Chương 61
Rất nhanh sau đó, Thẩm Tiện đã thanh toán toàn bộ tiền căn hộ, thủ tục cũng hoàn tất. Cô và Lâm Thanh Hàn lần lượt sắm đủ đồ đạc trong nhà, cả nội thất lẫn điện gia dụng, chỉ còn chờ tản hết mùi rồi dọn vào ở.
Đến Trung thu, Thẩm Tiện lái xe đi mua quà gửi tới từng người thân lớn tuổi trong nhà. Trước kia, chỉ cần nguyên chủ không đến vay tiền là họ đã thấy mừng, ai còn dám mong có quà?
Vì vậy, khi dì ba Phương Tĩnh Bình thấy Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn đến, bà vui đến mức không khép được miệng. Không hẳn vì mấy món quà mang tới, mà là thật lòng vui mừng khi thấy Thẩm Tiện thay đổi.
“Thẩm Tiện, Thanh Hàn, đã tới rồi thì ở lại ăn cơm nha.” Phương Tĩnh Bình rót nước cho hai người.
Thẩm Tiện uống vài ngụm nước, mỉm cười nói: “Dạ thôi dì ba, tụi con còn phải ghé dì tư với cậu cả nữa. Trung thu mình hẹn cả nhà ăn chung một bữa nha.”
“Ừ, cũng được. Trên đường đi nhớ cẩn thận nghe chưa.” Dì ba cười dặn.
“Dì yên tâm, tụi con đi đây.” Thẩm Tiện cùng Lâm Thanh Hàn lại tiếp tục mang quà đến nhà dì tư Phương Tĩnh Xuân.
Trong đám họ hàng bên mẹ, người mà Thẩm Tiện không ưa nhất là cậu cả Phương Thừa Tiền với mợ Nhan Cần Cần. Nhưng dù sao cũng là người một nhà, lại đang sống chung với ông ngoại, nên vì thể diện, cô vẫn chuẩn bị quà đầy đủ mang tới.
Vẻ mặt Thẩm Tiện không lộ ra điều gì, vẫn cười tươi khi gõ cửa phòng ông ngoại: “Cậu cả, mợ cả có ở nhà không? Con mang chút đồ tới.”
Nhan Cần Cần cũng đã nghe người nhà nói Thẩm Tiện giờ mở công ty, nên thái độ thay đổi rõ rệt: “Thẩm Tiện tới rồi à, mau vào đi. Cả Thanh Hàn nữa. Đến chơi thôi còn mang đồ làm gì, đều là người một nhà.”
“Bọn con là vãn bối, mang chút quà cho trưởng bối là chuyện nên làm mà. Bọn con vào thăm ông ngoại một chút.” Thẩm Tiện đặt đồ xuống, rồi dắt tay Lâm Thanh Hàn đi vào trong.
“Ông ngoại, con mua sữa, bánh với trái cây cho ông nè.” Thẩm Tiện cười nói, đặt túi đồ trước mặt ông cụ.
“À, Thẩm Tiện đến rồi à? Công ty dạo này có bận không con?” Ông ngoại cười hỏi.
“Cũng ổn rồi ông ơi, vào guồng rồi thì đỡ hơn nhiều.”
Hai người trò chuyện với ông cụ một lúc rồi chuẩn bị rời đi sang nhà Phương Tĩnh Lan đón Điềm Điềm. Nhan Cần Cần thấy hai người định đi liền giữ lại: “Đừng đi, ở lại ăn cơm đi, để cậu cả làm vài món ngon cho hai đứa.”
Thẩm Tiện ngoài mặt vẫn cười, nhưng trong lòng đã hiểu rõ ý đồ của bà. Cô cười nói: “Dạ thôi, Điềm Điềm còn đang chờ tụi con, trễ là con bé khóc đó. Cậu, mợ, tụi con xin phép đi trước.”
Nhan Cần Cần tỏ vẻ tiếc nuối: “Vậy hả… Khi nào rảnh thì ghé chơi nha? Hay mai đi, mai cậu cả nấu mấy món ngon tiếp đãi hai đứa.”
