Chương 109
Một đời từ từ trả? Vạn Tất rất cảm động, đồng thời lại càng cảm thấy không thể giao chìa khóa tư khố cho Diêu Hỷ được.
Nha đầu Diêu Hỷ này tham tiền đến thế, nếu thật sự chịu bỏ ra một vạn lượng bạc chỉ để cùng nàng trải qua một đêm xuân tiêu, nàng sẽ thật sự vui vẻ. Khi bạc trắng lóa và thân thể nàng trắng muốt cùng đặt trước mặt mà chỉ được chọn một, Diêu Hỷ sẽ đưa ra lựa chọn đúng đắn để có được nàng, hay sẽ chọn sai để rồi người và của đều mất? Vạn Tất cũng có chút hiếu kỳ.
“Càng ngày càng lắm lời rồi.” Dù chỉ là lời nói dễ nghe, Vạn Tất vẫn rất hưởng thụ. “Truyền người chuẩn bị bữa đi! Ai gia đói rồi.”
Từ khi Diêu Hỷ hồi cung, tâm nàng thả lỏng, thì khẩu vị cũng trở lại. Khi nãy cả người bị dục vọng điều khiển nên không cảm thấy gì, giờ dục vọng tan đi, cơn đói cồn cào liền tràn tới dữ dội.
“Dạ.” Diêu Hỷ vui vẻ đi truyền lời, chẳng mấy chốc đã quay lại tẩm điện, muốn đỡ Thái hậu nương nương sang thiện phòng.
Vạn Tất mệt đến mức ngồi bệt trên ghế không muốn động: “Không vội qua đó. Giờ không phải giờ dùng bữa chính, phòng bếp cũng còn phải nấu một lúc nữa mới xong! Ngươi cũng ngồi xuống đi, nói chuyện với ai gia một chút, mấy ngày nay ở bên ngoài đã trải qua những gì vậy?”
Nàng muốn biết Diêu Hỷ có chịu uất ức gì không. Nếu vẫn luôn đi cùng người của Long Nghi thì còn đỡ, chỉ sợ nha đầu ấy sau khi rời khỏi người Long Nghi để quay về cung thì đã gặp chuyện không hay.
Diêu Hỷ tuy đã bình an trở về, nhưng nếu thực sự từng chịu khổ, nàng nhất định sẽ đòi lại công bằng cho nha đầu ấy.
“Nương nương mấy hôm nay không dùng cơm, phòng bếp sợ người bất cứ lúc nào cũng có thể truyền bữa, nghe nói gần đây đều chuẩn bị sẵn từ sớm rồi giữ ấm ở phía sau.” Diêu Hỷ nhìn ra sự mệt mỏi của Thái hậu, xót xa nói: “Chi bằng để các tỷ tỷ cung nữ mang thức ăn vào đây, nương nương cứ dùng bữa trong tẩm điện luôn đi ạ?”
Nàng cố tình không nhắc đến những gì đã trải qua bên ngoài cung.
Vạn Tất thấy Diêu Hỷ cố tránh né, cũng lười truy hỏi, chỉ nhàn nhạt đáp: “Ừ. Vậy dùng luôn ở đây đi!”
Diêu Hỷ không muốn nói, chắc là không muốn khai ra Long Nghi, giống như khi trước vẫn giấu thân phận con gái của Diêu gia, cũng là để bảo vệ người thân. Tất cả những điều đó nàng đều hiểu, chỉ là rất đau lòng cho Diêu Hỷ – nhỏ tuổi như thế mà đã phải gánh nhiều áp lực đến vậy.
Nàng phải mau chóng xử lý xong vụ án của Diêu Hòa Chính, đưa hai vị trưởng bối từ Nam Cương về kinh để Diêu Hỷ được đoàn tụ với gia đình. Việc này nàng dự định âm thầm tiến hành, coi như một món quà bất ngờ dành cho Diêu Hỷ. Còn bên Long Nghi và Lan Tiệp dư cũng phải tranh thủ lôi kéo, miễn cho hai nha đầu chết tiệt đó cứ suốt ngày xúi giục, thậm chí cưỡng ép Diêu Hỷ rời khỏi nàng.
