Chương 74
Mạc Du Tâm cũng không chịu nổi, hai tay cô cầm chăn, còn phải nhìn phía trước, không thấy gì, nên thích giác của cô nhạy hơn, một hồi sao nghe tiếng quần áo Tô Ngữ Băng xột xoạt, một hồi lại nghe tiếng bảo bảo thở hổn hển đang ăn, trong chốc lát cô cũng đỏ mặt.
Trước kia cô còn thản nhiên dám nói mình là gái thẳng không có gì phải sợ, nhưng giờ cô nói mình là thẳng nữ thì lại có chút chột dạ, cô cảm thấy mình không còn là Tiểu Bạch Dương nữa.
Tô Ngữ Băng trong hoàn cảnh lo lắng còn phải cho bú cũng không tốt hơn, trước người là Mạc Du Tâm, xung quanh còn có người qua lại, mặc dù biết bọn họ không nhìn thấy, nhưng mà vẫn đỏ mặt.
Bảo cũng không biết được momy và mẹ đang xấu hổ, lúc này đang thỏa mãn ăn uống, cái miệng nhỏ chẹp chẹp không nhàn được.
Mười lăm phút sau, bảo bảo cũng ăn no, Tô Ngữ Băng vội vàng đúng cúc lại, ho nhẹ gây chú ý với Mạc Du Tâm, nàng khẩn trương đến toát mồ hôi lưng, “cô không cần che nữa, Tiểu Nguyệt Lượng ăn xong rồi.”
Tô Ngữ Băng nói xong câu này, Mạc Du Tâm cũng thở dài nhẹ nhọm, như trút được gánh nặng cúi đầu để chăn qua một bên, liếc nhìn Tô Ngữ Băng, hai người nhịn không được mà cười.
Mạc Du Tam tưởng có mỗi mình là đỏ mặt, kết quả cúi đầu nhìn Tô Ngữ Băng, nàng so với mình cũng không hơn gì, mặt đỏ đến mang tai.
Tô Ngữ Băng ôm bảo bảo trong lòng, nhìn momy một cái nhìn mẹ một cái rồi cười ha ha ha theo, nàng cũng không biết vì sao cười, ngược lại chỉ là học theo mẹ và monmy là được.
Tô Ngữ Băng thấy bảo bảo cũng cười, ngại ngùng đánh Mạc Du Tâm một cái, cố gắng dùng giọng nghiêm túc nói với Mạc Du Tâm: “không được cười, Tiểu Nguyệt Lượng cười theo.” giọng cố gắng nghiêm túc, nhưng mà ý cười trên môi vẫn không hạ được.
Mạc Du Tâm ôn nhu dỗ dành: “được, không cười, Tiểu Nguyệt Lượng chúng ta ăn no rồi vui vẻ đúng không?” vừa nói vừa đưa tay sờ khuôn mặt nhỏ của con gái mình.
Hộ sĩ cũng đến kiểm tra, đo nhiệt độ cho bảo bảo, bảo bảo lắc lư hai tay, Mạc Du Tâm phải giữ tay bảo bảo không để nàng quơ, Tô Ngữ Băng thì ôm bảo bảo, thật vất vả mới đo nhiệt độ được cho bảo bảo, nhiệt độ đã bình thường.
Hộ sĩ nhìn bảo bảo mạnh khỏe chơi nói: “chụp X-Quang xong không có gì thì có thể xuất viện.”
Mạc Du Tâm nghe xong cũng thở phảo nhẹ nhõm, nói với Tô Ngữ Băng và bảo bảo: “mình ra ngoài mua đồ ăn sáng, Tiểu Nguyệt Lượng và mẹ ngoan ngoãn chờ biết chưa?”
Bảo bảo vung bàn tay nhỏ lên: “nha~”
“Thơm cái.” Mạc Du Tâm nhịn không được, tiến đến hôn lên mặt bảo bảo một cái, lúc này mới ra ngoài mua đồ ăn sáng.
Chờ Mạc Du Tâm đi rồi Tô Ngữ Băng cũng thở phào nhẹ nhõm, người đôi khi đáng ghết, đôi khi lại đáng tin, hơn nữa cô ấy đối với bảo bảo tốt thật, tối qua đã dặn cô là thay ca thức canh với mình, kết quả cô lại canh cả đêm không ngủ.
Mạc Du Tâm ra đại sảnh tìm nhà ăn ở lầu một, lúc này có không ít người đang xếp hàng, Mạc Du Tâm cũng đi đến xếp hàng.
Trước mặt cô là một bác gái Omega đang mỉm cười nhìn Mạc Du Tâm, Mạc Du Tâm nhìn bác gái thấy có chút quen mắt, hình như là bác gái đối diện giường các nàng, vừa rồi mình cũng đã thấy, cho nên có chút ấn tượng với bác gái, cũng lịch sự cười lại với bác gái.
