Chương 24
Thẩm Tiện liếc nhìn Lâm Thanh Hàn, xoay người lấy vài chai bia ướp lạnh từ trong tủ lạnh ra, mở hai chai đặt trước mặt hai người. Tuy ngồi chung một chiếc sofa, nhưng giữa họ vẫn cách nhau chừng hai, ba người.
“Thanh Hàn, đừng ép bản thân quá. Có những chuyện không phải cô muốn là có thể kiểm soát được, huống hồ cũng không phải lỗi của cô. Đừng dồn mình đến đường cùng. Dù sao cũng đang ở nhà, nếu thấy khó chịu thì uống chút bia đi, có say cũng không sao, tỉnh lại sẽ khá hơn.” Lâm Thanh Hàn trở nên thế này là do nhiều nguyên nhân, nhưng nguyên nhân lớn nhất vẫn là nguyên chủ và chuyện giữa Giang Phương, Lâm Chí Tân.
Lâm Thanh Hàn chỉ khi nghe thấy bên cạnh có người nói chuyện mới hơi có chút tiêu cự trong ánh mắt. Cô nhìn mấy lần vào chai bia trước mặt, từ từ vươn tay cầm lấy, ngửa đầu uống một hơi hết nửa chai.
Thấy cô như vậy, Thẩm Tiện cũng cảm thấy nặng ngực, khó chịu: “Thanh Hàn, cô uống chậm thôi, uống vội dễ bị sặc.”
Lâm Thanh Hàn lạnh lùng liếc Thẩm Tiện một cái, bật cười khẽ rồi nói: “Hừ, chuyện của tôi không liên quan gì đến cô. Có thời gian ngồi đây phí lời với tôi thì chi bằng đi tìm cách lấy lòng kim chủ đi. Nhưng nói thật nhé, kim chủ của cô hình như cũng không tệ nhỉ? Còn có thể giúp cô trông con nữa?” Lâm Thanh Hàn rõ ràng là đang cười, nhưng trong mắt lại chẳng có chút ý vui nào.
Bị nói như thế, trong lòng Thẩm Tiện vẫn thấy hơi khó chịu. Nhưng nghĩ đến những gì nguyên chủ từng làm với Lâm Thanh Hàn, cô lại thấy thông cảm. Mình chỉ nghe vài câu khó nghe đã thấy khó chịu, huống chi Lâm Thanh Hàn trước đây đã phải nghe bao nhiêu lời cay độc, mà toàn từ miệng người thân nhất thốt ra.
Thẩm Tiện khẽ thở dài, dịu giọng giải thích: “Thanh Hàn, Giang Hi thật sự không phải kim chủ của tôi, chỉ là đối tác công việc thôi. Dạo này tôi ngày nào cũng ở bên Điềm Điềm, buổi tối cũng ở cùng mọi người, làm gì còn thời gian đi với kim chủ chứ. Trước đây tôi đã làm sai rất nhiều chuyện, nhưng sau này sẽ không nữa…”
Trong lúc Thẩm Tiện đang nói, chai bia đầu tiên của Lâm Thanh Hàn đã cạn sạch. Thẩm Tiện lại giúp cô mở thêm một chai đặt lên bàn trước mặt. Còn mấy câu vừa nói, Thẩm Tiện cũng chẳng rõ Lâm Thanh Hàn có nghe lọt hay không.
Lâm Thanh Hàn cầm lấy chai bia Thẩm Tiện vừa mở, có vẻ hơi men từ chai đầu đã ngấm. Sắc mặt cô hơi đỏ lên, nhìn thẳng Thẩm Tiện một cái rồi mới nói: “Cô không cần phải báo cáo với tôi những chuyện đó. Giữa chúng ta chỉ còn mối liên hệ là Điềm Điềm. Ngoài ra cô muốn thế nào cũng chẳng liên quan gì đến tôi, ở với ai cũng được. Thẩm Tiện, đừng tưởng mấy việc tốt nhỏ nhặt gần đây của cô có thể gạt được tôi. Cô không cần phí công với tôi nữa, tôi cũng sẽ không tin cô thêm lần nào đâu.”
