Chương 62
Sáng sớm hôm sau, khi Thẩm Tiện tỉnh dậy thì Điềm Điềm và Lâm Thanh Hàn vẫn còn đang ngủ say. Cô nghiêng người lại, lặng lẽ nhìn hai người, ánh mắt dịu dàng đến lạ. Nghĩ đến chuyện Thanh Hàn nói muốn cô theo đuổi lại từ đầu, khoé môi Thẩm Tiện nhẹ nhàng cong lên.
Chỉ là, cô vẫn còn một chuyện chưa từng nói với Thanh Hàn — một chuyện quan trọng. Cô không thuộc về thế giới này. Nếu cô kể điều đó cho Thanh Hàn, nàng sẽ nghĩ thế nào? Có sợ không?
Thẩm Tiện khẽ thở dài, rồi rời giường đi chạy bộ buổi sáng.
Dường như nghe thấy tiếng động, Lâm Thanh Hàn mơ màng mở mắt, dụi mắt một cái, giọng còn mơ hồ hỏi: “Chị Thẩm Tiện, chị đi chạy bộ à?”
Thẩm Tiện thấy nàng tỉnh rồi, liền mỉm cười bước tới ngồi bên mép giường: “Ừ, quen rồi, sáng nào cũng ra ngoài vận động một chút. Em có muốn đi cùng không?”
Lâm Thanh Hàn kéo chăn trùm kín người, khẽ lắc đầu, giọng khàn khàn mơ ngủ: “Không đâu, em còn chưa tỉnh mà.”
Thẩm Tiện dịu dàng cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng: “Vậy em với Điềm Điềm ngủ thêm đi nhé, chị chạy về rồi nấu bữa sáng.”
Lâm Thanh Hàn khẽ gật đầu trong chăn, cả trái tim như chìm vào mây mềm.
Trên đường chạy về, Thẩm Tiện tiện ghé qua chợ sớm. Mùa này cua đang vào vụ, béo ngậy nhất. Cô định nấu cháo hải sản cho Thanh Hàn và Điềm Điềm ăn sáng.
Về đến nhà, thấy hai mẹ con vẫn còn đang ngủ, Thẩm Tiện nhẹ nhàng đóng cửa phòng rồi bước nhanh vào bếp. Cô bắt đầu nấu nồi cháo trắng, sau đó xử lý cua. Cua tuy ngon nhưng khá phiền khi làm sạch, Thẩm Tiện dùng bàn chải đánh răng mới để cọ vỏ và chân cua, sau đó dùng dao bỏ mang, chẻ đôi từng con. Cháo trong nồi đã sôi lục bục, cô cho cua vào cùng vài lát gừng để khử mùi tanh, thêm chút muối và tiêu để nêm nếm. Không lâu sau, mùi gạo quyện với hương cua bắt đầu lan khắp căn bếp.
Điềm Điềm đúng kiểu “có rada tìm đồ ăn”, dù còn đang ngái ngủ, mắt đã mở trước. Bé như một con sâu nhỏ lăn qua lăn lại trong chăn, thấy mẹ vẫn ngủ liền tự mình ôm đầu rối xù chạy lạch bạch ra bếp.
Thấy Điềm Điềm tóc tai rối bù, mắt vẫn chưa mở hẳn, Thẩm Tiện bật cười, xoa đầu bé rồi ngồi xuống cười hỏi: “Tiểu Thẩm Tổng hôm nay dậy sớm thế?”
“Ma mi, sáng nay ăn gì vậy, thơm quá à.” Nói rồi đôi bàn tay mũm mĩm liền vươn ra đòi ôm Thẩm Tiện.
Cô bật cười bế con gái lên, để bé nhìn vào nồi cháo đang chuyển sang màu đỏ gạch: “Đồ mèo ham ăn, là cháo cua đó. Nhưng còn phải nấu thêm chút nữa. Giờ ma mi đưa con đi rửa mặt trước nha.”
