Chương 108
Sau đó cho tới gần Tết Mạc Du Tâm luôn bận rộn việc khắc ngọc, dùng 20 ngày để khắc bảy khối ngọc rồi giao cho Kỳ Niệm, Kỳ Niệm cũng hài lòng thành phẩm Mạc Du Tâm khắc ra, thanh toán hết toàn bộ số tiền còn lại.
Không tới một tháng Mạc Du Tâm kiếm được 119 ngàn, cộng thêm số dư trước đó còn hơn 10 ngàn, trong tay Mạc Du Tâm cũng dư hơn 130 ngàn, cô nghĩ ba tháng tới có thể chuyên tâm thi đấu khắc ngọc được rồi, ít ra tiền bạc cũng không cần quá lo lắng.
Nhưng mấy ngày nay cảm xúc của Tô Ngữ Băng cũng không được ổn, càng cuối năm càng nhớ nhà, mấy ngày qua Mạc Du Tâm thấy nàng thường thất thần, cũng có chút lo lắng.
Cô vào phòng ăn lấy sữa chua, thì thấy Tô Ngữ Băng đang ngồi cạnh giường nhìn ra cửa sổ.
Hơn 8h tối, mọi nhà đều bật đèn, khác với trước là mọi nhà đã treo đèn mừng năm mới, đỏ đỏ hồng hồng chớp lóe rất đẹp.
Mạc Du Tâm ngồi bên cạnh Tô Ngữ Băng tay ôm hông nàng, ôn nhu hỏi: “nhớ nhà đúng không?”
Tô Ngữ Băng thuận thế dựa vào lòng Mạc Du Tâm gật đầu, “có một chút, mai giao thừa rồi nhưng gặp được ba mẹ mình.”
“Muốn về gặp không? mình đi với cậu.” Mạc Du Tâm ôn nhu nói.
Tô Ngữ Băng ở trong lòng cô nhẹ nhàng cọ cọ, lắc đầu, “không cần đâu, tính ba mình rất khó chịu, muốn về mừng năm mới với họ là không thể, hơn nữa cậu này không phải là Mạc Du Tâm kia, cậu này đối với mình tốt như vậy, mình khống muốn cậu giúp cô ta rồi bị người khác nói xấu, mình sẽ đau lòng.”
Mạc Du Tâm nhìn bạn gái trong lòng đang đau lòng cho mình, cười khẽ hôn môi Tô Ngữ Băng một cái, dỗ dành nói: “cậu này không vui thì mình cũng không vui, hơn nữa dù sao cũng chịu nhiều rồi, thêm cái này nữa cũng không sao.”
“Vậy không được, mình không chịu nổi cậu bị người khác khi dễ, cậu này là của mình,” Tô Ngữ Băng ôm chặt hông Mạc Du Tâm làm nũng.
“Ừ, vậy mình và bảo bảo cùng cậu mừng năm mới nha, gia đình nhỏ chúng ta mà thôi.”
“Cậu này có nhớ nhà không?” Tô Ngữ Băng nằm dựa trong lòng mạc Du Tâm hỏi, nàng nghĩ Mạc Du Tâm ở thế giới này cũng có mẹ rồi, chắc cũng sẽ nhớ nhà, trong lòng lại lo cho Mạc Du Tâm.
“Đều tốt, kiếp trước mình lớn lên trong cô nhi viện, không có người nhà, chỉ thấy nhớ sư phụ mà thôi, còn có vài người bạn của mình, nhưng mà chỗ này có cậu rồi, có Tiểu Nguyệt Lượng nữa, mình chắc chắn là không thể quay về, hai người đều là người nhà của mình.” Mạc Du Tâm ôn nhu nói, cô đối với thân thể này đã quen rồi, cho nên khi nói ra trong lòng cũng không thấy khó chịu.
Tô Ngữ Băng không ngờ kiếp trước Mạc Du Tâm cũng không có cha mẹ, tiến đến hôn Mạc Du Tâm một cái đau lòng nói: “sau này mình và Tiểu Nguyệt Lượng đều là người nhà của cậu, mình hy vọng mỗi ngày cậu đều vui vẻ.”
“Ừ, có hai người bên cạnh chắc chắn mỗi ngày mình đều vui vẻ nhỉ?” Mạc Du Tâm ôn nhu đáp, nghĩ một chút lại nói, “hay là ngày mai mình chở cậu đến gần nhà đi dạo, từ xa nhìn một cái cũng được, mua chút quà để trước cửa nhà, còn không ngờ bảo an mang vào dùm.”
Tô Ngữ Băng mím môi nghĩ, “được, vậy cậu này đi với mình.” Tô Ngữ Băng nằm trong lòng Mạc Du Tâm nói.
“Mình dĩ nhiên là đi cùng cậu rồi, mẹ nói ngày mai chúng ta đến nhà mừng năm mới kìa, hay là đưa đồ xong rồi qua nha?” Mạc Du Tâm nghĩ một chút nói.