Khi nói những lời này, viền mắt Lâm Thanh Hàn đã phủ một lớp sương mờ. Cô ngửa đầu uống liền mấy ngụm bia, cổ họng tràn đầy vị đắng của men bia lúc vừa vào miệng. Cúi đầu xuống, hơi nước trong mắt cũng bị cô ép trở lại.
“Tôi chưa từng có ý định lừa cô. Ít nhất từ lần tôi đến nhà trẻ đón Điềm Điềm, từ hôm đó trở đi, mỗi chuyện tôi làm đều không hề muốn lừa cô. Tôi biết trước đây mình đã khiến cô thất vọng rất nhiều, nhưng sau này sẽ không nữa.”
Thẩm Tiện cố gắng giải thích, vừa quay đầu nhìn sang thì thấy Lâm Thanh Hàn đã uống xong chai thứ hai. Có vẻ cô đã hơi say nhưng vẫn đưa tay với lấy chai thứ ba.
Có điều lúc này Lâm Thanh Hàn đã gần như nửa say, một tay cầm đồ mở nắp, một tay cầm chai bia, loay hoay mãi mà không tài nào mở được. Cuối cùng cô phát cáu, ném đồ mở nắp lên sofa, miệng còn lầm bầm: “Cái quái gì thế này, mở mãi không ra.”
Trong cơn lờ mờ, Lâm Thanh Hàn thấy có người ngồi không xa, dứt khoát ném luôn chai bia và đồ mở nắp sang. May mà khoảng cách chỉ tầm hai, ba người, Thẩm Tiện luống cuống đỡ lấy mấy thứ cô ném tới.
Thẩm Tiện thở dài, nhìn gương mặt đỏ bừng của Lâm Thanh Hàn, vẫn quyết định giúp cô mở nắp chai rồi đưa lại.
Lâm Thanh Hàn xoa trán, với mãi mới chạm được vào chai bia. Cô uống khi chưa ăn gì nên men bia ngấm rất nhanh. Đến khi uống xong chai thứ ba, cả người cô đã say mèm, ngả lưng lên sofa, ngửa mặt, mắt híp lại, hai má ửng đỏ vì rượu bốc lên.
Thẩm Tiện sợ Lâm Thanh Hàn sẽ đau đầu vào sáng hôm sau, liền đứng dậy vào bếp pha một cốc nước ấm với mật ong, sau đó quay trở lại phòng khách, ngồi xuống bên cạnh Lâm Thanh Hàn, nhẹ nhàng đỡ cô dậy, dịu dàng dỗ dành: “Thanh Hàn, uống chút nước ấm nhé? Không uống là mai lại đau đầu đó.”
Lâm Thanh Hàn đầu nhức như búa bổ, hơi men dâng lên, đã sớm quên mất người đang ngồi cạnh mình là Thẩm Tiện – người mà cô vốn ghét cay ghét đắng. Cô thản nhiên tựa đầu lên vai Thẩm Tiện, cọ cọ vài cái, lầu bầu: “Không uống thuốc đâu, đắng lắm, dở muốn chết.”
Thẩm Tiện một tay ôm lấy cô, phòng khi cô nghiêng ngả té xuống, một tay khác cầm ly nước trên bàn trà, đưa tới sát môi Lâm Thanh Hàn, giọng nhẹ nhàng: “Không đắng đâu, uống xong rồi mình ngủ ngoan nhé? Chỉ vài ngụm thôi, ngọt lắm, thử xem nào.”
Có thể vì cảm thấy quá khó chịu, hoặc cũng có thể là không muốn nghe Thẩm Tiện lải nhải mãi, Lâm Thanh Hàn nhíu mày, nhấp một ngụm nhỏ. Vị ngọt dịu lan nơi đầu lưỡi khiến cô hơi giãn lông mày, sau đó vẫn tựa vào tay Thẩm Tiện, cúi đầu uống thêm vài ngụm nữa.
