Chương 63
“Mình và Nhân Nhân đang ở sân trường đi dạo một chút, bạn còn nhớ Nhân Nhân không? là em gái mình đó, lần trước hai người từng gặp nhau ở chợ đêm rồi đó.” Mạc Du Tâm nói.
“Ừ, tôi biết rồi, là cô bé dễ thương kia, được rồi tôi cũng không có chuyện gì cả, là tiểu Nguyệt Lượng ấn lộn gọi cho cô thôi.” Tô Ngữ Băng biết được Omega bên cạnh Mạc Du Tâm là em gái của cô, thì trong lòng nhẹ nhõm cũng có chút hài lòng.
Mạc Du Tâm nghe Tô Ngữ Băng định cúp máy, vội nói: “Ngữ Băng bạn chờ một chút, mình bán được hai khối ngọc ở hội đấu giá, tố nay muốn mời các bạn cùng phòng và Nhân Nhân đi ăn cùng, nếu bạn có thời gian thì cũng qua nhé?”
Mạc Du Tâm định gọi Tô Ngữ Băng ra, nhưng lại sợ mình quá đường đột, bối rối nữa ngày không dám gọi điện, nếu lúc này bảo bảo vô tình mở rồi, Mạc Du Tâm cũng muốn hỏi thử, lỡ đâu được thì sao?
“Cô vốn định gọi cho tôi, hay chỉ là tiện thể thôi?” Tô Ngữ Băng bên kia hỏi, cố gắng mím môi không để mình cười.
“Dĩ nhiên là muốn gọi cho bạn rồi, hơn nữa bạn là người đầu tiên mình muốn gọi mà, mình sợ gọi rồi mà bạn không đến, nên lo lắng nửa ngày không dám gọi, nhưng mà không phải bạn nói tiểu Nguyệt Lượng nhấn nhầm đó sao? mà cũng đã gọi cho mình rồi, xem ra cũng là sự xâu xa nào đó, Ngữ Băng bạn qua được không?” Mạc Du Tâm vừa nghĩ vừa nói.
Tô Ngữ Băng liền buồn cười, cái gì mà sự xâu xa chứ? là nàng muốn biết Mạc Du Tâm đang đi cùng ai nên mới gọi điện thôi a.
Nhưng mà nghĩ lại, bạn bè gọi đi ăn mừng, mình có nên đi hay không?
Nghĩ xong lý do, Tô Ngữ Băng trả lời: “cô nói vậy rồi, tôi ráng mà đi vậy.”
“Được, Ngữ Băng, để mình qua đón bạn.” Mạc Du Tâm cười nói.
“Không phải cô đi với em gái sao? không cần đến đón tôi, tôi tự đến được.” Tô Ngữ Băng cười nói.
“Không sao đâu, Nhân Nhân có bạn cùng phòng với mình đến đón, mình sẽ qua đón bạn.” Mạc Du Tâm ôn nhu nói, Tô Ngữ Băng đồng ý tới, dĩ nhiên mình phải đi đón rồi.
“Vậy được rồi, mấy giờ cô đến?” Tô Ngữ Băng nhìn đồng hồ hỏi.
“Nửa tiếng nữa, năm rưỡi mình chờ dưới ký túc của bạn nha.”
“Được vậy chút gặp.” Tô Ngữ Băng trả lời.
“Ừ, chút gặp.”
Cúp máy, dưới ánh mắt tò mò của em gái Mạc Du Tâm lại đặt thêm vài món, canh cá, đặt xong, thì chỉ cần chờ mang đồ ăn lên.
Mạc Văn Nhân nghi ngờ hỏi Mạc Du Tâm: “tỷ tỷ, vừa rồi là ai vậy? sao lại có em bé, còn tỷ tỷ nói mình là momy là sao?”
