Chương 86
Mạc Du Tâm cười khẽ nhìn bóng lưng hoảng loạn của Tô Ngữ Băng rời đi, nhìn cái áo của mình bị vén nhăn nhúm ánh mắt càng thêm nhu hòa, Ngữ Băng thoa so với bảo bảo còn phải dùng sức nhiều hơn.
Tâm tình cô vui vẻ ngồi vào chỗ làm việc, bật kênh livestream, cười vui vẻ cầm tô sa lát trái cây Ngữ Băng mang đến cho ăn, xem bình luận đạn mạc trong màn hình.
Lá ăn cá: hu hu hu, chủ phòng đang thắm thiết với bạn gái, mặc kệ chúng ta rồi.
Mưa không mở dù: lão bà mới làm nũng với bạn gái thật đáng yêu, có phải tắt livestream để làm chuyển khó tả với bạn gái đúng không?
Đại sư anh ngữ: không biết mọi người có để ý không, vạt áo bên hông chủ phòng tỷ tỷ nhăn rồi kìa, vừa rồi còn bình thường mà, khai mau có phải đang hôn nhau với bạn bị bạn gái túm áo nhăn nhúm đúng không?
Đánh quái thú: đệch, lầu trên soi dữ vậy, đúng là nhăn nhúm nha, đâm đầu đâm đầu, hu hu hu, tôi cũng muốn có bạn gái túm áo hôn tôi.
Đại sư anh ngữ: tỉnh lại đi, you không có bạn gái.
Đánh quái thú: hu hu hu, lời nói giết chết trái tim của tôi rồi.
Mạc Du Tâm cười khẽ nói, “chỉ là thoa thuốc thôi mà, mọi người suy nghĩ trong sáng lên.”
Mưa không mở dù: hu hu hu chỉ cần nhìn chủ phòng cười là chúng tôi biết rồi, rõ ràng là cô đã cùng bạn gái cùng thoa thoa mà còn trách chúng tôi.
Đại sư anh ngữ: thật ngọt ngào, làm sao đây tôi muốn xem bạn gái chủ phòng.
Bên kia, Tô Ngữ Băng về phòng rồi vẫn cảm thấy ngón tay mình nóng nóng sau khi thoa thuốc cho Mạc Du Tâm, nhìn chằm chằm di động hồi lâu, lại mở kênh livestream của Mạc Du Tâm, đeo tai nghe tiếp tục xem bình luận bên dưới.
Tai Tô Ngữ Băng vẫn đỏ không giảm, vừa xem bình luận vừa lẩm bẩm, “gì chứ, chỉ là thoa thuốc cho cô ấy thôi mà, sao lại thành mình hôn cô ấy rồi túm nhăn áo cô ấy, fan trên kênh livestream của Mạc Du Tâm thật xấu.”
Ngoài miệng Tô Ngữ Băng kêu xấu, nhưng cũng không có tắt di động, vẫn đang xem kênh livestream của Mạc Du Tâm.
Lá ăn cá: kệ kênh livestream khắc ngọc đi, tôi cũng muốn ăn sa lát trái cây tình yêu.
Mưa không mở dù: ai phát bạn gái cho tôi đi, tôi làm sa lát trái cây tình yêu cho bạn gái ăn.
Đánh quái thú: hay là hai vị trên kết hợp luôn đi.
Tô Ngữ Băng nghe Mạc Du Tâm nói là sa lát trái cây tình yêu thì mặt đỏ lên, cũng may trong phòng chỉ có bảo bảo không có ai, bảo bảo đang còn ngủ say, Tô Ngữ Băng liền chôn mình trong chăn, Mạc Du Tâm này nói bậy rồi, gì là sa lát trái cây tình yêu chứ? chỉ là sa lát trái cây bình thường bạn bè cho thôi mà, Mạc Du Tâm đáng ghét, lần sau cô ta có livestream nữa mình không qua đâu.
