Chương 105
Tô Ngữ Băng cả đêm không ngủ ngon, hai vành mắt đen vừa thấy Mạc Du Tâm liền nổi giận, sáng dậy cũng mặc kệ Mạc Du Tâm, cho đến khi ra khỏi nhà đi dạy thêm, Mạc Du Tâm đến đón nàng, nàng cũng không quan tâm Mạc Du Tâm.
Mạc Du Tâm thấy mình thực sự chọc giận người ta vội vàng dỗ dành: “mình sai rồi, đừng giận được không? chút nữa về nhà mình nấu cơm nha, để cậu này ngủ bù nha, Ngữ Băng mình không dám như vậy nữa đâu.”
“Hôm qua lúc cậu này đùa mình cũng đâu có nói như vậy.” Tô Ngữ Băng thắt dây an toàn nhắm mắt dưỡng thần nói.
“Mình thật không dám nữa, đừng giận mà.” Mạc Du Tâm ở một bên chắc chắn nói.
Cũng may đến ga ra, Mạc Du Tâm đậu xe xong, xuống xe đỡ Tô Ngữ Băng, Tô Ngữ Băng cũng không đẩy ra, Mạc Du Tâm đoán có lẽ là hết giận rồi.
Ăn trưa xong, Tô Ngữ Băng đi ngủ sớm, Mạc Du Tâm dò xét mò đến, muốn ôm Tô Ngữ Băng vào lòng ngủ.
Cô đưa tay để lên eo Tô Ngữ Băng, thấy Tô Ngữ Băng không phản ứng mình, liền làm liều mò đến, ôm Tô Ngữ Băng vào lòng, quả nhiên ôm ngủ vẫn thoải mái hơn.
Hơn 3h Tô Ngữ Băng tỉnh dậy, hiện tại chỉ đi dạy thêm, nàng có nhiều thời gian rảnh hơn, ngày nghỉ cũng nghỉ ngơi được nhiều hơn, có thể ngủ nướng.
Lúc nàng tỉnh dậy Mạc Du Tâm còn chưa tỉnh, nhớ đến tối qua Mạc Du Tâm đeo mấy cái vòng kia khiến nàng đỏ tai, người này không biết học chỗ nào đeo mấy thứ kỳ quái, hại nàng một đêm mất ngủ.
Tô Ngữ Băng thấy Mạc Du Tâm ngủ ngon, liền nổi tâm chọc ghẹo, ngón tay vuốt ve cái cổ Mạc Du Tâm, nhưng mà sờ hai cái nàng liền nhớ đến cái vòng cổ tối qua từng chạm vào, tai lại đỏ lên.
Mạc Du Tâm đang ngủ say, cảm thấy trên cổ có gì đó chạm vào, khiến cô thấy ngứa, mắt cũng không cần mở, theo bản năng đưa tay chụp thứ làm mình ngứa, rồi lại ôm Tô Ngữ Băng.
Cái này tiêu rồi, Tô Ngữ Băng không khi dễ được Mạc Du Tâm, còn bị ôm chặt, muốn xuống giường cũng không được.
Nhưng mà nàng ở trong lòng Mạc Du Tâm cũng không yên, một hồi thì thổi khí, một hồi lại cọ cọ trong lòng Mạc Du Tâm.
Qủa nhiên, Mạc Du Tâm cũng tỉnh, sau đó thì thấy Tô Ngữ Băng, liền hiểu ra vừa rồi vì sao cổ mình lại ngứa.
“Vừa rồi cổ hơi ngứa, có phải cậu này khi dễ mình không?” Mạc Du Tâm nắm tay Tô Ngữ Băng không buông cười hỏi.
“Không có, chỉ sờ vài cái thôi, cậu này nhỏ mọn vậy sao? sờ cũng không được?” Tô Ngữ Băng hừ một tiếng, không phục nói.
“Dĩ nhiên rồi, tối qua mặc như vậy cho cậu này xem, còn có cái gì mà không được?” Mạc Du Tâm cười chọc Tô Ngữ Băng.
“Xía, nói không cho là chuyện hôm qua, cậu này còn nói thì mặc kệ cậu này thật đó,” Tô Ngữ Băng thoáng nhính người trừng Mạc Du Tâm.
“Ừ, không nói, tất cả nghe theo cậu.” Mạc Du Tâm nói, nhẹ hôn lên sườn mặt của Tô Ngữ Băng.
Khóe môi Tô Ngữ Băng nhịn không được cong lên, chôn mặt ở vai Mạc Du Tâm, “cậu này lại khi dễ mình, gần đây cậu này hư lắm, luôn chiếm lợi của mình.” giọng của Tô Ngữ Băng nhẹ nhàng, nghe như đang làm nũng.
“Không có khi dễ, mà là thích.” Mạc Du Tâm ôn nhu giải thích, một tay cô ôm eo Tô Ngữ Băng, một tay vỗ lưng nàng.
