Chương 72
Tuần này Mạc Du Tâm ở ký túc xá làm livestream về ngọc, và đi xem căn hộ, từ sáng đến tối không có giờ rảnh, nhưng cũng đã tìm được căn hộ vừa ý, căn hộ 70 mét vuông, có hai phòng ngủ, căn hộ mới xây còn sạch sẽ, chủ nhà đi nước ngoài quanh năm, cho nên phòng còn mới, chưa từng có người ở, cơ bản Mạc Du Tâm không cần lo quá nhiều.
Nhưng mà thủ tục sang tên phải chờ đến ngày nghỉ thứ 11 mới kết thúc, cũng may Mạc Du Tâm không nóng vội.
Triệu Anh Chi ở căn hộ Mạc Du Tâm thuê được một tuần cũng dần thích nghi với với hoản cảnh nơi này, đúng là so với làng bà ở thoái mái hơn nhiều, trong thời gian này Mạc Du Tâm cũng thường xuyên đến xem.
Ngày 10 tháng 10 đi học bình thường, cũng may Mạc Du Tâm không có lớp, cô đến căn hộ bên kia sớm, thấy Mạc Văn Nhân dọn đồ, nhao nhao muốn đi học.
Mạc Văn Nhân thấy Mạc Du Tâm thì vui vẻ, “tỷ, sáng nay chị không có lớp sao? sao lại đến đây?”
Mạc Du Tâm cười nói: “ngày đầu đi học, tỷ và mẹ đưa em đi.”
“Em đã 20 rồi, không phải con nít, còn cần người đưa đi nữa sao?” cô bé nói xong có chút xấu hổ, nhưng cũng rất vui vì tỷ tỷ đến đón nàng đi học.
“20 sao lại không phải là con nít nữa, không phải em luôn nhỏ hơn tỷ tỷ này một tuổi sao?” Mạc Du Tâm cười một cái nói.
“Hai đứa rảnh nói nhiều quá, đến giờ rồi, chúng ta đi thôi.” Triệu Anh Chi thay bộ đồ mới Mạc Du Tâm mua cho, thúc giục nói.
“Được, chúng ta đi thôi.” Mạc Du Tâm cười một cái nói.
Chưa đến 7 giờ, ngoài cổng trường đã có không ít người đi tới, vì có nhiều người phải học lại, nên tuổi Mạc Văn Nhân cũng xấp xỉ họ, cũng không có gì là đột ngột.
Cô bé nhìn mặt trời lên cao khuôn mặt tươi cười, nhìn tỷ tỷ và mẹ ở phía sau cười nói: “mẹ, tỷ, con vào đây.”
“Được, Nhân Nhân cố lên, đừng gắng học quá, để ý sắc khỏe.”
“Dạ.” cô bé đỏ mặt, xoay người vào trường, nàng sợ nhìn tỷ tỷ thêm sẽ không nhịn được mà khóc, khi bước vào cổng trường nàng cũng thay đổi quyết tâm nồng nhiệt hơn.
Mạc Du Tâm đưa mẹ xuống lầu, còn mình đi tìm mô giới làm thủ tục, làm xong cũng hết hai ngày, có một ngày đi học thì gặp Tô Ngữ Băng, ngồi cùng chỗ với Tô Ngữ Băng, còn lại không phải cô bận thì Tô Ngữ Băng bận, không có thời gian đưa bảo bảo ra ngoài chơi.
Vất vả cũng xong thủ tục, Mạc Du Tâm nhận được giấy tờ nhà, sau đó nghĩ biến một phòng ngủ thành phòng cách âm để làm việc, phòng còn lại để Tô Ngữ Băng và bảo bảo ở, còn mình ngủ ở sô pha cũng được, cũng không có gì khác biệt khi ngủ một mình, quyết định xong cuối tuần Mạc Du Tâm bắt đầu làm những việc này.
Mấy ngày qua cô mệt đến chỉ muốn ngủ, 8 giờ tối đã không mở mắt nổi, rất nhanh đã ngủ.