Nhìn Lâm Thanh Hàn ngoan ngoãn uống nước, khóe môi Thẩm Tiện không khỏi khẽ cong lên. Quả nhiên Lâm Thanh Hàn khi say rượu sẽ ngoan hơn, bình thường thì chẳng khác nào con nhím nhỏ đầy gai, chỉ khi mơ màng thế này mới giống chú thỏ con, không mặt lạnh, cũng không còn xa cách lạnh nhạt với cô.
“Được rồi, mình về phòng nghỉ nhé.” Thẩm Tiện đặt ly xuống, đỡ Lâm Thanh Hàn đứng dậy. Nhưng Lâm Thanh Hàn lúc này đầu choáng váng đến mức vừa đứng lên đã ngã vào lòng Thẩm Tiện, hoàn toàn dựa vào cô để giữ vững, thậm chí không đi nổi vài bước.
Lâm Thanh Hàn áp má vào vai cổ Thẩm Tiện, như thể làm vậy có thể giảm bớt phần nào cơn đau đầu. Cô thì thầm điều gì đó rất nhỏ, nhưng Thẩm Tiện cố nghe mãi cũng không hiểu được cô đang nói gì.
Cuối cùng, cô chỉ có thể vòng tay ôm lấy eo Lâm Thanh Hàn, một tay khác luồn xuống dưới đầu gối, bế thẳng cô lên. Người say rượu lúc nào cũng nặng hơn bình thường, huống hồ Lâm Thanh Hàn còn không chịu yên, lúc thì siết cổ Thẩm Tiện, lúc thì đấm ngực cô, nhưng may là thể lực Thẩm Tiện khá tốt, cộng thêm phòng ngủ cũng không xa, chỉ vài bước đã bế cô về đến giường.
Có lẽ vì quá say, lúc Thẩm Tiện dùng khăn ấm lau mặt cho Lâm Thanh Hàn, cô đã ngủ say mất rồi. Thẩm Tiện nhìn cô, bật cười nhẹ – lúc say và lúc tỉnh quả thực là hai con người hoàn toàn khác nhau. Say rượu giống như chú mèo nhỏ có phần khó chịu, còn lúc tỉnh lại thì là một khối băng lạnh lẽo. Thành thật mà nói, Thẩm Tiện vẫn thích dáng vẻ Lâm Thanh Hàn khi say hơn, vì đó mới là tính cách thật của cô. Còn biến thành thế này, nguyên chủ đúng là thủ phạm lớn nhất.
Thẩm Tiện nhìn Lâm Thanh Hàn thật lâu, chẳng biết bao giờ mới gỡ được lớp vỏ cứng rắn, lạnh lùng trên người cô mèo nhỏ này. Đến lúc đó, chắc cô và Lâm Thanh Hàn sẽ trở thành bạn tốt rồi nhỉ? Thẩm “thẳng như ruột ngựa” nghĩ vậy, khóe miệng không nhịn được mà cong lên.
Ngồi thêm bên giường một lúc, thấy Lâm Thanh Hàn ngủ rất yên ổn, Thẩm Tiện mới trở về phòng của Điềm Điềm để ngủ cùng con gái.
Sáng sớm hôm sau, khi Lâm Thanh Hàn tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trong phòng của Thẩm Tiện. Đầu hơi đau âm ỉ, không rõ là vì những ngày qua đã quen với sự hiện diện của Thẩm Tiện, hay là trong tiềm thức đã bắt đầu nảy sinh một chút tin tưởng không nên có đối với cô ấy, mà Lâm Thanh Hàn lại không hề cảm thấy Thẩm Tiện sẽ làm gì có lỗi với mình. Mà thực tế, quả thật cô ấy cũng chẳng làm gì cả.
Vừa mở cửa, Lâm Thanh Hàn liền nhìn thấy khung cảnh đã thành thói quen mỗi ngày gần đây: Thẩm Tiện bận rộn đi tới đi lui trong bếp, còn bé con thì ngồi ngay cửa bếp trên một cái ghế nhỏ, hai tay để ngay ngắn trên đùi, ngoan ngoãn nhìn theo mẹ.