Sau đó, thời gian livestream dần yên tĩnh lại, mọi sự chú ý đều dồn về miếng ngọc trên tay Mạc Du Tâm, dao khắc điện không ngừng cắt theo đường nét Mạc Du Tâm họa, cô chậm rãi miêu tả nước chảy từ trên núi xuống theo lòng mình nghĩ.
Càng về cuối động tác càng thong thả, chạm khắc càng ổn định, Mạc Du Tâm trong mắt Tô Ngữ Băng như là hào quang chưa từng thấy, tựa như ngọc thạch chính là toàn bộ Mạc Du Tâm.
Tô Ngữ Băng cảm giác mình như đắm chìm trong miếng ngọc trên tay Mạc Du Tâm, thậm chí điêu khắc đến chỗ khó mình cũng hồi hộp theo.
Mạc Du Tâm vừa khắc vừa rửa ngọc, khắc xong nét cuối cùng, rửa sạch ngọc, đưa ra trước màn hình cho mọi người xem, nhìn đồng hồ cũng sắp 11h rồi, Mạc Du Tâm liền chào mọi người rồi tắt livestream.
Lần này livestream quà tặng chia ra cũng được 30 ngàn, mà mình cũng khắc xong hai khối ngọc, Mạc Du Tâm thấy thật đáng giá, chủ yếu là cô thích làm việc, cho nên cũng không thấy cực khổ.
Ngồi một buổi tối rồi, Mạc Du Tâm đứng dậy hoạt động một chút, tắt đèn phòng làm việc, đứng dậy ra phòng khách trải giường.
Trải giường xong, Mạc Du Tâm đi tắm, lúc đi ra lại muốn vào phòng Tô Ngữ Băng xem bảo bảo, thấy đã hơn 11h rồi sợ quấy rầy Tô Ngữ Băng nghỉ ngơi, dù sao cô cũng là alpha, cô và Tô Ngữ Băng cũng không ngủ chung, tùy tiện đi vào như vậy cũng không tốt lắm, nên đành bỏ suy nghĩ này, tắt đèn lên sô pha ngủ.
Một lát sau Tô Ngữ Băng mở đèn bếp đi vào phòng vệ sinh, thấy Mạc Du Tâm đã ngủ, ánh mắt nhìn về phía Mạc Du Tâm trên sô pha, cảm giác sô pha cũng không thoải mái như giường, với lại Mạc Du Tâm cũng đã làm việc cả đêm rồi, còn ngủ như vậy nhưng mà nàng cũng không tiện nói, dù sao ngủ với Mạc Du Tâm cũng không được.
Tô Ngữ Băng nằm trên giường, trong đầu vẫn nghĩ đến chuyện mình thoa thuốc cho Mạc Du Tâm, ngón tay lại run run, có chút nóng lên.
Nàng vùi mặt trong chăn cố gắng không nghĩ đến chuyện lúc tối, cũng không nghĩ đến bình luận của khán giả, từ từ ngủ say.
Hơn 1h sáng, bảo bảo thức dậy trên giường nhỏ, thấy xung quanh tối om, không có ai bên cạnh mình liền òa một tiếng bắt đầu khóc.
Trực tiếp làm cho Tô Ngữ Băng và Mạc Du Tâm đang ngủ phải thức dậy, Tô Ngữ Băng vội vàng bật đèn bế bảo bảo lên, tự tay sờ mông bảo bảo, phát hiện bảo bảo đã tiểu, vừa ôm bảo bảo hống, vừa lấy tã mới.
Mạc Du Tâm lúc này cũng thức, Tô Ngữ Băng ngủ không khóa cửa phòng, cô gõ nhẹ vài cái liền vào được.
“Tiểu Nguyệt Lượng sao vậy?” chưa từng ở cùng bảo bảo Mạc Du Tâm cũng khẩn trương hỏi.
Tô Ngữ Băng vừa dỗ bảo bảo vừa nói, “không có gì, buổi tối thức dậy thấy không có ai bên cạnh, nên cáu bẳn đó, cầm tã mới giúp tôi, tôi mới kiểm tra chắc là tè dầm rồi.”