9 giờ hơn Tô Ngữ Băng canh bảo bảo thức dậy, định cho bảo bảo uống sữa, thay tả, nhưng lại thấy sắc mặt bảo bảo đỏ hơn bình thường.
Tô Ngữ Băng sờ trán bảo bảo, phát hiện trán bảo bảo nóng ran.
Bảo bảo bị Tô Ngữ Băng chạm vào, mở hai mắt mở mịt, khó chịu khóc oa oa.
“Sao vậy Ngữ Băng?” Phó Chi Đào vội vàng từ trên giường xuống.
Tô Ngữ Băng vội nói: “hình như phát sốt.” Tô Ngữ Băng vừa dỗ bảo bảo trong ngực vừa nói.
Bảo bảo không nín còn khóc to hơn, giọng cũng khàn đi, sữa lúc chiều uống cũng nôn ra hết, Tô Ngữ Băng hoảng đến khóc, vội nói với bạn cùng phòng: “mình đưa bảo bảo đi bệnh viện.”
“Mình đi với bồ.” Diêu Thiến vội thay quần áo.
Phó Chi Đào nghĩ một chút, Tô Ngữ Băng còn đang mặc quần áo cho bảo bảo thì nàng gọi điện cho Mạc Du Tâm, Mạc Du Tâm đang ngủ ngon, bị cuộc gọi của Phó Chi Đào làm cho tỉnh, thấy tên Phó Chi Đào thì nghe máy: “trễ vậy rồi còn có chuyện gì sao?”
Âm thanh Phó Chi Đào cũng sốt ruột, “Mạc Du Tâm, Tiểu Nguyệt Lượng sốt rồi, còn nôn cả sữa bú lúc chiều, chúng tôi đang chuẩn bị đưa Tiểu Nguyệt Lượng đi bệnh viện.”
Mạc Du Tâm vừa nghe bảo bảo có chuyện, liền từ trên giường bật dậy, vừa nói vừa vội vàng thay quần áo, “mọi người đừng vội, mình tới ngay, bảo bảo vẫn còn khóc sao?”
“Ừ, mới tỉnh vẫn còn khóc, chắc là khó chịu.” Phó Chi Đào vội nói.
“Mình biết rồi, mình đến ngay.” Mạc Du Tâm đổi bộ đồ thường ngày.
Bạn cùng phòng thấy cô vội vàng liền hỏi: “sao vậy? bảo bảo xảy ra chuyện gì hả?”
Mạc Du Tâm cẩm thẻ ngân hàng, nói với Giang Thiển, “Giang Thiển, bà cho tui mượn xe được không? tui lái đi đón Tiểu Nguyệt Lượng.”
Giang Thiển thấy cô vội như vậy, cũng ném chìa khóa xe đến, “bà mau đi đi, chú ý an toàn.”
“Yên tâm đi, cảm ơn Giang Thiển.” Mạc Du Tâm không nói nhiều, cũng may tên cặn bã này đã thi đậu bằng lái xe rồi, nếu không ra ngoài cô còn phải gọi xe tới.
Cô xuống lầu, Tô Ngữ Băng đã bọc bảo bảo lại kín đáo rồi, Diêu Thiến và Phó Chi Đào đi xuống cùng nàng, ba người đi về phía cổng ký túc, đúng lúc gặp Mạc Du Tâm lái xe đến.
Mạc Du Tâm mở kính xe xuống, vừa dừng xe vừa nói với Tô Ngữ Băng: “Ngữ Băng, mau lên xe, chúng ta lái xe ra ngoài nhanh hơn.”
Tô Ngữ Băng thấy Mạc Du Tâm đến thì vội vàng lên xe, vừa kéo dây an toàn vừa nói với bạn cùng phòng: “Đào Đào, Thiến Thiến, mấy bồ về trước đi, chỗ này có Mạc Du Tâm rồi, tụi mình đi trước, mình sợ không kịp.”
“Đi nhanh đi, đừng để trễ.” Phó Chi Đào vội khoát tay, ý bảo hai người không cần để ý các nàng.