“Mợ ơi, dạo này con bận lắm, có dịp con ghé sau.” Nói chuyện thêm vài câu nữa, cuối cùng Thẩm Tiện mới cùng Lâm Thanh Hàn rút lui được.
“Thẩm Tiện, mợ chị làm gì mà nhiệt tình quá vậy?” Lâm Thanh Hàn bị sự niềm nở đó làm cho hơi bối rối.
“Còn vì gì nữa, thấy chị có tí tiền nên muốn nịnh thôi. Người một nhà mà cứ xử như ngoài thương trường, mệt mỏi ghê. Thôi kệ, đừng nghĩ nữa. Mình đi đón Điềm Điềm, mai Trung thu qua nhà mẹ ăn cơm.”
“Hôm nay chị cũng ăn ở nhà mẹ còn gì?” Lâm Thanh Hàn cười, vỗ nhẹ vai cô.
“Ừ nha, chỉ cần cả nhà ở bên nhau, ngày nào cũng là Trung thu.”
Trên đường về, hai người ghé siêu thị, mua không ít trái cây, cá và tôm. Điềm Điềm thấy họ mang về nhiều túi đồ liền nhào tới: “Mẹ, ma mi, mua gì mà nhiều vậy?”
Thẩm Tiện bật cười, cúi người mở túi ra: “Tiểu Thẩm Tổng tới kiểm hàng nè. Có cá, có tôm, còn có cả mấy loại trái cây con thích luôn.”
“Ừm ừm, Điềm Điềm thích lắm.” Nhóc con để thể hiện niềm vui còn ôm chặt cả hai người một cái.
Phương Tĩnh Lan định đi nấu cơm thì bị Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn chặn lại, bảo bà và Thẩm Văn Khang cứ ngồi ở phòng khách chơi với Điềm Điềm, để hai cô vào bếp.
“Thẩm Tiện, đừng nấu nhiều quá, mai mới là rằm mà.”
“Không sao đâu mẹ, nhà mình ngày nào chẳng như rằm.” Thẩm Tiện vừa làm cá vừa cười.
Phương Tĩnh Lan ngồi trong phòng khách bị cô chọc cho cười mãi không thôi. Cũng đúng thôi, cả nhà bình an sum vầy, ngày nào chẳng là Trung thu.
Thẩm Tiện lọc xương và lột da con cá đã làm sạch, chuẩn bị nấu món súp viên cá xay. Độ tuổi của Điềm Điềm bây giờ ăn cá còn chưa an toàn, nên cách nấu viên cá như vậy sẽ là phương án an toàn nhất.
Lâm Thanh Hàn thì chuẩn bị vài món ăn đơn giản thường ngày. Món súp viên cá xay của Thẩm Tiện chỉ nêm một ít gia vị cơ bản, nhưng nhờ cá tươi nên vị vẫn rất ngọt và thanh.
Thẩm Tiện múc súp cho mọi người, cuối cùng cũng tự múc một bát, rồi quay sang hỏi Điềm Điềm: “Ngon không?”
“Ngon! Cá viên Điềm Điềm thích!”
Thẩm Tiện cười, đáp: “Ừ nha, vậy sau này mami làm cho Điềm Điềm thường xuyên.”
Ăn cơm xong, ba người ở nhà Phương Tĩnh Lan nghỉ ngơi một lúc rồi mới về. Điềm Điềm bận xem hoạt hình, Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn thì ngồi trong phòng khách vừa xem con vừa trò chuyện vài câu lặt vặt. Nhưng Thẩm Tiện luôn cảm thấy Lâm Thanh Hàn hôm nay không có tinh thần, nghĩ đến việc mai là Trung thu, trong lòng cô đã phần nào hiểu ra.
Lâm Thanh Hàn ru Điềm Điềm ngủ xong thì ra ngoài, vừa nghịch điện thoại vừa thất thần.
Thẩm Tiện hơi nghiêng người lại gần, nhẹ giọng hỏi: “Em nhớ nhà đúng không? Có muốn gọi điện cho ba mẹ, hoặc về thăm một chuyến không?”
