Chương 104
Vạn Tất kích động đến mức lập tức hất tung hộp cờ, đứng bật dậy.
Minh Thành Đế vừa mới khổ sở nhặt lại hết quân cờ, thế mà giờ lại rơi tung tóe đầy đất.
Hắn đau lòng nhìn đống cờ đen trắng lăn lóc dưới đất, cảm nhận sâu sắc một điều: bản thân hắn không còn là người mà Thái hậu quan tâm nhất nữa. Giờ phút này, người mà Thái hậu quan tâm nhất… lại là cái tên tiểu thái giám gọi là Diêu Hỷ kia.
Minh Thành Đế đột nhiên thấy ghen với Diêu Hỷ, thậm chí có chút hoài niệm những tháng ngày thân mật giữa hắn và Thái hậu ngày xưa.
Hắn thậm chí còn nghi ngờ, có phải Thái hậu bỗng dưng trở nên nhẫn tâm với hắn là vì hôm Đoan Ngọ, hắn gọi nàng một tiếng “mẫu hậu”? Vạn Tất trước giờ vẫn trông mong hắn gọi nàng như vậy, chẳng lẽ sau khi nguyện vọng được toại thì… nàng lại không còn quý trọng hắn nữa?
“Người đâu?” Vạn Tất nhìn sau lưng Bình nhi trống trơn, cau mày hỏi. Đã tìm được người, thì phải mang về đây chứ!
Bình nhi vội đáp: “Người của cửa tiệm bên ngoài không tiện vào cung, mà nô tỳ cũng chưa dám chắc có đúng là Diêu Hỷ hay không, nên bảo bọn họ đợi ngoài cung môn ạ.”
“Ngươi nói cái gì là chưa chắc đó có phải là Diêu Hỷ?” Vạn Tất sắc mặt lập tức sa sầm. Lúc nàng đưa bức họa cho Bình nhi, Bình nhi còn không nhận ra cũng đành, nhưng nay người đã được đưa tới trước mắt rồi mà vẫn còn không dám chắc? Diêu Hỷ nhà nàng chẳng phải hạng người có thể bị nhầm với mấy tên mặt mũi bình thường ngoài đường!
Bình nhi cúi đầu run rẩy nói: “Nô tỳ mắt kém, xin nương nương trách phạt.”
Trước đây nàng cứ nghĩ mình đã nhớ rõ mặt Diêu Hỷ lắm rồi, cho đến khi nhìn thấy bản họa do Thái hậu tự tay vẽ ra, nàng bắt đầu nghi ngờ mình… đúng là mù thật.
“Đi thôi! Theo ai gia ra ngoài nhìn cho rõ!” Vạn Tất lập tức sải bước ra khỏi điện, sai người chuẩn bị kiệu, thẳng đường hướng tới cung môn. Trong lòng nàng rất chắc chắn — chính là Diêu Hỷ! Dựa theo bức họa sống động y như thật kia, sao mà nhầm cho được?
Qua khúc suối, Vạn Tất tình cờ gặp được Long Nghi, không biết nàng vừa từ đâu trở về.
“Long Nghi tham kiến Thái hậu.” Long Nghi lập tức tránh sang một bên, hành lễ với nàng.
Vạn Tất cố ý nở nụ cười với Long Nghi, từ tốn nói: “Ai gia phải đi đón Diêu Hỷ về cung, nên không tiện nói nhiều với ngươi.” Khi nàng nói câu này, trong giọng rõ ràng có chút khoe khoang.
Con nha đầu Long Nghi này chẳng phải hôm trước còn cứng đầu, không chịu khai Diêu Hỷ ở đâu, còn bảo nàng nếu đã muốn người của mình thì tự đi mà tìm đó sao?
Hừ! Giờ ai gia tìm được rồi đấy! Giận chưa?
Nhìn thấy biểu cảm khó tin hiện rõ trên gương mặt Long Nghi, Vạn Tất vô cùng đắc ý: “Thiên hạ này còn có chuyện gì có thể làm khó được ai gia đây?” Dứt lời liền nghênh ngang dẫn người rời đi.
Long Nghi thì đứng chết lặng.