Mạc Du Tâm vội quay đầu lái tới hướng cổng trường.
Bên kia, Tô Ngữ Băng nhịn không được mà rơi nước mắt, bảo bảo lúc chiều còn khỏe mạnh, tối ngủ cũng bình thường, sao lúc này lại đột nhiên nóng lên, nghĩ đến bảo bảo khó chịu, trong lòng Tô Ngữ Băng càng khó chịu, vừa dỗ bảo bảo vừa khóc cùng bảo bảo.
Mạc Du Tâm tập trung lái xe, vừa an ủi: “Ngữ Băng, đừng hoảng, qua cái đèn giao thông nữa là đến ròi, bảo bảo của chúng ta nhất định không sao.”
Âm thanh Tô Ngữ Băng mang tiếng nức nở, “rõ ràng ban ngày không có chuyện gì, sao đến tối lại nóng ran như vậy, giống như lần trước vậy, hy vingj đừng bị viêm phổi.”
“Không đâu, bảo bảo chúng ta may mắn như vậy, chắc chắn sẽ không dễ bệnh được.” Mạc Du Tâm vừa nói, vừa đạp chân ga, rất nhanh xe dừng ở ở bệnh viện đứng đầu thành phố Tây Ninh.
Tô Ngữ Băng và Mạc Du Tâm xuống xe, vội tới phòng cấp cứu.
Mạc Du Tâm đi trước nhấn nút khẩn cấp, để bác sĩ đến xem tình hình của đứa nhỏ.
Bác sĩ nhìn bảo bảo còn đang khóc, hỏi Tô Ngữ Băng, “em bé ngoại trừ sốt ra thì còn bệnh nào khác không?”
Tô Ngữ Băng vội trả lời: “khi tối còn nôn cả sữa bú lúc chiều.”
Bác sĩ gật đầu rồi nói: “chắc là viêm phổi nhẹ, nhưng mà phải chờ đến sáng mai chụp X-Quang để xác nhận đã, vậy đi trước tiên truyền dịch hạ sốt đã, không có vấn đề gì lớn đâu.”
Nghe bác sĩ nói vậy, Tô Ngữ Băng và Mạc Du Tâm cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hộ sĩ mang túi dịch đến, Tô Ngữ Băng ôm bảo bảo ngồi trên giường bệnh, hộ sĩ đến truyền dịch cho bảo bảo, bảo bảo lúc này còn khó chịu khóc không ngừng.
Tô Ngữ Băng đành ôm con vào lòng, vừa hống con vừa khóc với con.
Hộ sĩ thấy bảo bảo tóc dài còn dày, liền nói với Tô Ngữ Băng và Mạc Du Tâm: “tóc bé dài quá, không tiện truyền dịch, tôi sẽ cạo một chỗ đi.”
Tô Ngữ Băng giữ chặt bảo bảo trong ngực, có chút không đành lòng, bảo bảo còn nhỏ vậy, đã phải gắn kim truyền dịch trên đầu rồi.
Mạc Du Tâm nhìn cái đầu rậm tóc của bảo bảo cũng không đành lòng, nhưng mà truyền dịch cho bảo bảo quan trọng hơn, đau lòng nhìn bảo bảo dặn hộ sĩ, “hộ sĩ, nhờ cô nhẹ thôi, em bé còn chưa tới năm tháng.”
“Tôi biết rồi, tôi sẽ làm nhanh gọn, hai người giữ bé là được, đừng để bé quấy.” hộ sĩ dặn dò, sợ chút nữa cạo tóc làm tổn thương bảo bảo.
Tô Ngữ Băng ôm chặt bảo bảo, âm thanh nức nở: “Tiểu Nguyệt Lượng của mẹ ngoan được không? chờ hộ sĩ truyền dịch cho Tiểu Nguyệt Lượng sẽ không khó chịu nữa.”
