Hoa Trên Mây
  1. Hoa Trên Mây
  2. Xuyên Thành Tra A Trong Tiểu Thuyết Đất Chết
  3. Chương 3
Trước đó
Tiếp theo

Chương 3

“Cô làm gì vậy?” – Khương Ngôn Hân vừa thấy Trần Vãn bế bổng bé con lên thì lập tức hoảng hốt. Bé con chính là động lực lớn nhất để cô sống tiếp trong thế giới này, nếu mất đi bé con thì có lẽ Khương Ngôn Hân đã chẳng thể gắng gượng nổi nữa.

Bé con cũng mím chặt cái miệng nhỏ, trong mắt đã bắt đầu ngân ngấn những hạt “đậu vàng” (nước mắt), nhưng vẫn cố nhịn không dám khóc to, chỉ dám nức nở khe khẽ: “Mami đừng bỏ Dương Dương được không? Dương Dương ngoan ngoãn mà, sẽ không ăn nhiều cơm đâu, cũng không nghịch ngợm. Mami đừng vứt Dương Dương cho quái vật, Dương Dương sợ lắm~”

Sống trong môi trường này đã hơn ba tháng, ngay cả trẻ con cũng hiểu rằng không thể tùy tiện la hét, như vậy sẽ dẫn quái vật đến. Nguyên chủ từng nhiều lần muốn ném bỏ bé con, nhưng lần nào cũng bị Khương Ngôn Hân ngăn lại. Tuy vậy, chuyện ấy vẫn để lại trong lòng bé con một bóng ma tâm lý rất nặng nề. Vì thế, vừa thấy Trần Vãn bế mình lên, bé con theo bản năng liền cho rằng Trần Vãn lại muốn bỏ rơi nó.

Trần Vãn thì không ngờ đứa trẻ lại hiểu chuyện đến vậy. Cô dịu giọng nói với bé con: “Không phải muốn bỏ con đâu. Chỉ là con còn nhỏ, đi chậm quá. Mami sợ lát nữa kẻ xấu đến sẽ bắt được chúng ta. Để mami bế con đi, như vậy sẽ nhanh hơn. Đừng nói nhiều nữa, chúng ta phải mau rời khỏi đây thôi.”

Lời Trần Vãn nói không chỉ để giải thích cho bé con mà cũng là để cho Khương Ngôn Hân yên tâm. Vừa rồi cô đã thấy Khương Ngôn Hân không còn sức bế bé con nữa nên mới nhanh chóng bế lấy, dù sao bây giờ cũng đang chạy trốn để giữ mạng.

“Đi mau.” – Trần Vãn ôm bé con, liếc nhìn Khương Ngôn Hân, nói.

Khương Ngôn Hân nửa tin nửa ngờ nhìn Trần Vãn, cứ cảm thấy tối nay Trần Vãn khác lạ một cách kỳ quái, dường như đã trở thành một con người khác. Nhưng tình thế trước mắt chẳng cho phép cô suy nghĩ nhiều, chạy theo Trần Vãn có lẽ mới còn chút hy vọng sống sót, thế là vội vàng bám sát bước chân của Trần Vãn.

May mắn là khu vực này từng được người của Trương Cường dọn dẹp một lần, nên trên đường ngoài con xác sống vừa gặp ban nãy, ba người họ không còn chạm trán con nào khác. Chừng hơn mười phút sau, Trần Vãn và hai người còn lại đi đến trước một tòa cao ốc. Trên cao ốc vẫn còn vài tấm biển quảng cáo từ thời mạt thế chưa đến, dưới ánh trăng lờ mờ phản chiếu, lúc ẩn lúc hiện. Gần đó mấy dãy nhà thấp tầng đa số đã bị thiêu rụi chỉ còn trơ khung xương, chỉ còn vài khu chung cư vẫn nguyên vẹn, nhưng cũng không chắc bên trong đã an toàn.

Trước mặt Trần Vãn có hai lựa chọn: Một là tìm chỗ ẩn nấp bên ngoài cao ốc, như vậy sẽ không phải đối diện với những nguy hiểm chưa biết bên trong. Nhưng nếu không vào thì khả năng bị người của Trương Cường phát hiện lại rất cao, vì bên ngoài địa hình đơn giản, dễ lộ. Hai là tiến vào cao ốc, tìm chỗ để trốn. Nhưng trong đó rốt cuộc có gì thì Trần Vãn hoàn toàn không nắm chắc.

