Chương 65
Sáng hôm sau, Lâm Thanh Hàn tỉnh dậy trong một vòng tay ấm áp. Thẩm Tiện vì sợ nàng tỉnh giấc không thấy mình sẽ hoảng, nên đã không đi chạy bộ như thường lệ, chỉ yên lặng ôm người trong lòng, nhắm mắt dưỡng thần.
Vừa thấy Lâm Thanh Hàn cựa mình tỉnh dậy, Thẩm Tiện cũng mở mắt theo: “Thanh Hàn, chào buổi sáng. Tối qua ngủ ngon chứ?”
Lâm Thanh Hàn vẫn đang nằm gọn trong lòng chị, hơi ngượng ngùng gật đầu, rồi đẩy nhẹ Thẩm Tiện: “Chị về giường chị đi.”
Thẩm Tiện không nhúc nhích, còn cười cười nhìn nàng, nghiêng người ghé sát tai thì thầm: “Thanh Hàn đúng là qua cầu rút ván, dùng chị xong là phủi tay liền hả?”
Hơi thở ấm nóng của chị phả lên vành tai, thêm câu nói đầy hàm ý ấy khiến Lâm Thanh Hàn mặt đỏ bừng, vội véo nhẹ hông Thẩm Tiện, giục: “Chị mau đi đi, lát nữa Điềm Điềm dậy thì sao giải thích được.”
Hai người còn đang lôi lôi kéo kéo thì Điềm Điềm đã mở đôi mắt to tròn ngái ngủ, nhìn mẹ rồi nhìn ma mi, ngơ ngác hỏi: “Ma mi, sao mẹ lại ngủ cùng ma mi vậy?”
Lâm Thanh Hàn bị câu hỏi của con làm cho đỏ bừng cả vành tai, trừng mắt lườm Thẩm Tiện một cái. Còn Thẩm Tiện thì điềm nhiên cười nói: “Tại ma mi ngủ không yên nên lăn sang bên này, chỉ có Điềm Điềm là ngoan nhất, ngủ suốt trên giường của mình.”
Điềm Điềm còn ngái ngủ nên chỉ mơ màng gật đầu.
Lâm Thanh Hàn lại đẩy Thẩm Tiện vài cái nữa, lúc này chị mới chịu trở về giường mình, mặt tươi rói đi rửa mặt.
Lâm Thanh Hàn thấy chị vui như vậy, bực mình lẩm bẩm: “Đáng ghét.”
Ăn sáng xong, hai người đưa Điềm Điềm đến trường mẫu giáo rồi gọi công ty chuyển nhà chuyển đồ sang nhà mới. Vì đây là nhà thuê, nên đồ đạc không nhiều, một chuyến xe là đủ.
Trước đó Thẩm Tiện đã gọi dịch vụ dọn vệ sinh nên nhà cửa sạch sẽ, hai người chỉ cần sắp xếp đồ mang theo là xong. Chỉ nửa buổi, mọi thứ đã đâu vào đấy.
Cả hai ngồi nghỉ trên sofa, Lâm Thanh Hàn chợt hỏi: “Gần đây có chùa chiền gì không chị?”
Thẩm Tiện ngạc nhiên: “Chắc có, mà trước giờ em không mê tín mà?”
Lâm Thanh Hàn búng vai chị một cái rồi nói: “Còn không phải tại chị sao? Em nghĩ thà tin còn hơn không, chiều nay mình đi xin bùa bình an nhé, em cứ thấy lo lo.”
Thẩm Tiện khẽ cười: “Được, miễn là em thấy yên tâm hơn là được.”
Buổi trưa hai người gọi vài phần đồ ăn ngoài. Ăn xong nghỉ ngơi một lúc, họ lái xe tới một ngôi chùa nổi tiếng linh thiêng ở thành phố — chùa Vị Minh, cách trung tâm khoảng hơn 10km, đi một lát là tới.
Vừa tới cổng chùa, Lâm Thanh Hàn lại chần chừ, quay sang nhìn Thẩm Tiện: “Chị nói xem, chị vào chùa có sao không? Dù gì thì chị…”
Thẩm Tiện bật cười: “Chị đâu phải yêu quái, sợ gì. Đi thôi.” Trước đây chị đã hỏi hệ thống rồi, hiện giờ trạng thái của chị là người bình thường, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, chị có thể ở lại.