Cung nữ mang bữa vào đặt trên bàn tròn chính giữa tẩm điện, Diêu Hỷ cầm đũa, thần xui quỷ khiến bắt đầu tách thịt cá với da cá, đem da cá kèm theo mấy cọng hành non gắp vào đĩa đưa đến trước mặt Thái hậu nương nương, còn phần thịt cá thì gắp vào bát của mình.
Nguyên Thiến cô cô đưa cho nàng cuốn sổ tay nàng đã lật xem qua rồi, vốn dĩ không định gian lận, muốn từ từ tự mình tìm hiểu Thái hậu nương nương. Nhưng những gì đã xem qua đã khắc sâu vào tâm trí, chẳng thể nào quên được. Trong sổ có viết Thái hậu nương nương ăn cá thì bỏ thịt, chỉ ăn da.
Diêu Hỷ âm thầm làm tất cả những điều ấy, Vạn Tất thì ngây ra nhìn, nàng thoáng chốc còn tưởng người đang hầu hạ nàng dùng bữa không phải là Diêu Hỷ mà là Nguyên Thiến. Diêu Hỷ sao lại đột nhiên hiểu rõ sở thích ăn uống của nàng đến vậy?
Có lẽ là trước kia mỗi lần dùng bữa cùng nàng đã âm thầm quan sát, ghi nhớ trong lòng, chỉ là vì muốn giấu thân phận nên giả vờ như không biết gì cả.
Vạn Tất vẫn luôn rất tò mò về tài hoa được che giấu của Diêu Hỷ, dù sao cũng là thiên kim của Diêu Hòa Chính mà! Nàng bỗng nảy ra một ý: “Công công hình như rất hài lòng với dung mạo của mình trong tranh ai gia vẽ?”
“Hả?” Diêu Hỷ dừng tay đang gắp thức ăn cho nương nương, phản ứng lại mới hiểu nàng nói đến bức tranh không hề giống mình đó, ngọt ngào gật đầu: “Dạ. Nô tài thật không ngờ mình trong mắt nương nương lại xinh đẹp đến vậy.”
“Vậy ai gia cũng muốn biết, trong mắt công công thì ai gia trông như thế nào.” Vạn Tất thấy Diêu Hỷ ngoan ngoãn mắc câu, mỉm cười nói: “Dùng cơm xong ai gia phải đến Khôn Ninh cung một chuyến, công công không cần theo, cứ ở lại đây, dựa theo trí nhớ mà họa cho ai gia một bức chân dung.”
“Á???” Tay cầm đũa của Diêu Hỷ run rẩy. Nàng mới rời cung có mấy ngày thôi, kỹ năng tránh bẫy mà cũng mai một rồi ư? Với khả năng vẽ tranh của nàng, đừng nói vẽ cho đẹp hơn bản gốc, chỉ cần không biến Thái hậu thành yêu quái trong Sơn Hải Kinh đã là may mắn lắm rồi. “Nô tài không biết vẽ, sợ mạo phạm nương nương.”
Lúc này Diêu Hỷ mới chân thật cảm nhận được, cuộc sống đi dây trên lưỡi dao nơi hậu cung… lại quay về rồi!
“Không sao. Công công cứ tùy ý phát huy, ai gia cam đoan sẽ không trách tội công công.” Vạn Tất đã dùng xong bữa, liếc nhìn về phía giường nói: “Đúng rồi, giúp ai gia lấy khẩu súng lục đầu giường lại đây.”
“Súng… lục?” Nương nương đột nhiên đòi súng làm gì? Trong cung đâu có thích khách. Diêu Hỷ bất an lấy xuống khẩu súng ổ quay năm nòng treo nơi đầu giường, chẳng lẽ nương nương tái phát bệnh cũ, định dùng súng uy hiếp nàng, nếu vẽ không đẹp thì ăn đạn? “Nương nương lấy súng làm gì?”
“Phòng thân.” Vạn Tất cười đáp. Nàng đến Khôn Ninh cung bàn chuyện thích khách với hoàng hậu, đem súng theo cho chắc ăn. Hoàng hậu có còn sát ý với nàng hay không chẳng quan trọng, nàng đã quen với việc lúc nào cũng phải đề phòng âm mưu ám toán rồi.