Dường như cảm giác được có người đang nhìn mình, Thẩm Tiện quay đầu lại, vừa hay thấy Lâm Thanh Hàn. Cô nở một nụ cười nhẹ rồi quay đi pha một cốc nước mật ong ấm, chuẩn bị mang tới cho Lâm Thanh Hàn. Dù có tác dụng hay không, ít nhất cũng giúp xua đi chút cảm giác khó chịu sau cơn say.
Nhưng vừa bước tới cửa bếp, đùi Thẩm Tiện đã bị bé con ôm lấy. Bé ngẩng đầu nhìn ly nước trong tay mẹ, chớp đôi mắt to tròn hỏi: “Mami, cái này là gì vậy?”
Thẩm Tiện làm sao không hiểu ý cô nhóc, liền cúi người đưa ly nước tới trước mặt bé: “Điềm Điềm nếm thử xem, nhưng chỉ được uống một chút thôi nhé, uống nhiều dễ đau bụng đó.” Dạ dày trẻ con vốn yếu, nếu uống nước mật ong lúc bụng rỗng sẽ rất dễ bị đau bụng.
Điềm Điềm nhoẻn miệng cười, giọng nũng nịu: “Dạ~ Điềm Điềm chỉ nếm chút xíu thôi.”
Nói rồi, hai bàn tay mũm mĩm ôm lấy ly nước, ngửa đầu uống hai ngụm nhỏ, chớp mắt cười toe: “Nước ngọt! Ngon quá đi~”
Thẩm Tiện bật cười, xoa xoa búi tóc nhỏ của bé: “Con đúng là mèo nhỏ tham ăn, cái này Điềm Điềm không được uống nhiều đâu, lát nữa mami ép nước trái cây cho con nha.”
Điềm Điềm liếc nhìn mẹ, lại quay đầu nhìn Lâm Thanh Hàn đang đứng cách đó không xa. Mắt đảo tròn một vòng rồi nhe răng cười, nói với Thẩm Tiện: “Dạ, Điềm Điềm ngoan ngoãn đợi nước trái cây. Cái này là mami pha để dỗ mẹ vui đó. Mami thích mẹ nhất luôn~”
Thẩm Tiện nghe thấy câu ấy, sống lưng khẽ rùng mình, ngay cả tay cầm ly nước cũng không kìm được mà run lên một chút.
Mấy lời như thế này là con học từ đâu vậy chứ? Thẩm Tiện khẽ ngẩng đầu, có phần chột dạ liếc nhìn Lâm Thanh Hàn, hy vọng cô ấy đang lơ mơ, không nghe rõ lời Điềm Điềm nói. Nhưng ngay sau đó, cô liền nghe thấy Lâm Thanh Hàn bật cười lạnh một tiếng.
Thế nhưng khi Điềm Điềm quay lại nhìn, sắc mặt Lâm Thanh Hàn lập tức dịu đi, cô bước tới mấy bước, nhẹ nhàng véo má bé con một cái: “Điềm Điềm ngoan quá, mẹ thích Điềm Điềm nhất luôn.”
Điềm Điềm ôm lấy đùi Lâm Thanh Hàn, cọ cọ mấy cái, ngượng ngùng nũng nịu nói: “Điềm Điềm cũng thích mẹ, thích cả mami nữa.”
Cách đây không lâu, trong lòng Điềm Điềm, Thẩm Tiện vẫn chỉ là một cái tên xa lạ, thậm chí bé vừa nghe tới tên đã sợ đến phát run. Vậy mà giờ đây, trong thời gian ngắn ngủi như vậy, con gái lại trở thành người thích Thẩm Tiện và mình nhất ư? Lâm Thanh Hàn cảm thấy có chút ghen tỵ, trừng mắt liếc Thẩm Tiện một cái.