Cả hai cùng quỳ trước tượng Phật. Lâm Thanh Hàn cúi đầu khấn rất thành tâm, miệng nhỏ giọng cầu xin bùa hộ thân cho Thẩm Tiện.
Thẩm Tiện ngắm nàng, ánh mắt dịu dàng. Trong lòng thấy ấm áp chưa từng có. Trước đây, chưa ai từng vì chị mà làm những chuyện như thế này.
Khấn vái xong, Lâm Thanh Hàn đích thân xin một lá bùa vàng rồi bỏ vào túi áo sơ mi của Thẩm Tiện: “Xong rồi, giờ em yên tâm hơn nhiều.”
“Ừ, chỉ cần em thấy yên tâm là được.” Thẩm Tiện nhẹ giọng dỗ dành.
Chị đưa tay nắm lấy tay Lâm Thanh Hàn, rồi đan từng ngón vào nhau, mười ngón tay giao nhau thật chặt.
“Làm gì vậy?” Lâm Thanh Hàn hơi ngượng, khẽ liếc mắt nhìn Thẩm Tiện một cái.
Thẩm Tiện bật cười nhẹ: “Không làm gì cả, chị nắm tay vợ mình cũng không được sao?”
Lâm Thanh Hàn dùng tay còn lại véo mấy cái vào tay chị, ngước mắt nhìn Thẩm Tiện nói: “Thật ra, hôm qua khi biết chị không phải là Thẩm Tiện kia, em thấy cũng nhẹ lòng. Mấy chuyện trước kia nói là không để ý nữa nhưng nghĩ lại vẫn thấy khó chịu. Giờ thì tốt rồi, chúng ta bắt đầu lại từ đầu. Thẩm Tiện, những gì trước kia là cô ta làm, em từng giận chị, nhưng giờ nghĩ lại thấy chị thật oan, gánh bao nhiêu chuyện không phải của mình.”
Thẩm Tiện lắc lư bàn tay hai người đang đan chặt lấy nhau, dịu giọng: “Không oan đâu. Thật ra chị rất vui khi được đến đây, vì ở đây có em, có Điềm Điềm, có ba mẹ. Ở đây mới giống một gia đình. Thanh Hàn, nói ra thì… em là mối tình đầu của chị, hai đời cộng lại đó.”
Lâm Thanh Hàn nghe vậy thì đỏ cả vành tai, giọng cũng trở nên thiếu tự nhiên: “Chị đừng nói mấy câu kỳ quặc nữa.”
“Không kỳ đâu, chị nói thật. Có lẽ chị đã thích em từ trước rồi, chỉ là lúc ấy chưa nhận ra. Lúc đó cứ nghĩ làm bạn, làm chị em tốt là đủ rồi.”
Thẩm Tiện vừa nói vừa tự bật cười.
Lâm Thanh Hàn bực mình vỗ vào đùi chị một cái, trừng mắt: “Chị còn dám nói, để omega người ta chủ động, ít thấy lắm đó nha. Lúc đó nếu em không chủ động hôn chị, chắc chị còn đang lo giữ tình chị em tốt đẹp ấy nhỉ?”
Thẩm Tiện cúi đầu nhìn nàng, cười nhẹ: “Không đến mức thế. Nhưng đúng là lúc đó rất thích được gần gũi với em. Bạn bè gì nữa, chị chỉ muốn làm… Lâm phu nhân của em thôi.”
“Dễ vậy sao? Em còn chưa đồng ý mà.” Lâm Thanh Hàn nhướng mày nhìn chị.
“Biết mà, nên chị đang cố gắng đây.” Thẩm Tiện đáp, ánh mắt đầy nghiêm túc.
Chiều tối, hai người đến trường đón Điềm Điềm. Đây là lần đầu bé đến nhà mới. Căn nhà rộng gấp đôi chỗ cũ, Điềm Điềm chạy tới chạy lui vui như mở hội. Thẩm Tiện bế bé lên, cười bóp nhẹ má bé: “Điềm Điềm, đi nào, mẹ dẫn con xem phòng riêng của con nhé.”
Điềm Điềm ngoan ngoãn ôm cổ chị, chớp chớp đôi mắt sáng lấp lánh.
