Chương 70
Tài xế thấy tiểu bảo bảo đáng yêu, nhịn không được cười chen vào nói: “bảo bảo được mấy tháng rồi? nhìn thật đáng yêu, hai vị cũng xứng đôi lắm.”
Mạc Du Tâm nghe tài xé nói vậy thì trong lòng vui vẻ, tuy Ngữ Băng nói chỉ là bạn thôi, nhưng Mạc Du Tâm lại cảm thấy tiến hơn so với bạn bè cũng đâu có gì đâu.
Vội vàng lắc đầu, không phải gái thẳng sao? mà sao cảm giác lúc này mình nói gái thẳng thì cũng chả còn tác dụng gì nữa vậy?
Bên kia Tô Ngữ Băng đã đáp: “cũng được 5 tháng rồi, đáng yêu cũng đáng yêu, có lúc cũng nghịch lắm.”
“Con nít nghịch chút cũng được, chứng tỏ là thông minh.” tài xế cười một cái nói.
“Đúng vậy, bảo bảo nhà chúng tôi chắc chắn là thông minh.” Mạc Du Tâm vui vẻ lắc lắc tay bảo bảo, nhưng mà cô giơ tay cũng thực sự mỏi, trong lòng không khỏi cảm khái, Tô Ngữ Băng một mình nuôi bảo bảo chắc chịu khổ không ít, còn có bạn cùng phòng với Tô Ngữ Băng, bọn họ cũng giúp chăm sóc bảo bảo không ít.
Khoảng 20 phút, ba người đến công viên thành phố Tây Ninh, công viên ở trung tâm thành phố, tiện cho mọi người chạy bộ buổi sáng, rèn luyện thân thể, bên trong cũng có chỗ giải trí, bất quá bảo bảo còn đang nhỏ, cái gì cũng không chơi được, chỉ có thể đưa bảo bảo đi ngắm hoa lá.
Bảo bảo thấy công viên có nhiều người, bỏ tay Mạc Du Tâm ra, vui vẻ lắc lư tay chân.
Có bác gái đi ngang qua, kéo theo con chó nhỏ màu trắng, chó trắng hoạt bát nhanh nhẹn, cái đuôi không ngừng lắc lư.
Bảo bảo chưa từng thấy qua chó, cảm thấy kỳ lạ, thấy giống con gấu đồ chơi của mình, hưng phấn chỉ vào con chó nhỏ: “nha nha nha~”
Mạc Du Tâm nhìn bảo bảo chỉ vào con chó, cười một cái nói: “ừ, là con chó nhỏ, rất đáng yêu.”
Bảo bảo lại nhanh bị mấy quả bong bóng hấp dẫn, chỉ vào một hồi: “nha nha nha~”
“Đó là bóng bay, thả tay là sẽ bay lên trời, muốn chơi sao?” Mạc Du Tâm sờ khuôn mặt nhỏ của bảo bảo hỏi.
Bảo bảo lắc lắc cái đầu nhỏ, mắt tròn xoe nhìn bóng bay.
Mạc Du Tâm cười khẽ một tiếng nói với Tô Ngữ Băng: “để mình qua mua cho Tiểu Nguyệt Lượng một cái để chơi.”
Mạc Du Tâm cất bước đi tới trước mặt bác gái bán bóng bay, mua một quả bóng bay hồ ly mang về.
Bảo bảo hưng phấn đưa tay muốn cầm: “nha nha nha~”
“Mommy cầm cho con, nếu không chút nữa con thả tay là bóng bay đó.” Mạc Du Tâm giải thích với bảo bảo, nhưng bảo bảo nghe không hiểu, vẫn muốn cầm.
Mạc Du Tâm đành cột dây bóng bay vào tay mình, để bảo bảo cầm ngón tay mình, bảo bảo quẹt tay mình thì bóng bay cũng động đậy theo, bảo bảo càng thêm vui vẻ cứ lắc lắc ngón tay Mạc Du Tâm.
Hai người vừa chơi với bảo bảo vừa dạo công viên, Mạc Du Tâm thấy trán Tô Ngữ Băng ra mồ hôi, liền lấy khăn tay lau mồ hôi cho Tô Ngữ Băng.
Tô Ngữ Băng phản ứng kịp, Mạc Du Tâm đang lau mồ hôi cho nàng, nhìn Mạc Du Tâm một chút, đứng đó không né tránh, dù sao bạn bè lau mồ hôi cho nhau là bình thường.
“Ngữ Băng, bảo bảo thân với mình hồi nào không biết, cậu này xem còn đang nắm tay mình chơi nè, hay là để mình bế chút nha? mình thấy bảo bảo chỉ hơn 10kg thôi, chừng một túi gạo, cậu cứ ôm như vậy cũng nặng, để mình bế phụ cho.” Mạc Du Tâm nhao nhao muốn thử.
Trời nóng vậy còn phải bế bảo bảo, vừa mệt vừa nóng, mà Mạc Du Tâm cũng thích bảo bảo, muốn được gần bảo bảo nhiều hơn.
