- Hoa Trên Mây
- XUYÊN THÀNH ALPHA CẶN BÃ TRONG TIỂU THUYẾT
- Chương 92 – Phiên ngoại 2 (Xuyên ngược)
Chương 92 – Phiên ngoại 2 (Xuyên ngược)
Thẩm Tiện và người phụ nữ kia nhìn nhau mấy lần, cuối cùng vẫn không chịu nổi ánh mắt của cô ta, đành thu lại tầm nhìn, khẽ ho một tiếng rồi nói: “Cô Lâm, hay là cô đi rửa mặt trước đi? Sau đó chọn một phòng khách ngủ cùng với Điềm Điềm?”
Lâm Thanh Hàn nhìn Thẩm Tiện mấy lần, rồi mở miệng nói: “Thẩm Tiện, mẹ con em vừa đến đây còn thấy sợ, có thể ngủ cùng phòng với chị được không?”
Viền mắt Lâm Thanh Hàn đỏ hoe, lời từ chối đã tới miệng Thẩm Tiện, nhưng nhìn dáng vẻ cô ấy thế này lại không nỡ nói ra, đành đáp: “Vậy cũng được, tôi đi lấy đồ ngủ cho cô.”
Nói rồi đưa bé con đang ngủ ngoan trong lòng cho Lâm Thanh Hàn, còn mình thì xoay người vào phòng, lấy một bộ đồ ngủ mới đem ra cho Lâm Thanh Hàn: “Cô Lâm, đồ ngủ là mới, nhà vệ sinh ở bên kia, đồ bên trong cô cứ dùng thoải mái.”
Lâm Thanh Hàn đón lấy đồ ngủ từ tay Thẩm Tiện: “Cảm ơn chị, để em lau người cho Điềm Điềm trước rồi mới đi.”
Thẩm Tiện gật đầu: “Ừm, vậy để tôi đi lấy nước.” Nói rồi nhanh chân bước vào nhà vệ sinh, lấy khăn và một chậu nước ấm.
Lâm Thanh Hàn cẩn thận cởi đồ ngoài cho bé con, dùng khăn ấm lau người cho con một cách nhẹ nhàng. Thẩm Tiện thì bế Điềm Điềm đặt vào giữa giường, đắp chăn cho bé ngủ trước.
Thẩm Tiện quay sang nói với Lâm Thanh Hàn: “Cô Lâm, cô rửa mặt ở nhà vệ sinh này nhé, tôi qua phòng bên cạnh.” Nói rồi đi ra ngoài, sang phòng kế bên.
Lâm Thanh Hàn ngồi bên mép giường, cả người như bị rút hết sức lực, chẳng còn chút tinh thần nào. Thẩm Tiện của chị, không nhớ chị và Điềm Điềm nữa rồi.
Lâm Thanh Hàn thở dài, nước mắt lặng lẽ chảy xuống má. Chị đưa tay lau nước mắt, nghĩ đến việc ít ra thái độ của Thẩm Tiện với chị và Điềm Điềm cũng không tệ, lại còn đang ở bên nhau, thế là cũng tạm yên tâm. Chỉ cần còn ở bên nhau, cho dù không nhớ gì, chị cũng sẽ khiến em một lần nữa yêu chị. Chỉ là lần này Nam Nam không cùng đến, may mà ở nhà còn có Phương Tĩnh Lan và Thẩm Văn Khang chăm sóc, Nam Nam sẽ không sao.
Lâm Thanh Hàn nghỉ một lúc, cảm xúc cũng bình ổn lại, cơ thể cũng có chút sức lực, liền cầm đồ ngủ Thẩm Tiện đưa vào nhà tắm.
Khi đang tắm, trong đầu chị vẫn luôn suy nghĩ. Chị từng nghe Thẩm Tiện nói về kiếp trước của em ấy, khi đó Thẩm Tiện là cô nhi, tất cả những gì có được bây giờ đều nhờ vào việc cố gắng không ngừng nghỉ. Việc Thẩm Tiện xuyên tới thế giới của chị là vì làm việc quá sức mà đột tử.
Lâm Thanh Hàn nghĩ, nếu chị đã đến đây rồi, thì nhất định không thể để em ấy tiếp tục làm việc như vậy nữa. Chị lại nhớ tới chuyện trước kia khi chưa ở bên nhau, em ấy suýt chút nữa đã định cùng chị làm “chị em tốt”. Nghĩ đến đây là chị thấy nhức đầu. Với cái kiểu thẳng đến không thể thẳng hơn của Thẩm Tiện, mấy trò gợi mở bóng gió đúng là không có tác dụng gì. Lâm Thanh Hàn nghĩ, vậy thì chỉ có thể đánh thẳng mà thôi. Chị không muốn làm chị em gì hết, phải nhanh chóng ngủ chung với em ấy mới được.