Bước vào phòng, trước mắt bé là chiếc giường lớn phủ drap hình thỏ hồng, gối cũng hồng mềm mại đáng yêu, bàn ghế cũng được chọn theo phong cách ngọt ngào dễ thương.
Thẩm Tiện cởi giày cho con, đặt bé lên giường. Một chiếc giường to, một bé con nhỏ xíu, nhìn mà thương vô cùng. Chị còn đặt thêm chú gấu bông to bên cạnh.
“Điềm Điềm, bình thường mấy bạn bốn tuổi là bắt đầu tập ngủ một mình rồi đó nha.” Thẩm Tiện cẩn thận lựa lời, “Con có muốn thử không?”
Điềm Điềm lắc đầu: “Con muốn mẹ với ma mi ngủ chung.”
Thẩm Tiện lại nhẹ nhàng dỗ: “Nhưng các bạn bốn tuổi khác đều bắt đầu ngủ riêng rồi đó, mà con có gấu bông ngủ cùng mà.”
“Nhưng… nhưng… con phải nghe kể chuyện mới ngủ được.” Điềm Điềm nhỏ giọng nói.
“Được rồi, mẹ với ma mi sẽ kể chuyện cho con, chờ con ngủ say rồi tụi mình mới đi, chịu không?”
Điềm Điềm vẫn còn lưỡng lự, nhưng cuối cùng cũng ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ được, con thử. Nếu sợ, con sẽ qua ngủ với mẹ.”
“Giỏi lắm, Điềm Điềm của mẹ thông minh nhất.”
Thỏa thuận xong, Thẩm Tiện vui vẻ bế bé đi tìm Lâm Thanh Hàn: “Thanh Hàn, chị thuyết phục được Điềm Điềm rồi, tối nay con sẽ thử ngủ riêng. Nếu không được thì ngủ chung lại cũng không sao.”
Lâm Thanh Hàn nhận lấy con từ tay chị, mặt hơi đỏ: “Vậy cũng tốt, năm sau con lên lớp lớn rồi, luyện từ từ cũng nên.”
Buổi tối, Điềm Điềm nằm ngoan trong chăn thỏ hồng, nghe mẹ kể chuyện. Mới được một nửa truyện, mắt bé đã díp lại. Đúng như thường lệ, cứ chín rưỡi tối là bé buồn ngủ không chịu nổi nữa.
Thẩm Tiện bật đèn ngủ nhỏ hình heo hồng, tắt đèn lớn trong phòng, rồi cùng Lâm Thanh Hàn nhẹ nhàng đi ra, khép cửa phòng lại.
Thẩm Tiện mỉm cười nhìn Lâm Thanh Hàn nói: “Giờ thì dù chúng ta làm gì cũng không sợ bị Điềm Điềm phát hiện rồi.”
Lâm Thanh Hàn bị câu nói của Thẩm Tiện làm đỏ mặt, đẩy nhẹ chị một cái: “Đừng nói linh tinh, chỉ là ngủ thôi mà.”
“Được rồi, là em lại nói bậy.” Thẩm Tiện cười, vén chăn lên nằm vào giường của mình, còn thuận tay vỗ vỗ chỗ bên cạnh.
Lâm Thanh Hàn không thèm liếc nhìn Thẩm Tiện, đi thẳng đến bên giường của mình, nằm xuống quay lưng lại với chị. Thẩm Tiện tắt đèn trần trong phòng, bật chiếc đèn bàn đầu giường.
Chị nhích người về phía trước, sát lại gần Lâm Thanh Hàn, đưa tay ôm eo nàng kéo về phía mình: “Thanh Hàn, em mà nhích thêm nữa là rơi xuống giường rồi đấy, chị đâu phải sói, em tránh chị làm gì?”
“Tôi, tôi đâu có tránh chị.” Lâm Thanh Hàn trừng mắt nhìn Thẩm Tiện, phủ nhận.
Thẩm Tiện duỗi tay dài ra, kéo thẳng nàng vào lòng, hôn nhẹ lên vành tai ửng đỏ của Lâm Thanh Hàn: “Không phải trước đây em cũng muốn được ở chung phòng với chị sao?”
Câu nói ấy làm tim Lâm Thanh Hàn đập loạn, đến cả cổ cũng ửng hồng một mảng.