Thẩm Tiện đang bưng ly nước, cười gượng gạo. Cô thật sự chỉ lo Lâm Thanh Hàn đau đầu nên mới pha nước ấm, hoàn toàn là xuất phát từ tình chị em thuần túy, là một hành động tốt bụng thôi mà! Hơn nữa những lời vừa rồi cũng là do bé con nhà cô nói, chứ không phải cô dạy hay xúi gì hết. Thế mà cuối cùng người bị trừng mắt tới hai lần lại là cô?
“Thanh Hàn, uống chút nước đi, kẻo lát nữa lại nhức đầu.” Vừa nói, Thẩm Tiện vừa hơi lúng túng đưa ly nước ra. Dù sao cũng đã pha rồi, không đưa thì lại càng lố hơn.
Lâm Thanh Hàn liếc cô một cái, nhận lấy ly nước, nhàn nhạt nói: “Cảm ơn.”
Điềm Điềm nghe thấy mẹ và mami nói “cảm ơn”, liền buông đùi Lâm Thanh Hàn ra, hí hửng chạy sang ôm lấy chân Thẩm Tiện, ngẩng khuôn mặt nhỏ xíu lên, chớp mắt cười với cô như muốn khoe khoang công trạng: “Mami! Con giỏi không? Con giúp mami làm mẹ vui đó!”
Thẩm Tiện chỉ có thể nở một nụ cười gượng gạo đáp lại bé con, trong lòng thì thấp thỏm không yên, sợ điểm thiện cảm vốn ít ỏi của Lâm Thanh Hàn lại tụt thêm một bậc.
Lâm Thanh Hàn không buồn nhìn hai mẹ con đang chớp mắt làm trò nữa, cầm ly nước uống vài ngụm rồi xoay người vào phòng tắm. Không nói đâu xa, mấy lần mình say, Thẩm Tiện đúng là vẫn rất tử tế, không làm gì quá đáng. Còn chuyện giữa Thẩm Tiện và người phụ nữ kia hôm đó, Lâm Thanh Hàn cũng chẳng muốn nghĩ nhiều. Chính mình đã mệt mỏi đủ rồi, chẳng còn sức đâu để bận tâm đến chuyện của vợ cũ nữa.
Thẩm Tiện thấy Lâm Thanh Hàn vào phòng tắm rồi, liền ôm lấy bé con đang vênh mặt đắc ý hỏi: “Điềm Điềm học mấy trò này từ ai thế? Trong bụng con đầy mưu kế nhỏ hả?”
“Không có mà~ Con giúp mami làm mẹ vui rồi đó! Điềm Điềm ngoan không?” Bé con mở to đôi mắt, rạng rỡ nhìn Thẩm Tiện.
Thẩm Tiện lập tức đầu hàng, đương nhiên là nhận rồi — bé con chỉ đang muốn giúp mình mà: “Ngoan! Điềm Điềm ngoan nhất luôn. Mami nấu cháo tôm con thích nhất cho con rồi, lát nữa được ăn rồi nha.”
“Yeahhh! Mami cũng ngoan nữa~ Điềm Điềm thích mami!” Bé con ngân giọng ngọt lịm, cọ vào vai Thẩm Tiện nũng nịu. Giờ đây mỗi lần Điềm Điềm làm nũng với cô, cứ như thể đã thành thạo lắm rồi vậy.
Thẩm Tiện cũng cảm nhận rõ, dạo này bé con thân thiết với cô hơn nhiều, làm nũng cũng nhiều hơn, khiến tâm trạng cô tốt hẳn lên. Nhìn chuỗi số ảo phía trên đầu Điềm Điềm – chỉ số thiện cảm – đã tăng đến tận 50.
Dù sao cũng là trẻ con, đơn thuần và dễ mến. Mình chỉ làm những việc một người “mami” nên làm thôi, mà bé đã dành cho mình nhiều tình cảm đến vậy. Thẩm Tiện thầm nghĩ, đã bước vào cuộc sống của họ rồi, thì phải đối xử thật tốt với những người thân thiết nhất bên cạnh. Không cần vì điểm thiện cảm, mà chỉ đơn giản là muốn họ sống thật tốt hơn thôi.