnh Lan lại, suy nghĩ một chút rồi lấy thêm một chiếc áo khoác khoác lên tay, sau đó mới ra ngoài.
Ra khỏi nhà, Thẩm Tiện bắt taxi đến thẳng nơi nhóm Lâm Thanh Hàn tụ họp. Nhìn quanh một lượt, trước cửa khách sạn không có mấy người, chắc là nhóm Lâm Thanh Hàn vẫn chưa tan tiệc. Thấy hiệu thuốc gần đó còn mở, Thẩm Tiện bèn vào mua một hộp thuốc giải rượu.
Khi Thẩm Tiện bước ra khỏi hiệu thuốc, trước khách sạn đã có vài nhóm người tụ lại, Thẩm Tiện nhìn lướt một vòng liền thấy một phụ nữ đang đỡ Lâm Thanh Hàn, bên cạnh còn có một nam nhân đang đỡ cánh tay kia của cô, nhìn dáng vẻ có vẻ như cô đã say.
Thẩm Tiện lập tức chạy vội đến, vừa nhìn đã nhận ra người đang đỡ tay Lâm Thanh Hàn chính là nam chính trong nguyên tác – Lục Kiến Bạch. Nàng không biểu lộ gì, lặng lẽ đỡ lấy cánh tay của Lâm Thanh Hàn từ tay hắn. Lục Kiến Bạch hơi khựng lại một chút, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.