Tô Ngữ Băng bế bảo bảo một đường cũng đã thấy mệt, hơn nữa nàng còn đang thời kỳ cho con bú, ngực bị đè có chút đau, ánh mắt nhìn Mạc Du Tâm nói: “hay là… cô thử đi.”
“Ừ, được.” Mạc Du Tâm một bên đáp lời, một bên lắc tay bảo bảo nói: “mommy bế Tiểu Nguyệt Lượng đi chơi được không?”
Bảo bảo đưa tay đáp lời: “nha nha~”
“Được rồi, đến lượt mình bế Tiểu Nguyệt Lượng nhà chúng ta nào.” Mạc Du Tâm giúp Tô Ngữ Băng cởi đai đeo, một bên nhỏ nâng chân bảo bảo.
Tô Ngữ Băng lại giúp Mạc Du Tâm đeo đai bế bảo bảo, lúc này trước người Mạc Du Tâm có thể tiểu bảo bảo đáng yêu nữa.
Bảo bảo hiếu kỳ nhìn mommy nhà mình, lại ngước đầu nhìn mommy đang bế mình, cái tay nhỏ giơ lên không biết đang nghĩ gì.
Mạc Du Tâm vội đưa tay mình cho bảo bảo, bảo bảo thấy dây bong báy liền vui vẻ, nắm sợi dây trên cổ tay Mạc Du Tâm chơi đùa.
Mạc Du Tâm cười nhìn bảo bảo chơi bóng bay, vui vẻ nói với Tô Ngữ Băng: “thể trọng của bảo bảo cũng gần một túi gạo nhỏ rồi, thật ngoan.”
Mạc Du Tâm nhìn ánh mắt bảo bảo tràn đầy thích thú, những điều này Tô Ngữ Băng đều nhìn thấy, Mạc Du Tâm đã thay đổi, còn nhiều lần giúp mình nàng đều nhìn thấy, có điều khiến nàng khó hiểu vì sao đến hiện tại Mạc Du Tâm mới nhớ đến bảo bảo? trước kia thì sao? Mạc Du Tâm trước đó chưa từng nghĩ bảo bảo cũng là con của cô ta sao?
Nhưng giờ Tô Ngữ Băng biết có nói mấy chuyện này cũng không được gì, bởi vì nó đã xảy ra rồi, dù Mạc Du Tâm xin tha lỗi, nhận lỗi, cũng không thay đổi được gì, nàng chỉ hy vọng lần này Mạc Du Tâm có thể nói lời giữ lời, thực sự quyết định nuôi bảo bảo cùng mình.
Mạc Du Tâm lúc này đang đắm chìm chơi với bảo bảo, cảm giác trước người có thêm một sinh mạng nhỏ càng thấy đáng yêu hơn, hơn nữa còn thích chơi với mình, tự mình chơi cùng bảo bảo, bảo bảo không khóc còn nắm tay mình chơi cùng.
Trước ngực truyền đến nhiệt độ của bảo bảo, tỏ rõ sinh mệnh nhỏ này đang thân cận với mình, Mạc Du Tâm nghĩ sau này phải đối tốt với bảo bảo và Ngữ Băng nhiều hơn nữa.
Cô nghĩ, đi tới chỗ Tô Ngữ Băng, đưa cái tay không rảnh nắm Tô Ngữ Băng, cười nói: “cà nhà chúng ta cùng đi, mình đưa Tiểu Nguyệt Lượng đi xung quanh dạo một chút.”
Bảo bảo chưa từng đến công viên, cái gì cũng hiếu kỳ, lại chỉ mấy bạn nhỏ chơi xe lửa nhỏ, nàng thấy mấy bạn lớn hơn mình ngồi xe lửa chơi, nhìn không chuyển mắt, không quên phát biểu ý kiến: “nha nha nha nha~”
Mạc Du Tâm vừa bế con, vừa dịch tiếng của bảo bảo: “ừ ừ, Tiểu Nguyệt Lượng cũng muốn chơi a, chờ hai năm nữa Tiểu Nguyệt Lượng có thể chơi rồi, đến lúc đó cho con chơi đã luôn được không?”
“Nha nha,” mắt bảo bảo lại sáng lên chỉ vào xe lửa.
Mạc Du Tâm cười khẽ nói: “ừ, sau này chắc chắn sẽ cho con chơi.”
Bảo bảo ở trước người không khác cái tiểu hỏa lò, chút sau trên mặt Mạc Du Tâm cũng xuất mồ hôi, nhưng cô lại thích tiểu hỏa lò trước ngực, là con gái Tiểu Nguyệt Lượng của cô.
Tô Ngữ Băng đứng bên cạnh lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng lau mồ hôi cho Mạc Du Tâm.
Mạc Du Tâm ngoan ngoãn đứng im, tùy ý Tô Ngữ Băng lau mồ hôi cho mình.
Tô Ngữ Băng vừa lau vừa cười nói: “giờ biết tiểu hỏa lò lợi hại rồi chứ, treo trên người nóng đúng không.”
Mạc Du Tâm gật đầu cười nói: “nóng mình cũng hài lòng, hy vọng sau này mình có được nhiều cơ hội hơn, nóng nữa mình cũng thích.”