Lúc đầu Lâm Thanh Hàn không có cảm xúc gì, nhưng bị nói trúng tâm sự thì không giấu được nữa. Mắt nàng hơi đỏ, thở dài rồi tựa đầu lên vai Thẩm Tiện: “Chắc họ cũng không muốn gặp em nữa đâu. Có khi không thấy mặt em mà thấy tiền em gửi thì họ còn vui hơn.”
Thẩm Tiện vòng tay ôm lấy vai nàng, dịu giọng an ủi: “Em có thể gửi một ít, coi như để mình thấy dễ chịu hơn. Hơn nữa em còn có chị, có Điềm Điềm, có cả ba mẹ nữa. Mình bên nhau, cũng là một gia đình mà.”
Lâm Thanh Hàn hơi ngồi dậy, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Tiện, thở dài, một lúc sau mới nói: “Thẩm Tiện, mình đã ly hôn rồi. Theo lý thì đã không còn là một nhà nữa.”
“Nhưng bây giờ chị với em vẫn luôn bên nhau mà. Có em, có chị, có Điềm Điềm. Vậy chẳng phải là một gia đình sao?”
Lâm Thanh Hàn lại thở dài. Thẩm Tiện rõ ràng vẫn chưa hiểu ý nàng. Nàng hơi nghiêng người về phía cô, trong ánh mắt có phần nghi hoặc của Thẩm Tiện, nàng hôn nhẹ lên môi cô, chỉ vài giây rồi rút lui.
Nhưng chỉ vài giây đó đã đủ khiến Thẩm Tiện chấn động. Vừa rồi Thanh Hàn hôn cô thật sao?
Nhìn biểu cảm ngơ ngác của Thẩm Tiện, Lâm Thanh Hàn vừa buồn cười vừa bực. Nàng tiếp tục nói: “Hiện tại mình có thể giống như bạn bè. Nhưng sau này thì sao? Nếu chị có bạn gái mới, hoặc em có bạn trai… hay bạn gái mới, thì em còn có thể hôn chị như vừa rồi không? Mình còn có thể sống chung được nữa không?”
Trong đầu Thẩm Tiện như có tiếng ong ong. Mấy chuyện này cô chưa từng nghĩ tới. Cô đã có Thanh Hàn và Điềm Điềm rồi, còn cần ai nữa? Hay là Thanh Hàn… đã có người mình thích?
“Thanh Hàn, em không cần chị với Điềm Điềm nữa sao?” Thẩm Tiện nghẹn nửa ngày mới thốt ra được một câu.
Lâm Thanh Hàn dứt khoát đập nhẹ lên vai cô mấy cái rồi mới lên tiếng: “Chị đừng có giở trò ngược lại.”
Thấy Thẩm Tiện vẫn còn mù mờ, Lâm Thanh Hàn dứt khoát vòng tay ôm cổ cô, hơi ngẩng đầu hôn lên môi cô lần nữa. Nhưng lần này khác hẳn lúc nãy — không phải chỉ chạm nhẹ, mà mang theo cả sự vội vàng và khẩn thiết. Thực ra chính nàng cũng có chút xấu hổ. Như vậy có tính là nàng đang cưỡng hôn Thẩm Tiện không?
Thẩm Tiện sau lần đầu có kinh nghiệm, lần này khi được Lâm Thanh Hàn hôn thì không còn quá căng cứng nữa. Cô thử đáp lại nụ hôn của nàng, cả trái tim cũng dần nóng lên theo.
Vài phút sau, Lâm Thanh Hàn hơi đẩy cô ra, kết thúc nụ hôn. Nàng vòng tay ôm lấy eo Thẩm Tiện, dựa vào vai cô, khẽ nhếch môi hỏi: “Lần này thì hiểu rồi chứ?”