“Nô tài theo nương nương cùng đi nhé!” Diêu Hỷ nghe Thái hậu nhắc đến phòng thân thì trong lòng càng bất ổn. Chẳng lẽ đến Khôn Ninh cung thật sự có nguy hiểm? Ngoài việc muốn bảo vệ sát bên nương nương, nàng còn muốn nhân cơ hội trốn chuyện vẽ vời kia nữa.
Vạn Tất cẩn thận kiểm tra súng đã nạp đầy đạn, đứng dậy nói với Diêu Hỷ: “Người khác đi theo là được, ngươi thì ở lại đây vẽ ai gia cho thật đẹp.” Nàng cúi xuống hôn nhẹ lên trán Diêu Hỷ rồi rảo bước đi ra ngoài.
Diêu Hỷ ngồi tựa lưng vào ghế, hai mắt vô hồn nhìn trần điện, bối rối khôn cùng. Nương nương ngoài miệng thì nói không trách phạt, nhưng nếu nhìn thấy mình bị vẽ thành yêu ma quỷ quái, không nổi giận mới là lạ.
Trong mắt nàng, nương nương đương nhiên là tuyệt thế mỹ nhân… chỉ tiếc rằng tay thì không theo nổi lòng!
Vạn Tất dẫn theo người đi ngang qua bên ngoài cung Long Nghi thì luôn có cảm giác như có ánh mắt đang âm thầm dõi theo mình.
“Dừng lại!” Vạn Tất giơ tay ngăn những người theo sau, ánh mắt sắc bén quét qua viện bên tay phải, quát lớn: “Ai đó? Ra đây!”
Tôn Nghiên nghe biểu tỷ Long Nghi nói Thái hậu nương nương sau khi cung Ninh An bị cháy đã chuyển tới đây, sống ở bên kia con suối. Nàng vừa nghe thấy có người đi qua thì vội vàng lao ra. Trong dân gian đồn rằng yêu hậu Vạn Tất rất xấu xa và đáng sợ, nhưng trong miệng Diêu công công thì Thái hậu nương nương lại rất hiền hậu. Lần này vào cung, nàng muốn tận mắt xem thử, Thái hậu chân chính rốt cuộc là người thế nào.
Nàng trốn sau giả sơn, thấy từ hành lang bên kia đi đến một nữ tử trẻ tuổi dung mạo thanh tú, phía sau theo rất nhiều cung nữ. Nữ tử ấy đột nhiên dừng bước, nhìn chằm chằm về phía giả sơn nơi nàng đang ẩn nấp, lớn tiếng ra lệnh nàng đi ra.
Tôn Nghiên lập tức từ sau giả sơn bước ra, tiến lên quỳ xuống hành lễ: “Dân nữ Tôn Nghiên tham kiến Thái hậu nương nương.” Hành lễ xong, nàng liền ngẩng đầu, vừa hay chạm vào ánh mắt nhìn xuống của Thái hậu. Người ta nói tướng do tâm sinh, nhưng dung mạo của Thái hậu nương nương thế này sao lại giống người hiểm độc được?
Long Nghi vừa tắm xong đang định tìm Tôn Nghiên thì nghe cung nữ nói Tôn Nghiên đã chạy ra viện, sợ nàng lại gây chuyện nên vội vàng đuổi theo. Vừa ra khỏi cửa đã thấy Tôn Nghiên đang quỳ hành lễ với Thái hậu… Tại sao mình lại có một đứa muội phiền phức thế này chứ?
“Thái hậu thứ tội. Tiểu biểu muội của thần thiếp mới vào cung, không hiểu quy củ, có làm điều gì thất lễ với Thái hậu không?” Long Nghi lo Tôn Nghiên sau khi đánh hoàng huynh xong lại đắc tội với Thái hậu. Vạn Tất không phải người có tính khí tốt như hoàng huynh đâu! Sợ Tôn Nghiên xảy ra chuyện nên nàng nhanh chóng bước lên xin tha.
“Đứng dậy rồi nói.” Vạn Tất liếc nhìn Tôn Nghiên một cái, nàng cũng không đến mức vô vị đến mức chấp nhặt với một tiểu nha đầu mới vào cung còn đầy tò mò. Long Nghi ra đây lại đúng lúc, Vạn Tất nhìn Long Nghi nói: “Tối nay ngươi đến Càn Thanh cung của ai gia một chuyến!” Nói xong liền dẫn người rời đi.
