Hoa Trên Mây
  1. Hoa Trên Mây
  2. Xuyên Thành Tra A Trong Tiểu Thuyết Đất Chết
  3. Chương 4
Trước đó
Tiếp theo

Chương 4

Trần Vãn một mình bước vào tiệm bán đồ ăn vặt. Cửa tiệm này rộng khoảng hơn trăm mét vuông, được bày biện giống như một siêu thị mini. Cô nhờ hệ thống quét xem bên trong có xác sống nào không, đồng thời cũng tự mình đi một vòng quanh cửa tiệm. Hệ thống trong đầu vẫn rất yên tĩnh, không xuất hiện chút khác thường nào.

Ở phía trong cùng của tiệm còn có một dãy cửa sổ, ánh trăng xuyên qua chiếu rọi vào trong. Trên kệ hàng và dưới đất vương vãi không ít đồ ăn vặt. Xem ra nơi này đã từng bị người khác lục tìm vật tư, nhưng vì quá vội nên vẫn còn sót lại khá nhiều thứ.

Trong lòng Trần Vãn hơi thở phào, nhanh chân quay ra cửa. Thấy Khương Ngôn Hân và bé con vẫn đứng nguyên chỗ cũ chờ mình, Trần Vãn thở ra nhẹ nhõm, hạ giọng nói: “Trong này tôi kiểm tra hết rồi, rất an toàn, mau vào đi.”

Thấy Trần Vãn không sao, Khương Ngôn Hân cũng nhẹ nhõm phần nào. Không phải cô lo cho Trần Vãn, mà vì nếu Trần Vãn chết, một mình cô tuyệt đối không thể bảo vệ được mặt trời nhỏ của mình. Huống chi, Trần Vãn bây giờ thực sự rất kỳ lạ.

Cô không dám nghĩ nhiều, bế Trần Dương đi vào trong tiệm. Trần Vãn lập tức đóng cửa, từ quầy lễ tân tìm được một cây gậy gỗ gãy, rồi kéo thêm hai cái ghế ra cửa. Cô chặn gậy ngang giữa hai tay nắm cửa, như vậy nếu bên ngoài có thứ gì muốn xông vào cũng sẽ phát ra tiếng động. Sau đó cô lại chèn thêm hai cái ghế vào cánh cửa kính, chỉ cần có ai động vào thì chắc chắn sẽ gây ra không ít tiếng động. Làm xong tất cả, Trần Vãn mới thở phào thêm lần nữa.

Một khi hơi thả lỏng, mùi hôi tanh trên người cô lập tức nồng nặc đến mức khó chịu. Trần Vãn vừa hít một hơi đã thấy muốn nôn. Không biết chất dịch mà xác sống tiết ra là thứ gì mà mùi lại khủng khiếp đến thế.

Trong bình nước của cây nước trước quầy vẫn còn nguyên một thùng đầy. Giờ Trần Vãn cũng chẳng buồn nghĩ chuyện tiết kiệm hay không, nhưng loại nước mở nắp thế này trong hoàn cảnh hiện tại đã để đến ba tháng, cô tuyệt đối không dám uống trực tiếp.

Cô nhấc thùng nước xuống khỏi cây nước. Trên quầy còn để lại hai cái khăn mặt, một cái nhìn vẫn khá mới, thêm vào đó còn có hai chiếc áo khoác, kéo, dao gọt trái cây, giấy bút, khăn giấy, cùng khá nhiều thuốc lá và rượu. Trần Vãn nghĩ chắc là những người đi gom đồ vội quá, chưa kịp mang theo.

Nhưng bây giờ không phải lúc để nghĩ nhiều. Cô lập tức cởi hết bộ đồ dính máu bên ngoài, chỉ giữ lại lớp đồ lót trong người. Cô lấy cái khăn cũ thấm nước trong thùng, lau sạch máu tanh và mùi hôi trên mặt cũng như khắp cơ thể. Khăn vừa lau xong coi như bỏ đi được rồi, thế là cô lại dùng cái khăn mới hơn lau thêm một lần nữa. Lúc này trên người cuối cùng cũng không còn mùi lạ. Nhưng quần áo thì chẳng còn gì để mặc, cô đành lấy tạm hai chiếc áo khoác ở quầy.