“Thích có nhiều kiểu, cậu này còn thích Tiểu Nguyệt Lượng mà, mình cũng không biết cậu này thích kiểu nào?” Tô Ngữ Băng nằm trong lòng Mạc Du Tâm thoải mái cọ cọ, đem vấn đề hỏi Mạc Du Tâm, đồng thời trong lòng như là ngâm nước nổi bọt, đối với lời Mạc Du Tâm nói có chút mong chờ.
Mắt Mạc Du Tâm ôn nhu nhìn người trong lòng nói: “Ngữ Băng, chúng ta đừng làm bạn bè bình thường nữa được không? mình thích cậu, thích chính là kiểu thích bạn gái đó, có thể làm bạn gái mình không? chúng ta cùng nhau nuôi lớn Tiểu Nguyệt Lượng nha?”
Tô Ngữ Băng nghe được đáp án mình muốn, ở trong lòng Mạc Du Tâm cọ cọ thì thào, “để xem biểu hiện của cậu này đã, mình còn chưa nghĩ đến đâu.” nói thì như vậy, nhưng khóe môi Tô Ngữ Băng không nhịn được cười đã bán đứng chủ nhân rồi.
“Thật?” Mạc Du Tâm ôn nhu hỏi, ánh mắt lại nhìn xuống tai của Tô Ngữ Băng, cô đã sớm muốn hôn lên, Mạc Du Tâm nghĩ là làm, một cái hôn ấm áp đặt lên tai Tô Ngữ Băng.
Tô Ngữ Băng không ngờ Mạc Du Tâm lại hôn chỗ đó của mình, tai cũng từ hồng thành đỏ chót, sắc mặt cũng hồng hơn trừng mắt nhìn Mạc Du Tâm, giọng nói vội vàng xấu hổ, “sao cậu này lại hôn chỗ đó của mình? mình còn chưa đồng ý làm bạn gái cậu này mà.”
“Chưa đồng ý hả?” Mạc Du Tâm lại ôn nhu hỏi, đặt Tô Ngữ Băng lên giường, hai tay giữ vai nàng, nhìn chằm chằm người dưới thân.
Tô Ngữ Băng đỏ tai, không biết vì sao Mạc Du Tâm đổi tư thế, hơn nữa tư thế này khiến người ta xấu hổ, nàng đẩy Mạc Du Tâm trên người mình một cái, nhưng không đẩy được, khóe môi cong lên nói: “không đồng ý, vì chưa nghĩ xong.”
Mạc Du Tâm nhìn Tô Ngữ Băng ánh mắt sâu sắc, lại xích đến gần, đến khi hai khuôn mặt cách rất gần mới dừng lại, ôn nhu nói: “còn chưa nghĩ ra sao? vậy để mình giúp cậu này nghĩ cho kỹ nha.”
Nói rồi, cô lại xích đến gần hơn, thẳng đến hôn lên môi của Tô Ngữ Băng, nụ hôn của cô nhẹ nhàng như đang trấn an Tô Ngữ Băng, từ từ rồi thối lui, ôn nhu hỏi: “bây giờ nghĩ xong chưa?”
Tô Ngữ Băng không ngờ Mạc Du Tâm sẽ hôn thật, cánh môi mềm mại khiến tim nàng đập nhanh hơn, nàng cũng thích, muốn làm bạn gái Mạc Du Tâm, muốn Mạc Du Tâm ôm chặt nàng để nàng làm nũng.
Đồng ý là đương nhiên, nhưng phải lên án hành vi phạm tội của Mạc Du Tâm trước đã, Tô Ngữ Băng nhìn một chút cười hi hi Mạc Du Tâm rồi nói: “Mạc Du Tâm cậu này chiếm lợi….”
“của mình” hai chữ còn chưa nói ra xong, cánh môi đã bị áp bởi đôi môi đỏ kia.
Mạc Du Tâm hôn cũng không nhẹ nhàng như trước, mà vội vàng sâu hơn, vừa xong hai người cũng phải thở dốc.
Mạc Du Tâm ôn nhu hỏi tiếp, “lần này thì sao? nghĩ ra chưa?”
Tô Ngữ Băng đỏ tai, mặt càng hồng hơn, người này đang hỏi nàng đồng ý chưa sao? cái này giống như là sàm sỡ nàng, vừa mở miệng đã hôn mình rồi.
“Mình….” Tô Ngữ Băng vừa nói được một chữ đã bị Mạc Du Tâm hôn, chưa gì nàng đã bị Mạc Du Tâm khi dễ ba lần rồi.
“Lần này thì sao?” Mạc Du Tâm ôn nhu hỏi, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn vào môi Tô Ngữ Băng.
Lần này Tô Ngữ Băng cũng khôn hơn, khẽ gật đầu một cái, dù sao nàng mở miệng thì Mạc Du Tâm cũng sẽ hôn nàng, nàng nói được gì a? dù sao cũng bị hôn mà thôi.
Mạc Du Tâm thấy Tô Ngữ Băng ngoan ngoãn gật đầu, lúc này mỉm cười hôn môi Tô Ngữ Băng một cái: “ngoan nha, được rồi không chọc bạn gái của mình nữa.”