Thực ra, ngay từ lần thứ hai khi Lâm Thanh Hàn hôn cô, trong lòng Thẩm Tiện đã mơ hồ có câu trả lời. Cô vốn dĩ đã có thiện cảm với Lâm Thanh Hàn, nhưng vì kiếp trước cứ nghĩ bản thân là “dì” của nàng, cộng thêm cả một đời trước chẳng có lấy một người bạn thân, nên Thẩm Tiện vẫn luôn tưởng rằng sự yêu thích trong lòng mình chỉ giống như tình cảm bạn bè mà thôi, vì vậy chưa bao giờ nghĩ kỹ.
Giờ thì không cần nghĩ nữa. Cô thật sự rất thích cảm giác thân mật với Lâm Thanh Hàn, ngay khoảnh khắc hôn nhau vừa rồi, tim cô đã vô thức đập nhanh đến khó hiểu.
Thấy Thẩm Tiện vẫn chưa nói gì, Lâm Thanh Hàn tưởng cô còn chưa nghĩ thông, bèn lần thứ ba nghiêng người lại gần. Nhưng Thẩm Tiện chỉ nhẹ nhàng mỉm cười nhìn nàng, không tránh né, chỉ lặng lẽ ngắm đôi môi của Lâm Thanh Hàn từng chút, từng chút một tiến lại gần, cuối cùng đặt lên môi cô.
Chỉ là lần này, người giữ thế chủ động lại là Thẩm Tiện. Đây là lần đầu tiên trong cả hai kiếp cô hôn người khác, sợ làm Lâm Thanh Hàn đau nên cô hôn rất nhẹ nhàng, đến cả hơi thở cũng dịu xuống. Vài phút sau, Thẩm Tiện mới hơi lùi lại.
“Thanh Hàn, thật ra lúc em hôn chị lần thứ hai, chị đã nghĩ thông rồi.” Thẩm Tiện mỉm cười, môi khẽ cong nói.
Lâm Thanh Hàn giơ tay khẽ vỗ lên eo Thẩm Tiện một cái, trừng mắt nhìn cô: “Vậy sao lúc đó chị không nói gì?”
“Chị muốn xem em có tiếp tục hôn chị không.” Thẩm Tiện vừa cười vừa đáp.
“Phiền chết đi được.” Lâm Thanh Hàn nghe xong có chút ngượng ngùng, liếc cô một cái.
Thẩm Tiện nghiêng người lại gần, vòng tay ôm lấy eo nàng: “Thanh Hàn, vậy bao giờ mình tái hôn nhỉ?”
Lâm Thanh Hàn dựa vào vai cô, giơ tay chọc vào vai Thẩm Tiện: “Chị nằm mơ à, chưa thèm theo đuổi em mà đã nghĩ tới tái hôn? Trên đời này đâu có chuyện dễ thế.”
Thẩm Tiện khẽ siết vòng tay lại, dịu giọng dỗ dành: “Được rồi, Thanh Hàn nói sao là vậy. Chị nhất định cố gắng, tranh thủ sớm theo đuổi được em.” Nhưng thật ra cô cũng đang nghĩ xem rốt cuộc phải theo đuổi kiểu gì, vì chuyện này cô đúng là chưa từng làm bao giờ.
Tối đó, khi đi ngủ, Thẩm Tiện cố tình vòng qua bên giường của Lâm Thanh Hàn.
Lâm Thanh Hàn sợ đánh thức con, nhỏ giọng hỏi: “Gì vậy?”
Thẩm Tiện chống tay bên mép giường, hơi cúi người xuống, hôn khẽ lên trán nàng: “Thanh Hàn, chúc em ngủ ngon.”
Nghĩ đến việc con gái vẫn còn nằm giữa, Lâm Thanh Hàn lập tức đẩy cô ra một chút, thì thầm: “Có Điềm Điềm ở đây, đừng có làm loạn.”
Thẩm Tiện cười khẽ, hạ giọng nói nhỏ: “Được rồi, không loạn nữa.”
Đợi Thẩm Tiện vòng về bên kia giường, Lâm Thanh Hàn mới quay lưng lại với cô, khe khẽ đáp: “Ngủ ngon.”