“Dạ.” Điềm Điềm ôm cổ Thẩm Tiện, lắc lắc cái đầu nhỏ tỏ vẻ đồng ý.
Sau khi buộc tóc gọn gàng cho Điềm Điềm xong, Lâm Thanh Hàn cũng từ phòng đi ra.
“Điềm Điềm dậy sớm vậy sao?” nàng hỏi.
“Em không biết con hả? Có đồ ngon còn hơn cả chuông báo thức.” Thẩm Tiện cười đùa, trêu con gái trong lòng.
Điềm Điềm xấu hổ, cọ mặt vào vai Thẩm Tiện nhỏ giọng phản bác: “Không phải đâu.”
“Được rồi, là ma mi nói sai.” Thẩm Tiện vừa nói vừa đặt con vào ghế ăn, múc cháo cho cả ba người rồi bắt đầu bóc thịt cua giúp con. Dù sao thì răng nhỏ như bé cũng không cắn nổi vỏ cua cứng.
Lâm Thanh Hàn cũng bóc cua, vừa ăn vừa hỏi: “Thẩm Tiện, tối nay ăn ngoài, ba có đi không?”
Thẩm Tiện dừng tay một chút, rồi đáp: “Đi chứ. Cả nhà thì phải đủ mặt mới gọi là đoàn viên.”
Thật ra câu hỏi này không phải vô cớ. Bởi vì sức khoẻ của Thẩm Văn Khang không được tốt, bị tai biến khiến cổ họng yếu, ăn uống dễ bị sặc, nhiều khi vừa ăn vừa ho khù khụ. Trong những buổi họp mặt gia đình, ngoài Phương Tĩnh Lan thì không ai muốn ngồi gần ông. Không phải vì họ ghét bỏ, chỉ là chẳng ai muốn bị ho văng vào người cả.
Mà Phương Tĩnh Lan lại là người mạnh mẽ, không muốn cho chị em thấy mình yếu đuối. Một phần cũng là muốn giữ thể diện cho Thẩm Văn Khang. Dần dần, mỗi lần ăn uống tụ tập, họ thường không đưa ông theo nữa.
Thẩm Tiện nghĩ, mình nhất định phải nhanh chóng kiếm thật nhiều tiền. Nguyên chủ nợ ba mẹ quá nhiều, chuyện trước mắt là phải tận dụng hệ thống để sớm giúp Thẩm Văn Khang hồi phục.
Những buổi tụ họp kiểu này trước đây đều là do Phương Tĩnh Lan đứng ra lo. Chị cả của bà sống ở tỉnh khác, còn bà là người lớn tuổi nhất trong số các chị em gái ở thành phố Lâm Hải. Mỗi năm bà đều muốn cả nhà tụ lại, không vì điều gì khác, chỉ mong gia đình còn giống một gia đình, ông ngoại có thể vui vẻ. Năm nay, khách sạn là do Thẩm Tiện đặt. Đã đến bước này rồi, cô cũng không muốn để Phương Tĩnh Lan phải quá vất vả thêm nữa.
“Thẩm Tiện, em… em đang định chút nữa gửi ít tiền cho ba mẹ.” Lâm Thanh Hàn do dự một lúc, cuối cùng vẫn mở miệng. Dù cha mẹ có đối xử tệ bạc với nàng, nhưng tận sâu trong lòng vẫn có điều không buông xuống được. Gửi ít tiền về, chắc họ còn vui hơn là nhìn thấy nàng quay về.
“Ừ, điều đó là nên làm mà. Thanh Hàn, người khác thế nào chị không kiểm soát được, nhưng chị với Điềm Điềm mãi mãi là người nhà của em.” Thẩm Tiện nhẹ giọng an ủi.
Cô nhóc Điềm Điềm miệng vẫn còn phồng phồng vì ăn, cũng không quên gật gật đầu, đồng tình với mẹ mình.