Mạc Du Tâm chuẩn bị đứng dậy, cổ lại bị Tô Ngữ Băng ôm lấy.
Hai tay Tô Ngữ Băng siết chặt khiến Mạc Du Tâm áp lên người nàng, rồi nhẹ nhàng cọ Mạc Du Tâm làm nũng, “cậu này khi dễ mình, mình muốn Tiểu Nguyệt Lượng giúp mình đánh cậu.”
Mạc Du Tâm sợ đè Tô Ngữ Băng, Tô Ngữ Băng sẽ khó chịu, nên vừa ôm Tô Ngữ Băng vừa để nàng dựa vào lòng mình, rồi dỗ dành nói: “ừ, hai người cùng đánh mình đi, nhưng sợ hai người không nỡ thôi nha.”
“Mình không có gì không nỡ nha, chờ đón Tiểu Nguyệt Lượng về, hai mẹ con sẽ đánh cậu.” Tô Ngữ Băng cười nói, tuy bị hôn, nhưng tâm tình nàng hiện tại tốt hơn nhiều rồi.
“Ừ, chờ đón Tiểu Nguyệt Lượng về, mình sẽ nằm ngoan ngoãn trên giường chờ bị đánh.” Mạc Du Tâm cười hôn trán Tô Ngữ Băng một cái.
“Ừ, cái này còn tạm được,” Tô Ngữ Băng lẩm bẩm.
5h hơn buổi chiều, Mạc Du Tâm và Tô Ngữ Băng cùng đến nhà Triệu Anh Chi đón bảo bảo về, vừa đến nhà Mạc Du Tâm thay đồ ngủ rồi nằm hình chữ đại ( 大 ) ở trên giường.
Tô Ngữ Băng buồn cười nhìn cô hỏi: “cậu này làm gì vậy?”
“Không phải hai người muốn đánh mình sao? mình đang nằm chờ chịu đòn đó.” Mạc Du Tâm cười nói.
“Phải ha, Tiểu Nguyệt Lượng giúp mẹ đánh mommy nha, theo mẹ nè.” Tô Ngữ Băng để bảo bảo lên giường lớn.
Bảo bảo lúc này đã học bò được rồi, vừa được mẹ thả lên giường, liền như cái xe tăng bò lên người Mạc Du Tâm, leo lên người mommy, bảo bảo nhìn về phía mẹ mình cười cười, tay nhỏ nhào vào lòng Mạc Du Tâm, cọ cọ Mạc Du Tâm làm nũng.
Tô Ngữ Băng ngồi bên giường bị chọc cười, đưa tay chọc bảo bảo nằm trong lòng Mạc Du Tâm cười nói: “nói con giúp mẹ đánh mommy một trận, con giúp mẹ như vậy đó sao? đi bán manh với mommy của con? tiểu hư hỏng phản bội đúng không?”
“Ha ha ha” bảo bảo bị chọc vui vẻ không thôi, lắc cái mông nhỏ cọ cọ làm nũng Mạc Du Tâm, còn không quên nhìn mẹ cười.
Tô Ngữ Băng cười nói: “Tiểu Nguyệt Lương, nhìn mẹ nè.”
Bảo bảo bị tiếng gọi của Tô Ngữ Băng hấp dẫn, thì thấy mẹ vỗ bụng mommy một cái.
Mạc Du Tâm cũng không chịu thua, liền giả bộ lau nước mắt “hu hu hu”.
Bảo bảo nhìn mẹ rồi nhìn mommy, dựa vào Mạc Du Tâm lại vui vẻ hơn.
Mạc Du Tâm lau nước mắt giả rồi nhéo mặt bảo bảo cười nói: “con đúng là tiểu vô tâm, mommy khóc vậy rồi còn cười được?”
“Nha nha nha~” bảo bảo lại kêu í ới, vui vẻ không ngừng được.
Mạc Du Tâm ngồi dậy ôm bảo bảo vào lòng chơi cùng bảo bảo, “mommy bị đánh mà vui vậy sao?”
“Nha,” bảo bảo nghiêng đầu nhỏ bán manh.
“Ừ, ai kêu con đáng yêu làm chi, bao gạo nhỏ của mommy, để mommy bế xem có phải nặng hơn rồi không?” Mạc Du Tâm nói rồi giơ bảo bảo lên, bảo bảo gần đây hình như cao thêm còn nặng thêm một chút.
Bảo bảo bị mommy giơ lên tưởng là mommy đang đùa với mình, cười càng vui vẻ hơn, hai chân ngắn nhỏ không ngừng lắc lư.
Mạc Du Tâm giơ bảo bảo hai cái rồi thả xuống giường, giơ lên cũng nặng thật, cô đưa mắt nhìn Tô Ngữ Băng đang ngồi cạnh giường cười hi hi xem mình và bảo bảo chơi đùa.
Mạc Du Tâm che mắt bảo bảo lại, khuynh người qua hôn môi Tô Ngữ Băng một cái, sau đó mới bỏ tay che mắt bảo bảo ra, sau đó bị Tô Ngữ Băng đỏ mặt trừng một cái.