Nàng rõ ràng đã căn dặn biểu muội Tôn Nghiên rất kỹ, dù Thái hậu có phái người đến cũng không dễ gì tìm được. Huống chi về mặt thời gian, tính kỹ ra cũng không khớp. Dù ngay sau khi nói chuyện với nàng Thái hậu đã lập tức phái người đi, thì nhanh nhất cũng phải ngày mai mới tới kinh thành được cơ mà!
Long Nghi nghĩ mãi không ra, trong lòng tràn ngập bất an, không dám quay về cung, đành đứng bên đường chờ xem — chờ Thái hậu mang theo Diêu Hỷ trở về.
Vạn Phúc sầu trang chi nhánh kinh thành đại chưởng quầy đích thân ngồi xe ngựa tiến cung bẩm báo với Thái hậu nương nương. Hôm qua sau khi nhận được bức họa do Thái hậu đích thân giao, bọn họ gần như đã lục tung tất cả tửu lâu, trà quán, khách điếm và hí viện trong kinh thành, rốt cuộc sáng nay cũng tìm được người giống trong tranh.
“Diêu Hỷ đâu?” Vạn Tất bước xuống từ kiệu ở ngoài cung môn, cất tiếng hỏi đám chưởng quầy đang quỳ hành lễ dưới đất.
“Hồi bẩm nương nương. Công công kia không chịu nhận thân phận, còn cứ muốn trốn đi, bọn nô tài liền tự ý trói người lại.” Chưởng quầy vẫy tay ra hiệu cho mấy tiểu nhị phía sau, vài người nhanh chóng nhảy lên xe ngựa, lôi xuống một vị công tử áo lam bị trói chặt tay, miệng cũng bị bịt lại.
Nghe chưởng quầy nói người kia muốn chạy trốn, Vạn Tất lập tức cảm thấy có gì đó không ổn. Đến khi người bị trói được đưa đến trước mặt nàng, vẻ mặt vốn đầy mong đợi và hưng phấn của Vạn Tất trong nháy mắt sa sầm lại. Kẻ này là ai? Diêu Hỷ nhà nàng đâu?
“Đối chiếu tranh vẽ mà cũng tìm sai người? Vậy còn giữ các ngươi làm gì!” Vạn Tất thất vọng đến mức phát giận.
Chưởng quầy lập tức quỳ xuống dập đầu xin tha, trong lòng lại có phần ấm ức nói: “Tiểu nhân bọn hạ dân chưa từng gặp qua Diêu công công, thật sự là căn cứ theo bức họa mà tìm thôi ạ.” Vị công tử áo lam này tuy không phải giống y đúc trong tranh, nhưng ít nhất cũng bảy tám phần tương tự mà! Hắn không dám cãi, đành nghĩ ra một cách rồi nói: “Là do tiểu nhân sơ sót. Diêu công công là thái giám, tiểu nhân lẽ ra nên kiểm tra thân thể. Nếu là thân nam nhi thì chắc chắn không phải, còn nếu đúng là thân thể thái giám thì hẳn không sai được đâu.”
Một thái giám có dung mạo xuất chúng đến thế… đúng là hiếm thấy. Trong lòng chưởng quầy âm thầm tự khen mình nhanh trí.
Đáng tiếc là hắn khen nhầm. Nên thắp nhang chứ không nên vỗ tay.
Diêu Hỷ là nữ tử, sao Thái hậu có thể cho phép người khác chạm vào nàng?
“Ngươi dám!” Lửa giận của Vạn Tất càng bốc cao hơn. “Dám động đến một sợi tóc của Diêu Hỷ thì thử xem! Cứ tiếp tục dựa theo bức họa mà tìm, ai giống thì mỗi ngày giờ này đưa đến đây, ai gia sẽ đích thân phân biệt.” Tranh vẽ và người thật khó tránh khỏi có sai lệch, Vạn Tất rộng lượng tha thứ cho chưởng quầy lần sai sót này.
“Tiểu nhân tuân chỉ.” Chưởng quầy dẫn theo đám tiểu nhị tiếp tục lên đường truy tìm người.
Trên đường hồi cung, Vạn Tất lại bất ngờ chạm mặt Long Nghi, lần này trong lòng không khỏi hơi khó chịu. Mới khi nãy còn khoe khoang với Long Nghi rằng đã tìm được Diêu Hỷ, giờ quay đầu lại tự vả vào mặt mình, đúng là… mất mặt.
Nàng chẳng thèm liếc mắt tới Long Nghi lấy một cái, sải bước nhanh trở về cung của mình.