“Ừ, cái này có chút phức tạp, sau này tỷ tỷ sẽ giải thích, gọi cho tỷ tỷ khi nãy là chị gái em từng gặp ở chợ đêm lần trước đó, là cái người xinh đẹp đó đó, chút nữa nàng sẽ đến.” Mạc Du Tâm nghĩ lại cũng thấy hài lòng.
Mạc Văn Nhân bĩu môi, chị gái kia quan trọng thế nào chứ, vừa rồi tỷ tỷ còn đòi đi đón chị ấy.
“Tỷ tỷ, vậy tỷ tỷ muốn đi đón chị ấy sao?” Mạc Văn Nhân lại hỏi.
“Ừ, giờ cũng sắp đến rồi, tỷ tỷ gọi nhóm Giang Thiển đến tìm em rồi, mọi người đi trước, nói với họ là tỷ tỷ đã trả tiền trước rồi nha, đừng trả tiền nữa.” dặn Mạc Văn Nhân xong, Mạc Du Tâm liền gọi cho nhóm Giang Thiển, để họ đến tìm Mạc Văn Nhân, còn cô thì đi qua ký túc bên kia tìm Tô Ngữ Băng.
Cô bé nhìn bóng lưng của tỷ tỷ bĩu môi, cảm giác tỷ tỷ mình bị người ta lừa đi rồi?
Bên kia, Tô Ngữ Băng cúp máy, thì thấy Phó Chi Đào trừng mắt nhìn, Phó Chi Đào vừa ôm bảo bảo chơi đùa vừa liếc mắt nói: “Ngữ Băng à, bồ muốn tìm Mạc Du Tâm thì cứ gọi hỏi luôn đi, còn mượn danh nghĩa tiểu Nguyệt Lượng làm gì? tiểu Nguyệt Lượng ngoan như vậy sao nghịch được di động của bồ chứ? đúng không tiểu Nguyệt Lượng?”
Nói rồi Phó Chi Đào lắc lắc bảo bảo trong ngực, bảo bảo cũng phụ họa nói theo: “nha nha ~”
“Bồ xem đi, tiểu Nguyệt Lượng cũng biết rõ bồ rồi kìa, nữ nhân a, haiz, khẩu thị tâm phi, nói đi, chút nữa có muốn đi với Mạc Du Tâm không?” Phó Chi Đào nhìn vẻ mặt cười cười của bạn cùng phòng cũng thấy tức, vậy đã thích rồi? mới hồi trưa còn đi ăn cơm chung mà?
Tô Ngữ Băng đi tới ngồi cạnh Phó Chi Đào nói: “ai nha Đào Đào, cô ấy điêu khắc ngọc bán ở hội đấu giá được tiền, nên mời bạn bè đi ăn mừng, không chỉ có một mình mình, còn có các bạn cùng phòng với cô ấy nữa.”
“Được rồi, được rồi, không cần giải thích, dù sao mấy người chỉ là tình bạn trong sáng thôi được chưa.” Phó Chi Đào liền đáp.
“Đào Đào, bồ cũng hiểu mình.” Tô Ngữ Băng kéo tay Phó Chi Đào làm nũng nói.
“Đừng dùng chiêu này nữa, muốn đi thì đi đi, không được qua đêm, về sớm một chút.” Phó Chi Đào dặn dò.
“Không thành vấn đề, bạn cùng phòng mình là tốt nhất mà, mình đi trước, tiểu Nguyệt Lượng, mẹ ra ngoài một hồi, sẽ về ngay.” Tô Ngữ Băng dỗ bảo bảo vài câu, sau đó thay quần áo ra ngoài.
Phó Chi Đào ôm bảo bảo lắc đầu: “tiểu Nguyệt Lượng, mẹ con nói mẹ con và momy con chỉ là bạn bè bình thường, con tin không?”
Bảo bảo vung tay lên, “nha nha~”
“Không tin sao? dì cũng không tin.” Phó Chi Đào vừa nói vừa đùa với bảo bảo.