Trần Vãn suy nghĩ vài giây, cô không có thời gian để do dự. Rõ ràng vào trong cao ốc thì cơ hội sống sót sẽ lớn hơn, lại có thể tranh thủ tìm chút vật tư sinh tồn. Nghĩ vậy, cô liền dứt khoát tiến vào.

Cả cô và Khương Ngôn Hân đều cố gắng hạ thấp tiếng bước chân. Bên trong tòa cao ốc tối om, đến mức ngay cả Khương Ngôn Hân cũng không kìm được phải nép sát vào Trần Vãn, khẽ nắm lấy một vạt áo của cô.

Trần Vãn bảo hệ thống mở chức năng quét, cẩn thận quan sát động tĩnh xung quanh, đồng thời cố gắng không phát ra tiếng động. Cô dẫn Khương Ngôn Hân đi theo lối thang thoát hiểm lên đến tầng bốn. Trong hành lang, họ chạm trán với hai con xác sống. May mà có hệ thống quét báo trước, Trần Vãn liền giao bé con trong lòng cho Khương Ngôn Hân, khẽ “suỵt” một tiếng, rồi mới quay người, cầm rìu từ từ tiến lại gần hai con xác sống phản ứng chậm chạp ấy.

Con gần cô hơn là một nữ xác sống. Không biết đã từng trải qua chuyện gì mà cổ nó vẹo hẳn sang một bên, còn có một vết thương lớn. Nó di chuyển vô cùng chậm chạp. Trần Vãn liền nhắm ngay chỗ vết thương vốn có trên cổ nó, vung rìu bổ xuống, cái đầu xác sống rơi xuống đất, thân thể cũng mềm nhũn ngã gục.

Nhưng động tĩnh bên này đã kinh động đến con xác sống nam cao to đang lảng vảng cạnh cửa thoát hiểm tầng bốn. Nó quay đầu lại, từng bước từng bước áp sát Trần Vãn.

May mà chỉ là loại xác sống sơ cấp, hành động chậm chạp, không gây áp lực quá lớn. Trần Vãn chờ cho nó xuống đến khoảng chiếu nghỉ giữa tầng ba và bốn, bất ngờ tung một cước đá vào ngực nó. Tiếc rằng cơ thể hiện tại của cô quá yếu, cú đá chỉ khiến xác sống nam lùi về phía bức tường. Nhân lúc đó, Trần Vãn hai tay siết chặt cán rìu, nhắm vào cổ xác sống mà bổ xuống.

Thế nhưng xác sống nam này da thịt quá dày, một nhát rìu chỉ chém sâu được nửa chừng, còn mắc kẹt ở xương sống. Trần Vãn thử kéo nhưng không tài nào rút ra được.

Lúc này xác sống nam đã đứng vững lại, đưa tay lao tới chụp lấy cô. Trần Vãn nhanh trí cởi phăng chiếc áo khoác trên người, quấn chặt lấy cánh tay đang vươn tới, một tay dốc hết sức giữ chặt, không để nó giằng ra, một chân chống lên ngực xác sống, tay kia ra sức kéo rìu. Cuối cùng, nhờ sức bật từ chân, cô mới rút được lưỡi rìu ra khỏi cổ xác sống. Máu tanh hôi thối phun tung tóe khắp nơi, bắn đầy người cô. Nghiêm trọng hơn là cô cũng bị mất thăng bằng, ngã ngồi sõng soài xuống đất.

Xác sống tuy hành động chậm, nhưng khoảng cách quá gần. Vừa thấy Trần Vãn ngã xuống, nó lập tức lao nhào đè lên.

Khi Trần Vãn kịp phản ứng thì đã bị xác sống ép dưới thân. Mùi hôi tanh nồng nặc phả vào mặt khiến cô suýt nữa nôn ra. Miệng rộng đầy răng nanh của xác sống đã há ra, sắp ngoạm vào bên má cô.

Lúc này Trần Vãn chẳng còn tâm trí mà nghĩ đến cảm giác ghê tởm. Hai tay cô cố sức chống đỡ hàm dưới của xác sống. Nhưng sức lực của nó quá lớn, dù cô đã học nhiều kỹ thuật cận chiến, trong tình cảnh bị đè dưới như thế này cũng chẳng phát huy được. Cô sắp không chống đỡ nổi nữa.