Đêm khuya trong phủ Trường công chúa, Diêu Hỷ quyết định trải đệm dưới đất, nhường giường cho biểu tiểu thư nghỉ ngơi.
Kết quả lại bị Tôn Nghiên từ chối: “Lưu Phương cô cô đêm nay chắc chắn sẽ lục soát lại phủ, ta phải giữ đầu óc tỉnh táo. Công công cứ nghỉ sớm đi.”
“Ta chiều nay ngủ một giấc rồi, giờ cũng chẳng buồn ngủ, hay để ta thức cùng biểu tiểu thư nhé!” Diêu Hỷ lễ độ đáp lời. Nàng không có mặt mũi nào để biểu tiểu thư một mình canh đêm, còn mình thì ngáy khò khò như kẻ vô tâm vô phế.
Nói thì nói hay vậy, nhưng không bao lâu sau — ăn no uống đủ, Diêu Hỷ đã bắt đầu gật gù buồn ngủ. Nàng ngồi trên ghế, cúi đầu lim dim, ngủ gật lúc nào không hay.
Tôn Nghiên đang đọc sách để giết thời gian, liếc mắt nhìn sang thấy vậy, liền khẽ khàng gấp sách lại, nhấc Diêu Hỷ ném trở lại giường, kéo chăn đắp đại lên rồi lại quay về ghế tiếp tục đọc sách.
Tôn Nghiên quả nhiên đoán không sai, Lưu Phương cô cô quả nhiên giữa đêm lại dẫn người tới lục soát, ngay cả phòng của nàng cũng không bỏ qua.
Nghe thấy tiếng bước chân tiến vào viện, Tôn Nghiên lập tức buông sách, nhanh như chớp chui lên giường, cởi áo khoác, chui vào chăn nằm nghiêng người che chắn Diêu Hỷ phía trong, giả vờ ngủ say.
“Biểu tiểu thư.”
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ và giọng của Lưu Phương cô cô.
Tôn Nghiên giả vờ ngủ say, không hề đáp lời. Đợi đến khi Lưu Phương gọi thêm mấy tiếng nữa, nàng mới lười nhác ngáp một cái, uể oải nói: “Ha a —— Cô cô có chuyện gì vậy? Ta đã nằm xuống nghỉ rồi, có việc gì xin để mai hãy nói.”
Lưu Phương tuy nhẹ nhàng nhưng ngữ khí kiên định, đề xuất muốn vào lục soát phòng.
“Cửa không khóa!” Giọng của Tôn Nghiên không còn mấy hòa nhã. Đợi đến khi Lưu Phương đẩy cửa bước vào, nàng liền kéo chăn lên tới tận cổ, siết chặt thân mình nói: “Cô cô muốn xem thì cứ xem đi! Vì một người chưa từng đến mà khiến cả phủ xáo trộn, đúng là—” Tôn Nghiên nói lấp lửng, như thể không tiện nói tiếp.
“Làm phiền biểu tiểu thư rồi.” Lưu Phương khẽ xin lỗi, sau đó nghiêm mặt bắt đầu tìm kiếm. Nàng lục soát kỹ từng ngóc ngách, nhưng không thấy bóng dáng Diêu Hỷ đâu. Chỉ còn một nơi chưa lục — chính là chiếc giường mà biểu tiểu thư đang nằm…
“Không biết biểu tiểu thư… có thể ngồi dậy một chút không?” Lưu Phương ngập ngừng hỏi.
“Gì cơ? Cô cô còn muốn lục cả trên giường? Cô cô nghi ngờ Diêu công công đang nằm trên… giường của ta à?” Tôn Nghiên vẫn nghiêng người nằm, cố hết sức che chắn Diêu Hỷ đang ngủ say sưa bên trong.
Lưu Phương vội vàng xua tay, liên tục bảo không dám.
“Cô cô có Thái hậu nương nương làm chỗ dựa, thì có gì là không dám chứ? Nhưng mà phiền cũng phiền đủ rồi. Nửa đêm nửa hôm, ta còn phải nghỉ ngơi. Cô cô xin mời ra cho.” Tôn Nghiên nhắm mắt lại, không thèm để ý tới Lưu Phương nữa.
Đợi đến khi tiếng bước chân xa dần, rồi nghe thấy tiếng cửa đóng lại, nàng mới từ từ mở mắt.