Thẩm Tiện dịu dàng đỡ nàng nằm ngay ngắn, cúi người chống hai khuỷu tay hai bên người Lâm Thanh Hàn, ánh mắt dịu dàng như nước, khóe môi khẽ cong lên: “Thanh Hàn, chị là vợ em rồi, thì cũng phải có chút ‘phúc lợi’ dành cho vợ em chứ, đúng không?”
Lâm Thanh Hàn vừa định mở miệng phản bác, thì đôi môi ấm nóng của Thẩm Tiện đã áp lên. Trong chớp mắt, môi hai người đã quyện chặt vào nhau, quấn quýt triền miên mấy phút Thẩm Tiện mới hơi lùi lại, người phía dưới vẫn còn thở dốc.
Thẩm Tiện dịu dàng hôn lên khóe môi nàng, thấp giọng hỏi bên tai: “Bà Thẩm, được không?”
Lâm Thanh Hàn nén sự ngượng ngùng, hơi ngẩng đầu, khẽ đặt một nụ hôn lên má Thẩm Tiện, hương tin tức tố vị trà long tĩnh hòa quyện mùi hoa quế chậm rãi lan tỏa trong căn phòng.
Thẩm Tiện nhận được đáp lại, cúi người hôn tiếp người dưới thân, hương cam ngọt dần lan trong không khí, bao trùm lấy mùi trà hoa quế, chậm rãi ma sát, hơi thở trong không gian cũng trở nên gấp gáp, hai luồng tin tức tố đan xen nhau tạo thành một mùi hương đặc biệt.
Thẩm Tiện lười biếng ôm người trong lòng, thân mật hôn lên tuyến thể sau gáy của Lâm Thanh Hàn, người trong lòng có vẻ đã mệt rã rời, chỉ liếc nhìn chị một cái rồi nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng mỗi cái hôn in lên tuyến thể ấy lại khiến cơ thể nàng khẽ run.
Lâm Thanh Hàn mệt đến mức không muốn mở mắt, giọng khàn khàn, vô thức nói bằng giọng điệu nũng nịu mà chính nàng cũng không nhận ra: “Thẩm Tiện, đừng nữa, mệt quá, mồ hôi ra nhiều, khó chịu.”
Thẩm Tiện dịu dàng dỗ dành bên tai nàng: “Được rồi, không làm nữa, em nằm ngoan ngoãn, chị đi lấy khăn lau cho em nhé.”
Vừa nói chị vừa nhẹ nhàng đặt người trong lòng xuống giường, khoác áo ngủ rồi vào nhà vệ sinh. Khi đi ngang phòng Điềm Điềm, Thẩm Tiện hé cửa nhìn vào, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Điềm Điềm đang ngủ say, liền nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho con bé rồi mới vào nhà tắm.
Khi Thẩm Tiện quay lại, Lâm Thanh Hàn đã ngủ, chị cố gắng hết sức nhẹ nhàng giúp nàng lau người, đắp lại chăn tử tế rồi mới vào nhà tắm tắm rửa. Sau khi xong xuôi, chị quay lại phòng, nằm xuống giường và lại kéo Lâm Thanh Hàn vào lòng mình.
Lúc trời vừa tờ mờ sáng, Thẩm Tiện vì quen giờ sinh học nên tỉnh sớm, chỉ là đang ôm Lâm Thanh Hàn trong lòng, lúc thì hôn nhẹ lên vành tai, lúc thì hôn lên má nàng, người đẹp mềm mại thơm ngát trong vòng tay khiến chị chẳng nỡ rời giường, cứ thế yên lặng ngắm nhìn Lâm Thanh Hàn.
Lại qua một lúc nữa, Thẩm Tiện nhìn đồng hồ, có chút không nỡ đánh thức Lâm Thanh Hàn, nhưng kỳ nghỉ phép của nàng đã kết thúc. Thẩm Tiện hôn nhẹ lên khóe môi Lâm Thanh Hàn, khẽ lắc lắc người trong lòng, Lâm Thanh Hàn lúc này mới từ từ mở mắt ra.