Bác gái cười nhỏ giọng nói: “mới cùng bạn gái che chăn thân thiết xong?”
Mạc Du Tâm đỏ mặt, các nàng đang cho bảo bảo bú sữa mà? cô và Tô Ngữ Băng trong sạch, thân thiết hồi nào.
“Không phải, bác gái nhìn nhầm rồi, cháu và bạn gái đang cho bảo bảo bú sữa.” Mạc Du Tâm giải thích.
Bác gái bộ dạng người từng trải nhìn Mạc Du Tâm cười một cái nói: “ai trẻ tuổi mà không sung sức đâu chứ? bác biết mà, biết mà.”
Mạc Du Tâm tức đến muốn cười, bác thì hiểu cái gì chứ bác gái? tự mình đầu óc nghĩ bậy, còn nghĩ mình và Tô Ngữ Băng cũng bậy bạ.
“Thật không có mà, chỉ là bú sữa thôi, bác không tin thì thôi.” Mạc Du Tâm cũng không muốn giải thích với người lạ, cô cũng biết mình và Tô Ngữ Băng bị hiểu lầm rồi thì hiểu lầm thôi.
Rất nhanh đến lượt Mạc Du Tâm, cô mua một phần đậu hũ, một phần cháo nhỏ, bánh quẩy và bánh bao, cô cũng đói bụng, nghĩ Tô Ngữ Băng lo lắng cả đêm chắc chắn cũng đói bụng, liền mua thêm đồ ăn.
Khi cô quay về, Tô Ngữ Băng đang ngồi trên giường chơi đùa cùng bảo bảo.
Mạc Du Tâm mang bữa sáng về để trên bàn nhỏ của giường, “Ngữ Băng, cậy này muốn ăn đậu hũ hay là cháo?”
“Cháo, cho tôi một cái bao.” nàng vừa lau tay vừa nói với Mạc Du Tâm.
“Ừ.” Mạc Du Tâm bên này đã mang cháo và bánh bao để trước mặt Tô Ngữ Băng rồi.
Còn mình mở đậu hũ ra ăn.
Bảo bảo bị Tô Ngữ Băng ôm trong ngực không ra được, nhưng cũng bị hương thơm hấp dẫn, muốn nhìn xem là cái gì, nhưng nàng còn quá nhỏ đứng không nổi, cũng không thấy được thức ăn trên bàn, chỉ có thể một mình chơi đùa.
Tô Ngữ Băng ăn vài miếng, nhìn Mạc Du Tâm hỏi: “sao đêm qua cô không gọi tôi? đã nói thay nhau ngủ rồi canh mà.”
Mạc Du Tâm cười một cái nói: “thấy cậu này ngủ ngon qua cũng không nỡ gọi, hơn nữa mình không mệt, cậu này xem nè, hiện tại tinh thần mình vẫn tốt mà.”
Sau đó bị Tô Ngữ Băng trừng một cái, Mạc Du Tâm liền nghiêm túc lại, ngoan ngoãn ăn bữa sáng của mình.
Ăn sáng xong thì, Phó Chi Đào các nàng tới, mang sữa bột đến cho bảo bảo, còn mang quần áo đến cho Tô Ngữ Băng, Tô Ngữ Băng còn mặc đồ ngủ, có chút chật vật.
Mạc Du Tâm thấy bạn cùng phòng Tô Ngữ Băng đến rồi, cười một cái nói: “chờ chút nữa đi chụp x-quang, nếu không có chuyện gì lớn thì Tiểu Nguyệt Lượng có thể xuất viện.”
Diêu Thiến thấy mắt Mạc Du Tâm thâm quầng, cười một cái nói: “cực khổ rồi, tối qua hai người không thay nhau ngủ à?”
Tô Ngữ Băng ôm bảo bảo nói: “cô ấy đêm qua không ngủ.”
Mọi người thấy Mạc Du Tâm cũng đáng tin, lúc này mới cười đùa với bảo bảo.
Tô Ngữ Băng cầm quần áo đưa mắt nhìn Mạc Du Tâm, “tôi đi thay quần áo trước,” sau đó lại do dự nhìn các bạn cùng phòng của mình.
Mạc Du Tâm biết Tô Ngữ Băng sợ bạn cùng phòng làm khó mình, gật đầu cười nói: “mau đi đi.”
Diêu Thiến thấy đầu bảo bảo bị cạo một góc, đau lòng không thôi, “Tóc Tiểu Nguyệt Lượng của chúng ta không được đẹp rồi, chúng ta về nhà rồi cạo sạch luôn, chờ thật lâu sẽ có tóc mới a.”