Vì vừa nghĩ chuyện vừa tắm nên chị tắm hơi lâu. Đến lúc sấy khô tóc ra ngoài, Thẩm Tiện đã nằm bên cạnh Điềm Điềm, đang cầm điện thoại không biết xem gì.
Lâm Thanh Hàn bước mấy bước đến phía bên kia của Điềm Điềm, rồi nằm xuống.
Thẩm Tiện thấy Lâm Thanh Hàn đã nằm xuống thì khẽ nói: “Cô Lâm, vậy tôi tắt đèn nhé.”
“Thẩm Tiện.” Lâm Thanh Hàn nghiêng người nằm nhìn Thẩm Tiện, gọi một tiếng, cắt ngang động tác tắt đèn của cô ấy.
Thẩm Tiện quay sang nhìn Lâm Thanh Hàn, hỏi: “Sao vậy, cô Lâm?”
“Thẩm Tiện, sau này đừng gọi chị là ‘cô Lâm’ nữa, nghe lạ lắm, cứ gọi là Thanh Hàn đi.” Lâm Thanh Hàn nhìn em ấy, ánh mắt dịu dàng nói.
Thẩm Tiện nhìn vào mắt chị, theo phản xạ gật đầu: “Được… vậy, Thanh Hàn, chúc ngủ ngon.”
Chương 92 – Phiên ngoại 2 (Xuyên ngược)
Thẩm Tiện và người phụ nữ kia nhìn nhau mấy lần, cuối cùng vẫn không chịu nổi ánh mắt của cô ta, đành thu lại tầm nhìn, khẽ ho một tiếng rồi nói: “Cô Lâm, hay là cô đi rửa mặt trước đi? Sau đó chọn một phòng khách ngủ cùng với Điềm Điềm?”
Lâm Thanh Hàn nhìn Thẩm Tiện mấy lần, rồi mở miệng nói: “Thẩm Tiện, mẹ con em vừa đến đây còn thấy sợ, có thể ngủ cùng phòng với chị được không?”
Viền mắt Lâm Thanh Hàn đỏ hoe, lời từ chối đã tới miệng Thẩm Tiện, nhưng nhìn dáng vẻ nàng thế này lại không nỡ nói ra, đành đáp: “Vậy cũng được, tôi đi lấy đồ ngủ cho cô.”
Nói rồi đưa bé con đang ngủ ngoan trong lòng cho Lâm Thanh Hàn, còn mình thì xoay người vào phòng, lấy một bộ đồ ngủ mới đem ra cho Lâm Thanh Hàn: “Cô Lâm, đồ ngủ là mới, nhà vệ sinh ở bên kia, đồ bên trong cô cứ dùng thoải mái.”
Lâm Thanh Hàn đón lấy đồ ngủ từ tay Thẩm Tiện: “Cảm ơn chị, để em lau người cho Điềm Điềm trước rồi mới đi.”
Thẩm Tiện gật đầu: “Ừm, vậy để tôi đi lấy nước.”
Nói rồi nhanh chân bước vào nhà vệ sinh, lấy khăn và một chậu nước ấm.
Lâm Thanh Hàn cẩn thận cởi đồ ngoài cho bé con, dùng khăn ấm lau người cho con một cách nhẹ nhàng. Thẩm Tiện thì bế Điềm Điềm đặt vào giữa giường, đắp chăn cho bé ngủ trước.
Thẩm Tiện quay sang nói với Lâm Thanh Hàn: “Cô Lâm, cô rửa mặt ở nhà vệ sinh này nhé, tôi qua phòng bên cạnh.”
Nói rồi đi ra ngoài, sang phòng kế bên.
Lâm Thanh Hàn ngồi bên mép giường, cả người như bị rút hết sức lực, chẳng còn chút tinh thần nào. Thẩm Tiện của nàng, không nhớ nàng và Điềm Điềm nữa rồi.
Lâm Thanh Hàn thở dài, nước mắt lặng lẽ chảy xuống má. Nàng đưa tay lau nước mắt, nghĩ đến việc ít ra thái độ của Thẩm Tiện với nàng và Điềm Điềm cũng không tệ, lại còn đang ở bên nhau, thế là cũng tạm yên tâm. Chỉ cần còn ở bên nhau, cho dù không nhớ gì, nàng cũng sẽ khiến cô một lần nữa yêu nàng.