Một cái mặc vào, kéo khóa lại đàng hoàng. Cái còn lại thì buộc ngang hông giả làm váy, so với chỉ còn độc mỗi chiếc quần lót thì vẫn đỡ hơn nhiều. Tuy nhiên, một cửa tiệm lớn thế này hẳn phải có chỗ để nhân viên cất đồ. Không thì mai sáng nhìn rõ hơn, cô cũng phải kiếm một bộ để thay mới được.

Nghĩ vậy, cô gom hết giấy bút, kéo, dao gọt trái cây rồi hướng về phía sau cửa tiệm đi tới.

Khương Ngôn Hân bế nhóc con đi thẳng vào tận trong cùng cửa tiệm. Khi con người gặp nguy hiểm, họ luôn vô thức nghĩ rằng nơi sâu nhất mới là chỗ an toàn nhất.

Quả nhiên đi vào tận trong cùng của cửa hàng, nhờ ánh trăng hắt từ bên ngoài vào, Khương Ngôn Hân vẫn còn thấy được đồ ăn rơi vãi trên mặt đất. Cô và bé con đã mấy ngày rồi không ăn được bữa tử tế nào, nên bảo bé con ngoan ngoãn tìm chỗ ngồi xuống, rồi vội vàng nhặt mấy món đồ ăn vặt rơi dưới đất mang về.

Cô có chút nóng vội, giúp bé con xé bao bì, giục con mau ăn, còn mình thì cũng mở một gói bánh quy rồi ăn theo.

Vì vậy, khi Trần Vãn đi đến thì nhìn thấy cảnh hai mẹ con ngồi dưới cửa sổ, đang ăn uống như hai chú chuột nhỏ, Trần Vãn bước đến đặt đồ ăn trong tay xuống cạnh họ.

Khương Ngôn Hân nhìn thoáng qua Trần Vãn, thấy đôi chân trắng nõn của cô ấy lộ ra ngoài, liền nhanh chóng dời tầm mắt, tiếp tục ăn phần đồ trong tay.

Thế nhưng bé con lại dường như rất sợ Trần Vãn, vừa thấy cô bước đến liền không dám tiếp tục ăn, đôi bàn tay nhỏ run rẩy, đưa miếng bánh quy dâu trong tay lên, ngoan ngoãn mà rụt rè nhỏ giọng nói với Trần Vãn: “Mami, có cơm cơm rồi, Dương Dương ăn no no rồi, đều để Mami ăn.”

Trần Vãn mượn ánh trăng nhìn sang cô bé ngoan ngoãn lấy lòng mình, khẽ bật cười, vươn tay xoa đầu cô bé, dịu giọng nói: “Bên kia còn nhiều lắm, Mami lát nữa sẽ ăn, con cứ tự ăn đi.”

Nói xong, Trần Vãn lại bắt đầu tiếp tục lục lọi trong cửa hàng đồ ăn vặt này.

Mãi cho đến khi Trần Vãn đã đi sang bên khác tìm kiếm, cô bé vẫn ngạc nhiên nhìn theo, trong lòng thầm nghĩ: Mami vậy mà không giành đồ ăn của mình sao?

Trong khi đó, ở tòa nhà nhỏ chỗ Trương Cường, lại yên tĩnh đến mức im phăng phắc. Thời gian đã trôi qua hơn bốn mươi phút, vậy mà gia đình Trần Vãn, vốn vừa bị hắn thả đi, lại chẳng quay lại cầu xin như hắn tưởng tượng.

Sắc mặt Trương Cường vô cùng khó coi, khiến đám đàn em bên cạnh cũng không dám mở miệng, chỉ lặng lẽ chờ đợi hắn lên tiếng.

Trương Cường chỉ thấy mặt mình nóng rát, sự bình tĩnh vừa nãy sớm đã biến mất, thay vào đó là nỗi nhục nhã chưa từng có. Hắn vậy mà lại bị phế vật Trần Vãn kia chơi khăm ư?

“Đầu trọc, Đông Tử, hai đứa mày dẫn người ra quanh đây tìm cho tao. Nhớ kỹ, phải bắt sống cả tụi nó đem về. Tận thế đã hơn ba tháng, đây là lần đầu có kẻ dám coi tao là thằng ngốc. Không dạy cho chúng nó một bài học thì sau này tao còn làm trùm ở Ngụy Bắc thế nào nữa?”