Khương Ngôn Hân nhìn cảnh Trần Vãn vật lộn với xác sống, trong lòng thắt lại. Cô vốn ghét Trần Vãn, nhưng nếu Trần Vãn chết, e rằng cô và con gái cũng khó mà sống sót được lâu.

Khương Ngôn Hân liền đặt bé con vào góc tường chỗ chiếu nghỉ tầng ba, khẽ dặn: “Dương Dương ngoan, ở yên đây nhé, mẹ đi giúp mami.”

Cô biết con gái nghe lời và hiểu chuyện, nên không nói thêm nhiều. Vội nhặt lấy một cây gậy gỗ gãy trong hành lang, nhanh chóng chạy lên chiếu nghỉ giữa tầng ba và bốn.

Thấy trên cánh tay Trần Vãn đã nổi gân xanh, Khương Ngôn Hân biết nếu còn chần chừ thì cả ba người bọn họ rất có thể sẽ mất mạng. Cô liền nghiến răng, vung cây gậy gỗ trong tay, liều mạng nện mạnh xuống sau gáy con xác sống.

Trên hành tinh R2, xác sống mới xuất hiện được ba tháng. May mắn là giờ đây chúng vẫn chỉ ở giai đoạn sơ kỳ, chưa có trí tuệ, con xác sống nam bị đè dưới đất kia cũng không ngoại lệ. Cú đánh vào gáy đã hoàn toàn chọc giận nó, nó buông lỏng bàn tay đang ghì chặt vai Trần Vãn, rồi từ từ đứng thẳng dậy.

Khương Ngôn Hân tất nhiên nhìn thấy động tác của nó. Cô vội chạy lên mấy bậc thang, từ trên cao cúi nhìn xuống con xác sống, siết chặt cây gậy gỗ trong tay. Trong lòng cô rất rõ, thứ gậy gỗ này chẳng thể nào tạo ra uy hiếp thật sự với xác sống. Nếu Trần Vãn không ra tay, tình cảnh của cô chắc chắn sẽ chẳng khả quan, huống chi con gái vẫn còn đang ở chiếu nghỉ tầng ba. Nghĩ vậy, Khương Ngôn Hân càng thêm nôn nóng.

Vừa rồi Trần Vãn suýt nữa bị xác sống nam cắn trúng, giờ trên người cô toàn là mùi tanh hôi khó ngửi, vai thì bị bóp đến đau nhức. Nhưng cô chẳng còn thời gian để suy nghĩ nhiều, vì con xác sống ấy đã chậm rãi bước lên thang. Mà ngay phía trên không xa, chính là Khương Ngôn Hân đang đứng.

Trần Vãn liền nhặt lấy chiếc rìu, chạy vài bước, mượn lực quán tính nhảy phắt lên, hai chân đạp chặt xuống lưng xác sống. Nhân lúc nó chưa kịp phản ứng, cô dồn hết sức vung rìu chém liên tiếp vào xương sống nó. Sau bốn nhát, xác sống dưới chân cuối cùng cũng ngừng giãy giụa.

Toàn thân Trần Vãn bị bắn tung tóe đầy máu tanh hôi, đến mức hễ hít vào một hơi thôi là đã muốn nôn. Cô vội vàng nhảy khỏi người xác sống, nhỏ giọng nói với Khương Ngôn Hân: “Chết rồi. Cô đi bế con đi, trên người tôi toàn mùi, sợ sẽ làm ngạt con.”

Nói xong, Trần Vãn cau mày, bước xuống trước, đứng chờ ở chiếu nghỉ nhỏ ban nãy.

Khương Ngôn Hân vẫn còn chưa hoàn hồn. Suốt hơn ba tháng sống sót trong tận thế, phần lớn thời gian họ chỉ biết lẩn trốn, gặp xác sống thì chạy. Vừa rồi là lần đầu tiên cô thực sự ra tay đánh xác sống. Đến bây giờ bàn tay vẫn còn run. Nhưng ở nơi đầy rẫy nguy hiểm này, chẳng biết lúc nào lại gặp thêm xác sống nữa.