“Nha nha~” lúc này tinh thần bảo bảo khá tốt, được Diêu Thiến ôm trong lòng rất vui vẻ, chân nhỏ lắc lư.
Bạn cùng phòng với Tô Ngữ Băng vì có Tiểu Nguyệt Lượng mà ai cũng thành cao thủ chăm em bé, mỗi người so ra không kém gì Tô Ngữ Băng.
Mạc Du Tâm thở dài, xem ra cô còn nhiều cái phải học, mới học xong cách thay tả cho bảo bao rồi.
Tô Ngữ Băng sợ Mạc Du Tâm và các bạn cùng phòng xích mích, vội thay quần áo rồi quay lại liền, thấy mọi người đang chơi với bảo bảo, lúc này cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mạc Du Tâm nhìn đồng hồ, thấy sắp đến lúc đi chụp x-quang rồi, nói với Tô Ngữ Băng: “chúng ta nên đưa Tiểu Nguyệt Lượng đi chụp x-quang thôi.”
“Ừ, Đào Đào, bảo bảo không sao, chỗ này có mình và Mạc Du Tâm rồi, mọi người mau về nghỉ ngơi đi, hôm qua chắc đã lo lắng một đêm rồi!” Tô Ngữ Băng cũng hiểu rõ bạn cùng phòng, các nàng rất thương bảo bảo.
Diêu Thiến thấy bệnh viện cũng được, Mạc Du Tâm đúng là đáng tin, lúc này mới yên tâm: “được, vậy tụi mình về đây, thấy Tiểu Nguyệt Lượng không sao là tốt rồi.”
Ba người Phó Chi Đào ra viện, còn đang nghĩ chuyện Mạc Du Tâm và Tô Ngữ Băng còn có Tiểu Nguyệt Lượng.
“Không ngờ Mạc Du Tâm thực sự đáng tin, nếu trước kia cô ấy biết thương Ngữ Băng, thương bảo bảo thì tốt rồi.” Phó Chi Đào lẩm bẩm nói, hiện tại nàng cũng yên tâm để Tô Ngữ Băng ra ngoài ở rồi.
Diêu Thiến cười một cái nói: “hiện tại thay đổi cũng không muộn a, bà không thấy quầng mắt cô ấy thâm rồi sao? thức một mình cả đêm, để Ngữ Băng và bảo bảo được ngủ, vừa rồi ánh mắt cô ấy nhìn bảo bảo cũng không giả được, mình cảm thấy hiện tại khá tốt, Ngữ Băng có chuyện gì cũng có thể thương lượng với cô ấy, Tiểu Nguyệt Lượng cũng có momy, Đào Đào, chuyện tình của hai người đó chúng ta cũng đừng quan tâm quá nhiều.”
“Mình biết, Mạc Du Tâm chỉ cần như hiện tại là được rồi, mình thấy Ngữ Băng cũng thả lỏng không ít, mà thôi, có lẽ hai người họ định trước là dây dưa không rõ rồi.” Phó Chi Đào lắc đầu nói, nàng cảm thấy hai người không thể là bạn bè được, gạt quỷ thì quỷ cũng không tin.
Bên kia Tô Ngữ Băng bế bảo bảo cùng Mạc Du Tâm đi chụp x-quang cho bảo bảo, kết quả mấy tiếng sau mới có, cho nên hai người lại đưa bảo bảo về phòng bệnh.
Mạc Du Tâm thấy Tô Ngữ Băng ôm bảo bảo, chính mình cũng nóng lòng muốn thử, nhấp môi cười một cái nói: “có thể dạy mình làm sao bế bảo bảo không? mình cũng muốn thử.”
Tô Ngữ Băng thấy trong mắt Mạc Du Tâm đều là ước ao, cười khẽ nói: “cô nghĩ bế thì thú vị sao? Tiểu Nguyệt Lượng nặng hơn 10kg bế cũng không hề nhẹ.”
“Mình cũng muốn bế, coi như bế túi gạo nhỏ đi, có phải không Tiểu Nguyệt Lượng.” Mạc Du Tâm nói bảo bảo như túi gạo, còn muốn đưa tay cầm tay bảo bảo chơi đùa.
Bảo bảo cũng chơi với Mạc Du Tâm, Mạc Du Tâm cầm tay nàng thì nàng cũng rất vui vẻ, nằm trong ngực Tô Ngữ Băng: “nha nha nha” nói, một bên cười với Mạc Du Tâm.
Tô Ngữ Băng nhìn một lớn một nhỏ chơi đùa vui vẻ, nói với Mạc Du Tâm: “lúc bế bảo bảo, thì để đầu bảo bảo ở khuỷu tay trái của cô, cánh tay trái đỡ lưng bảo bảo, tay phải nâng mông bảo bảo là được, nếu không cô thử xem?”