“Ừ,” Mạc Du Tâm vừa đáp lời vừa luống cuống đi lấy tã, cô lấy tả mới ra, rồi giúp Tô Ngữ Băng cởi tả đeo trên người bảo bảo xuống.
“Lấy khăn lau và nước ấm đến, lau mông cho Tiểu Nguyệt Lượng rồi mới mặc tã mới, nếu không nàng sẽ khó chịu.” Tô Ngữ Băng hướng dẫn cho mẹ mới là Mạc Du Tâm biết.
“Ừ ừ, mình đi lấy đây,” Mạc Du Tâm vừa đáp lời vừa đi vào phòng vệ sinh.
Đầu tiên Mạc Du Tâm cho nước vào chậu em bé, rồi lấy cái khăn cọp nhỏ màu vàng thấm nước, vắt khô rồi cầm vào phòng ngủ.
Tô Ngữ Băng đang ôm bảo bảo mông trần đi tới đi lui, bảo bảo thấy có người bên nàng cũng khóc ít đi, mở to mắt hồng hồng nhìn Tô Ngữ Băng, thỉnh thoảng lại e e hai tiếng.
Mạc Du Tâm cầm khăn đi tới, nhìn bảo bảo cười nói: “Tiểu Nguyệt Lượng của chúng ta tỉnh ngủ rồi, để mommy của tiểu bại hoại lau mông cho tiểu bại hoại nha, con xem khăn hổ nhỏ nè, có đáng yêu không.”
“A a~” bảo bảo lại i a theo, âm thanh có chút khàn khàn.
“Đáng yêu nha, mommy lấy hổ nhỏ lau mông cho Tiểu Nguyệt Lượng nè, đừng khóc được không?” Mạc Du Tâm tự tay giúp Tô Ngữ Băng kéo chân bảo bảo lên, rồi cầm khăn lau mông cho bảo bảo.
Hai người lại mặc tã mới cho bảo bảo, bảo bảo thấy có mẹ và mommy ở cùng nàng, liền nhìn hai người cười.
Tô Ngữ Băng lắc lư bảo bảo cười nói, “tiểu bai hoại thoải mái không? lại vui vẻ rồi đúng không Tiểu Nguyệt Lượng của mẹ.”
Tô Ngữ Băng xem đùa với bảo bảo vừa cái kỉnh càng thêm đáng yêu, hôn bảo bảo một cái lại đong đưa bảo bảo.
Mạc Du Tâm thấy Tô Ngữ Băng ôm bảo bảo một hồi, sợ nàng mệt liền đứng một bên nói, “đến lượt mình bế Tiểu Nguyệt Lượng cho, con bé cũng không nhẹ, cậu này bế cũng lâu rồi sẽ mệt đó.”
Lúc trước không ở chung, em bé là một mình Tô Ngữ Băng chăm sóc, cho nên buổi tối dỗ bảo bảo Tô Ngữ Băng cũng không thấy mệt, lúc này bế bảo bảo đong đưa một hồi nghe Mạc Du Tâm nói cũng cảm thấy mệt, liền đưa bảo bảo cho Mạc Du Tâm.
Mạc Du Tâm tiếp nhận bảo bảo ôm trong ngực đong đưa, vừa đong đưa vừa hôn trán bảo bảo, rồi hôn mặt bảo bảo.
Tô Ngữ Băng ở bên cạnh cười khẽ nhìn một lớn một nhỏ, lúc trước nàng lo lắng Mạc Du Tâm không tốt với bảo bảo, còn mặc kệ, hiện tại Tô Ngữ Băng cảm thấy Mạc Du Tâm sắp chiều hư bảo bảo rồi, đúng là sắp nhanh đến rồi.
Tô Ngữ Băng cảm thấy dời đến ở cũng khá tốt, làm gì cũng có thể thương lượng với Mạc Du Tâm, Mạc Du Tâm có thể giúp đỡ hống bảo bảo, áp lực của nàng cũng giảm đi nhiều.