Diêu Thiến từ trên giường xuống cười nói với Phó Chi Đào: “Đào Đào, mau để Ngữ Băng đi đi, bồ không phát hiện ra sao? gần đây Ngữ Băng cười rất nhiều, nếu Mạc Du Tâm có thể khiến Ngữ Băng hài lòng, chỉ cần cô ta đừng có cặn bã như trước nữa, thì ở chung cũng không sao, nếu cô ta còn như trước với Ngữ Băng thì chúng ta sẽ xử cô ta.”
“Dĩ nhiên rồi, nếu không phải thấy Mạc Du Tâm hơn một tháng này đàng hoàng như con người, thì tui sẽ không để Ngữ Băng đi với cô ta đâu.” Phó Chi Đào lắc lắc bảo bảo trong ngực.
Khi nhóm Giang Thiển đến thì chỉ thấy Mạc Văn Nhân đang ngồi một mình xem di động, mọi người đi tới.
Giang Thiển hỏi Mạc Văn Nhân: “Nhân Nhân, tỷ tỷ em đâu? không phải ngồi cùng em sao?”
Mạc Văn Nhân bĩu môi: “không có, vừa rồi nghe điện thoại, trong điện thoại hình như có tiếng em bé, sau đó nói là phải đi đón một chị gái.”
Nhóm Giang Thiển liền hiểu Mạc Du Tâm muốn đi đón ai rồi, cười nói với Mạc Văn Nhân: “à đi đón bạn gái của nó đó.”
“Hả? tỷ tỷ có bạn gái rồi?” Mạc Văn Nhân kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy, nó không nói cho em biết à? mà thôi đừng lo, em sẽ gặp mặt ngay thôi à.” Giang Thiển cười một cái nói.
“Giang Thiển tỷ tỷ vậy, chị nói em biết một chút về bạn gái của tỷ tỷ đi.” cô bé còn đang tò mò về bạn gái của tỷ tỷ.
“Bạn gái của tỷ tỷ em tên là Tô Ngữ Băng, là học sinh giỏi của trường chúng ta, học rất tốt, lại xinh đẹp, nói chung rất tốt, lại xứng với tỷ tỷ của em là vậy đó.” Giang Thiển như nói chuyện phiếm giới thiệu sơ về Tô Ngữ Băng.
Cô bé lại suy nghĩ, muốn báo cho mẹ biết, mẹ chắc cũng không biết tỷ tỷ trên này có bạn gái.
Bên kia Tô Ngữ Băng xuống lầu thì thấy Mạc Du Tâm đang đứng dưới lầu chờ mình, cười khẽ đi tới: “chờ lâu lắm hả? sao không gọi cho tôi?”
“À không, vừa mới đến thôi, mình cũng không vội.” Mạc Du Tâm cười trả lời, “Ngữ Băng, vậy chúng ta đi thôi, đồ ăn đặt xong rồi, nhà hàng cũng không tệ, lại không có cay.”
“Được.” Tô Ngữ Băng cười đáp.
Mạc Du Tâm nhìn tay trái Tô Ngữ Băng đang thả xuống, nhớ lúc trưa Tô Ngữ Băng nói với cô, cho nên ý Ngữ Băng lúc đó chắc là được a.
Mạc Du Tâm nghĩ ngợi rồi đưa tay tới, vừa nắm tay Tô Ngữ Băng vừa lén xem biểu tình của Tô Ngữ Băng.
Tô Ngữ Băng vội liếc qua, nhưng không phải là tức giận, nụ cười trên môi nàng nhanh không giấu được, Tô Ngữ Băng không muốn để cho Mạc Du Tâm thấy, nếu để người này biết được chắc chắc sẽ không biết kiềm chế về sau.
Mạc Du Tâm nghi ngờ, thấy Tô Ngữ Băng không nhìn mình, nhưng không có tránh né mình, biết Tô Ngữ Băng ngầm đồng ý cho mình nắm tay, ánh mắt nhìn Tô Ngữ Băng càng thêm nhu hòa.