Cô không dám trì hoãn, ném cây gậy gỗ gãy nát đi, bế lấy bé con. Chỉ là cánh tay ôm bé vẫn run lẩy bẩy. Hai mẹ con đã nhiều ngày không được ăn no. Đám người kia vì muốn ép buộc cô phải khuất phục, chỉ cho họ ăn đồ thiu, đồ hỏng. Lúc này, việc còn có thể ôm con trong tay, đã hoàn toàn nhờ vào ý chí chống đỡ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của bé con đầy nước mắt, nhưng vẫn cố kìm nén không dám khóc to. Giờ được mẹ ôm vào lòng, bé uất ức rúc vào ngực mẹ, nức nở khe khẽ. Vừa rồi bé nhìn thấy “kẻ xấu” đè mami xuống, suýt nữa cắn chết mami, bé sợ đến muốn ngừng tim. Dù mami đã nhiều lần định bỏ rơi bé, nhưng khi nãy mami vẫn ôm bé, bé không muốn mami gặp chuyện gì cả.

Bé dụi dụi trong ngực Khương Ngôn Hân, nhìn về phía Trần Vãn toàn thân bê bết máu dưới ánh trăng nơi chiếu nghỉ, giọng nức nở hỏi: “Mẹ ơi, sao mami toàn máu vậy, có chết không ạ? Con không muốn mami chết đâu~”

“Không sao, mami con không bị gì đâu, máu trên người mami đều là của quái vật, Dương Dương đừng sợ.” – Khương Ngôn Hân khẽ dỗ dành mấy câu, rồi vội vàng bế bé tiếp tục đi lên.

Trần Vãn loáng thoáng nghe thấy bé con đang nói gì đó với Khương Ngôn Hân, nhưng cô cũng không để tâm lắm. Việc cấp bách lúc này là phải tìm được chỗ an toàn để qua đêm.

Cô bước lên tầng bốn, nhẹ nhàng mở cánh cửa chống cháy dẫn vào khu thương mại. Bản thân bước vào thăm dò, thấy không có gì bất thường mới ra hiệu cho Khương Ngôn Hân đi theo.

Tầng bốn của trung tâm thương mại là một khu ẩm thực. Trần Vãn cảnh giác nhìn khắp xung quanh. Ở trong bóng tối đủ lâu, mắt đã dần thích nghi, có thể thấy lờ mờ vài thứ. Nơi này rất rộng, mà cứ đi mãi trong hành lang thì quá nguy hiểm. Cô dừng lại trước một cửa hàng chuyên bán đồ ăn vặt nhập khẩu.

Cô hạ giọng nói với Khương Ngôn Hân bên cạnh: “Để tôi vào xem thử. Hai người chờ ở đây, tôi sẽ quay lại ngay.”

Khương Ngôn Hân nhìn Trần Vãn toàn thân nhuộm máu, khẽ gật đầu đáp: “Ừ.”

Cánh tay cô thực sự đã không còn chút sức lực nào, chỉ có thể làm động tác “suỵt” ra hiệu cho bé con, rồi đặt bé xuống đất. Bé thấy mami hình như thực sự chưa chết, lúc này cũng không khóc nữa, bàn tay nhỏ vẫn căng thẳng nắm chặt tay mẹ, chờ mami quay lại.

 

Trước đó
Tiếp theo

Thảo luận

Trả lời Hủy

Bạn phải Đăng ký hoặc Đăng nhập để viết bình luận.

Thẻ:
khoa học viễn tưởng, mạt thế, ngọt, Nhẹ nhàng, Wasteland, xuyên thư

Website Hoa Trên Mây – Đọc truyện online, đọc truyện chữ, tiểu thuyết, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ BHTT một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị từ máy tính, thiết bị di động, máy tính bảng.

 

Điều khoản dịch vụ | Chính sách bảo mật | Thông tin bản quyền | Hướng dẫn sử dụng | Liên hệ

DMCA.com Protection Status

  • Trang chủ
  • Danh sách
  • Giới thiệu
  • Hướng dẫn Donate để đọc truyện
  • Mua điểm

© 2022 hoatrenmay.com Inc. All rights reserved
Design by mr.tiendatdinh

Đăng nhập

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Đăng ký

Đăng ký thành viên ngay hôm nay để đọc full các truyện BHTT HOT nhất tại Hoa Trên Mây.

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên đăng nhập hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lại Hoa Trên Mây