“Ừ, vậy mua hai phần quà đi, một phần cho ba mẹ mình, còn lại cho dì.”
Hai người quyết định xong hành trình ngày mai rồi đi ngủ sớm, 12h đêm bên ngoài tiếng pháo dồn dập, bảo bảo đang ngủ cũng bị tiếng pháo làm sợ mà khóc lên, cái thân nhỏ ngồi dậy khóc lớn hơn.
Tô Ngữ Băng và Mạc Du Tâm đang ngủ cũng vội thức dậy bật đèn hống bảo bảo, bảo bảo bị đánh thức cũng khó chịu, khóc đến múa may quay cuồng.
Tô Ngữ Băng dỗ một hồi rồi đổi qua Mạc Du Tâm hống, Mạc Du Tâm ôm bảo bảo đi lại trong phòng, bình thường đã có thể dỗ được bảo bảo rồi, nhưng hôm nay lại không dỗ được.
Mạc Du Tâm đành dỗ con đành nói, “Tiểu Nguyệt Lượng của mommy đừng khóc nữa nha, mommy bế con đi chơi một vòng nha? bảo bảo đang ngủ bị đánh thức nên khó chịu không đúng? mommy hôn nè đừng khóc nha.”
“Oa oa oa~” tiếng khóc của bảo bảo cũng không có dừng, ai kêu cái âm thanh ồn ào kia dọa nàng, nàng không vui đó.
Hết cách, liền để Tô Ngữ Băng bế bảo bảo, Tô Ngữ Băng liền kéo rèm ra, dưới sân đang có người đốt pháo, Tô Ngữ Băng chỉ người dưới lầu, nói với bảo bảo đang còn khóc, “Tiểu Nguyệt Lượng nhìn kìa, pháo hoa đó.”
Bảo bảo đang định khóc tiếp thì thấy đằng xa có vệt sáng nổ ra thành hoa, khuôn mặt nhỏ của bảo bảo còn treo nước mắt, lúc này bị pháo hoa hấp dẫn, không còn nhớ khóc nữa, hai con mắt tròn to nhìn ra cửa kính, ngón tay nhỏ chỉ ra cửa, “nha nha nha~”
Mạc Du Tâm lấy khăn ấm lau mặt cho bảo bảo, cười nói với bảo bảo, “đó là pháo hoa đó, đẹp đúng không? Tiểu Nguyệt Lượng đừng khóc nữa nha?”
“Nha nha~” bảo bảo chỉ ra cửa kính, phấn khởi xem.
Tô Ngữ Băng kéo ghế đến vách kính ngồi xuống cho bảo bảo xem, Mạc Du Tâm cũng ngồi bên cạnh, chờ mọi người đi hết, bảo bảo vẫn còn chỉ vào vách kính kêu “nha nha nha~”
“Ừ, người ta bắn hết rồi, chúng ta đi ngủ thôi được không? chờ con lớn rồi, mommy mua cho con chơi nha?” Mạc Du Tâm vừa dỗ bảo bảo vừa cho bảo bảo ăn bánh vẽ lớn.
Bảo bảo lúc này đã vui vẻ rồi, cọ Tô Ngữ Băng làm nũng.
Kéo rèm lại, Tô Ngữ Băng bắt đầu cho bảo bảo bú, vừa cho bảo bảo bú vừa nói với Mạc Du Tâm: “chờ qua năm cũng nên cai sữa cho Tiểu Nguyệt Lượng rồi, uống sữa bột với ăn dặm là được rồi.”
Tô Ngữ Băng nhìn bảo bảo, thấy Mạc Du Tâm bên cạnh không để ý mình, đưa mắt nhìn Mạc Du Tâm, thì thấy Mạc Du Tâm trơ mắt nhìn bảo bảo bú sữa, Tô Ngữ Băng liền đỏ tai.
Nàng một tay giữ bảo bảo, một tay đẩy Mạc Du Tâm, trừng Mạc Du Tâm một cái, “nói cậu đó, cậu nhìn chỗ nào vậy? không đàng hoàng.”
Mạc Du Tâm lại xích gần Tô Ngữ Băng dụ dỗ, “đâu có không đàng hoàng đâu, đang hâm mộ bảo bảo mà.”
“Xía, chút nữa cậu này ra phòng khách ngủ đi, mặc kệ cậu đó.” nói xong rồi nhìn bảo bảo bú sữa, nói với bảo bảo: “Tiểu Nguyệt Lượng, mommy con hư hỏng đúng không? mẹ nói cô ấy ra phòng khách ngủ nha?”
Bảo bảo mở to mắt nghe không hiểu mẹ nói cái gì, vừa ăn vừa nhìn mẹ.
“Bảo bảo của chúng ta không nỡ cho mình ra phòng khách ngủ đâu, có đúng không Tiểu Nguyệt Lượng?” Mạc Du Tâm nói rồi nhìn bảo bảo nháy mắt.