Sau đó xuống giường, khoác áo chỉnh tề, vén chăn lên xem, thấy Diêu Hỷ giữa bao nhiêu động tĩnh vừa rồi mà vẫn không tỉnh — vẫn đang ngủ ngon lành như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Được ăn là phúc, ngủ được cũng là phúc. Diêu công công đúng là người có đại phúc khí.
Sáng hôm sau dùng xong điểm tâm, Lưu Phương liền dẫn người rời phủ hồi cung phục mệnh. Biểu tiểu thư vô cùng hợp tác, để nàng ta lục phủ đến hai lần, đã không thấy bóng dáng Diêu Hỷ, nàng cũng không tiện ở lại thêm nữa. Có lẽ… thật sự Diêu Hỷ không có ở đây?
Lưu Phương rời phủ rồi, Tôn Nghiên cũng lập tức ra lệnh thu xếp hành lý, chuẩn bị dùng xong bữa trưa là sẽ đưa Diêu Hỷ hồi cung.
“Dùng trưa xong mới đi ạ?” Diêu Hỷ nóng lòng muốn sớm quay lại cung. Lưu Phương cô cô nói Thái hậu nương nương vì nàng mà gầy mòn tiều tụy, nàng không thể trì hoãn thêm.
Tôn Nghiên vừa sai người chuẩn bị hành lý, vừa dịu dàng giải thích: “Từ phủ ta ra ngoài chỉ có một con đường, nếu chẳng may giữa đường gặp lại Lưu Phương cô cô, e là khó mà giải thích. Công công yên tâm, chờ qua đoạn đường ấy, ta sẽ dẫn công công đi đường tắt, đi suốt đêm, sáng mai chắc chắn sẽ đến cung.”
Nghe biểu tiểu thư nói thế, Diêu Hỷ cũng yên lòng, nghiêm chỉnh dùng xong bữa trưa rồi mới lên đường.
Bên phía Vạn Phúc lụa trang, chưởng quầy nghiêm túc thi hành mệnh lệnh “rải lưới rộng” của Thái hậu nương nương, hễ có công tử nào có hai phần giống với Diêu công công trong họa là liền bị bắt mang đến.
Bắt cóc thiếu niên lương thiện vô cớ, nói ra là tội đáng phải giam đầu. May sao Thái hậu nương nương đã đích thân hạ chỉ, thông báo với nha môn, nên chưởng quầy mới có thể hành sự thông suốt.
Dù sao, sau khi được Thái hậu đích thân xem mặt, những người không phải Diêu công công đều sẽ được đưa về nhà nguyên vẹn, không ai bị tổn hại gì. Bọn họ đâu phải đi làm việc trái pháp.
Chỉ là, hành động này của Vạn Tất đã gây ra một làn sóng lời đồn mới. Trong dân gian bắt đầu rộ lên tin đồn rằng: Thái hậu nương nương đang chọn lựa mỹ nam, mạnh mẽ đưa vào cung làm sủng thần. Những kẻ bị bắt rồi lại được thả về, bị đồn là không lọt vào mắt xanh của Thái hậu.
Thế là tiếng xấu của yêu hậu nương nương vốn đã nổi danh với sự tàn bạo vô tình, nay lại cộng thêm tiếng dâm loạn vô độ. Lời đồn yêu hậu cướp mỹ nam lan truyền khắp nơi, chỉ trong một đêm, hễ nam tử trẻ nào tự thấy mình có chút tư sắc đều không dám bước chân ra khỏi cửa.
Tất nhiên cũng có kẻ ham vinh hoa phú quý mà nguyện bán sắc cầu sủng, tự mình trang điểm lòe loẹt, ăn mặc hoa hòe lả lướt, đi ngoài phố uốn éo như muốn lọt vào mắt xanh của Thái hậu nương nương. Đáng tiếc là, bọn họ có lả lơi đến mấy, cũng chẳng thấy ai đến bắt họ vào cung cả.
Diêu Hỷ cùng đoàn người cấp tốc đi suốt một đêm, vậy mà thật sự tới kinh thành vào lúc rạng đông.
“Biểu tiểu thư quả nhiên nói được làm được!” Diêu Hỷ ngả người ra cửa sổ xe ngựa, nhìn kinh thành trong ánh bình minh, trên mặt đầy vẻ mừng rỡ. Nàng sắp được gặp lại Thái hậu nương nương rồi!