Chỉ là lần này Nam Nam không cùng đến, may mà ở nhà còn có Phương Tĩnh Lan và Thẩm Văn Khang chăm sóc, Nam Nam sẽ không sao.
Lâm Thanh Hàn nghỉ một lúc, cảm xúc cũng bình ổn lại, cơ thể cũng có chút sức lực, liền cầm đồ ngủ Thẩm Tiện đưa vào nhà tắm.
Khi đang tắm, trong đầu nàng vẫn luôn suy nghĩ. Nàng từng nghe Thẩm Tiện nói về kiếp trước của cô, khi đó Thẩm Tiện là cô nhi, tất cả những gì có được bây giờ đều nhờ vào việc cố gắng không ngừng nghỉ. Việc Thẩm Tiện xuyên tới thế giới của nàng là vì làm việc quá sức mà đột tử.
Lâm Thanh Hàn nghĩ, nếu nàng đã đến đây rồi, thì nhất định không thể để cô tiếp tục làm việc như vậy nữa. Nàng lại nhớ tới chuyện trước kia khi chưa ở bên nhau, cô suýt chút nữa đã định cùng nàng làm “chị em tốt”. Nghĩ đến đây là nàng thấy nhức đầu. Với cái kiểu thẳng đến không thể thẳng hơn của Thẩm Tiện, mấy trò gợi mở bóng gió đúng là không có tác dụng gì.
Lâm Thanh Hàn nghĩ, vậy thì chỉ có thể đánh thẳng mà thôi. Nàng không muốn làm chị em gì hết, phải nhanh chóng ngủ chung với cô mới được.
Vì vừa nghĩ chuyện vừa tắm nên nàng tắm hơi lâu. Đến lúc sấy khô tóc ra ngoài, Thẩm Tiện đã nằm bên cạnh Điềm Điềm, đang cầm điện thoại không biết xem gì.
Lâm Thanh Hàn bước mấy bước đến phía bên kia của Điềm Điềm, rồi nằm xuống.
Thẩm Tiện thấy Lâm Thanh Hàn đã nằm xuống thì khẽ nói: “Cô Lâm, vậy tôi tắt đèn nhé.”
“Thẩm Tiện.” Lâm Thanh Hàn nghiêng người nằm nhìn Thẩm Tiện, gọi một tiếng, cắt ngang động tác tắt đèn của cô.
Thẩm Tiện quay sang nhìn Lâm Thanh Hàn, hỏi: “Sao vậy, cô Lâm?”
“Thẩm Tiện, sau này đừng gọi chị là ‘cô Lâm’ nữa, nghe lạ lắm, cứ gọi là Thanh Hàn đi.”
Lâm Thanh Hàn nhìn cô, ánh mắt dịu dàng nói.
Thẩm Tiện nhìn vào mắt nàng, theo phản xạ gật đầu: “Được… vậy, Thanh Hàn, chúc ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Thẩm Tiện lúc này mới tắt đèn đầu giường, đến khi nằm xuống cô vẫn cảm thấy như mình đang mơ, sao lại có thể để một mẹ con gặp bên đường về nhà mình, thậm chí còn cho họ ngủ chung giường? Chính bản thân cô cũng cảm thấy khó tin, rõ ràng với hai mẹ con này chẳng có một chút phòng bị nào. Thẩm Tiện nghĩ mãi cũng thấy không hợp lý, hoàn toàn không giống phong cách thường ngày của cô. Nhưng có lẽ vì tối nay trải qua quá nhiều chuyện, cô nhanh chóng thiếp đi.
Lâm Thanh Hàn thì lại không sao ngủ được, trước đây toàn là được Thẩm Tiện ôm ngủ, giờ giữa còn có một bé con nằm ngăn cách. Nàng nghĩ thử xem mình có thể dịch người sang bên Thẩm Tiện được không, dù gì có nằm cạnh thì với cô bây giờ cũng chỉ nghĩ là chị em thân thiết thôi nhỉ?
Nghĩ vậy rồi, Lâm Thanh Hàn cũng không chần chừ nữa, xỏ dép xuống giường, đi vòng sang phía bên giường của Thẩm Tiện. Sau lưng cô vẫn còn một khoảng trống khá lớn, đủ để nàng nằm xuống. Lâm Thanh Hàn nhẹ nhàng leo lên giường, nghiêng người nằm sát phía sau cô. Trong lòng nàng vừa thấy vui lại vừa thấy chua xót — vui vì người này vẫn ở bên mình, buồn vì rõ ràng là vợ của mình, vậy mà bây giờ muốn ôm Thẩm Tiện một cái cũng phải len lén như kẻ trộm.