Sau bữa ăn, Lâm Thanh Hàn chuyển khoản một ngàn tệ cho cha mẹ, chỉ kèm theo một tin nhắn đơn giản: “Mua gì đó ăn Trung thu đi.” Còn tiền có vào tay Lâm Chí Tân hay không, nàng đã không muốn nghĩ tới nữa.
Cùng lúc đó, bên phía Tưởng Phương và Lâm Hồng Lợi, hai người cũng đã mấy tháng không thấy Lâm Chí Tân quay về. Trước kia, dù con trai có hay cầm tiền bỏ đi, thì một hai tháng sau cũng sẽ quay về xin thêm. Nhưng lần này đã mấy tháng trời không thấy bóng dáng, gọi điện thì không bắt máy. Tưởng Phương bắt đầu lo sợ, lỡ đâu thật sự xảy ra chuyện vì ba vạn tệ lần trước thì sao?
Bà nhìn tin nhắn Lâm Thanh Hàn mới gửi tới, lại nhìn số tiền một ngàn trong tài khoản, tức giận mắng với Lâm Hồng Lợi: “Con nhỏ Lâm Thanh Hàn này cũng còn biết gửi tiền về đấy! Hồi nó đẩy tôi với Lâm Chí Tân vào đồn công an thì sao không nhớ là người một nhà? Không cho Lâm Chí Tân mượn tiền, giờ ai biết nó sống chết ra sao!”
“Chắc không sao đâu. Cái tuổi đó rồi, tự lo được.” Lâm Hồng Lợi làu bàu, “Mà nói thật, lúc gả cho nhà Thẩm Tiện, giá sính lễ mình lấy ít quá. Có mỗi mười vạn, xây xong cái nhà là hết sạch.”
Trước kia, nhà của Lâm Hồng Lợi khá tồi tàn, cũng là nhờ tiền sính lễ của con gái mà sửa được thành nhà gạch tươm tất. Khi ấy, mười vạn trong vùng đã là nhiều, giờ nghĩ lại ông ta thấy tiếc — nếu đòi thêm chút nữa, có khi chẳng cần làm gì cũng có tiền tiêu.
Còn đứa con trai mà họ ngày đêm mong nhớ — Lâm Chí Tân — lúc này đang làm “dịch vụ đặc biệt” trong quán bar do Vương Kỳ điều hành. Hắn giờ tiều tụy, gầy trơ xương, chẳng còn chút ngông nghênh nào như trước, ngoan ngoãn như một con mèo.
Lâm Chí Tân căm hận tất cả những người ở đây, hận Lâm Thanh Hàn, hận Thẩm Tiện, và cả cha mẹ ruột không chịu trả nợ giúp hắn. Mấy tháng nay, thân thể hắn bị giày vò tơi tả, nhưng hắn lại bị Vương Kỳ ép ký hợp đồng lao động để trả nợ, người của quán còn theo dõi sát sao, khiến hắn chẳng khác nào bị giam lỏng. Trong lòng hắn chỉ nghĩ một điều — chỉ cần thoát khỏi nơi này, hắn sẽ khiến tất cả bọn họ phải trả giá.
Lâm Thanh Hàn cuối cùng vẫn không nhận được bất kỳ hồi âm nào từ cha mẹ. Tin nhắn gửi đi giống như đá chìm đáy biển. Thẩm Tiện thấy nàng không vui, bèn đưa hai mẹ con ra ngoài đi dạo, tiện thể mua thêm mấy bộ đồ thu.
Tối hôm đó, Thẩm Tiện đón cả nhà đến khách sạn trước, sau đó quay lại đón ông ngoại, rồi ghé ngang qua đón luôn vợ chồng cậu cả.
Vừa lên xe, Nhan Cần Cần đã cất giọng: “Thẩm Tiện, xe này được đó nha, rộng rãi ghê. Mua bao nhiêu tiền thế?”
Thẩm Tiện vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt: “Hơn bốn mươi vạn, chỉ là xe đi lại bình thường thôi.”