***
Trong Càn Thanh cung, Diêu Song Lan ngồi bất an, hoàng thượng ngồi đối diện nàng với vẻ mặt nghiêm túc, nói là có chuyện muốn nói với nàng.
Buổi sáng Long Nghi vừa đến nói với nàng rằng Thái hậu nương nương đã biết chuyện giữa hai người họ, mà hoàng thượng vừa mới từ chỗ Thái hậu trở về. Tuy nhiên, nếu hoàng thượng biết thì cũng không cần sợ, Thái hậu nương nương không thể có bằng chứng, hơn nữa trong mắt hoàng thượng, Thái hậu đã từng có ý hãm hại nàng một lần rồi, chỉ cần nàng nhất quyết nói mình với Long Nghi chỉ là bằng hữu tri kỷ là được.
“Hoàng thượng muốn nói gì với thần thiếp?” Diêu Song Lan cẩn trọng quan sát sắc mặt của hoàng thượng, không buồn cũng chẳng giận? Vậy chắc không phải vì chuyện đó.
“Cô bé năm xưa, chính là chủ nhân của chiếc khăn tay. Trẫm hôm nay đã gặp được nàng…” Minh Thành Đế có chút khó mở lời.
Lan Tiệp dư vốn không tham gia tuyển tú nhưng lại bị hắn hạ chỉ đón vào cung, sau khi bị sự ôn nhu của hắn cảm động mà động lòng, rồi lại biết được người hắn yêu vốn không phải mình. Điều này với một nữ tử mà nói thật sự quá tàn nhẫn. Lan Tiệp dư vốn dĩ là người có lòng tự trọng rất cao, đến việc chia sẻ thiên tử với các phi tần hậu cung còn không muốn, huống hồ gì là ngày ngày phải chứng kiến hắn ân ái với người trong lòng.
Minh Thành Đế có chút không dám nhìn Lan Tiệp dư. Hắn hiếm khi có cảm giác áy náy, lúc này lại cảm thấy không còn mặt mũi nào. Lời thề non hẹn biển đã nói rất nhiều, những lời hứa hẹn càng đếm không xuể, vậy mà hắn lại muốn đổi ý. Trong khoảnh khắc bị Tôn Nghiên đánh ngã, hắn lại ngã xuống với nụ cười trên môi.
Nếu muốn giữ thể diện cho bản thân, hắn hoàn toàn có thể đổ ngược lại rằng Lan Tiệp dư không chịu thị tẩm, khiến hắn mất kiên nhẫn, như vậy thì dù là lạnh nhạt Lan Tiệp dư hay theo đuổi Tôn Nghiên, trong mắt người ngoài đều hợp tình hợp lý.
Thế nhưng chuyện thất đức như vậy, hắn không làm được.
Diêu Song Lan sững người trong chốc lát, sau đó khẽ cười nói: “Thần thiếp chúc mừng hoàng thượng.” Đây có phải là ý rằng nàng có thể thoát thân rồi không? Theo lý mà nói, một khi đã vào cung thì dù có từng thị tẩm hay không cũng là người của hoàng thượng, muốn thoát thân chẳng phải chuyện dễ dàng. Nàng đang tính cách để rũ bỏ thân phận phi tần thì nghe hoàng thượng nói: “Hà tất phải gượng cười? Trẫm biết nàng trong lòng rất buồn.”
Đúng vậy! Nàng phải buồn, hơn nữa còn phải buồn đến mức khiến hoàng thượng sinh lòng áy náy.
“Thần thiếp thật lòng vui mừng cho hoàng thượng.” Diêu Song Lan vừa lấy khăn che miệng vừa nghẹn ngào nói: “Thần thiếp luôn thầm yêu hoàng thượng, tuy tính tình kiêu ngạo không chịu thị tẩm, nhưng chỉ cần được ở bên hoàng thượng là đủ rồi, ít nhất thần thiếp và hoàng thượng từng đồng tâm tương ý. Mấy hôm trước biết được hoàng thượng xưa nay là yêu lầm người, người trong lòng thật sự là người khác, thần thiếp đã trốn một mình khóc không biết bao nhiêu lần, trách bản thân vô phúc.”