Sắc mặt Trương Cường u ám, quyển sách trong tay bị hắn bóp đến nhăn nhúm.

Đầu trọc và Đông Tử liếc nhau một cái, vội vàng dẫn theo mấy tên đàn em phóng xe máy đi tìm. Mỗi người lại dẫn thêm năm gã thanh niên khác, trong đó có cả beta lẫn alpha, tổng cộng 12 người cưỡi mô tô, tỏa đi khắp vùng đất trống trải này.

Trong chốc lát, ánh đèn xe máy chiếu sáng rực khắp nơi bọn chúng đi qua. Sở dĩ bọn chúng dám ngang ngược như thế, chủ yếu vì khu vực này trước đó đã từng được quét sạch xác sống một lần. Thêm vào đó, lác đác vài con xác sống cũng chẳng thể nào đuổi kịp tốc độ mô tô, nên chúng mới dám hoành hành không kiêng nể gì cả.

Nhưng đó chỉ là khi ở nơi trống trải, trong môi trường ban đêm thôi, chứ nếu bắt bọn họ đi vào trong tòa nhà để lục soát, thì những người này lại không dám, vì vậy đành phải tay trắng quay về. Đầu trọc và Đông Tử lúng túng dẫn người quay lại căn lầu nhỏ, Trương Cường thấy chỉ có bọn chúng về, còn nhà ba người Trần Vãn thì không bắt được, liền hừ lạnh một tiếng, chiếc tách trà trong tay cũng rơi xuống đất vỡ nát.

“Đồ bỏ đi, ngay cả loại rác rưởi như Trần Vãn mà cũng không bắt về được, tao còn giữ tụi bây lại làm gì?” Vẻ ngoài nho nhã của Trương Cường sớm đã không cần phải giả vờ nữa, trước tận thế hắn vốn chỉ là một gã thô kệch trong tiệm sửa xe, giờ đây chỉ đang cố gắng làm ra vẻ nho nhã mà thôi.

Đầu trọc và Đông Tử vội vàng cúi đầu nhận lỗi cùng đám đàn em. “Anh Cường, giờ này trời thực sự quá tối, em đã dẫn anh em lục soát hết bên ngoài rồi, đúng là không thấy bóng dáng ba mẹ con họ. Mai vừa sáng, em sẽ dẫn người chia khu vực mà tìm, nhất định sẽ mang bọn họ về cho anh.” – đầu trọc mồ hôi tuôn như mưa nói.

“Được. Ngày mai mà còn không tìm thấy nhà ba người đó, thì bọn mày cũng chẳng cần quay lại nữa.” – nói xong, Trương Cường dẫn theo hai nữ Omega bên người trở về phòng.

Lúc này, Trần Vãn dần dần đã quen với bóng tối, cuối cùng cũng phát hiện bên phải kệ hàng có một dãy tủ sắt, bên trên còn cắm chìa khóa. Cô xoay thử một cái, mở được tủ sắt, thấy bên trong là quần áo các loại, nghĩ chắc là đồ dùng cá nhân của nhân viên cửa hàng, Trần Vãn liền ôm hết một mớ mang về. Còn những thứ khác bên trong, vì trời quá tối, cô không nhìn rõ, cũng không dám tùy tiện động vào.

Khương Ngôn Hân ăn chút gì đó, trong bụng cuối cùng cũng tạm yên, cô cúi mắt nhìn xuống đống đồ Trần Vãn vừa mang về, thấy trong đó có kéo và dao. Đôi mắt Khương Ngôn Hân khẽ lóe sáng, cô lặng lẽ nhét con dao gọt hoa quả còn có vỏ bao vào túi áo khoác ngoài của mình, rồi làm dấu “suỵt” với con gái.

Nhóc con thấy mẹ ra hiệu, liền ngoan ngoãn gật đầu, vừa giống như con chuột nhỏ vừa ăn bánh quy. Cái bụng nhỏ bé đã lâu lắm rồi mới được ăn thứ ngon thế này.

Đúng lúc đó, Trần Vãn cũng ôm một đống quần áo đi tới. Nơi kia ánh sáng tối mờ, lúc nãy cô cũng không nhìn rõ, giờ nhờ ánh trăng hắt vào mới thấy mình ôm về có hai chiếc áo khoác, một cái quần thể thao, một cái sơ mi, cùng một tấm chăn nhỏ để nghỉ trưa.