Bảo bảo lúc này cũng chơi với Mạc Du Tâm, cặp chân ngắn lại lắc lư vui vẻ theo tâm tình của tiểu chủ nhân.
Bất quá bảo bảo chỉ chơi được một chút, lúc này đã thấy đói bụng, bảo bảo lại nghiêng đầu nhỏ nhìn mommy, nàng còn chưa thể nhớ được, nhưng cảm thấy mommy chưa từng cho nàng bú nha, là nàng không đáng yêu sao vì sao mommy không cho nàng bú.
Vì vậy bảo bảo giơ tay liền đặt lên ngực Mạc Du Tâm, rồi nắm áo Mạc Du Tâm, cái miệng còn kêu “a o o i i a” không ngừng.
Nhưng lại khiến Mạc Du Tâm không hiểu được, bảo bảo muốn làm gì đây, Mạc Du Tâm và bảo bảo mắt to nhìn mắt nhỏ.
Tô Ngữ Băng cũng bị chọc cho cười lên, nàng ngồi một bên giường cười đến run vai, động tác này nàng rất quen, bảo bảo đã đói bụng, nhưng nàng không ngờ bảo bảo lại đòi ăn với Mạc Du Tâm.
Mạc Du Tâm bị Tô Ngữ Băng cười, liền hiểu ra bảo bảo muốn ăn, nhưng cô không có mà, liền ủy khuất nhìn Tô Ngữ Băng, “cậu này cười mình.”
Tô Ngữ Băng cười hai tiếng, liền giải thích, “không có cười cô, tại thấy Tiểu Nguyệt Lượng đáng yêu, đưa Tiểu Nguyệt Lượng cho tôi đi, chắc con bé đói rồi.”
“Ừ,” Mạc Du Tâm lúc này đem tiểu bại hoại trong lòng đang tìm ăn khắp nơi, đưa cho Tô Ngữ Băng.
Tô Ngữ Băng bế bảo bảo cười nói, “Tiểu Nguyệt Lượng nhớ nha, mommy không có cho con bú đâu, lần sau không được khi dễ mommy biết chưa?”
“A~” bảo bảo liền đáp lời, dù sao nàng nghe cũng hiểu lời mẹ nói, liền a trước rồi tính.
Tô Ngữ Băng cười một hồi, nhìn Mạc Du Tâm bên cạnh đang ủy khuất, lúc này mới ho nhẹ nhịn không được mà cười, thấy tiểu ma trảo của bảo bảo chụp lên ngực mình.
Tô Ngữ Băng mới nhìn qua Mạc Du Tâm nói, “tôi phải cho bảo bảo ăn rồi, cô đi ngủ trước đi.”
Mạc Du Tâm liền phản ứng, dù sao cô ở lại cũng không tiện, vội đứng dậy nói, “ừ, mình ra ngoài trước, cậu này cho bảo bảo ăn đi.”
Lại sờ sờ khuôn mặt bảo bảo một chút nói, “tiểu bại hoại ăn ngoan nha, ăn xong thì ngủ đi không được làm ồn nha.”
“A a a ~” bảo bảo liền trả lời, sau đó làm nũng với Tô Ngữ Băng, nàng đói muốn ăn nha.
Mạc Du Tâm lúc này cũng rời khỏi, ra khỏi phòng còn đóng cửa phòng lại giúp Tô Ngữ Băng.
Tô Ngữ Băng nhìn cánh cửa đóng lại, nghĩ đến Mạc Du Tâm rất biết quan tâm đáng để dựa vào.
Tô Ngữ Băng cười cười cho bảo bảo ăn, bảo bảo ăn no thì không mở mắt nổi.
Tô Ngữ Băng thấy bảo bảo đã ngủ, lúc này mới nhẹ nhàng đặt bảo bảo vào giường nhỏ, rồi cũng đi ngủ.