Diêu Song Lan càng nói càng đau lòng, Minh Thành Đế cũng càng lúc càng áy náy.
“Giờ hoàng thượng đã tìm được người trong lòng, thần thiếp không dám chiếm chỗ không phải của mình.” Diêu Song Lan quỳ gối, lệ rơi đầy mặt, ngước nhìn Minh Thành Đế nói: “Xin hoàng thượng phế bỏ vị trí Tiệp dư của thần thiếp, giáng thần thiếp làm thứ dân!” Dứt lời nàng dập mạnh đầu xuống đất.
“Song Lan…” Minh Thành Đế động lòng, vội vàng đỡ Lan Tiệp dư dậy: “Mau đứng dậy rồi nói chuyện!”
“Thần thiếp vốn không nên vào cung, phải không?” Diêu Song Lan nhìn thẳng vào mắt Minh Thành Đế, khuôn mặt đầy nước mắt khiến người ta thương xót. Nàng không hoàn toàn giả vờ khóc, nếu năm đó không có thánh chỉ, nàng sớm đã tìm cớ đến phong địa của Long Nghi để được ở bên người trong lòng rồi. “Xin hoàng thượng thành toàn cho thần thiếp!”
“Chuyện phế vị Tiệp dư không cần vội. Phụ thân nàng còn ở tận Nam Cương, nàng ngoài hoàng cung cũng không có nơi nương tựa, giữ thân phận Tiệp dư đi lại trong cung vẫn thuận tiện hơn.” Minh Thành Đế áy náy nói: “Trẫm có lỗi với nàng. Nếu sau này nàng gặp được người nàng vừa ý, mà hắn để tâm chuyện nàng từng vào cung, trẫm sẽ thay nàng giải thích rõ ràng.”
“Thần thiếp nguyện cả đời không tái giá!” Diêu Song Lan dứt khoát nói: “Phi tần đã từng là người của hoàng thượng, nếu tái giá thì người đời sẽ nhìn hoàng thượng thế nào?”
Minh Thành Đế nghe xong liền cay cay nơi sống mũi, hai hàng lệ cảm động rơi xuống. Hắn thậm chí còn nghĩ, thật ra nếu có thể bên cạnh Lan Tiệp dư – người thật lòng yêu hắn – cả đời cũng không tệ. Nếu không thì chẳng phải hắn đã hủy cả đời Lan Tiệp dư chỉ vì sai lầm của bản thân sao? “Song Lan, trẫm đang nghĩ có nên…” Minh Thành Đế định đề bạt Lan Tiệp dư, cho dù không thể bên nhau, ít nhất cũng để nàng ở lại trong cung được chăm sóc chu đáo.
Diêu Song Lan nghe thấy lời hoàng thượng mà cảm giác không ổn, dường như nàng đã giả vờ quá mức, khiến hoàng thượng động lòng trắc ẩn? Không thể được!
Minh Thành Đế còn chưa kịp nói hết câu, Diêu Song Lan đã vội vàng cắt lời: “Hoàng thượng nguyện ý để thần thiếp rời cung, không phải sống mãi nơi thương tâm này, đã là đại ân lớn nhất với thần thiếp rồi. Trước khi phụ thân về kinh, thần thiếp thật sự chưa có nơi nào để đi, nhưng ở lại Càn Thanh cung thì không tiện, xin hoàng thượng cho phép thần thiếp chuyển sang ở cùng trong cung của công chúa Long Nghi.”
“Ở cung Long Nghi?” Minh Thành Đế chần chừ. Tôn Nghiên cũng đang ở đó, nếu Lan Tiệp dư cũng ở, sau này hắn muốn gặp Tôn Nghiên thì không tiện lắm. “Trong cung vẫn còn nhiều điện trống…”
“Hoàng thượng cũng biết, thần thiếp và công chúa Long Nghi từ nhỏ đã quen thân. Hơn nữa, kẻ hãm hại phụ thân chưa chắc đã dừng tay, nếu có người ở cùng, thần thiếp cũng yên tâm hơn.” Diêu Song Lan kiên quyết không nhượng bộ.
Minh Thành Đế mang lòng áy náy, không nỡ từ chối, đành phải gật đầu đồng ý.