Bảo bảo thấy ngạc nhiên, cũng muốn học mommy nháy mắt, nhưng nàng không học được, hai mắt cứ nhìn Mạc Du Tâm chớp chớp, chọc cười Mạc Du Tâm.
Bảo bảo lúc này cũng no rồi, khuôn mặt nhỏ dời ra biểu thị mình đã ăn no.
Tô Ngữ Băng thấy bảo bảo ăn no, liền đưa cho Mạc Du Tâm bế, còn mình đi vệ sinh thay đồ một chút.
Mạc Du Tâm bế bảo bảo, bị bảo bảo dùng hai mắt chớp chớp làm cho manh muốn chết, cười nói: “à, bảo bảo của chúng ta chưa biết nháy một mắt nha? chỉ biết chớp hai con mắt thôi à? không sao, chờ Tiểu Nguyệt Lượng của mommy lớn lên là được rồi.”
Tô Ngữ Băng nhìn một lớn một nhỏ chơi với nhau cười nói, “vừa rồi cậu này có nghe mình nói không? mình định sang năm cho Tiểu Nguyệt Lượng cai sữa, qua năm Tiểu Nguyệt Lượng cũng 9 tháng rồi, cũng đến lúc rồi.”
“Ừ, đến lúc đó mình làm mì cắt nhỏ cho bảo bảo ăn, bột mì cũng là thành tiểu hoành thánh rồi cắt nhỏ cho bảo bảo ăn.” Mạc Du Tâm nghĩ đến làm mấy thứ nhỏ kia cho bảo bảo ăn, bảo bảo sẽ cao lên.
Tô Ngữ Băng đi tới xoa mặt bảo bảo cười nói: “Tiểu Nguyệt Lượng nghe chưa? qua năm mẹ sẽ không cho con bú nữa nữa.”
Bảo bảo nghe không hiểu, vẫn dùng âm sữa của mình cọ cọ Mạc Du Tâm làm nũng.
Mạc Du Tâm ôm bảo bảo, cười nói: “được rồi, xem pháo hoa xong rồi, ăn cũng no rồi, mommy hống con ngủ nha? Tiểu Nguyệt Lượng ngoan nè, để mommy đưa nè, mommy đưa là buồn ngủ nha?”
“Nha~” bảo bảo nãi thanh nãi khí đáp lời, dù sao mommy nói cứ đáp rồi tính sau.
Mạc Du Tâm bế bảo bảo đi lại trong phòng, lúc này tiểu tổ tông cũng đã ngủ, cẩn thận cho bảo bảo vào giường nhỏ, mong là bảo bảo ngủ đến trời sáng.
Mạc Du Tâm vừa nằm xuống giường đã bị Tô Ngữ Băng ấn dưới thân, bất quá cô cũng không vội, bạn gái muốn chọc mình, mình cũng nên ngoan ngoãn nghe lời.
Cho nên Mạc Du Tâm cũng thản nhiên ôm eo Tô Ngữ Băng, để Tô Ngữ Băng nằm úp trên người mình, “không phải ngủ tiếp sao? nhớ mình hả?”
“Nghĩ gì vậy? mình muốn phạt cậu vừa rồi không nghe mình nói còn nhìn loạn, bảo bảo ở đây cậu này còn dám như vậy, cậu này nói đi có nên như vậy hay không?” Tô Ngữ Băng vừa nói vừa đưa tay chọc ngực của Mạc Du Tâm.
Mạc Du Tâm nhẹ nhàng nói, “ừ, lần sau không dám, đừng giận mà, ngày mai phải dậy sớm mua đồ đó, ngủ sớm chút đi nha?”
Tô Ngữ Băng tiến tới hôn môi Mạc Du Tâm một cái, rồi trừng mắt uy hiếp Mạc Du Tâm nói, “nếu cậu này không ngoan, mình sẽ khi dễ cậu.”
Mạc Du Tâm hứng thú, đôi mắt đẹp sáng lên nhìn chằm chằm Tô Ngữ Băng cười nói, “khi dễ thế nào? làm sao đây? mình cũng mong chờ nha.”
Lần này đến Tô Ngữ Băng đỏ tai, nhưng cũng không muốn chịu thua, học bộ dạng Mạc Du Tâm khi dễ mình, bám chặt người mà hôn, Tô Ngữ Băng vui vẻ vì Mạc Du Tâm ngoan ngoãn để mình chủ động, trải nghiệm này thật mới mẻ.
Nhưng mà Mạc Du Tâm bị hôn cũng không đàng hoàng, hai tay bị chọc cũng không còn sức, rất nhanh liền dựa vào người Mạc Du Tâm thở dốc, cũng may Mạc Du Tâm còn nhớ ngày mai đi mua đồ, sợ Tô Ngữ Băng mệt nên ôm nàng đi ngủ sớm.