“Chậc, làm sếp có khác, nói chuyện cũng tự tin hẳn. À mà này… cháu với Thanh Hàn vẫn còn ở chung à?” Nhan Cần Cần vòng vo mãi cuối cùng cũng hỏi được câu thật lòng. Cô bạn thân của bà có con gái cũng là omega, hiện vẫn chưa có ai, bà đang tính làm mối cho Thẩm Tiện. Nếu thành chuyện, bà chắc chắn có phần.
“Phải rồi, cháu vẫn ở bên nhà Thanh Hàn.”
“Ây dà, mợ không phải nói cháu đâu, nhưng mà làm sếp rồi sao còn quay lại với người cũ vậy? Mợ quen mấy đứa con gái của bạn, đứa nào cũng hơn hai mươi, chưa có người yêu. Để mợ giới thiệu một đứa cho cháu thử xem?”
Nhan Cần Cần nói thao thao bất tuyệt, giọng điệu không giấu được ý châm chọc.
Sắc mặt Thẩm Tiện lạnh hẳn xuống, cô dứt khoát trả lời: “Không cần đâu mợ, để dành giới thiệu cho Phương Ngạn nhà mợ đi.”
Nhan Cần Cần vừa định nói thêm gì nữa, nhưng thấy vẻ mặt Thẩm Tiện không ổn thì cũng không dám mở miệng tiếp.
Khi Thẩm Tiện đưa ông ngoại đến nơi, các gia đình khác cũng đã có mặt gần đủ. Cô mời ông cụ ngồi ở ghế chính giữa, một bên là Phương Tĩnh Lan, bên còn lại là cậu cả Phương Thừa Tiền. Phương Tĩnh Lan và Thẩm Tiện mỗi người ngồi một bên cạnh Thẩm Văn Khang.
Dì ba Phương Tĩnh Bình tươi cười nói: “Hôm nay là Thẩm Tiện mời cả nhà tụ họp, không nói vài lời sao?”
Thẩm Tiện mỉm cười, nâng ly nước cam lên: “Chỉ là một bữa cơm gia đình đơn giản thôi ạ. Mong rằng từ giờ về sau, bất kể khi nào, cả nhà mình đều có thể thường xuyên sum họp.”
“Được rồi, nào, cả nhà cùng nâng ly, chúc mừng Trung thu đoàn viên.” Phương Tĩnh Bình vui vẻ hô lên.
Thẩm Tiện giúp Thẩm Văn Khang — người tay chân giờ không còn linh hoạt — gắp đồ ăn, còn Lâm Thanh Hàn thì chăm sóc cho Điềm Điềm. Cô nhóc bây giờ đã hoạt bát hơn nhiều, thấy đông người cũng không còn e dè như trước.
Nhan Cần Cần bưng ly nước ngọt đến bên ông ngoại: “Ba ơi, chúc ba Trung thu vui vẻ nha. Chỉ tiếc Phương Ngạn đi học xa không về được, chứ không ba chắc sẽ còn vui hơn nữa, đúng không?”
Ông cụ khẽ gật đầu. Người già mà, chỉ cần nhà đông đủ là đã thấy ấm áp rồi.
Nhan Cần Cần vừa ngồi xuống đã tranh thủ nói tiếp: “Con trai tụi con sang năm tốt nghiệp rồi mà vẫn chưa có việc gì. Con nói với Phương Ngạn rồi đó, bảo nó theo chị Thẩm Tiện làm ăn đi. Giờ nhà mình có sếp lớn rồi, còn lo gì không có việc?”
Thẩm Tiện đang múc canh, không đáp lời.
Nhan Cần Cần lại nói: “Chị hai à, Thẩm Tiện với Thanh Hàn thì cũng coi như bạn bè, sống cùng được thì tốt, nhưng dù sao cũng đã ly hôn rồi. Chuyện này cũng không ổn cho lắm. Mợ có quen một cô gái xinh lắm, định giới thiệu cho Thẩm Tiện đấy.”