Tay nữ sinh luôn mềm mại, Mạc Du Tâm lại buồn bực, kiếp trước sao cô lại không biết được nắm tay cũng tốt như vậy?
Hai người cứ vậy nắm tay đi tới nhà hàng Mạc Du Tâm đặt, khi hai người đến, nhóm Giang Thiển cũng mới đến không lâu.
Giang Thiển thấy Mạc Du Tâm mang người đến, chọc ghẹo nói: “Mạc Du Tâm, giỏi nha, còn đưa cả Tô Ngữ Băng đến.”
Tô Ngữ Băng cũng không lãnh đạm như trước kia, cười với mọi người một cái: “lúc trước chỉ đi học gặp mặt, hôm nay mọi người coi như cũng quen biết.”
“Phải rồi, sau này sẽ là bạn bè rồi.” Mạc Du Tâm cười một cái nói, “để mình gọi phục vụ dọn đồ ăn lên, đồ ăn sắp nguội rồi.” nói rồi Mạc Du Tâm gọi phục vụ vào, nói họ đưa đồ ăn tới.
Đồ ăn dần mang lên, mọi người cũng vừa tán gẫu vừa ăn đồ ăn.
Mạc Văn Nhân ngồi bên cạnh Mạc Du Tâm, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn Tô Ngữ Băng ngồi cách tỷ tỷ nhà mình, càng nhìn càng cảm thấy ánh mắt của tỷ tỷ thật tốt, chị Tô này rất đẹp, hơn nữa cười lên cũng không lạnh như lần trước mình thấy ở phố ăn vặt.
Phát hiện Mạc Văn Nhân nhìn mình, Tô Ngữ Băng cười nhìn về phía Mạc Văn Nhân, cô bé bị Tô Ngữ Băng bắt được, vội vàng dời ánh mắt ăn cơm.
Mạc Du Tâm thấy canh cá đến, liền múc cho Tô Ngữ Băng một chén rồi đưa tới cho nàng, ôn nhu nói: “Ngữ Băng, bạn nếm thử canh cá nhà hàng này đi, lúc đầu định đặt canh xương sườn cho bạn, nhưng lại sợ cái đó dầu mỡ, canh này cũng không tệ đâu.”
“Được, để tôi tự mình ăn.” Tô Ngữ Băng cười một cái nói, mọi người còn ở đây, Mạc Du Tâm chăm sóc nàng, dù nàng cũng thấy ngại, nhưng trong lòng vui vẻ là được.
“Mạc Du Tâm, tui cũng muốn ăn canh, bà múc cho tui một chén được không?” Giang Thiển nhìn Mạc Du Tâm rồi nhìn Tô Ngữ Băng một cái nói chọc ghẹo nói.
“Tự bà múc ăn đi, Alpha phải biết tự lực cánh sinh chứ.” Mạc Du Tâm trừng Giang Thiển, biết là cô cố ý.
“Hứ, tui múc cho Nhân Nhân ăn, không như người nào đó, thấy bạn gái quên bạn cùng phòng, haiz ~” Giang Thiển nói rồi múc cho Mạc Văn Nhân chén canh.
Tô Ngữ Băng cười nhìn Mạc Du Tâm và mấy người bạn cùng phòng, cầm chén Mạc Du Tâm múc lại cho cô một chén, “đều là múc cho nhau, vậy tôi múc cho Du Tâm một chén.” Tô Ngữ Băng đem chén canh để trước mặt Mạc Du Tâm.
Mạc Du Tâm cười đến ngọt ngào, vừa rồi Ngữ Băng gọi nàng là Du Tâm, trước giờ Ngữ Băng không có gọi nàng như vậy, “cảm ơn Ngữ Băng.” âm thanh Mạc Du Tâm mềm đến chảy nước.
Trần Qua và Lý Tân Khiết liếc nhau, “hay là chúng ta tự múc cho nhau đi.”
“Thật khó khăn quá.” Lý Tân Khiết trả lời, các cô đến khi nào mới có bạn gái đây?