“Hồi cung rồi, nếu Thái hậu nương nương hỏi công công mấy ngày qua đã đi đâu, công công định trả lời thế nào?” Tôn Nghiên cũng vén rèm xe lên, nhìn kinh thành ngày càng náo nhiệt phía trước, cất tiếng hỏi.
Chắc chắn không thể để liên lụy đến biểu tiểu thư. Nếu nói thật rằng là được Long Nghi công chúa tốt bụng đưa ra khỏi cung, chắc Thái hậu nương nương cũng sẽ không trách tội công chúa. Diêu Hỷ nghĩ một lúc rồi đáp: “Cứ nói sau khi được Long Nghi công chúa đưa ra cung thì ở vùng ngoại ô kinh thành nghỉ lại hai ngày. Biểu tiểu thư yên tâm, ta tuyệt đối không nhắc đến quý phủ nửa lời.” Nàng không thể nói dối là mình tự rời cung được, nếu nói thế Thái hậu nương nương nhất định sẽ giận, còn hỏi: “Ngươi đã đi rồi sao còn quay lại làm gì?”
Huống hồ Lưu Phương cô cô đã tìm đến tận phong địa của Long Nghi công chúa, Thái hậu nương nương chắc chắn cũng đã biết được điều gì. Nàng nói vậy cũng không tính là lừa gạt, dù gì phong địa của công chúa cũng nằm ở phía nam kinh thành.
“Đa tạ công công.” Tôn Nghiên chân thành cảm tạ. Diêu Hỷ thật sự là người lấy đức báo oán. Việc này vốn dĩ là biểu tỷ Long Nghi hành xử quá đường đột. Mà có truy cứu hay không lại hoàn toàn phụ thuộc vào tâm tình của Thái hậu nương nương. Việc này liên quan đến cả một phủ lớn, nàng không dám mạo hiểm, đành mặt dày nhờ Diêu Hỷ che giấu giúp.
“Biểu tiểu thư khách khí rồi.” Diêu Hỷ ngượng ngùng nói: “Long Nghi công chúa rõ ràng là có ý tốt, ta lại sắp phải về cung cáo trạng trước Thái hậu… Huống hồ, nếu không có biểu tiểu thư cứu mạng, ta đã chẳng còn sống được đến hôm nay.”
“Nếu không phải vì đưa ngươi ra khỏi cung thì đã chẳng xảy ra chuyện nguy hiểm như vậy.” Tôn Nghiên càng cảm thấy áy náy. “Còn một đoạn nữa mới đến hoàng cung, chi bằng tìm một quán ăn sáng, lót dạ rồi hẵng đi tiếp?”
“Ừm ừm.” Đi suốt đêm, Diêu Hỷ cũng đã đói meo bụng.
Trong quán điểm tâm, hơi nóng nghi ngút lan tỏa.
Tôn Nghiên gọi hai xửng bánh bao cùng mấy chén canh thịt, rồi gọi Diêu Hỷ: “Cẩn thận kẻo bỏng. Giờ vẫn còn sớm, ta với ngươi cũng chẳng vội, cứ từ từ mà ăn.”
“Khách quan dùng ngon miệng nhé.” Bà chủ quán mang đồ ăn tới, không nhịn được liếc nhìn Diêu Hỷ và Tôn Nghiên. Một công tử anh tuấn, một tiểu thư xinh đẹp, đúng là một đôi bích nhân. Bà ta tốt bụng hỏi Diêu Hỷ: “Công tử mới vào kinh sáng nay à?”
Diêu Hỷ lễ phép mỉm cười gật đầu.
“Chậc chậc. Vậy công tử tốt nhất đừng để lộ mặt ra ngoài nhiều quá…” Bà chủ hạ giọng nói nhỏ: “Công tử mới vào thành có lẽ chưa rõ, mấy ngày nay Thái hậu nương nương đang ra lệnh bắt hết trai trẻ tuấn tú vào cung làm nam sủng đó! Với nhan sắc của công tử… chậc chậc, nguy hiểm lắm à nha!”
Diêu Hỷ đang uống canh, suýt nữa bị sặc đến chết. Cái gì? Thái hậu nương nương đi khắp nơi bắt mỹ nam làm nam sủng?