Trong nhà, ai cũng biết rõ tình cảm của Thẩm Tiện dành cho Lâm Thanh Hàn, nên khi nghe vậy, mọi người đều thấy lời của Nhan Cần Cần thật không phải.
Lâm Thanh Hàn sắc mặt tái đi, đang định ôm Điềm Điềm rời bàn thì Thẩm Tiện đã nắm tay nàng lại, ánh mắt thẳng tắp nhìn Nhan Cần Cần: “Chuyện của cháu không cần mợ bận tâm. Cháu với Thanh Hàn sắp tái hôn rồi. Mà cháu cũng không dám phiền mợ nữa đâu. Trước đây chỉ tám trăm tệ mà mợ nhắc đi nhắc lại mãi, dù đúng là lỗi của cháu thật. Còn chuyện công việc, công ty cháu không nuôi người ăn không, càng không phải công ty gia đình, ai có năng lực thì người đó làm.”
Thẩm Tiện chẳng buồn để ý đến sắc mặt của Nhan Cần Cần. Trước kia còn giữ thể diện cho bà vì nể mặt cậu cả là anh ruột của Phương Tĩnh Lan. Nhưng hôm nay, bà ta khiến Lâm Thanh Hàn khó xử, cô chẳng buồn giữ mồm giữ miệng nữa.
Lâm Thanh Hàn thấy không khí có phần ngượng ngập, khẽ siết lòng bàn tay Thẩm Tiện. Cô quay sang mỉm cười trấn an rồi nói tiếp: “Mà nhắc mới nhớ, Hiểu Yến rất hợp với công ty chị. Em có muốn nghỉ việc, qua làm với chị không? Làm cơ quan thì ổn thật, nhưng nhiều khi chỉ là chờ lên thâm niên. Qua bên chị làm là được tự chủ, tự quyết luôn đấy.”
“Dạ, để em về suy nghĩ thêm. Nếu quyết định thì báo với chị nha.” Triệu Hiểu Yến cười đáp.
“Ok, chị để trống vị trí đó cho em.”
Sau bữa cơm, Thẩm Tiện đưa Phương Tĩnh Lan và mọi người về trước, rồi cùng Lâm Thanh Hàn và Điềm Điềm quay về nhà.
Chờ đến khi Điềm Điềm chơi mệt rồi ngủ say, Thẩm Tiện mới nhỏ giọng nói chuyện ban chiều: “Thanh Hàn, em cũng biết tính mợ Nhan rồi đó, nịnh trên đạp dưới. Mình không cần để tâm, chỉ cần sống tốt đời mình là được. Bà xã của chị đừng giận nữa nha?”
Lâm Thanh Hàn tựa đầu vào vai Thẩm Tiện, nhướng mày cười trêu: “Người ta còn muốn giới thiệu gái trẻ cho chị nữa đó, không rung động sao?” Nàng vừa nói vừa đưa tay chọc nhẹ vào ngực cô.
“Không hề. Tim chị với người ngoài giờ chẳng khác gì nhìn rau củ.” Thẩm Tiện đáp thành thật. Kiếp trước biết bao người đẹp, cả nam lẫn nữ, chủ động tới gần, nhưng cô đều không hề thấy hứng thú. Cuộc sống tẻ nhạt đến độ còn không bằng nước lọc, chỉ có công việc mới khiến cô có chút động lực sống.
Lâm Thanh Hàn bật cười, đưa tay đập nhẹ lên vai cô: “Chị nói linh tinh gì vậy. Mà này, em là bà xã chị hồi nào?”
Thẩm Tiện kéo nàng vào lòng, ôm nhẹ rồi dịu dàng nói: “Vậy để chị làm ông xã của em nha, được không?”
“Cũng không được, em còn chưa đồng ý mà.” Dù ngoài miệng từ chối, nhưng khóe môi Lâm Thanh Hàn lại khẽ cong lên. Nàng ngẩng đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên khóe môi Thẩm Tiện.