“Oa oa oa~” bảo bảo nhắm hai mắt lại, khuôn mặt nhỏ khóc đến đỏ bùng, Mạc Du Tâm nhìn mà viền mắt cũng đỏ lên, hận không thể bệnh thay bảo bảo, chịu tội thay bảo bảo.
Lại nhỏ nhẹ nói với hộ sĩ: “nhờ cô làm nhẹ thôi, em bé còn nhỏ, tội sợ bé đau.”
Hộ sĩ nhìn bộ dạng Mạc Du Tâm và Tô Ngữ Băng, vừa cạo tóc cho bảo bảo vừa nói: “yên tâm đi, chúng tôi cũng không muốn truyền hai kim làm gì, hai người dỗ con dùm tôi, đừng để bé quấy, tôi cố gắng truyền một kim là được.”
“Vâng, cảm ơn cô.” Mạc Du Tâm vội đáp lại.
Hộ dĩ cạo sạch tóc bên trán trái của bảo bảo, vốn đầu tóc mọc đều giờ thành bên cao bên thấp, “hai người giữ bé, một chút là xong rồi, nếu còn lắc là sẽ đau đó.”
“Được.” Mạc Du Tâm nói, đi tới giường giúp giữ bảo bảo lại.
Trên cái đầu nhỏ là kim truyền dịch to dài, viền mắt Mạc Du Tâm đỏ nhiều hơn, lần trước đứa bé ra ngoài chơi còn rất khỏe mạnh, chưa gì giờ đã bệnh rồi,
Bảo bảo bị giữ lại, khóc càng dữ hơn, còn muốn lắc đầu, Mạc Du Tâm đành phải giữa mặt bảo bảo không cho nàng nhúc nhích, nhìn bảo bảo khóc cô cũng đau lòng như bị người châm kim.
Cũng may trên đầu bảo bảo dễ tìm ven, hộ sĩ ghim kim vào thì nhỏ chút máu, liền dùng băng dính cố định trên đầu lại.
Bảo bảo bị châm đau gào một tiếng lớn khóc dữ dội hơn, cái này Mạc Du Tâm và Tô Ngữ Băng cũng không đành lòng.
Tô Ngữ Băng vội ôm bảo bảo vào ngực dỗ dành, muốn cho bảo bảo ngủ sớm, ngủ rồi sẽ không khó chịu nữa.
Trên đầu bảo bảo có băng dính, muốn đưa tay bóc, Mạc Du Tâm phải giữ hai tay nàng lại không cho nàng bóc ra, bảo bảo vốn khó chịu, lúc này không cho nàng quào loạn, nhất thời càng tức giận hơn, trợn mắt lên nhìn Mạc Du Tâm khóc, Mạc Du Tâm bị tiếng khóc của bảo bảo làm cho tan nát lòng.
“Tiểu Nguyệt Lượng của chúng ta đừng khóc được không? dùng sức như vậy ngày mai sẽ viêm họng đó, momy và mẹ đều ở đây với con mà, ngoan ngoãn có được không? nghỉ một chút, thuốc sẽ tác dụng, Tiểu Nguyệt Lượng của chúng ta sẽ không khí chịu nữa.”
Tô Ngữ Băng ở sau ôm bảo bảo cũng không tốt hơn, nhìn đầu bảo bảo có kim châm, Tô Ngữ Băng cũng im lặng rơi lệ vì con.
Mạc Du Tâm thoải mái nói: “Ngữ Băng, bảo bảo chúng ta chắc chắn sẽ không sao, cậu này đừng quá đau lòng.”
Tô Ngữ Băng hít mũi gật đầu một cái với Mạc Du Tâm, lần trước bảo bảo nằm viện là bạn cùng phòng đi với nàng, lần này có Mạc Du Tâm đi cùng, mình so với lần trước cũng biểu hiện mạnh mẽ hơn nhiều, lần trước nàng đưa bảo bảo đến, chân cũng mềm nhũn, sợ suýt chút là bảo bảo xảy ra chuyện rồi.
Rất nhanh bảo bảo khóc mệt, liền nằm trong lòng Tô Ngữ Băng ngủ.