Phần thân dưới của Trần Vãn lúc này vẫn còn lạnh buốt, nên lập tức nhân ánh trăng thay ngay chiếc quần vào. Khi thay đồ, cô cũng chẳng né tránh Khương Ngôn Hân và nhóc con.

Khương Ngôn Hân vội vàng thu ánh mắt về, bàn tay vì vừa mới giấu đi một con dao mà giờ vẫn còn run rẩy, căng thẳng chú ý đến động tĩnh bên phía Trần Vãn, chỉ sợ cô phát hiện trong đống đồ vừa rồi đã bớt đi một con dao.

Trần Vãn thay quần áo xong thì cảm giác an toàn cũng trở lại đôi chút, cô ngồi xổm xuống đưa cho Khương Ngôn Hân một cái chăn nhỏ cùng một chiếc áo khoác: “Đêm nay chúng ta chỉ có thể tạm ngủ ở đây thôi, cô và Dương Dương đắp cái này đi, kẻo đêm lạnh.”

Giọng điệu của Trần Vãn dịu hẳn, khiến Khương Ngôn Hân có phần không biết phải làm sao. Cô cảm thấy tối nay Trần Vãn quả thật quá kỳ lạ — nếu là trước kia thì Trần Vãn chỉ lo cho bản thân, tuyệt đối không quan tâm đến mẹ con cô, càng sẽ không chia đồ tốt cho cô với bé con. Thêm nữa, lúc vừa đối mặt với xác sống, phản ứng và thân thủ của Trần Vãn cũng hoàn toàn khác, chẳng hề giống người cô từng quen biết.

Một ý nghĩ táo bạo bắt đầu lan trong đầu Khương Ngôn Hân, nhưng cô lại không dám chắc chắn. Trong thoáng chốc, bàn tay đang cầm cái chăn nhỏ không kìm được mà run lên.

Trần Vãn thấy tay cô run thì khẽ nắm lấy qua lớp chăn, dịu giọng hỏi: “Lạnh à?”

Khương Ngôn Hân giật mình hoàn hồn, vội rụt tay lại, khẽ đáp: “Không.”

Trần Vãn liếc nhìn cô một cái rồi không nói thêm gì, ánh mắt lại quét sang đống đồ mình vừa gom về. Trí nhớ của cô rất tốt, lại được huấn luyện chuyên nghiệp, nên vô cùng nhạy cảm với vật tư mình thu thập. Chỉ cần nhìn thoáng qua, cô đã phát hiện trong đống đồ rõ ràng thiếu mất một con dao gọt hoa quả có vỏ bọc. Ở đây chỉ có ba người, ai lấy thì trong lòng Trần Vãn đã biết rõ.

Cô lót áo khoác xuống ngồi, gọn gàng xếp giấy bút, kéo và mấy thứ khác sang một bên, rồi thuận miệng hỏi: “Hình như trong đó thiếu mất một con dao gọt hoa quả phải không?”

Trái tim Khương Ngôn Hân chợt nặng trĩu, hai tay ôm chặt lấy cái chăn nhỏ trong ngực, đồng thời một tay khẽ đưa vào túi áo khoác ngoài của mình.

 

 

Trước đó
Tiếp theo

Thảo luận

Trả lời Hủy

Bạn phải Đăng ký hoặc Đăng nhập để viết bình luận.

Thẻ:
khoa học viễn tưởng, mạt thế, ngọt, Nhẹ nhàng, Wasteland, xuyên thư

Website Hoa Trên Mây – Đọc truyện online, đọc truyện chữ, tiểu thuyết, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ BHTT một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị từ máy tính, thiết bị di động, máy tính bảng.

 

Điều khoản dịch vụ | Chính sách bảo mật | Thông tin bản quyền | Hướng dẫn sử dụng | Liên hệ

DMCA.com Protection Status

  • Trang chủ
  • Danh sách
  • Giới thiệu
  • Hướng dẫn Donate để đọc truyện
  • Mua điểm

© 2022 hoatrenmay.com Inc. All rights reserved
Design by mr.tiendatdinh

Đăng nhập

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Đăng ký

Đăng ký thành viên ngay hôm nay để đọc full các truyện BHTT HOT nhất tại Hoa Trên Mây.

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên đăng nhập hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lại Hoa Trên Mây