Ngửi thấy hương thơm quen thuộc từ người trước mặt, Lâm Thanh Hàn cuối cùng cũng từ từ chìm vào giấc ngủ.
Khi Thẩm Tiện tỉnh dậy thì đã hơn bảy giờ sáng. Theo đồng hồ sinh học của cô thì mỗi sáng sáu giờ sẽ dậy chạy bộ, hôm nay lại bất ngờ ngủ quên, phải nhờ chuông báo thức của điện thoại mới tỉnh.
Tắt báo thức xong, Thẩm Tiện cảm thấy có gì đó không đúng — sau lưng cô ấm áp, như thể đang có ai đó ôm lấy mình ngủ vậy.
Thẩm Tiện nhìn về phía bé con đang ngủ say không xa, lúc này mới nhớ ra đêm qua mình có cho một mẹ con lạ vào nhà ngủ. Cô hơi xoay đầu nhìn ra sau, liền thấy Lâm Thanh Hàn đang vòng tay ôm lấy eo cô, có vẻ như vẫn chưa tỉnh hẳn.
Thẩm Tiện nghĩ đến việc đang bị người ta ôm từ phía sau, cảm giác ấm áp ấy cũng khá dễ chịu. Nhưng rồi cô lại thấy có gì đó sai sai — tối qua rõ ràng Lâm Thanh Hàn nằm phía bên kia của bé con mà? Sao giờ lại thành ôm mình ngủ thế này? Cô hơi bối rối, mà bây giờ cũng đã bảy giờ rồi, cũng nên dậy chuẩn bị đi làm thôi.
Thẩm Tiện nhẹ nhàng gỡ tay của Lâm Thanh Hàn ra khỏi eo mình, nhưng lại khiến nàng khó chịu. Nàng ôm chặt hơn, cả người dán sát vào lưng Thẩm Tiện, miệng lẩm bẩm bằng giọng làm nũng: “Thẩm Tiện, đừng nghịch mà… để em ngủ thêm chút nữa~”
Bị người ta ôm chặt từ phía sau như vậy, nhiệt độ từ cơ thể Lâm Thanh Hàn xuyên qua lớp đồ ngủ truyền tới, khiến tim Thẩm Tiện đập loạn. Từ trước đến nay chưa từng có ai ôm cô kiểu này, và điều làm cô bối rối hơn nữa là… cô lại có chút thích cảm giác này?
Thẩm Tiện nhìn điện thoại, nếu nằm thêm thì chắc chắn sẽ trễ. Nhưng rồi cô lại nghĩ đến nhiều năm qua mình cứ sống như một cái máy, xoay vòng không nghỉ, làm nhiều như vậy thì để làm gì chứ? Sống như một con robot…
Bị Lâm Thanh Hàn ôm lấy như thế, Thẩm Tiện bỗng có cảm giác rằng, công việc cũng chẳng cần phải cố gắng đến mức đó nữa. Cô thật sự rất thích cảm giác khi ở cạnh mẹ con họ, dù Lâm Thanh Hàn luôn nói mấy câu kỳ lạ, còn bé con thì suốt ngày gọi cô là “mami”, nhưng những điều đó không hề khiến cô thấy phản cảm, ngược lại còn có cảm tình hơn.
Vì thế, Thẩm Tiện phá lệ gửi tin nhắn cho trợ lý, thông báo toàn bộ các cuộc họp trong sáng nay mà cô dự định tham gia sẽ do mấy vị phó tổng thay thế.
Trợ lý số một của Thẩm Tiện là Phó Vũ Đồng còn tưởng mình nhìn nhầm, dụi mắt mấy lần mới dám tin — boss của mình vậy mà lại để các phó tổng họp thay? Phải biết rằng, chỉ cần có thời gian thì boss luôn đích thân tham dự từng cuộc họp! Cô ấy nhìn ra ngoài cửa sổ, suýt chút nữa tưởng mặt trời mọc từ đằng tây.
Dù thế, Phó Vũ Đồng không dám chậm trễ, lập tức gửi tin nhắn cho các trợ lý còn lại của Thẩm Tiện, yêu cầu họ thông báo đến các phó tổng về việc thay thế trong cuộc họp. Đám phó tổng cũng vô cùng ngỡ ngàng — bình thường mấy cuộc họp quan trọng này đều do đại boss chủ trì, sao hôm nay lại giao cho họ? Nhưng dù có bối rối thì cuộc họp vẫn phải tiến hành như thường.