“Ừ, để mình thử cái nặng một hồi.” Mạc Du Tâm cười một cái nói.
Mạc Du Tâm cẩn thận học theo tư thế Tô Ngữ Băng chỉ, cánh tay cong xuống đỡ cổ bảo bảo, tay phải nâng mông bảo bảo, bế bảo bảo lên, sau đó cúi đầu nhìn bảo bảo.
Chỉ thấy bảo bảo tròn mắt nhìn mình, được một người mới bế bảo bảo thấy mới lạ, tay nhỏ lắc lư, còn cười mới Mạc Du Tâm kêu nha nha nha.
Mạc Du Tâm cười với bảo bảo: “thích momy bế con vậy đúng không? nói thật cũng không nhẹ, nhưng momy bế được con, Tiểu Nguyệt Lượng ăn mau lớn nè, mau cao lớn lên được không?”
“Nha nha nha~” bảo bảo nhìn Mạc Du Tâm cười, một bên đá đá chân.
Mạc Du Tâm vất vả bế bảo bảo, đương nhiên không muốn buông tay, cứ vậy ôm bảo bảo chơi chung.
Tô Ngữ Băng ngồi bên nhìn bảo bảo chơi đùa.
Đang lúc Mạc Du Tâm tìm được cảm giác làm momy, thì cảm thấy trên người có mùi lạ lạ, có chút thúi thúi, nhìn xung quanh rồi nhìn vẻ mặt vô tội của bảo bảo trên người.
Thấy tiểu tử kia còn đang trong ngực mình làm nũng, Mạc Du Tâm đưa mũi sát vào bảo bảo ngửi ngửi, liền trực tiếp xác định.
Mạc Du Tâm ủy khuất nhìn Tô Ngữ Băng, “Tiểu Nguyệt Lượng hình như “ủi thía” rồi.”
Tô Ngữ Băng ngồi xa hai người một chút, còn chưa ngửi được mùi, lúc này nhìn bộ dạng Mạc Du Tâm, lại nghe Mạc Du Tâm nói, Tô Ngữ Băng phốc một tiếng bật cười, nàng chỉ có thể nói bảo bảo làm cho gọn gàng vào!
Nàng cầm túi ni lông ở kẹp dưới đệm, vừa cười vừa nói: “thả Tiểu Nguyệt Lượng ở đây trước đã, lau mông rồi thay tã cho nàng là được.”
Mạc Du Tâm mới tập tành làm momy liền nghe theo, nhẹ nhàng để bảo bảo lên giường, bảo bảo có chút không vui, tay nhỏ vung lên muốn Mạc Du Tâm ôm một cái.
Mạc Du Tâm cười khẽ nói: “lau sạch người cho con rồi ôm nha, nếu không Tiểu Nguyệt Lượng của chúng ta thành Tiểu Nguyệt Lượng túi đó nha, ngoan nào, momy lạu sạch mông cho con a.”
Tô Ngữ Băng ở một bên giúp tháo tả cho bảo bảo, nàng muốn xem Mạc Du Tâm có thực sự thích bảo bảo không, nguyện ý lau phân, lau nước tiểu cho bảo bảo.
Cởi tả ra, Mạc Du Tâm ôm bảo bảo, để mông bảo bảo hướng lên, dùng khăn giấy lau sạch cho bảo bảo, rồi dùng khăn ướt lau sạch xung quanh cho bảo bảo.
Tô Ngữ Băng giúp mở tả mới, hai người thay xong tả cho bảo bảo, Mạc Du Tâm đem tả dơ đi ném, quay về lấy khăn ướt lau tay, lên giường nằm chơi với bảo bảo vỗ tay một cái cười khẽ nói: “còn muốn momy ôm nữa không?”
“Nha nha nha~” bảo bảo đưa tay đi với Mạc Du Tâm.
Mạc Du Tâm cười khẽ dựa theo lúc nãy, cẩn thận bế bảo bảo vào lòng, cười nói với bảo bảo: “lần đầu momy chính thức bế con, con liền tặng momy phần quà lớn, Tiểu Nguyệt Lượng có phải là tiểu bại hoại không vậy?”
“Nha nha~” bảo bảo một bên lắc chân nhỏ, một bên ôm mặt Mạc Du Tâm cọ cọ làm nũng, giống như mới “ủi thía” không phải là nàng, tiếp đó lại nằm trong ngực Mạc Du Tâm chơi vui vẻ.
Mạc Du tâm dỗ bảo bảo rồi nhìn Tô Ngữ Băng, đưa mắt nhìn đụng phải một chút ôn nhu trong ánh mắt đó.
Thảo Lê Trần Mai
Chừng nào có chap mới v ad oi