Nàng không tin! Rõ ràng Lưu Phương cô cô đã nói là Thái hậu nương nương vì nàng mà chẳng thiết ăn uống cơ mà!
“Ta ăn xong rồi.” Mấy ngày xa cách Thái hậu nương nương, lần đầu tiên Diêu Hỷ mất cả khẩu vị. Chỉ uống được hai thìa canh, một cái bánh bao cũng không động đến.
Tôn Nghiên nhìn nàng đầy thương cảm. Từ xưa đến nay, đế vương bạc tình là chuyện thường mà! Thái hậu… cũng không ngoại lệ.
Đi thêm một đoạn nữa, xe ngựa dừng lại trước ngoại cung môn, Diêu Hỷ trước khi xuống xe liền nói với Tôn Nghiên: “Biểu tiểu thư và ta vẫn nên chia ra mà vào cung thì hơn. Ta sẽ đến nha môn của Tư uyển cục, chờ lúc bọn họ ra ngoài nhận hàng thì nhờ người đưa ta vào. Còn biểu tiểu thư thì sao?”
Tôn Nghiên lấy từ bên hông ra lệnh bài của Long Nghi công chúa, giơ lên lắc lắc rồi đáp: “Ta có cái này. Có cần ta đưa công công tới đó không?” Nàng không rõ Tư uyển cục cách đây xa gần thế nào, cũng không biết Diêu Hỷ đi bộ có tiện hay không.
“Không cần đâu. Quẹo qua một đoạn là đến rồi.” Diêu Hỷ tươi cười, tung tăng nhảy xuống xe ngựa. Nàng vừa định men theo đường nhỏ để đi về phía cửa bên cung môn, thì bắt gặp một đám đông đang tụ tập ở cổng chính cung.
Tò mò nổi lên, Diêu Hỷ bước lại gần, và rồi nàng trông thấy một cảnh tượng khiến lòng tan nát.
Thái hậu nương nương đang ngồi nghiêm trang trong kiệu trước cung môn, trước mặt là một đám công tử với đủ loại chiều cao, ăn mặc đủ kiểu, nhưng tất cả đều có một điểm chung — ai nấy cũng đều tuấn tú vô cùng.
Diêu Hỷ chợt nhớ tới tin đồn nghe được tại quán điểm tâm. Vị bà chủ tốt bụng kia từng nói Thái hậu nương nương đang chọn nam sủng khắp nơi, bảo nàng đừng để lộ dung mạo…
Thì ra… tất cả đều là thật.
Thái hậu nương nương vừa sai Lưu Phương cô cô đi tìm nàng, lại còn đồng thời rộng rãi tìm người thay thế? Đây là hai tay cùng lúc nắm bắt sao?
Diêu Hỷ đưa tay ôm lấy ngực, đau đến mức nghẹt thở, tức giận bước đến xếp hàng cuối cùng trong đội ngũ mỹ nam, chờ được Thái hậu “xét duyệt”.
Vạn Tất cảm thấy mắt mũi đám người dưới quyền mình đúng là có vấn đề — bao nhiêu người bị bắt đến, không có ai giống Diêu Hỷ dù chỉ một phần. Nàng chống cằm, nhìn hàng dài những công tử trước mặt, lạnh lùng ra lệnh:
“Không phải. Người kế tiếp! Không phải. Kế tiếp!……”
Nàng đã nhìn hơn chục người, thật sự quá mệt mỏi, đang định ra lệnh hồi cung, thì một bóng dáng quen thuộc đột nhiên xuất hiện trước mắt. Vạn Tất không dám tin vào mắt mình, chớp chớp vài cái, xác định mình không nhận nhầm rồi mới từ từ đứng dậy, bước lại gần.
Cả thế giới phút chốc như lặng thinh, những người ồn ào xung quanh đều như tan biến, chỉ còn Diêu Hỷ đang đứng đó, đối diện nàng.
Thế nhưng… sao nha đầu kia gặp nàng lại không vui mừng gì hết?
Vạn Tất chẳng buồn hỏi nàng đã đi đâu, vì sao quay lại, nàng chỉ lao đến, ôm chặt lấy người trước mắt, cằm tựa lên đỉnh đầu Diêu Hỷ, vành mắt ửng đỏ, ôm thật lâu mà không nói nên lời.
Chỉ cần người bình an trở về, những chuyện khác đều không còn quan trọng nữa.