Cánh tay sáng bóng của Tô Ngữ Băng đong đưa trước mặt Mạc Du Tâm, đôi mắt hơi cười nói: “được, vậy sau này mỗi lần ra ngoài sẽ để cô bế Tiểu Nguyệt Lượng.”
“Nha nha~” bảo bảo nghiêng đầu ở trên ngực Mạc Du Tâm cọ cọ.
Mạc Du Tâm thấy bảo bảo làm nũng với mình càng vui vẻ hơn, bế bảo bảo lắc lư một hồi, Tô Ngữ Băng thấy sắp đến giờ, liền nói với hai người: “phải về rồi, giờ này nên cho Tiểu Nguyệt Lượng bú sữa rồi, nàng chơi cả buổi chiều cũng mệt rồi.”
Mạc Du Tâm ôm tiểu hỏa lô trước ngực, mặc dù có nóng, nhưng trong lòng cũng tràn trề vui vẻ, giờ phải nói đi về rồi, Mạc Du Tâm không nỡ, nhưng lại sợ bảo bảo mệt, dù sao bảo bảo cũng chưa tới 5 tháng.
“Được rồi, chúng ta ra cửa tây đón xe đi, cửa tây gần một chút.” nói rồi Mạc Du Tâm lại sờ sờ bảo bảo.
Tô Ngữ Băng cười khẽ một tiếng nói: “được rồi, đâu phải là không gặp nữa, gần đây khí trời tốt, chờ có thời gian chúng ta đưa Tiểu Nguyệt Lượng ra ngoài chơi là được.”
“Ừ, chỉ có chút luyến tiếc Tiểu Nguyệt Lượng.” Mạc Du Tâm nhỏ giọng lầm bầm nói.
Rất nhanh ba người bắt xe đi về, bảo bảo ở trong xe chơi cũng đã mệt, hai mắt nhắm lại nhìn là biết muốn ngủ rồi, Mạc Du Tâm nhẹ nhàng nâng bảo bảo, để bảo bảo dựa vào mình nghỉ ngơi.
Tô Ngữ Băng nhỏ giọng nói: “mỗi ngày lúc này đã uống sữa no, đi ngủ rồi, hôm nay cũng đã cố chơi thời gian dài hơn rồi.”
“Ừ, thật ra mình còn muốn nói chuyện đó, hay là chúng ta ra ngoài ở đi? ở hội đấu giá mình kiếm được số tiền đủ mua một căn hộ, đúng lúc cho ba người ở, bảo bảo còn ở ký túc sẽ ảnh hưởng đến bạn cùng của cậu nghỉ ngơi, ra ngoài rồi thì sẽ có thể chăm sóc Tiểu Nguyệt Lượng, chúng ta có thể mướn dì bảo mẫu, ban ngày giúp chăm Tiểu Nguyệt Lượng, tối thì mình tự chăm,” Mạc Du Tâm lần nữa nói ra ý kiến của mình.
Tô Ngữ Băng suy nghĩ một chút, mím môi nói: “để tôi nghĩ lại.”
Nàng cũng có lo lắng của mình, mình thực sự muốn ở cùng Mạc Du Tâm sao? hiện tại các nàng nói là quan hệ bạn bè bình thường, nhưng Mạc Du Tâm là alpha, ở chung thực sự hợp sao? nhưng mà chuyện của Tiểu Nguyệt Lượng cũng đã làm phiền các bạn cùng phòng rất nhiều rồi, không nói gì khác giúp mình chăm sóc Tiểu Nguyệt Lượng, ba người bạn cùng phòng ra sức không ít, thậm chí cũng không có thời gian ra ngoài giải trí, điều này trong lòng Tô Ngữ Băng cũng thực sự hổ thẹn, nhưng hiện tại nàng vẫn chưa dám chắc chắn quyết định được.
Phải dọn ra ở cùng Mạc Du Tâm sao? phải tin tưởng Mạc Du Tâm sao? trong lòng Tô Ngữ Băng còn có chút bồn chồn.
Thấy Tô Ngữ Băng còn chưa nghĩ ra, Mạc Du Tâm đáp: “ừ, cậu này cứ suy nghĩ trước đi, không cần vội, mình còn chưa lấy phòng nữa.”
Rất nhanh xe taxi đến gần trường đại học Tây Ninh, ghi danh với bảo vệ cổng, để tài xế chở Tô Ngữ Băng tới dưới lầu ký túc xá.
Mạc Du Tâm nhẹ nhàng xuống xe, bảo bảo cũng tỉnh, hai mắt lặng lẽ nhìn xung quanh, phát hiện dường như mình đã về.
Tô Ngữ Băng giúp Mạc Du Tâm cởi móc treo trên người ra, bế bảo bảo, chỉ có vài bước Tô Ngữ Băng cũng không đeo đai nữa.
“Ngữ Băng cậu về trước đi, bảo bảo cũng mệt rồi.” Mạc Du Tâm nhìn bảo bảo nói.
Han Truong
Hóng
thuy duyen
Bao ra chương mới vậy ad
Markie
Hóng