Thẩm Tiện sắp xếp xong công việc thì tâm trạng cũng nhẹ nhõm hẳn, sau lưng còn được Lâm Thanh Hàn ôm, cảm giác cũng khá dễ chịu. Cô nghịch điện thoại một lúc rồi lại ngủ tiếp lúc nào không hay.
Đến khi mở mắt ra lần nữa thì là bị mùi thơm của đồ ăn đánh thức. Thẩm Tiện liếc nhìn đồng hồ trong phòng, đã hơn tám giờ rồi. Cô chống người dậy, thấy trên giường không còn bóng dáng hai mẹ con đâu nữa, biết chắc là họ đã dậy rồi. Nhưng cô vẫn hơi lo, đến cả rửa mặt cũng chưa kịp, vội vàng chạy ra khỏi phòng. Mãi đến khi nhìn thấy Lâm Thanh Hàn đang bận rộn nấu nướng trong bếp, còn Điềm Điềm thì ngồi ngoan trên ghế nhỏ ở cửa bếp xem mẹ nấu ăn, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Có một khoảnh khắc, cô thật sự rất sợ mọi chuyện tối qua chỉ là một giấc mơ.
Điềm Điềm nghe thấy tiếng động của Thẩm Tiện, lập tức nhảy khỏi ghế nhỏ, lon ton chạy lại ôm lấy đùi cô: “Mami dậy trễ nè, xấu hổ~” Bé vừa nói vừa đưa tay nhỏ gãi nhẹ hai má mình.
Thẩm Tiện bật cười, xoa xoa tóc búi nhỏ của bé: “Ừ, mami lâu lắm rồi mới dậy trễ như vậy, mami đi rửa mặt trước nhé, con tự chơi một lát nha.”
Điềm Điềm thấy mami không nhắc chuyện gọi là “cô” nữa, cười càng rạng rỡ hơn, hai lúm đồng tiền nhỏ trên má lộ rõ đầy đáng yêu.
Thẩm Tiện nhìn bé cười đến đáng yêu như vậy, liền bế bé trở lại ghế nhỏ, để bé ngồi xuống cho ngoan.
Lâm Thanh Hàn đang hấp mấy món điểm tâm, quay đầu lại thấy Thẩm Tiện đang dỗ bé thì mỉm cười: “Chị dậy rồi à?”
Thẩm Tiện gật đầu, mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Hàn, không hiểu có phải vì tối qua nàng khóc hay không mà hôm nay trông càng xinh đẹp hơn.
Lâm Thanh Hàn thấy cô cứ ngẩn ra nhìn mình thì cười nói: “Đi rửa mặt trước đi, rửa xong rồi ngắm em tiếp cũng chưa muộn.”
Thẩm Tiện bị câu đó làm cho vành tai đỏ ửng, vừa xua tay vừa giải thích: “Không, không phải… tôi không nhìn cô đâu, tôi chỉ ra xem Điềm Điềm đang làm gì thôi.”
Lâm Thanh Hàn cười tủm tỉm nhìn cô, hiển nhiên là không định tin lời giải thích ấy.
Thẩm Tiện thấy Lâm Thanh Hàn cứ cười mình như vậy, cảm thấy mặt mình sắp cháy mất, quay người chạy vội về phòng.
Lâm Thanh Hàn bật cười khẽ một tiếng, nhìn về phía bóng dáng Thẩm Tiện vừa rời đi, trong lòng nghĩ: Trước khi khai sáng thì cô ấy yếu đuối thế này sao? Mới chọc một câu mà tai đã đỏ hết lên rồi, vậy còn những lời khác em muốn nói nữa thì sao? Càng nghĩ môi nàng càng cong lên, khó mà giấu được nụ cười.
Điềm Điềm nghi hoặc nhìn mẹ mình đang cười một mình, rồi quay đầu lại nhìn theo hướng mẹ nhìn — sau lưng mình chẳng có gì cả mà? Bé tò mò hỏi: “Mẹ ơi, mẹ nhìn gì mà cười vui vậy? Điềm Điềm cũng muốn xem~”
Lâm Thanh Hàn vừa cười vừa xoa mặt bé, cúi người xuống dặn dò: “Giờ con còn nhỏ chưa hiểu được đâu. Nhưng mà Điềm Điềm à, mami quên nhiều chuyện lắm rồi, con phải gọi mami thật nhiều nha, được không?”
“Dạ được~” Điềm Điềm kéo giọng ngọt như sữa, ưỡn ngực nhỏ hứa chắc nịch.