Nàng vẫn còn nằm trong lòng Thẩm Tiện, cả hai không mặc gì, làn da ấm áp thân mật dán chặt vào nhau, khuôn mặt Lâm Thanh Hàn lập tức đỏ bừng, định ngồi dậy nhưng bị Thẩm Tiện ôm chặt, chạy cũng không được.
“Thanh Hàn, em còn chưa cho chị hôn chào buổi sáng mà.” Thẩm Tiện ôm nàng, cười tít mắt nói.
Lâm Thanh Hàn vội muốn mặc quần áo trước rồi tính tiếp, nghiêng người hôn lên môi Thẩm Tiện một cái, sau đó nhanh chóng trốn khỏi vòng tay chị, đi mặc đồ rồi vội vội vàng vàng chạy vào phòng tắm.
Thẩm Tiện bật cười khẽ khàng, nhưng chưa cười được bao lâu thì bên trong phòng tắm đã vang lên giọng của Lâm Thanh Hàn: “Thẩm Tiện, vào đây một chút.”
Ánh mắt Thẩm Tiện tràn đầy ý cười, trong lòng nghĩ Thanh Hàn đúng là dính người quá đi, liền bước vào phòng tắm.
Lâm Thanh Hàn trừng mắt nhìn Thẩm Tiện: “Chị đứng dựa vào tường cho em, xem chị làm ra cái gì.” Vừa nói nàng vừa chỉ vào vùng cổ và bả vai của mình, nơi đó lấm tấm đầy dấu hôn.
Thẩm Tiện ngoan ngoãn dựa vào tường, biện hộ cho mình: “Tối qua, vui quá, chị không để ý.”
“Được, vậy hôm nay em sang ngủ với Điềm Điềm.” Lâm Thanh Hàn vừa trừng mắt nhìn Thẩm Tiện, vừa dùng kem che khuyết điểm để che dấu hôn trên cổ mình.
Thẩm Tiện xích lại gần, có chút ấm ức nói: “Đừng mà Thanh Hàn, Điềm Điềm mãi mới quen được việc ngủ một mình rồi, đừng phá hỏng thói quen của con bé. Nếu em giận, hay là… cắn lại đi?” Nói rồi chị hơi ngẩng đầu lên.
Lâm Thanh Hàn bị “ức hiếp” cả một tối, lại còn bị Thẩm Tiện để lại cả đống dấu hôn, đang lúc tức giận: “Chị tưởng em không dám à?” Nói rồi thực sự cúi đầu xuống cổ Thẩm Tiện mà mạnh tay để lại vài vết đỏ rực. Trên làn da trắng mịn của chị lập tức xuất hiện thêm vài dấu hôn rõ ràng.
Thẩm Tiện cũng không giận, nụ cười trên mặt càng rõ rệt, cũng không vội che mấy dấu đó lại.
Một bên, Lâm Thanh Hàn đã che xong gần hết, ngẩng đầu thấy Thẩm Tiện rửa mặt xong định ra ngoài, liền hỏi: “Sao chị không che lại?”
Thẩm Tiện nhìn nàng, mỉm cười nói: “Dù sao mọi người trong công ty cũng biết chị có vợ rồi, cũng đều gặp em rồi mà, có mấy dấu này thì có sao đâu, là vợ em để lại mà, người lớn cả rồi, có gì đâu.”
“Xì, chị phiền chết đi được Thẩm Tiện, để em che cho chị là được chứ gì.” Lâm Thanh Hàn kéo lấy Thẩm Tiện, “Ngẩng đầu lên.”
Thẩm Tiện mỉm cười ngẩng đầu, đợi Lâm Thanh Hàn che dấu hôn giúp mình.
“Xong rồi.” Lâm Thanh Hàn quay người cất lại kem che khuyết điểm, chuẩn bị ra ngoài thay đồ.
Thẩm Tiện từ phía sau ôm nàng vào lòng, dịu dàng nói bên tai: “Thật ra chị chỉ mong tất cả mọi người đều biết em là vợ chị.”
Lâm Thanh Hàn hơi nghiêng đầu nhìn Thẩm Tiện, khóe môi khẽ cong: “Ngốc thật đấy, sao trước kia em không phát hiện chị dẻo miệng thế này?”
“Sau này em sẽ biết.” Thẩm Tiện len lén hôn lên vành tai Lâm Thanh Hàn một cái, lúc này mới vừa lòng buông người trong lòng ra.